Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn
Vì Cái Gì
Phượng Quỳnh
2024-11-22 04:02:24
Ngay khi họ còn đang kinh ngạc, lại có một cây Hỏa Diệu Thảo khác từ phía sau lặng lẽ đến gần, cũng giống như cây trước đó, tự mình rút rễ lên rồi chen vào trong vạt áo của Phượng Cửu.
Thấy cảnh này, ba người ngơ ngác một lúc lâu mà không kịp phản ứng. Vì họ ngồi bất động trên tảng đá này, nên những người ở phía trên cũng không chú ý, ngoại trừ ba người họ, không ai nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ vừa xảy ra.
Lão nhân nhìn chằm chằm Phượng Cửu, hỏi: “Ngươi nói chút, chuyện này là thế nào?”
Phượng Cửu cúi đầu nhìn hai cây Hỏa Diệu Thảo đang trốn trong vạt áo mình. Nhân lúc không ai để ý, nàng thu chúng vào không gian, trồng trong dược điền, rồi xòe tay với lão nhân, nói:
“Ta cũng không biết! Không phải ngươi nói rồi sao? Hỏa Diệu Thảo này chưa sinh ra dược linh, chuyện trước mắt, ông hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?”
“Chuyện thế này trước đây chưa từng xảy ra, lão cũng chưa từng nghe qua,” Hỗn Nguyên Tử vừa nói vừa nhìn chằm chằm Phượng Cửu, vuốt râu đầy vẻ trầm ngâm:
“Chắc chắn trên người ngươi có gì đó kỳ lạ.”
Nghe vậy, lòng Phượng Cửu hơi động: “Kỳ lạ? Trên người ta thì có thể có gì kỳ lạ được chứ?” Trước đây nàng cũng chưa từng gặp chuyện này, làm sao biết được vấn đề nằm ở đâu?
Nhưng mà...
Lão nhân nói đến chuyện kỳ quái, khiến nàng nghĩ đến hỗn độn Thanh Liên trong đan điền của mình. Chỉ có điều, Thanh Liên ấy đã lâu rồi không gây ra phiền phức gì cho nàng, chuyện lần này chắc hẳn là cũng không liên quan đến nó?
“Hỏa Diệu Thảo này cực kỳ có linh tính, dù không có dược linh, nhưng nhờ linh tính thiên bẩm nên có thể di chuyển và lẩn trốn,” ông lão nói, ánh mắt nhìn Phượng Cửu, lẩm bẩm:
“Rốt cuộc là vì cái gì đây? Chẳng lẽ... là do khí tức linh lực thuần khiết từ người ngươi?”
“Hả?” Phượng Cửu sửng sốt, hỏi: “ Khí tức linh lực trong cơ thể ta? Chắc, chắc là không phải đâu.”
Nàng là thân thể huyền linh, linh lực trong cơ thể có độ thuần khiết cực cao, nhuưng mà, dù linh lực có độ thuần khiết cao, cũng không thể khiến đám linh dược này đem rễ của chính mình nhổ lên, rồi nhảy vào trong lòng nàng chứ?
“ Bỏ đi bỏ đi, mặc kêj vì cái gì, chúng ta lại đây thương lượng chút chuyện tiếp theo đi.”
Lão nhân vẻ mặt hưng phấn nói, vẫy vẫy tay ra hiệu cho Trác Quân Việt ngồi gần lại chút, chính ông ấy cũng nghiêng người lại gần Phượng Cửu, khóe mắng thoáng nhìn không ít người đang nhìn chằm chằm vào bên này, ông ấy quay đầu lại trừng mắt một cái, phủi tay bày ra một cái kết giới cách âm.
Những người khác thấy vậy càng thêm tò mò, không biết ba người kia rốt cuộc đang nói gì. Chỉ là, hành động của ba người thật sự quá quỷ dị. Nếu không phải tình thế bắt buộc, bọn họ thật sự không muốn trêu chọc những người như vậy. Vì thế, khi thấy lão giả dựng lên kết giới cách âm, bọn họ liền dời ánh mắt đi nơi khác.
Hỗn Nguyên Tử lúc này tiến đến trước mặt Phượng Cửu, cười híp mắt nhìn nàng nói:
“Nha đầu, nếu đã như vậy, chúng ta không cần cố sức đi tìm Hỏa Diệu Thảo nữa. Thế này đi! Chúng ta vòng ra phía sau, tìm một nơi không có ai, ngồi xuống. Ta và hắn sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi chỉ cần thả ra một chút linh lực tinh khiết trong cơ thể, có lẽ những cây Hỏa Diệu Thảo đó không cần tìm mà sẽ tự mình chạy đến.”
Nghe vậy, khóe miệng Phượng Cửu hơi co giật:
“Cách này sao có thể hiệu quả được? Nếu linh lực của ta hữu dụng đến vậy, ta còn lo không tìm được linh dược trân quý hay sao?”
Nàng biết, chuyện này khẳng định không phải do hơi thở linh lực thuần tịnh trong cơ thể. Nếu có nguyên nhân, thì chỉ có thể liên quan đến Hỗn Độn Thanh Liên kia.
Thấy cảnh này, ba người ngơ ngác một lúc lâu mà không kịp phản ứng. Vì họ ngồi bất động trên tảng đá này, nên những người ở phía trên cũng không chú ý, ngoại trừ ba người họ, không ai nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ vừa xảy ra.
Lão nhân nhìn chằm chằm Phượng Cửu, hỏi: “Ngươi nói chút, chuyện này là thế nào?”
Phượng Cửu cúi đầu nhìn hai cây Hỏa Diệu Thảo đang trốn trong vạt áo mình. Nhân lúc không ai để ý, nàng thu chúng vào không gian, trồng trong dược điền, rồi xòe tay với lão nhân, nói:
“Ta cũng không biết! Không phải ngươi nói rồi sao? Hỏa Diệu Thảo này chưa sinh ra dược linh, chuyện trước mắt, ông hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?”
“Chuyện thế này trước đây chưa từng xảy ra, lão cũng chưa từng nghe qua,” Hỗn Nguyên Tử vừa nói vừa nhìn chằm chằm Phượng Cửu, vuốt râu đầy vẻ trầm ngâm:
“Chắc chắn trên người ngươi có gì đó kỳ lạ.”
Nghe vậy, lòng Phượng Cửu hơi động: “Kỳ lạ? Trên người ta thì có thể có gì kỳ lạ được chứ?” Trước đây nàng cũng chưa từng gặp chuyện này, làm sao biết được vấn đề nằm ở đâu?
Nhưng mà...
Lão nhân nói đến chuyện kỳ quái, khiến nàng nghĩ đến hỗn độn Thanh Liên trong đan điền của mình. Chỉ có điều, Thanh Liên ấy đã lâu rồi không gây ra phiền phức gì cho nàng, chuyện lần này chắc hẳn là cũng không liên quan đến nó?
“Hỏa Diệu Thảo này cực kỳ có linh tính, dù không có dược linh, nhưng nhờ linh tính thiên bẩm nên có thể di chuyển và lẩn trốn,” ông lão nói, ánh mắt nhìn Phượng Cửu, lẩm bẩm:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Rốt cuộc là vì cái gì đây? Chẳng lẽ... là do khí tức linh lực thuần khiết từ người ngươi?”
“Hả?” Phượng Cửu sửng sốt, hỏi: “ Khí tức linh lực trong cơ thể ta? Chắc, chắc là không phải đâu.”
Nàng là thân thể huyền linh, linh lực trong cơ thể có độ thuần khiết cực cao, nhuưng mà, dù linh lực có độ thuần khiết cao, cũng không thể khiến đám linh dược này đem rễ của chính mình nhổ lên, rồi nhảy vào trong lòng nàng chứ?
“ Bỏ đi bỏ đi, mặc kêj vì cái gì, chúng ta lại đây thương lượng chút chuyện tiếp theo đi.”
Lão nhân vẻ mặt hưng phấn nói, vẫy vẫy tay ra hiệu cho Trác Quân Việt ngồi gần lại chút, chính ông ấy cũng nghiêng người lại gần Phượng Cửu, khóe mắng thoáng nhìn không ít người đang nhìn chằm chằm vào bên này, ông ấy quay đầu lại trừng mắt một cái, phủi tay bày ra một cái kết giới cách âm.
Những người khác thấy vậy càng thêm tò mò, không biết ba người kia rốt cuộc đang nói gì. Chỉ là, hành động của ba người thật sự quá quỷ dị. Nếu không phải tình thế bắt buộc, bọn họ thật sự không muốn trêu chọc những người như vậy. Vì thế, khi thấy lão giả dựng lên kết giới cách âm, bọn họ liền dời ánh mắt đi nơi khác.
Hỗn Nguyên Tử lúc này tiến đến trước mặt Phượng Cửu, cười híp mắt nhìn nàng nói:
“Nha đầu, nếu đã như vậy, chúng ta không cần cố sức đi tìm Hỏa Diệu Thảo nữa. Thế này đi! Chúng ta vòng ra phía sau, tìm một nơi không có ai, ngồi xuống. Ta và hắn sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi chỉ cần thả ra một chút linh lực tinh khiết trong cơ thể, có lẽ những cây Hỏa Diệu Thảo đó không cần tìm mà sẽ tự mình chạy đến.”
Nghe vậy, khóe miệng Phượng Cửu hơi co giật:
“Cách này sao có thể hiệu quả được? Nếu linh lực của ta hữu dụng đến vậy, ta còn lo không tìm được linh dược trân quý hay sao?”
Nàng biết, chuyện này khẳng định không phải do hơi thở linh lực thuần tịnh trong cơ thể. Nếu có nguyên nhân, thì chỉ có thể liên quan đến Hỗn Độn Thanh Liên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro