Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Đốt phòng bếp
Phượng Quỳnh
2024-07-24 17:19:14
Người không thấy, âm thanh cũng đã từ trong động phủ truyền ra. Ở bên ngoài động phủ lúc đó mọi người kinh ngạc, một hình bóng tựa như tia chớp lướt qua mở ra kết giới xông thẳng tới hướng nhà ăn.
Ca! Huynh sẽ không chạy đến phòng bếp để trộm chứ? Phượng Cửu kinh hãi khi nhìn thấy trước mắt toàn là cao lương mỹ vị, buồn ngủ gì thì cũng biến mất, trong mắt chỉ có những món thức ăn kia được đặt trước mặt.
Nàng không nhịn được liền đưa tay ra lấy một bát canh và chiếc bánh bao để ăn, chỉ lả, chưa kịp đụng tới bánh bao thịt đã bị anh nàng cản lại.
“Ca, huynh làm gì thế?” Nàng bất mãn trừng mắt.
“Đi tẩy trang thay y phục rồi ra ăn.”
Quan Tập Lẫm nói, ý bảo nàng chú ý xung quanh. Trong tâm lại thương xót, tiểu cửu bị đói bụng đến mức thê thảm như này sao?
Trong mắt nàng lại chỉ có chỗ thức ăn này, đều không chú ý đến những người xung quanh mỗi người đều đang trừng mắt nhìn nàng sao?
Được hắn nhắc nhở, Phượng Cửu lúc này mới ngước mắt nhìn xung quanh, vừa nhìn một cái không khỏi có chút kinh ngạc: mỗi bên đều là các học trò, các đạo sư, mỗi người đều đang nhìn khiến nàng không khỏi nghi hoặc.
“Ca, muội có hơi buồn ngủ một chút, sao tỉnh dậy thì xung quanh lại nhiều người như vậy? Chẳng lẽ là huynh đến phòng bếp trộm đồ để cho bọn họ thấy rồi?”
Nàng ghé sát vào Quan Tập Lẫm hạ giọng hỏi. Nghe vậy Quan Tập Lẫm chẳng biết nên khóc hay nên cười: “Chớ nói nhảm, mau đi vào tẩy trang rồi trở ra, muộn là mấy thứ này nguội hết ăn không ngon đâu.”
Hắn vừa nói xong chỉ thấy mới vừa rồi Phượng Cửu còn bên hắn đã đi thẳng vào hang động như cơn gió, tốc độ khiến mọi người đều im lặng.
Đứa trẻ với mái tóc rối bù và buồn ngủ xuất hiện trước mặt mọi người, nếu họ không nhìn thấy nàng bằng chính đôi mắt của mình thật khó để tin rằng hắn chính là một thiếu niên đẹp trai ngày thường quần áo thanh y. Thật sự là chưa từng nghĩ đến có thể thấy nàng ở phương diện này.
Chỉ là rốt cuộc khứu giác của nàng là loại gì? Sao lại nhiều món ăn ngon thế này? Bọn họ ở bên ngoài kết giới lâu như vậy, chờ lâu như vậy cũng không thấy nàng tỉnh lại. Ai biết được cuối cùng nàng đã bị đánh thức bời mùi thức ăn, thật sự khiến bọn họ không nói được thành lời.
Lúc này viện trưởng và viện phó đều run sợ nhìn về phía Quan Tập Lẫm, họ lần nữa cảm thấy không chỉ có Phượng Cửu không đơn giản mà người đứng cạnh nàng cũng không đơn giản. Quan Tập Lẫm này chắc cũng không phải hạng tầm thường.
Có thức ăn thu hút Phượng Cửu rửa mặt với tốc độ nhanh chóng, lúc nàng trở ra lại khiến mọi người thấy được vẻ thiếu niên đẹp trai vốn có. Nàng cũng không để ý mọi người, Quan Tập Lẫm đưa đôi đũa cho nàng, sau khi gắp chiếc bánh bao ăn nàng hỏi: “Ca, bọn họ làm cái gì vậy?”. Diệp Tinh múc cho nàng một bát canh gà rồi nói: “Uống chén canh trước đi, nguội rồi.”
“Đa tạ”.
Phượng Cửu mỉm cười bưng bát canh chậm rãi uống một ngụm, vừa kẹp một chiếc sủi cáo tôm vừa nói: “Mọi người cùng ăn đi! Một mình ta ăn thật ngại quá."
Tuy là nói như vậy nhưng mọi người thấy sức ăn kinh khủng của nàng cảm thấy nàng chẳng có gì là ngượng ngùng cả.
Cách đỉnh núi không xa Mạch Trần nhìn thiếu nữ đang phồng hai má lên, không tự chủ được nở ra một nụ cười rồi xoay người rời đi.
Bên này Viện trưởng thấy Phượng Cửu đi ra liền ra hiệu cho Viện phó một cái bảo hắn cho học sinh giải tán hết đi. Lúc này mới ra ăn thử mấy món ăn.
Ca! Huynh sẽ không chạy đến phòng bếp để trộm chứ? Phượng Cửu kinh hãi khi nhìn thấy trước mắt toàn là cao lương mỹ vị, buồn ngủ gì thì cũng biến mất, trong mắt chỉ có những món thức ăn kia được đặt trước mặt.
Nàng không nhịn được liền đưa tay ra lấy một bát canh và chiếc bánh bao để ăn, chỉ lả, chưa kịp đụng tới bánh bao thịt đã bị anh nàng cản lại.
“Ca, huynh làm gì thế?” Nàng bất mãn trừng mắt.
“Đi tẩy trang thay y phục rồi ra ăn.”
Quan Tập Lẫm nói, ý bảo nàng chú ý xung quanh. Trong tâm lại thương xót, tiểu cửu bị đói bụng đến mức thê thảm như này sao?
Trong mắt nàng lại chỉ có chỗ thức ăn này, đều không chú ý đến những người xung quanh mỗi người đều đang trừng mắt nhìn nàng sao?
Được hắn nhắc nhở, Phượng Cửu lúc này mới ngước mắt nhìn xung quanh, vừa nhìn một cái không khỏi có chút kinh ngạc: mỗi bên đều là các học trò, các đạo sư, mỗi người đều đang nhìn khiến nàng không khỏi nghi hoặc.
“Ca, muội có hơi buồn ngủ một chút, sao tỉnh dậy thì xung quanh lại nhiều người như vậy? Chẳng lẽ là huynh đến phòng bếp trộm đồ để cho bọn họ thấy rồi?”
Nàng ghé sát vào Quan Tập Lẫm hạ giọng hỏi. Nghe vậy Quan Tập Lẫm chẳng biết nên khóc hay nên cười: “Chớ nói nhảm, mau đi vào tẩy trang rồi trở ra, muộn là mấy thứ này nguội hết ăn không ngon đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vừa nói xong chỉ thấy mới vừa rồi Phượng Cửu còn bên hắn đã đi thẳng vào hang động như cơn gió, tốc độ khiến mọi người đều im lặng.
Đứa trẻ với mái tóc rối bù và buồn ngủ xuất hiện trước mặt mọi người, nếu họ không nhìn thấy nàng bằng chính đôi mắt của mình thật khó để tin rằng hắn chính là một thiếu niên đẹp trai ngày thường quần áo thanh y. Thật sự là chưa từng nghĩ đến có thể thấy nàng ở phương diện này.
Chỉ là rốt cuộc khứu giác của nàng là loại gì? Sao lại nhiều món ăn ngon thế này? Bọn họ ở bên ngoài kết giới lâu như vậy, chờ lâu như vậy cũng không thấy nàng tỉnh lại. Ai biết được cuối cùng nàng đã bị đánh thức bời mùi thức ăn, thật sự khiến bọn họ không nói được thành lời.
Lúc này viện trưởng và viện phó đều run sợ nhìn về phía Quan Tập Lẫm, họ lần nữa cảm thấy không chỉ có Phượng Cửu không đơn giản mà người đứng cạnh nàng cũng không đơn giản. Quan Tập Lẫm này chắc cũng không phải hạng tầm thường.
Có thức ăn thu hút Phượng Cửu rửa mặt với tốc độ nhanh chóng, lúc nàng trở ra lại khiến mọi người thấy được vẻ thiếu niên đẹp trai vốn có. Nàng cũng không để ý mọi người, Quan Tập Lẫm đưa đôi đũa cho nàng, sau khi gắp chiếc bánh bao ăn nàng hỏi: “Ca, bọn họ làm cái gì vậy?”. Diệp Tinh múc cho nàng một bát canh gà rồi nói: “Uống chén canh trước đi, nguội rồi.”
“Đa tạ”.
Phượng Cửu mỉm cười bưng bát canh chậm rãi uống một ngụm, vừa kẹp một chiếc sủi cáo tôm vừa nói: “Mọi người cùng ăn đi! Một mình ta ăn thật ngại quá."
Tuy là nói như vậy nhưng mọi người thấy sức ăn kinh khủng của nàng cảm thấy nàng chẳng có gì là ngượng ngùng cả.
Cách đỉnh núi không xa Mạch Trần nhìn thiếu nữ đang phồng hai má lên, không tự chủ được nở ra một nụ cười rồi xoay người rời đi.
Bên này Viện trưởng thấy Phượng Cửu đi ra liền ra hiệu cho Viện phó một cái bảo hắn cho học sinh giải tán hết đi. Lúc này mới ra ăn thử mấy món ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro