Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Thật thơm
Phượng Quỳnh
2024-07-24 17:19:14
Lúc này phó viện có chút nóng lòng, cũng không chú ý nhiều đến hắn, chỉ hỏi: "Chuyện gì? Ngươi nói đi."
"Có thể mượn thủ lệnh của phó viện dùng một lát hay không?" Quan Tập Lẫm nhìn về phía hắn hỏi.
Phó viện hơi giật mình, nhìn hắn, rồi lại nhìn viện trưởng, sau khi thấy viện trưởng gật đầu, lúc này mới lấy thủ lệnh cho hắn, vừa hỏi: "Ngươi muốn lấy thủ lệnh làm gì?"
Quan Tập Lẫm tiếp nhận thủ lệnh vẻ mặt kiên cường rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, hắn không trả lời, mà thi lễ với hai người sau đó gọi Diệp Tinh đến, nhanh chóng rời đi.
"Hắn muốn làm gì vậy?" Phó viện nhìn hai người rời đi, hơi nhíu mày lại.
"Nhìn xem sẽ biết thôi."
Viện trưởng nói, thu lại ánh mắt, nhìn về phía động phủ không có chút động tĩnh, trong lòng không khỏi than nhẹ, Phượng Cửu này ngủ cũng ngon quá rồi.
Ước chừng khoảng nửa nén hương, mọi người thấy Quan Tập Lẫm và Diệp Tinh rời đi lúc trước đã trở về, trong tay hai người bưng đồ đạc, phía sau còn có vài tên học sinh của Linh viện giúp đỡ cầm đồ vật.
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, chỉ thấy Quan Tập Lẫm bảo người ta đem mấy thứ bày ra ở trước kết giới của động phủ, trong đó còn dựng lên bếp lò, hâm nóng một nồi bát súp gà.
Không chỉ như vậy, sau khi mở ra nắp của những vật khác, mọi người không khỏi trừng mắt, nào là canh, bánh bao da mỏng, nào là gà nướng, cùng với một đùi thịt heo được đặt lên lò nướng, mọi người nhìn thấy kinh ngạc đồng thời nước bọt cũng chảy ròng ròng.
"Bọn họ làm gì vậy? Đói sao? Vậy mà có thể nhận được đồ ăn trong phòng bếp? Đó đều là thức ăn cung cấp cho các đạo sư, sao bọn họ có thể chuyển nhiều đồ ăn đến đây như vậy?"
"Đúng vậy, hơn nữa vào tình huống như lúc này, ăn ở chỗ này thực sự rất thích hợp sao?"
Các học sinh ầm ĩ bàn luận, ngay cả một vài vị đạo sư đi theo nhìn thấy cũng rất phẫn nộ, chỉ là viện trưởng và phó viện chưa nói gì, bọn họ cũng không thể mở miệng, bởi vì bọn họ nhìn thấy phó viện đưa thủ lệnh cho Quan Tập Lẫm, nếu không, hắn không thể vào được phòng bếp.
Nhìn thấy một màn ở trước động phủ, trông thấy Quan Tập Lẫm gọi nam tử kia đặt mấy món ăn ngon tỏa ra hơi nóng ở trước kết giới, trên đỉnh núi cách đó không xa đôi mắt của Mạch Trần khẽ động, đáy mắt lướt qua ý cười.
Thì ra là thế.
Lúc này viện trưởng và phó viện im lặng, hai người tựa như có điều suy nghĩ nhìn Quan Tập Lẫm cầm quạt, lúc trông thấy hắn để mùi thơm của những món ăn ngon tỏa ra bay vào trong kết giới, hai người hơi giật mình, đôi mắt sáng lên.
Thì ra là vậy! Hắn muốn dùng mùi thơm của thức ăn ngon để Phượng Cửu trong động phủ tỉnh dậy? Chỉ là làm như vậy có được không?
Tròng lòng hai người không khỏi có chút hoài nghi.
Nhưng hoài nghi này không đến mấy vòng hít thở đã biến thành kinh ngạc và vui vẻ.
Phượng Cửu bị đói tỉnh dậy, trong bụng thầm thì kêu réo, nàng miễn cưỡng trở mình, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, một mùi thịt như có như không bay vào, nàng ngửi một cái.
"Thật thơm..."
Nàng cảm thấy chắc chắn là nàng đang nằm mơ, bởi vì trong động phủ này của nàng, thậm chí cả ngọn núi này, cũng không có mùi thơm của thức ăn ngon.
Vì vậy nàng lại trở mình, lúc này khuôn mặt hướng về bên ngoài, ngửi mùi thịt này thỏa mãn đi vào giấc ngủ.
Nhưng mùi thơm kia càng lúc càng nồng đậm, thậm chí nàng có thể ngửi mùi thơm mà nói ra được tên của những món ăn ngon này, tiếng kêu lộc cộc trong bụng cũng vang lên.
Nàng đột nhiên mở mắt, hít một hơi thật sâu, ngẩn ngơ, sau một khắc, cả người trở mình ngồi dậy đầu tóc rối tung sau khi mặc quần áo qua loa liền xông ra ngoài.
"Người nào! Người nào đem món ngon đến mê hoặc ta!"
"Có thể mượn thủ lệnh của phó viện dùng một lát hay không?" Quan Tập Lẫm nhìn về phía hắn hỏi.
Phó viện hơi giật mình, nhìn hắn, rồi lại nhìn viện trưởng, sau khi thấy viện trưởng gật đầu, lúc này mới lấy thủ lệnh cho hắn, vừa hỏi: "Ngươi muốn lấy thủ lệnh làm gì?"
Quan Tập Lẫm tiếp nhận thủ lệnh vẻ mặt kiên cường rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, hắn không trả lời, mà thi lễ với hai người sau đó gọi Diệp Tinh đến, nhanh chóng rời đi.
"Hắn muốn làm gì vậy?" Phó viện nhìn hai người rời đi, hơi nhíu mày lại.
"Nhìn xem sẽ biết thôi."
Viện trưởng nói, thu lại ánh mắt, nhìn về phía động phủ không có chút động tĩnh, trong lòng không khỏi than nhẹ, Phượng Cửu này ngủ cũng ngon quá rồi.
Ước chừng khoảng nửa nén hương, mọi người thấy Quan Tập Lẫm và Diệp Tinh rời đi lúc trước đã trở về, trong tay hai người bưng đồ đạc, phía sau còn có vài tên học sinh của Linh viện giúp đỡ cầm đồ vật.
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, chỉ thấy Quan Tập Lẫm bảo người ta đem mấy thứ bày ra ở trước kết giới của động phủ, trong đó còn dựng lên bếp lò, hâm nóng một nồi bát súp gà.
Không chỉ như vậy, sau khi mở ra nắp của những vật khác, mọi người không khỏi trừng mắt, nào là canh, bánh bao da mỏng, nào là gà nướng, cùng với một đùi thịt heo được đặt lên lò nướng, mọi người nhìn thấy kinh ngạc đồng thời nước bọt cũng chảy ròng ròng.
"Bọn họ làm gì vậy? Đói sao? Vậy mà có thể nhận được đồ ăn trong phòng bếp? Đó đều là thức ăn cung cấp cho các đạo sư, sao bọn họ có thể chuyển nhiều đồ ăn đến đây như vậy?"
"Đúng vậy, hơn nữa vào tình huống như lúc này, ăn ở chỗ này thực sự rất thích hợp sao?"
Các học sinh ầm ĩ bàn luận, ngay cả một vài vị đạo sư đi theo nhìn thấy cũng rất phẫn nộ, chỉ là viện trưởng và phó viện chưa nói gì, bọn họ cũng không thể mở miệng, bởi vì bọn họ nhìn thấy phó viện đưa thủ lệnh cho Quan Tập Lẫm, nếu không, hắn không thể vào được phòng bếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy một màn ở trước động phủ, trông thấy Quan Tập Lẫm gọi nam tử kia đặt mấy món ăn ngon tỏa ra hơi nóng ở trước kết giới, trên đỉnh núi cách đó không xa đôi mắt của Mạch Trần khẽ động, đáy mắt lướt qua ý cười.
Thì ra là thế.
Lúc này viện trưởng và phó viện im lặng, hai người tựa như có điều suy nghĩ nhìn Quan Tập Lẫm cầm quạt, lúc trông thấy hắn để mùi thơm của những món ăn ngon tỏa ra bay vào trong kết giới, hai người hơi giật mình, đôi mắt sáng lên.
Thì ra là vậy! Hắn muốn dùng mùi thơm của thức ăn ngon để Phượng Cửu trong động phủ tỉnh dậy? Chỉ là làm như vậy có được không?
Tròng lòng hai người không khỏi có chút hoài nghi.
Nhưng hoài nghi này không đến mấy vòng hít thở đã biến thành kinh ngạc và vui vẻ.
Phượng Cửu bị đói tỉnh dậy, trong bụng thầm thì kêu réo, nàng miễn cưỡng trở mình, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, một mùi thịt như có như không bay vào, nàng ngửi một cái.
"Thật thơm..."
Nàng cảm thấy chắc chắn là nàng đang nằm mơ, bởi vì trong động phủ này của nàng, thậm chí cả ngọn núi này, cũng không có mùi thơm của thức ăn ngon.
Vì vậy nàng lại trở mình, lúc này khuôn mặt hướng về bên ngoài, ngửi mùi thịt này thỏa mãn đi vào giấc ngủ.
Nhưng mùi thơm kia càng lúc càng nồng đậm, thậm chí nàng có thể ngửi mùi thơm mà nói ra được tên của những món ăn ngon này, tiếng kêu lộc cộc trong bụng cũng vang lên.
Nàng đột nhiên mở mắt, hít một hơi thật sâu, ngẩn ngơ, sau một khắc, cả người trở mình ngồi dậy đầu tóc rối tung sau khi mặc quần áo qua loa liền xông ra ngoài.
"Người nào! Người nào đem món ngon đến mê hoặc ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro