Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Giữ mồm giữ miệng
Phượng Quỳnh
2024-07-24 17:19:14
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Nhiếp Đằng trong nháy mắt tối sầm, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm thân ảnh bạch y đang bước đi xa, khóe môi khẽ nhếch, cuối cùng vận khí bám theo, đi về phía học viện.
Sắc mặt Quan Tập Lẫm cũng không tốt hơn, hắn đang khuỵu gối muốn cõng muội muội hắn nhưng không ngờ Mạch Trần lại ôm nàng đi, đổi lại thành ai thì cũng khó chịu, vì vậy lập tức ném ra Bát Quái bàn, nhanh chóng đuổi theo bọn họ.
Chỉ có Tiêu Diệc Hàn ngơ ngác đứng tại chỗ, hắn còn chưa kịp tỉnh táo lại, còn đang sững sờ vì những lời Phượng Cửu nói thì đã thấy Phượng Cửu bị Mạch Trần ôm đi.
Viện trưởng và phó viện nhìn nhau, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Dựa theo hiểu biết của bọn họ đối với Mạch Trần thì hắn không phải người sẽ làm ra hành động như vậy, nhưng mà… tại sao hiện giờ hắn không nói gì đã ôm lấy Phượng Cửu rời đi?
“Khụ!”
Viện trưởng vội vàng ho một tiếng, ánh mắt uy nghiêm nhìn về phía mọi người, dặn dò: “Phượng Cửu cải trang thành nam nhan tất nhiên là không muốn bị bại lộ thân phận, sau khi trở về các ngươi coi như chưa từng nghe thấy gì, một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài.”
Một đạo sư do dự hỏi: “Viện trưởng, hình như trong tay nàng vừa nãy chính là thượng cổ thần kiếm Thanh Phong?”
Nghe vậy, ánh mắt viện trưởng quét qua người vị đạo sư này, trầm giọng nói: “Là thượng cổ thần kiếm Thanh Phong, nàng đạt được kiếm này nhất định là có cơ duyên, thanh kiếm này có không ít chuyện liên quan, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, kể cả thanh kiếm này cũng không ai được nhắc lại.”
“Vâng!”
Mọi người trịnh trọng gật đầu đáp ứng, bọn họ cũng biết đây là chuyện hệ trọng, nếu không cẩn thận thì sẽ đưa tai họa đến học viện của bọn họ.
“Ngươi nghe thấy gì không?” Ánh mắt viện trưởng rơi vào người Tiêu Diệc Hàn đang ngơ ngẩn.
Tiêu Diệc Hàn tỉnh táo lại, nghiêm túc nói: “Viện trưởng yên tâm, ta sẽ không nói.”
Trong lòng của hắn chỉ có kinh ngạc mà thôi, vốn không nghĩ đến việc đem chuyện này nói ra. Huống chi chuyện hôm nay khiến cho hắn khó có thể tin được, một người hắn hay gọi là tiểu đệ lại có thể độc chiến với cường giả Nguyên Anh, hơn nữa, tiểu đệ này còn là nữ tử.
“Được rồi, trở về đi! Người bị thương nhẹ thì giúp đỡ người bị thương nặng.” Viện trưởng nói xong, sau đó dẫn đầu rời đi, mọi việc còn lại đều giao cho phó viện.
Bên kia, Mạch Trần ôm Phượng Cửu ngự kiếm mà đi, thấy thân thể trong lòng hơi nhúc nhích, Mạch Trần cảm thấy có chút căng thẳng. Bởi vì người bị hắn ôm trong ngực vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt dò xét trần trụi kia không cách nào che lấp được, khiến hắn không thể bình tĩnh lại.
“Mạch Trần công tử?” Phượng Cửu nhìn Mạch Trần lên tiếng.
Nghe vậy, Mạch Trần không cúi đầu, chỉ thản nhiên nói: “Có gì cứ nói.”
“Ngươi ôm ta chặt quá.” Phượng Cửu trêu tức hắn.
Mạch Trần lập tức cúi đầu, lập tức đối diện ánh mắt trêu tức của nàng, vì vậy hắn liếc nhìn nàng một cái, dời tầm mắt, hai cánh tay khẽ buông lỏng một chút.
Phượng Cửu cười nhẹ, nhắm mắt lại: “Ta hơi mệt, ngủ một lát.”
Sau khi chiến đấu kịch liệt, thân thể nàng vô cùng mệt mỏi, nguy cơ được giải trừ, cả người cũng thả lỏng, dần dần ngủ say.
Thật lâu sau, Mạch Trần mới cúi đầu, nhìn thấy nữ nhân ngủ thiếp đi ở trong lồng ngực, ánh mắt có chút phức tạp.
Không nghi ngờ gì nữa, hắn biết, người hắn luôn muốn tìm kia chính là nàng.
Chỉ là không nghĩ tới hắn đã sớm gặp được nàng, càng không nghĩ tới, lại là nàng…
Sắc mặt Quan Tập Lẫm cũng không tốt hơn, hắn đang khuỵu gối muốn cõng muội muội hắn nhưng không ngờ Mạch Trần lại ôm nàng đi, đổi lại thành ai thì cũng khó chịu, vì vậy lập tức ném ra Bát Quái bàn, nhanh chóng đuổi theo bọn họ.
Chỉ có Tiêu Diệc Hàn ngơ ngác đứng tại chỗ, hắn còn chưa kịp tỉnh táo lại, còn đang sững sờ vì những lời Phượng Cửu nói thì đã thấy Phượng Cửu bị Mạch Trần ôm đi.
Viện trưởng và phó viện nhìn nhau, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Dựa theo hiểu biết của bọn họ đối với Mạch Trần thì hắn không phải người sẽ làm ra hành động như vậy, nhưng mà… tại sao hiện giờ hắn không nói gì đã ôm lấy Phượng Cửu rời đi?
“Khụ!”
Viện trưởng vội vàng ho một tiếng, ánh mắt uy nghiêm nhìn về phía mọi người, dặn dò: “Phượng Cửu cải trang thành nam nhan tất nhiên là không muốn bị bại lộ thân phận, sau khi trở về các ngươi coi như chưa từng nghe thấy gì, một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài.”
Một đạo sư do dự hỏi: “Viện trưởng, hình như trong tay nàng vừa nãy chính là thượng cổ thần kiếm Thanh Phong?”
Nghe vậy, ánh mắt viện trưởng quét qua người vị đạo sư này, trầm giọng nói: “Là thượng cổ thần kiếm Thanh Phong, nàng đạt được kiếm này nhất định là có cơ duyên, thanh kiếm này có không ít chuyện liên quan, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, kể cả thanh kiếm này cũng không ai được nhắc lại.”
“Vâng!”
Mọi người trịnh trọng gật đầu đáp ứng, bọn họ cũng biết đây là chuyện hệ trọng, nếu không cẩn thận thì sẽ đưa tai họa đến học viện của bọn họ.
“Ngươi nghe thấy gì không?” Ánh mắt viện trưởng rơi vào người Tiêu Diệc Hàn đang ngơ ngẩn.
Tiêu Diệc Hàn tỉnh táo lại, nghiêm túc nói: “Viện trưởng yên tâm, ta sẽ không nói.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng của hắn chỉ có kinh ngạc mà thôi, vốn không nghĩ đến việc đem chuyện này nói ra. Huống chi chuyện hôm nay khiến cho hắn khó có thể tin được, một người hắn hay gọi là tiểu đệ lại có thể độc chiến với cường giả Nguyên Anh, hơn nữa, tiểu đệ này còn là nữ tử.
“Được rồi, trở về đi! Người bị thương nhẹ thì giúp đỡ người bị thương nặng.” Viện trưởng nói xong, sau đó dẫn đầu rời đi, mọi việc còn lại đều giao cho phó viện.
Bên kia, Mạch Trần ôm Phượng Cửu ngự kiếm mà đi, thấy thân thể trong lòng hơi nhúc nhích, Mạch Trần cảm thấy có chút căng thẳng. Bởi vì người bị hắn ôm trong ngực vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt dò xét trần trụi kia không cách nào che lấp được, khiến hắn không thể bình tĩnh lại.
“Mạch Trần công tử?” Phượng Cửu nhìn Mạch Trần lên tiếng.
Nghe vậy, Mạch Trần không cúi đầu, chỉ thản nhiên nói: “Có gì cứ nói.”
“Ngươi ôm ta chặt quá.” Phượng Cửu trêu tức hắn.
Mạch Trần lập tức cúi đầu, lập tức đối diện ánh mắt trêu tức của nàng, vì vậy hắn liếc nhìn nàng một cái, dời tầm mắt, hai cánh tay khẽ buông lỏng một chút.
Phượng Cửu cười nhẹ, nhắm mắt lại: “Ta hơi mệt, ngủ một lát.”
Sau khi chiến đấu kịch liệt, thân thể nàng vô cùng mệt mỏi, nguy cơ được giải trừ, cả người cũng thả lỏng, dần dần ngủ say.
Thật lâu sau, Mạch Trần mới cúi đầu, nhìn thấy nữ nhân ngủ thiếp đi ở trong lồng ngực, ánh mắt có chút phức tạp.
Không nghi ngờ gì nữa, hắn biết, người hắn luôn muốn tìm kia chính là nàng.
Chỉ là không nghĩ tới hắn đã sớm gặp được nàng, càng không nghĩ tới, lại là nàng…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro