Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Trở về học viện
Phượng Quỳnh
2024-07-24 17:19:14
Ở cửa học viện, Diệp Tinh lo lắng đứng chờ, nàng vốn định đi cùng mấy người viện trưởng, nhưng lại bị phó viện trưởng đuổi về, bởi vì tu vi của nàng yếu nhất, sợ nàng đi mọi người còn phải bảo vệ thêm cả nàng nên mới ngăn cản, vì vậy nàng đành trở về trước.
Chỉ là nàng đã về tới đây lâu như vậy rồi nhưng vẫn không thấy bọn họ trở về, thời gian trôi qua càng lâu, trong lòng nàng càng bất an.
“Không biết bọn họ có thể cứu được Phượng Cửu không? Những cường giả kia Phượng Cửu không đấu được mà phải gọi thêm mấy người viện trưởng sao?”
Nàng lẩm bẩm, bất an đi tới đi lui, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hi vọng sẽ thấy bọn họ ngự kiếm trở về, nhưng đợi rất lâu mới thấy trên bầu trời có bóng người đang ngự kiếm phi hành.
Nàng vô cùng vui vẻ, tập trung nhìn về phía đó, thấy vị kia là Mạch Trần công tử, mà trong ngực hắn chính là Phượng Cửu đang mặc một thân hồng y rách nát, đầu tóc rối bù.
“Phượng Cửu!”
Nàng mừng rỡ gọi một tiếng, thấy Mạch Trần công tử trực tiếp ôm Phượng Cửu đi về phía học viện, vì vậy nàng cũng nhanh chóng lấy pháp khí phi hành ra đuổi theo.
Ở phía sau, Nhiếp Đằng và Quan Tập Lẫm cũng lần lượt bám theo, ánh mắt hai người đều nhìn chăm chú vào Mạch Trần đang ôm Phượng Cửu, thấy hắn đưa Phượng Cửu đến viện chủ, vì vậy cũng đi theo.
Sau khi đặt Phượng Cửu ở sương phòng sát vách với hắn, hắn nhìn tổn thương trên thân thể nàng, bởi vì đa số tổn thương đều nằm trên người, hắn lại không tiện cởi y phục của nàng ra, vì vậy liền lui ra ngoài.
“Đây là thuốc trị thương, ngươi đi vào giúp nàng xử lý.” Hắn nói với Diệp Tinh, đồng thời đưa cho nàng một bình thuốc.
“Được!” Diệp Tinh trả lời, nhận lấy thuốc nhanh chóng đi vào.
Nhiếp Đằng và Quan Tập Lẫm đi theo vào trong viện, thấy Mạch Trần đang ngồi ở đó, hai người định lướt qua hắn để vào xem thì chợt nghe có âm thanh truyền đến.
“Một học sinh nữ đang giúp nàng băng bó vết thương.”
Nghe vậy, bước chân của hai người dừng lại, bọn họ nhớ ra mọi vết thương của nàng đều ở trên người nên không đi vào nữa. Nhìn nam tử giống như trích tiên ngồi ở bàn đá, hai người không ai lên tiếng.
Viện trưởng và phó viện cũng tới, hai người ngồi xuống, chờ cửa phòng mở ra. Khoảng nửa canh giờ, Diệp Tinh mới từ bên trong bước đến.
“Diệp Tinh, tiểu Cửu thế nào rồi?” Quan Tập Lẫm bước lên hỏi.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào người Diệp Tinh.
“Tốt rồi, bả vai bị tổn thương tương đối nặng, nhưng ta đã băng bó cẩn thận, Phượng Cửu ngủ một lát đã tỉnh lại, tự mình uống thuốc, sau đó ngủ tiếp…” Thấy Phượng Cửu còn sống, Diệp Tinh đã cảm thấy vô cùng may mắn rồi.
Dù sao, không phải ai cũng có thể sống sót dưới tay cường giả.
“Ta vào xem!”
Quan Tập Lẫm nói, cất bước đi vào bên trong, nhưng đang định mở cửa phòng thì hắn hơi nhíu mày lại, nhìn Nhiếp Đằng đang đi theo bên cạnh: “Ngươi đi theo làm gì?”
Nhiếp Đằng nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Tránh ra!”
“Nực cười! Tránh ra? Ngươi muốn đi vào sao? Ngươi là gì của Phượng Cửu?” Quan Tập Lẫm cười nhạo một tiếng, đứng cản ở cửa không cho Nhiếp Đằng tiến vào.
Nghe vậy, ánh mắt Nhiếp Đằng hơi trầm xuống, linh lực trên cơ thể tuôn trào, đang định động thủ thì nghe âm thanh phó viện truyền đến: “Được rồi, hai ngươi đừng náo loạn ở chỗ này…”
Phó viện ngăn cản hai người, nhíu mày: “Để cho nàng biết hai ngươi đánh nhau ở đây, nàng có thể an tâm dưỡng thương hay sao?”
Chỉ là nàng đã về tới đây lâu như vậy rồi nhưng vẫn không thấy bọn họ trở về, thời gian trôi qua càng lâu, trong lòng nàng càng bất an.
“Không biết bọn họ có thể cứu được Phượng Cửu không? Những cường giả kia Phượng Cửu không đấu được mà phải gọi thêm mấy người viện trưởng sao?”
Nàng lẩm bẩm, bất an đi tới đi lui, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hi vọng sẽ thấy bọn họ ngự kiếm trở về, nhưng đợi rất lâu mới thấy trên bầu trời có bóng người đang ngự kiếm phi hành.
Nàng vô cùng vui vẻ, tập trung nhìn về phía đó, thấy vị kia là Mạch Trần công tử, mà trong ngực hắn chính là Phượng Cửu đang mặc một thân hồng y rách nát, đầu tóc rối bù.
“Phượng Cửu!”
Nàng mừng rỡ gọi một tiếng, thấy Mạch Trần công tử trực tiếp ôm Phượng Cửu đi về phía học viện, vì vậy nàng cũng nhanh chóng lấy pháp khí phi hành ra đuổi theo.
Ở phía sau, Nhiếp Đằng và Quan Tập Lẫm cũng lần lượt bám theo, ánh mắt hai người đều nhìn chăm chú vào Mạch Trần đang ôm Phượng Cửu, thấy hắn đưa Phượng Cửu đến viện chủ, vì vậy cũng đi theo.
Sau khi đặt Phượng Cửu ở sương phòng sát vách với hắn, hắn nhìn tổn thương trên thân thể nàng, bởi vì đa số tổn thương đều nằm trên người, hắn lại không tiện cởi y phục của nàng ra, vì vậy liền lui ra ngoài.
“Đây là thuốc trị thương, ngươi đi vào giúp nàng xử lý.” Hắn nói với Diệp Tinh, đồng thời đưa cho nàng một bình thuốc.
“Được!” Diệp Tinh trả lời, nhận lấy thuốc nhanh chóng đi vào.
Nhiếp Đằng và Quan Tập Lẫm đi theo vào trong viện, thấy Mạch Trần đang ngồi ở đó, hai người định lướt qua hắn để vào xem thì chợt nghe có âm thanh truyền đến.
“Một học sinh nữ đang giúp nàng băng bó vết thương.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, bước chân của hai người dừng lại, bọn họ nhớ ra mọi vết thương của nàng đều ở trên người nên không đi vào nữa. Nhìn nam tử giống như trích tiên ngồi ở bàn đá, hai người không ai lên tiếng.
Viện trưởng và phó viện cũng tới, hai người ngồi xuống, chờ cửa phòng mở ra. Khoảng nửa canh giờ, Diệp Tinh mới từ bên trong bước đến.
“Diệp Tinh, tiểu Cửu thế nào rồi?” Quan Tập Lẫm bước lên hỏi.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào người Diệp Tinh.
“Tốt rồi, bả vai bị tổn thương tương đối nặng, nhưng ta đã băng bó cẩn thận, Phượng Cửu ngủ một lát đã tỉnh lại, tự mình uống thuốc, sau đó ngủ tiếp…” Thấy Phượng Cửu còn sống, Diệp Tinh đã cảm thấy vô cùng may mắn rồi.
Dù sao, không phải ai cũng có thể sống sót dưới tay cường giả.
“Ta vào xem!”
Quan Tập Lẫm nói, cất bước đi vào bên trong, nhưng đang định mở cửa phòng thì hắn hơi nhíu mày lại, nhìn Nhiếp Đằng đang đi theo bên cạnh: “Ngươi đi theo làm gì?”
Nhiếp Đằng nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Tránh ra!”
“Nực cười! Tránh ra? Ngươi muốn đi vào sao? Ngươi là gì của Phượng Cửu?” Quan Tập Lẫm cười nhạo một tiếng, đứng cản ở cửa không cho Nhiếp Đằng tiến vào.
Nghe vậy, ánh mắt Nhiếp Đằng hơi trầm xuống, linh lực trên cơ thể tuôn trào, đang định động thủ thì nghe âm thanh phó viện truyền đến: “Được rồi, hai ngươi đừng náo loạn ở chỗ này…”
Phó viện ngăn cản hai người, nhíu mày: “Để cho nàng biết hai ngươi đánh nhau ở đây, nàng có thể an tâm dưỡng thương hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro