Chương 74
Tiêu Đường Đông Qua
2024-11-20 21:11:52
/74/.
"Đương nhiên không phải chỉ vì năng lực chiến đấu của anh." Trong lòng Tiêu Nham ẩn ẩn sinh ra một loại dự đoán.
Jane mỉm cười, nếp nhăn nhợt nhạt nơi khóe mắt khi mỉm cười giống Valentine Shein đến đáng kinh ngạc, điểm khác biệt duy nhất chính là phong độ. Jane có một thứ khí chất nào đó khiến người ta rung động, mà Valentine Shein lại là nét sâu không lường được do năm tháng lắng đọng.
"Nói thử suy đoán của em xem. Cho em một gợi ý, mọi thứ đều có liên quan đến cái gọi là "trường sinh" của Valentine Shein."
Tiêu Nham suy nghĩ một lúc, "Tất cả mọi người ở đây là cơ thể được lai tạo ra từ việc chọn và phát triển học gien, cho dù là thể năng hay trí năng đều cao hơn nhân loại bình thường. Nhưng phôi thai nhiễm virus X cũng không dễ dàng sống sót, cho nên mọi người đều là những cá thể hoàn mỹ đã trải qua sự đào thải của virus X. Mà gien của anh, đến từ chính cơ thể Valentine Shein."
Tiêu Nham nhìn Jane, cậu không biết liệu cậu có thể an toàn mà thảo luận những chuyện này ở đây hay không.
Ngay sau đó, Jane ôm Tiêu Nham đè lên mặt tường, "Ôm chặt tôi."
"Cái gì?"
Một cánh cửa trượt mở ra trên mặt tường, Tiêu Nham ngã xuống, đó là một không gian hình lập phương, cao khoảng bốn, năm thước, trong nháy mắt khi rớt xuống đất, Tiêu Nham được Jane vững vàng ôm lấy, ngay cả chút chấn động cũng không cảm giác được.
Đây là một gian phòng rất đơn giản, ngoại trừ một cái giường và bàn học, cũng chỉ có một giá sách chiếm gần hết một bên tường, trên giá đặt vô số quyển sách bằng giấy in.
"Chào mừng đến với thế giới của tôi. So với kho tin tức vô tận trong hệ thống đầu cuối khổng lồ, tôi càng thích cảm giác lật từng trang giấy hơn. Về điểm này, sở thích của chúng ta vẫn rất giống nhau."
Jane đặt Tiêu Nham ngồi trên giường của mình, nửa quỳ trước mặt cậu, khuôn mặt anh tuấn hơi ngưỡng lên gần như tinh tuần dưới anh đèn màu trăng trong suốt.
"Hiện tại, em có thể tiếp tục nói."
Nơi này là phòng Jane, Tiêu Nham vừa tò mò nhìn quanh bốn phía, vừa mở miệng nói.
"Virus X cũng không thể khiến cơ thể vĩnh viễn không suy kiệt, sự trường sinh của Valetine chỉ là thay thế những bộ phận đã bị hao tổn hoặc là già đi của mình mà thôi. Cho dù là da, nội tạng thậm chí là tứ chi, ông ta cũng có thể dùng gien của mình để lai tạo ra cơ thể mới, để sau đó cần thì cứ lấy mà sử dụng, nhưng ông ta không thể thay thế đại não của mình..."
"Được rồi, lại cho em thêm một gợi ý. Virus X trong cơ thể của tôi đã gần đạt đến giá trị đỉnh cao."
"Cho nên... Cơ thể anh đang ở trạng thái tốt nhất! Ông ta không phải muốn một bộ phận nào đó trên cơ thể anh, mà là... toàn bộ cơ thể của anh."
"Đúng, ông ta sẽ lấy đại não của mình ra, cấy nó vào xương sọ của tôi, từ đó khống chế khối thân thể trẻ tuổi hữu lực này. Nếu như không có gì bất ngờ, ông ta sẽ có thêm ít nhất mười năm sinh mệnh mạnh khỏe phấn chấn. Đối với ông ta mà nói, tôi căn bản không phải là "con trai" gì cả, mà là một thứ đồ dự trữ, thậm chí là một con cừu bị nuôi nhốt của ông ta. Em cảm thấy tôi sẽ để cho "vị thần" này khống chế mọi thứ của mình sao... Không đúng, nên nói là lấy đi mọi thứ của tôi sao?"
"... Anh muốn làm gì?"
Jane Wallace tuyệt đối sẽ không để mặc cho người ta bày bố, cho dù người kia là "cha" của anh ta.
"Tôi cần sức mạnh đại não của em, hệ thống máy chủ nơi này chỉ có tốc độ đại não của em mới có thể xâm nhập được, ngoại trừ hệ thống cung cấp oxy, tôi muốn em tắt tất cả các hệ thống khác bao gồm hệ thống điều hành, kiểm soát hỏa hoạn, vũ khí. Trên tay Valentine Shein có một loại thuốc ức chế năng lực của tôi, đây mới là "thần lực" chân chính ông ta dùng để khống chế mọi người.
Quả nhiên là thế, Tiêu Nham đã sớm nghĩ đến việc Valentine Shien bồi dưỡng ra nhiều đứa "con trai" có trí lực phi phàm, lại còn có năng lực tác chiến không thua gì bộ đội đặc chủng, dĩ nhiên phải có một phương pháp khống chế càng hữu dụng hơn cái gọi là huyết thống, bằng không tự do luôn là thiên tính của con người, ông ta không thể vĩnh viễn kiểm soát bọn họ.
"Anh muốn ăn cắp thuốc của ông ta?"
Jane lắc lắc đầu, "Người ăn cắp thuốc là em, không phải tôi."
"Tôi?"
"Tất cả nghiên cứu đều sẽ để lại dấu vết trong hệ thống. Valentine Shein không thể liên tục bảo quản các thành phần điều chế, ông ta chỉ cần khi nào điều chế thuốc mà thôi. Lúc ông ta tiêm virus X cho chúng tôi, đã đặc biệt để lại tác dụng phụ cho loại virus này, tấn công trái tim của chúng tôi, cách một đoạn thời gian, chúng tôi phải tiêm thuốc do ông ta điều chế để khống chế loại tác dụng phụ này, phải biết rằng mất đi trái tim cũng nghiêm trọng không khác gì mất đi đại não. Tôi cần phải triệt để loại bỏ tác dụng phụ của loại virus này, em hiểu không?"
Ha ha, Tiêu Nham thật có xúc động ngửa đầu lên trời cười to ba tiếng.
Thế giới này thay đổi quá nhanh, mấy ngày trước mình còn bị Jane Wallace bắt cóc, giờ phút này anh ta lại nhờ mình giúp đỡ?
"Em đồng ý tham gia, hay là không đồng ý?"
"Nếu thất bại, tôi sẽ mất đi đại não, đúng không." Tiêu Nham vô cùng dùng sức mà nhìn vào hai mắt đối phương, muốn biết người này rốt cục nắm chắc thành công được mấy phần.
"Nếu em không làm gì, sớm hay muộn ông ta cũng sẽ mất đi kiên nhẫn mà lấy đi đại não của em." Chẳng qua Jane vẫn mỉm cười như không hề gì, tựa như kế hoạch có bại lộ cũng chẳng sao cả.
"Vậy nếu chúng ta thành công thì sao?"
"Tôi nói rồi, tôi muốn dẫn theo em bỏ trốn."
Ngón tay Jane lướt qua chóp mũi Tiêu Nham, mang đầy hàm ý cưng chiều, bọn họ sắp đi làm chuyện liên quan đến vấn đề sống còn! Người này vẫn mang giọng điệu như vậy!
Tiêu Nham quay đầu đi, suy nghĩ một lúc, "Muốn tôi giúp anh cũng được, tôi cần mẫu máu của anh."
"Em cần máu của tôi để làm gì?" Jane nhìn chằm chằm Tiêu Nham.
"Nhóm máu của anh và tôi giống nhau, tôi có thể dùng máu của anh để tiêm virus X vào người mình. Tôi không muốn khi đụng phải đám sát thủ do Valentine Shein cẩn thận bồi dưỡng lại không hề có chút năng lưc phản kháng nữa. Nếu chúng ta có thể rời khỏi nơi này, tôi sẽ tổng hợp X-2 cho mình, cũng sẽ giải mã tác dụng phụ trong virus và loại bỏ nó. Nếu anh cho tôi, chúng ta liền thành giao."
"Tôi không thể cho em mẫu máu của tôi."
Tiêu Nham nguýt anh ta một cái, người nay quả nhiên vẫn còn muốn gây rối, mình nếu hoàn toàn tin tưởng anh ta thì mình là thằng ngốc.
"Lỡ như tôi thất bại mà em có cơ hội rời đi, loại tác dụng phụ kia có thể sẽ lấy mạng em. Nhưng mà tôi có thể lấy được mẫu virus X cho em."
Biểu tình của Jane vô cùng nghiêm túc, điều này khiến cho Tiêu Nham có một khoảnh khắc rung động.
Nhưng mà cảm động này đến nhanh mà đi cũng càng nhanh, cậu sẽ không quên nguyên nhân vì sao mình lại ở cái nơi quỷ quái này.
"Thật buồn cười, lúc trước tôi có chết cũng không muốn để em bị nhiễm virus X." Trên môi Jane là nụ cười tự giễu.
"Bởi vì hiện tại tôi đã không còn là tôi trước kia nữa. Virus X không còn là loại huyền thoại tử vong gì nữa."
Jane cúi đầu mỉm cười.
"Chẳng qua trước đó, chúng ta cần xóa tan sự nghi ngờ của Valentine Shein."
"Cái gì?"
Bỗng dưng, Jane bước lên giường, một tay đè Tiêu Nham xuống.
"Anh cái tên khốn kiếp!" Thần kinh Tiêu Nham lập tức căng thẳng, trước giờ người này chưa bao giờ là "gentleman" cả!
Jane cười hôn lên hai má và cổ Tiêu Nham, cố ý phát ra tiếng vang mờ ám, dùng sức hút đến mức cậu sắp bật máu.
"Jane Wallace —— Anh đi chết đi!"
"Cho dù em có nhiễm virus X cũng không phải là đối thủ của tôi!"
Những lời này con mẹ nó thật thiếu đánh!
Nửa giờ sau, Tiêu Nham lạnh mặt đi trong thông đạo, mà Jane lại vẻ mặt đầy ý cười đi theo phía sau cậu.
Casey đi tới từ phía đối diện thoáng nhìn thấy dấu hôn trên cổ Tiêu Nham, phát ra tiếng hừ khinh thường. Khi cậu ta đi ngang qua người Jane, hạ thấp giọng nói: "Anh hẳn nên giải thích với cha, vì sao lại đưa cậu ấy rời khỏi phạm vi theo dõi."
"Bộ cậu thích bị cả đống người nhìn chằm chằm khi thân thiết với người khác hả?"
Casey nhếch môi, không nói gì nữa.
Tối hôm đó, Jane bưng khay thức ăn tiến vào phòng, Tiêu Nham vẫn như trước ngồi ở góc tường, hai tay rủ xuống hai bên chân, ánh mắt trống rỗng nhìn đáy biển sâu bên ngoài cửa sổ thủy tinh.
"Có biết loại hành vi này chứng tỏ em thật yếu ớt, thiếu cảm giác an toàn lắm không?"
"Tôi chỉ biết phía sau lưng có điểm tựa khiến tôi có thể càng thêm tập trung mà suy nghĩ thôi."
Tiêu Nham nhìn chằm chằm khay thức ăn của Jane.
"Được rồi, được rồi, thứ em muốn tôi đã mang đến cho em đây. Chẳng qua trước đó, em phải ngoan ngoãn ăn xong bữa cơm này đã."
Jane đặt khay ăn trên đầu gối của Tiêu Nham, khoảng khắc khi Tiêu Nham vừa cầm vững cái khay, đã cảm giác có thứ gì đó đặt trên đùi của mình.
Đó là một cây súng tiêm mini!
Cảm giác những tế bào trên bề mặt tiếp xúc khẽ run lên, dung dịch virus tiến vào cơ thể cậu.
"Em cần bổ sung thể lực.""
Bắt đầu từ lúc ấy, trái tim Tiêu Nham đột nhiên co rút, máu trong cơ thể chảy điên cuồng, mà hô hấp tựa như bị nghẹn lại nơi cổ họng, không thể thoát ra.
"Thế nào? Vẫn nuốt không trôi thứ gì sao? Tôi cảm thấy đây không phải vì thuốc gây mê của Casey, mà là do tâm tình của em không tốt mà thôi. Đáy biển đúng là một nơi khiến người ta cảm thấy áp lực, nhưng em phải thích nghi."
Jane múc một muỗng cháo yến mạch đưa đến trước mặt Tiêu Nham.
Có vẻ đã dự đoán được cậu sẽ không nuốt nổi thức ăn bình thường, Jane đã cố ý chuẩn bị thức ăn lỏng. Cố nén cảm giác khó chịu cuồn cuộn trong dạ dày, Tiêu Nham một ngụm nuốt xuống muỗng cháo yến mạch này.
"Có cần tôi ở đây với em không?"
Tiêu Nham nhắm mắt lại không nói gì.
Cậu từng nghe Liv nhắc tới, quá trình bị virus X ăn mòn cực kỳ thống khổ, toàn thân đau đớn, mà không có loại thuốc giảm đau nào có thể ngăn chặn được nó, tựa như toàn bộ xương cốt đều bị đánh gãy rồi lắp ráp lại.
Tiêu Nham nắm chặt ngón tay, bả vai run rẩy. Cậu không thể khóc không thể hét lên, thậm chí không thể nhíu mày, bởi vì Valentine Shein đang theo dõi!
Trên người Tiêu Nham không ngừng đổ mồ hôi lạnh, chân bởi vì đau đớn mà không ngừng co giật.
"Sẽ ổn thôi, rất nhanh sẽ ổn thôi."
Mà suốt đêm hôm đó, Tiêu Nham đều nằm run rẩy trong ngực Jane, mãi đến sau nửa đêm, cơn đau đớn đạt tới đỉnh điểm, cậu chỉ có thể không ngừng nghĩ về Hein mà vượt qua. Bản thân lần đầu tiên đi đến nhà máy điện hạt nhân bị bỏ hoang, không cẩn thận hôn phải Hein. Cậu liều mạng nhớ đến xúc cảm ngắn ngủi như một cái chớp mắt kia, đó là ký ức đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời cậu, nhưng cũng là ký ức mà cho dù thời gian có quay lại bao nhiêu lần cũng không hối hận.
Ngón tay Tiêu Nham bấu chặt drap giường, cậu không thể giãy dụa không thể run rẩy, cậu tự nói với bản thân, chút đau đớn này còn kém xa lần đó Hein đạp gãy vai mình, xương cốt đâm vào da thịt, đó mới là đau đớn nghiền áp thần kinh.
Cậu có thể sống sót, cậu nhất định sẽ sống sót!
Mồ hôi ướt đẫm lưng cậu, ngón tay nắm chặt drap giường đã trắng bệch, như thể thứ cậu muốn bóp nát chính là bản thân cậu. Tay Jane phủ trên mu bàn tay Jane, dường như muốn che giấu sự run rẩy của cậu. Nhưng trong cả quá trình kiên nhẫn lâu dài, Tiêu Nham không hề có ý định nắm lấy tay Jane.
Tất cả, tựa như cậu đang một mình chiến đấu.
"Em lại thắng rồi, Tiêu Nham!"
Jane buông Tiêu Nham ra, hơi hơi cúi người, để má hai người tựa vào nhau.
"So với Valentine, em càng tàn nhẫn hơn."
Cuối cùng, bả vai Tiêu Nham chậm rãi thả lỏng, cơn đau dần biến mất sau một đoạn thời gian dài kiên trì, mặt cậu nghiêng sang một bên, hô hấp chậm rãi bình ổn.
Ngón tay Jane lau đi mồ hôi ẩm ướt trên trán cậu, gắt gao ôm cậu vào trong ngực.
Tiêu Nham vẫn luôn ngủ say, mãi đến khi tiếng tim đập bên tai cậu càng ngày càng rõ ràng.
Cậu mãnh liệt ngồi bật dậy, mở to hai mắt nhìn căn phòng sáng người mà lại đầy áp lực này.
Thính giác được phóng đại vô hạn, cậu gần như có thể cảm nhận được tiếng vang của một loại sinh vật biển nào đó đang rẽ nước đập vào tường thủy tinh, tiếng vang rất trầm, thủy tinh rung động rất nhỏ.
Cúi đầu, Jane đang chống một bên đầu nằm bên cạnh, ánh mắt thản nhiên dừng trên người cậu. Màn giường lưu lại trên lưng Tiêu Nham một bóng mờ, mà cậu lại ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh sáng.
"Tôi có nên chúc mừng em, đã trở thành đồng loại của tôi hay không?"
"Chúng ta vốn chính là đồng loại." Tiêu Nham cầm gối đầu đè lên mặt Jane, "Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, anh thì sao?"
Cậu không muốn nhìn gương mặt tràn ngập lực hấp dẫn này nữa, đã từng có một khoảnh khắc, Tiêu Nham bị thống khổ bức đến mức gần như khuất phục người đàn ông này. Virus X khiến ký ức của Tiêu Nham đối với bất cứ chuyện gì đều trở nên rõ ràng khắc sâu hơn trước kia, mà nụ hôn của Jane lại trở thành trang đầu tiên trong quyển sách ký ức ấy.
"Hiện tại."
Nói xong, Jane nắm lấy cổ tay Tiêu Nham, lấy gối đầu ra, xoay người xuống giường, cầm một chiếc áo khoác màu trắng ném lên mặt Tiêu Nham, "Chúng ta đi."
"Cái gì? Thiết bị theo dõi..."
"Thiết bị theo dõi đã dừng hoạt động từ rất lâu rồi."
Jane dẫn theo Tiêu Nham đi về phía gian phòng của mình, từ đó lấy một bộ thiết bị đầu cuối ra.
Tiêu Nham hít vào một hơi.
Jane hơi đè bả vai cậu lại, biểu tình bất cần đời nháy mắt thu lại, anh dùng một loaij ngữ khí nghiêm khắc chưa từng có dặn dò Tiêu Nham: "Em phải dùng tốc độ nhanh nhất tắt hết tất cả những thứ nên tắt. Một khi Valentine phát hiện ra em, ông ta sẽ không chút lưu tình mà đâm thủng tiềm thức của em, hủy diệt tất cả những thứ chống đỡ cho tư duy của em, đến lúc đó em sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa."
Tiêu Nham trợn mắt nhìn Jane, ý là tên này sao lại không nói rõ hệ số nguy hiểm của chuyện này sớm một chút chứ.
Nhưng đối với Tiêu Nham, cho dù biết trước có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại cậu cũng không còn đường lui. Valentine Shein nhất định sẽ phát hiện những chuyện Jane làm, người này sẽ có kết quả như thế nào, Tiêu Nham không quá quan tâm, nhưng đối với cậu mà nói thì đây là cơ hội tốt nhất để có thể rời đi!
Không còn đường lui, Tiêu Nham dứt khoát tiến vào hệ thống máy chủ, toàn bộ thông tin tựa như bụi bậm bị tư duy của cậu thổi bay, tựa như một vụ nổ vũ trụ, trong nháy mắt, toàn bộ căn cứ chìm vào một mảnh bóng tối. Thông qua việc xâm nhập hệ thống máy chủ, chỉ trong vòng 0.1 giây rốt cục cậu đã nhìn được toàn cảnh căn cứ dưới đáy biển này, kể cả nơi đậu tàu ngầm, cùng với thông đạo rời đi như thế nào. Sau đó cậu bắt đầu tìm kiếm dấu vết nghiên cứu điều chế loại thuốc kia của Valentine, nhưng cho dù có tìm kiếm như thế nào cũng vô ích, cậu thậm chí bắt đầu nghi ngờ Valentine căn bản không dùng tới hệ thống đầu cuối, mà là dùng thao tác bằng tay nguyên thủy nhất để tiến hành điều chế thuốc. Ngay lúc này, cậu cảm giác một nguồn sức mạnh dọc theo rìa tư duy của cậu tiến vào trong đại não, trong lòng Tiêu Nham kinh hãi, bị phát hiện rồi! Nhất định là Valentine Shein!
Tư duy tích lũy hơn hai trăm năm lấy tốc độ chưa bao giờ có dễ dàng bắt được Tiêu Nham.
"Tốc độ kết nối ba triệu tỷ quả nhiên là lựa chọn tốt nhất để xâm nhập hệ thống máy chủ. Ta nghĩ đây là mục đích Jane đưa con đến gặp ta."
Trong đầu là thanh âm của Valetine Shien, tựa như đang chào hỏi trước.
Tư duy Tiêu Nham bị đè ép và tan vỡ, đây thoạt nhìn như một quá trình lâu dài, nhưng trong hiện thực chẳng qua chỉ mấy giây.
Cản trở từ tầng đối lưu tư duy đối với ông ta không hề có tác dụng, Valentine Shein tiến vào tiềm thức của Tiêu Nham có thể nói là không cần tốn quá nhiều sức, thế giới tinh thần của cậu đang từng bước sụp đổ.
"Có nhớ anh đã từng nói với em những gì không."
Âm điệu hơi lạnh không một chút phập phồng, từng chút từng chút thu hồi tư duy tan vỡ của Tiêu Nham.
"Khác với thế giới hiện thực, thế giới tư duy rộng lớn vượt xa mức tưởng tượng của em."
Hiện tại cậu không phải đang tiến hành huấn luyện phòng ngừa xâm lấn đại não gì đó, mà là cuộc sính sinh tử tồn vong!
Khi Valentine rốt cục đi vào trong tiềm thức của Tiêu Nham, ông ta phát hiện nơi này cư nhiên là một mảnh hư vô tối đen như mực, phương hướng đã không còn ý nghĩa.
Mọi thứ trong thế giới tư duy sẽ có hình thức biểu hiện tương tự như trong hiện thực, ví dụ như trọng lực. Nhưng trong mảnh không gian này, ông ta đang nổi lơ lửng, mà ngay cả phương hướng để thoát khỏi nơi này cũng không tồn tại. Tiêu Nham dùng tư duy của mình đảo điên hết thảy mọi thứ trong hiện thực, phá vỡ hình thái tư duy thường là bản chất ý tưởng sáng tạo của các nhà nghiên cứu.
Valentine nhếch khóe môi, hơn hai trăm năm, rốt cục ông đã chờ được một đối thủ thú vị.
Ngay khi ông ta chuẩn bị khuếch tán vô tận tư duy của mình, lại rõ ràng phát giác có người đang giải đọc bản thể tư duy của mình!
Lúc này Casey đã tiến nhập vào hệ thống đầu cuối, thừa dịp Valentine xâm nhập đại não Tiêu Nham, cậu ta cũng xâm nhập đại não của ông ta, không ngừng thu thập thông tin.
Valentine Shein phải rút lui khỏi tiềm thức của Tiêu Nham, ông ta không ngừng kéo dài tư duy của bản thân, hòng phá tan biên giới tư duy của cậu, lão ta rốt cục thành công thoát thân.
Mà lúc này, ông ta mới rõ ràng phát hiện, từ đầu đến cuối mình chỉ dừng lại ở tầng đối lưu tư duy của Tiêu Nham mà thôi, ông ta cho là mình đã xâm nhập vào tiềm tức của đối phương, nhưng đây chỉ là trò lừa đảo do người thanh niên này dựng lên cho mình!
Ông ta cư nhiên bị một thằng nhóc qua mặt!
Nháy mắt bình tĩnh lại sau tác động vì bị lừa dối, hiện tại việc ông ta phải làm chính là bắt được tên tiểu tặc đang mưu toan ăn cắp thông tin từ đại não của mình!
Nhưng Valentine trăm triệu lần không ngờ chính là, tư duy của Tiêu Nham cư nhiên tấn công ngược ông ta, không ngừng quấn lấy tư duy còn chưa kịp hoàn toàn rút lui của lão, năng lực phân tích giải đọc thông tin của cậu nhanh đến khó tin, khi Valentine chật vật rút lui về bản thể tư duy, Casey đã lấy đủ thứ mình cần nhanh chóng rút lui khỏi hệ thống đầu cuối.
"Lấy được không?" Jerry cười hỏi.
"Anh cứ nói đi." Casey nhếch môi.
Bỗng nhiên tiếng cảnh báo vang lên, toàn bộ thông đạo đều bị khóa chết.
Vừa lúc đó, Tiêu Nham cũng rời khỏi hệ thống đầu cuối, nhập vào một chuỗi số hiệu, đây là một loại virus mà cậu đã lưu lại trong phòng nghiên cứu tại Shire, thông tin chứa trong virus này kết hợp với số liệu trong hệ thống máy chủ, chấm dứt mệnh lệnh khóa chết cửa trên thông đạo.
Jane một phen kéo Tiêu Nham dậy, "Chúng ta đi!"
"Nhưng mà tôi còn chưa lấy được..."
"Không cần nữa!"
Jane dẫn theo Tiêu Nham chạy trốn trong thông đạo, Valentine sẽ không để cho hệ thống máy chủ dừng ở trạng thái tê liệt quá lâu, bọn họ phải chạy đua với thời gian!
Vài gã đàn ông năm chế phục tác chiến màu đen vọt đến trước mặt bọn họ, rút đao ra.
Bọn họ đều là cao thủ nhất đẳng, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Nham nhận ra thực lực chân chính của Jane. Những lần trước giằng co với Hein, người này tuyệt đối không dùng hết sức.
Một giây trước khuỷu tay anh ngoan độc mà đập nát cổ tay của một người trong số bọn họ lên vách tường, Tiêu Nham chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, giây sau Jane đã bay lên, nhấc chân đá nứt đầu của một người khác.
Cùng lúc đó, lại có năm, sáu thích khách của Sóng Triều vọt tới.
"Jane Wallace —— Mày là đồ phản bội!"
Trên môi Jane là tươi cười ác liệt, chớp chớp mắt với Tiêu Nham, "Để tôi nhìn xem, Hein Burton đã dạy em cái gì."
Lúc này, một lưỡi đao bổ về phía bả vai Tiêu Nham, cơ thể đã phản ứng một cách tự nhiên mà không cần trải qua suy nghĩ. Tiên Nham nghiêng người qua, chụp lấy cổ tay cầm đao của gã đẩy lên cao, một tay khác vặn ngược cánh tay gã, dưới chân lướt tới, mạnh mẽ đẩy gã đập vào vách tường, không đợi đối phương khôi phục thăng bằng, cậu đã dùng khuỷu tay đấm nứt xương sống của đối phương, ngay sau đó cướp lấy đao của gã, trở tay cắt đầu gã xuống.
Máu tươi phun tung tóe trên áo khoác cậu, Tiêu Nham theo bản năng lui về sau hai bước.
Đây là lần đầu tiên cậu giết người. Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt, cũng không cảm thấy khiếp đảm hay không khống chế được. Đồng tình không đúng lúc sẽ chỉ khiến bản thân toi mạng, mà người giết chết cậu cũng sẽ không có nửa phần thương xót mình.
Mà Jane đã giải quyết xong ba người.
Còn lại hai người cảnh giác nhìn bọn họ.
"Làm không tệ."
Tiêu Nham vốn cho rằng động tác của mình rất chậm, nhưng kỳ thật, tổ hợp công kích liên tiếp kia của cậu gần như là hoàn thành chỉ trong một giây đồng hồ.
Jane nhìn về phía đám người cản đường, chậm rãi đi tới, mà bọn họ thì lại từng bước một lùi về phía sau.
Hơi thở giết chóc như bóng với hình.
"Tránh ra, hoặc là chết ở đây."
Hai người kia nhìn nhau, sau đó nắm chặt thanh đao trong tay, mang theo quyết tâm liều chết vọt lên.
Tiêu Nham đã chuẩn bị sẵng sàng, chẳng qua Jane lại một cước dẫm lên vách tường mượn lực nhảy vọt lên, khuỷu tay phải đánh nứt xương cổ một người trong đó, xoay người lại lập tức né qua lưỡi đao vừa chém tới trước mắt, khi rơi xuống đất liền khống chế cổ tay của đối phương, bẻ ngược tay gã, mãnh liệt đâm lưỡi đao vào trong cổ họng gã.
"Thật đáng tiếc, các người đã lựa chọn sai lầm."
Jen cúi đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không có chút thương xót nào.
"Chúng ta đi!"
Tiêu Nham đuổi theo Jane.
"Chúng ta đi đâu!"
"Tàu ngầm."
"Thuốc của anh phải làm thế nào?"
Jane quay đầu lại, khẽ đá lông nheo mắt trái, hành động mang đầy tính trêu chọc, "Không có gì quan trọng hơn em."
Tiêu Nham nghiến răng nghiến lợi, "Chuyện này chẳng lãng mạn gì đâu!"
Khi bọn họ chạy đến một ngã rẽ, Jane một tay mạnh mẽ kéo Tiêu Nham lại, cũng nhảy vọt qua vai cậu, định tung một cú đá với người đang đi đến từ đối diện, nhưng không ngờ đối phương tránh được.
"Anh không thể rời khỏi đây được đâu. Jane, anh thật sự khiến cha thất vọng rồi. Ông ấy đã cho anh mọi thứ."
Bốn gã sát thủ chắn trước mặt bọn họ, toàn thân tỏa ra khí thế không tầm thường.
Tiêu Nham có thể cảm giác được, thực lực của bốn người này hoàn toàn khác biệt với những tên đã cản đường bọn họ lúc nãy.
Mũi Jane phát ra tiếng hừ đầy khinh thường, lại nháy mắt với Tiêu Nham, "Bảo bối, quên giới thiệu với em, vị này là "Ghost Rider" (U linh kỵ sĩ) Sheldon đại danh đỉnh đỉnh."
Đuôi lông mày Tiêu Nham khẽ run lên, danh tiếng Sheldon so với Nữ phù thủy Clare còn muốn vang dội hơn, người đàn ông trước mắt sắc mặt tái nhợt, so với Jane trắng trẻo lại là hai phong cách hoàn toàn khác biệt, là trạng thái vô cùng bệnh hoạn, mái tóc màu xám bạc rủ xuống, vẫn không che được ánh mắt tràn ngập sát ý. Nhưng Tiêu Nham không thể không nói, ngũ quan của người này có sự tao nhã của quý tộc, khiến người ta không tự giác mà nhớ đến hình ảnh ma cà rồng trong phim ảnh.
Sheldon chậm rãi mở miệng, "Jane Wallace giao cho tôi. Tiêu Nham thì giao cho các cậu. Tùy ý bẻ gãy chân tay cậu ta, chỉ cần không phá hư đầu của cậu ta là được."
Cỏ: Tui thương Jane quá ahuhu, số gì mà khổ dữ T_T Nhân tiện, chương sau Đại tá lên sàn.
"Đương nhiên không phải chỉ vì năng lực chiến đấu của anh." Trong lòng Tiêu Nham ẩn ẩn sinh ra một loại dự đoán.
Jane mỉm cười, nếp nhăn nhợt nhạt nơi khóe mắt khi mỉm cười giống Valentine Shein đến đáng kinh ngạc, điểm khác biệt duy nhất chính là phong độ. Jane có một thứ khí chất nào đó khiến người ta rung động, mà Valentine Shein lại là nét sâu không lường được do năm tháng lắng đọng.
"Nói thử suy đoán của em xem. Cho em một gợi ý, mọi thứ đều có liên quan đến cái gọi là "trường sinh" của Valentine Shein."
Tiêu Nham suy nghĩ một lúc, "Tất cả mọi người ở đây là cơ thể được lai tạo ra từ việc chọn và phát triển học gien, cho dù là thể năng hay trí năng đều cao hơn nhân loại bình thường. Nhưng phôi thai nhiễm virus X cũng không dễ dàng sống sót, cho nên mọi người đều là những cá thể hoàn mỹ đã trải qua sự đào thải của virus X. Mà gien của anh, đến từ chính cơ thể Valentine Shein."
Tiêu Nham nhìn Jane, cậu không biết liệu cậu có thể an toàn mà thảo luận những chuyện này ở đây hay không.
Ngay sau đó, Jane ôm Tiêu Nham đè lên mặt tường, "Ôm chặt tôi."
"Cái gì?"
Một cánh cửa trượt mở ra trên mặt tường, Tiêu Nham ngã xuống, đó là một không gian hình lập phương, cao khoảng bốn, năm thước, trong nháy mắt khi rớt xuống đất, Tiêu Nham được Jane vững vàng ôm lấy, ngay cả chút chấn động cũng không cảm giác được.
Đây là một gian phòng rất đơn giản, ngoại trừ một cái giường và bàn học, cũng chỉ có một giá sách chiếm gần hết một bên tường, trên giá đặt vô số quyển sách bằng giấy in.
"Chào mừng đến với thế giới của tôi. So với kho tin tức vô tận trong hệ thống đầu cuối khổng lồ, tôi càng thích cảm giác lật từng trang giấy hơn. Về điểm này, sở thích của chúng ta vẫn rất giống nhau."
Jane đặt Tiêu Nham ngồi trên giường của mình, nửa quỳ trước mặt cậu, khuôn mặt anh tuấn hơi ngưỡng lên gần như tinh tuần dưới anh đèn màu trăng trong suốt.
"Hiện tại, em có thể tiếp tục nói."
Nơi này là phòng Jane, Tiêu Nham vừa tò mò nhìn quanh bốn phía, vừa mở miệng nói.
"Virus X cũng không thể khiến cơ thể vĩnh viễn không suy kiệt, sự trường sinh của Valetine chỉ là thay thế những bộ phận đã bị hao tổn hoặc là già đi của mình mà thôi. Cho dù là da, nội tạng thậm chí là tứ chi, ông ta cũng có thể dùng gien của mình để lai tạo ra cơ thể mới, để sau đó cần thì cứ lấy mà sử dụng, nhưng ông ta không thể thay thế đại não của mình..."
"Được rồi, lại cho em thêm một gợi ý. Virus X trong cơ thể của tôi đã gần đạt đến giá trị đỉnh cao."
"Cho nên... Cơ thể anh đang ở trạng thái tốt nhất! Ông ta không phải muốn một bộ phận nào đó trên cơ thể anh, mà là... toàn bộ cơ thể của anh."
"Đúng, ông ta sẽ lấy đại não của mình ra, cấy nó vào xương sọ của tôi, từ đó khống chế khối thân thể trẻ tuổi hữu lực này. Nếu như không có gì bất ngờ, ông ta sẽ có thêm ít nhất mười năm sinh mệnh mạnh khỏe phấn chấn. Đối với ông ta mà nói, tôi căn bản không phải là "con trai" gì cả, mà là một thứ đồ dự trữ, thậm chí là một con cừu bị nuôi nhốt của ông ta. Em cảm thấy tôi sẽ để cho "vị thần" này khống chế mọi thứ của mình sao... Không đúng, nên nói là lấy đi mọi thứ của tôi sao?"
"... Anh muốn làm gì?"
Jane Wallace tuyệt đối sẽ không để mặc cho người ta bày bố, cho dù người kia là "cha" của anh ta.
"Tôi cần sức mạnh đại não của em, hệ thống máy chủ nơi này chỉ có tốc độ đại não của em mới có thể xâm nhập được, ngoại trừ hệ thống cung cấp oxy, tôi muốn em tắt tất cả các hệ thống khác bao gồm hệ thống điều hành, kiểm soát hỏa hoạn, vũ khí. Trên tay Valentine Shein có một loại thuốc ức chế năng lực của tôi, đây mới là "thần lực" chân chính ông ta dùng để khống chế mọi người.
Quả nhiên là thế, Tiêu Nham đã sớm nghĩ đến việc Valentine Shien bồi dưỡng ra nhiều đứa "con trai" có trí lực phi phàm, lại còn có năng lực tác chiến không thua gì bộ đội đặc chủng, dĩ nhiên phải có một phương pháp khống chế càng hữu dụng hơn cái gọi là huyết thống, bằng không tự do luôn là thiên tính của con người, ông ta không thể vĩnh viễn kiểm soát bọn họ.
"Anh muốn ăn cắp thuốc của ông ta?"
Jane lắc lắc đầu, "Người ăn cắp thuốc là em, không phải tôi."
"Tôi?"
"Tất cả nghiên cứu đều sẽ để lại dấu vết trong hệ thống. Valentine Shein không thể liên tục bảo quản các thành phần điều chế, ông ta chỉ cần khi nào điều chế thuốc mà thôi. Lúc ông ta tiêm virus X cho chúng tôi, đã đặc biệt để lại tác dụng phụ cho loại virus này, tấn công trái tim của chúng tôi, cách một đoạn thời gian, chúng tôi phải tiêm thuốc do ông ta điều chế để khống chế loại tác dụng phụ này, phải biết rằng mất đi trái tim cũng nghiêm trọng không khác gì mất đi đại não. Tôi cần phải triệt để loại bỏ tác dụng phụ của loại virus này, em hiểu không?"
Ha ha, Tiêu Nham thật có xúc động ngửa đầu lên trời cười to ba tiếng.
Thế giới này thay đổi quá nhanh, mấy ngày trước mình còn bị Jane Wallace bắt cóc, giờ phút này anh ta lại nhờ mình giúp đỡ?
"Em đồng ý tham gia, hay là không đồng ý?"
"Nếu thất bại, tôi sẽ mất đi đại não, đúng không." Tiêu Nham vô cùng dùng sức mà nhìn vào hai mắt đối phương, muốn biết người này rốt cục nắm chắc thành công được mấy phần.
"Nếu em không làm gì, sớm hay muộn ông ta cũng sẽ mất đi kiên nhẫn mà lấy đi đại não của em." Chẳng qua Jane vẫn mỉm cười như không hề gì, tựa như kế hoạch có bại lộ cũng chẳng sao cả.
"Vậy nếu chúng ta thành công thì sao?"
"Tôi nói rồi, tôi muốn dẫn theo em bỏ trốn."
Ngón tay Jane lướt qua chóp mũi Tiêu Nham, mang đầy hàm ý cưng chiều, bọn họ sắp đi làm chuyện liên quan đến vấn đề sống còn! Người này vẫn mang giọng điệu như vậy!
Tiêu Nham quay đầu đi, suy nghĩ một lúc, "Muốn tôi giúp anh cũng được, tôi cần mẫu máu của anh."
"Em cần máu của tôi để làm gì?" Jane nhìn chằm chằm Tiêu Nham.
"Nhóm máu của anh và tôi giống nhau, tôi có thể dùng máu của anh để tiêm virus X vào người mình. Tôi không muốn khi đụng phải đám sát thủ do Valentine Shein cẩn thận bồi dưỡng lại không hề có chút năng lưc phản kháng nữa. Nếu chúng ta có thể rời khỏi nơi này, tôi sẽ tổng hợp X-2 cho mình, cũng sẽ giải mã tác dụng phụ trong virus và loại bỏ nó. Nếu anh cho tôi, chúng ta liền thành giao."
"Tôi không thể cho em mẫu máu của tôi."
Tiêu Nham nguýt anh ta một cái, người nay quả nhiên vẫn còn muốn gây rối, mình nếu hoàn toàn tin tưởng anh ta thì mình là thằng ngốc.
"Lỡ như tôi thất bại mà em có cơ hội rời đi, loại tác dụng phụ kia có thể sẽ lấy mạng em. Nhưng mà tôi có thể lấy được mẫu virus X cho em."
Biểu tình của Jane vô cùng nghiêm túc, điều này khiến cho Tiêu Nham có một khoảnh khắc rung động.
Nhưng mà cảm động này đến nhanh mà đi cũng càng nhanh, cậu sẽ không quên nguyên nhân vì sao mình lại ở cái nơi quỷ quái này.
"Thật buồn cười, lúc trước tôi có chết cũng không muốn để em bị nhiễm virus X." Trên môi Jane là nụ cười tự giễu.
"Bởi vì hiện tại tôi đã không còn là tôi trước kia nữa. Virus X không còn là loại huyền thoại tử vong gì nữa."
Jane cúi đầu mỉm cười.
"Chẳng qua trước đó, chúng ta cần xóa tan sự nghi ngờ của Valentine Shein."
"Cái gì?"
Bỗng dưng, Jane bước lên giường, một tay đè Tiêu Nham xuống.
"Anh cái tên khốn kiếp!" Thần kinh Tiêu Nham lập tức căng thẳng, trước giờ người này chưa bao giờ là "gentleman" cả!
Jane cười hôn lên hai má và cổ Tiêu Nham, cố ý phát ra tiếng vang mờ ám, dùng sức hút đến mức cậu sắp bật máu.
"Jane Wallace —— Anh đi chết đi!"
"Cho dù em có nhiễm virus X cũng không phải là đối thủ của tôi!"
Những lời này con mẹ nó thật thiếu đánh!
Nửa giờ sau, Tiêu Nham lạnh mặt đi trong thông đạo, mà Jane lại vẻ mặt đầy ý cười đi theo phía sau cậu.
Casey đi tới từ phía đối diện thoáng nhìn thấy dấu hôn trên cổ Tiêu Nham, phát ra tiếng hừ khinh thường. Khi cậu ta đi ngang qua người Jane, hạ thấp giọng nói: "Anh hẳn nên giải thích với cha, vì sao lại đưa cậu ấy rời khỏi phạm vi theo dõi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bộ cậu thích bị cả đống người nhìn chằm chằm khi thân thiết với người khác hả?"
Casey nhếch môi, không nói gì nữa.
Tối hôm đó, Jane bưng khay thức ăn tiến vào phòng, Tiêu Nham vẫn như trước ngồi ở góc tường, hai tay rủ xuống hai bên chân, ánh mắt trống rỗng nhìn đáy biển sâu bên ngoài cửa sổ thủy tinh.
"Có biết loại hành vi này chứng tỏ em thật yếu ớt, thiếu cảm giác an toàn lắm không?"
"Tôi chỉ biết phía sau lưng có điểm tựa khiến tôi có thể càng thêm tập trung mà suy nghĩ thôi."
Tiêu Nham nhìn chằm chằm khay thức ăn của Jane.
"Được rồi, được rồi, thứ em muốn tôi đã mang đến cho em đây. Chẳng qua trước đó, em phải ngoan ngoãn ăn xong bữa cơm này đã."
Jane đặt khay ăn trên đầu gối của Tiêu Nham, khoảng khắc khi Tiêu Nham vừa cầm vững cái khay, đã cảm giác có thứ gì đó đặt trên đùi của mình.
Đó là một cây súng tiêm mini!
Cảm giác những tế bào trên bề mặt tiếp xúc khẽ run lên, dung dịch virus tiến vào cơ thể cậu.
"Em cần bổ sung thể lực.""
Bắt đầu từ lúc ấy, trái tim Tiêu Nham đột nhiên co rút, máu trong cơ thể chảy điên cuồng, mà hô hấp tựa như bị nghẹn lại nơi cổ họng, không thể thoát ra.
"Thế nào? Vẫn nuốt không trôi thứ gì sao? Tôi cảm thấy đây không phải vì thuốc gây mê của Casey, mà là do tâm tình của em không tốt mà thôi. Đáy biển đúng là một nơi khiến người ta cảm thấy áp lực, nhưng em phải thích nghi."
Jane múc một muỗng cháo yến mạch đưa đến trước mặt Tiêu Nham.
Có vẻ đã dự đoán được cậu sẽ không nuốt nổi thức ăn bình thường, Jane đã cố ý chuẩn bị thức ăn lỏng. Cố nén cảm giác khó chịu cuồn cuộn trong dạ dày, Tiêu Nham một ngụm nuốt xuống muỗng cháo yến mạch này.
"Có cần tôi ở đây với em không?"
Tiêu Nham nhắm mắt lại không nói gì.
Cậu từng nghe Liv nhắc tới, quá trình bị virus X ăn mòn cực kỳ thống khổ, toàn thân đau đớn, mà không có loại thuốc giảm đau nào có thể ngăn chặn được nó, tựa như toàn bộ xương cốt đều bị đánh gãy rồi lắp ráp lại.
Tiêu Nham nắm chặt ngón tay, bả vai run rẩy. Cậu không thể khóc không thể hét lên, thậm chí không thể nhíu mày, bởi vì Valentine Shein đang theo dõi!
Trên người Tiêu Nham không ngừng đổ mồ hôi lạnh, chân bởi vì đau đớn mà không ngừng co giật.
"Sẽ ổn thôi, rất nhanh sẽ ổn thôi."
Mà suốt đêm hôm đó, Tiêu Nham đều nằm run rẩy trong ngực Jane, mãi đến sau nửa đêm, cơn đau đớn đạt tới đỉnh điểm, cậu chỉ có thể không ngừng nghĩ về Hein mà vượt qua. Bản thân lần đầu tiên đi đến nhà máy điện hạt nhân bị bỏ hoang, không cẩn thận hôn phải Hein. Cậu liều mạng nhớ đến xúc cảm ngắn ngủi như một cái chớp mắt kia, đó là ký ức đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời cậu, nhưng cũng là ký ức mà cho dù thời gian có quay lại bao nhiêu lần cũng không hối hận.
Ngón tay Tiêu Nham bấu chặt drap giường, cậu không thể giãy dụa không thể run rẩy, cậu tự nói với bản thân, chút đau đớn này còn kém xa lần đó Hein đạp gãy vai mình, xương cốt đâm vào da thịt, đó mới là đau đớn nghiền áp thần kinh.
Cậu có thể sống sót, cậu nhất định sẽ sống sót!
Mồ hôi ướt đẫm lưng cậu, ngón tay nắm chặt drap giường đã trắng bệch, như thể thứ cậu muốn bóp nát chính là bản thân cậu. Tay Jane phủ trên mu bàn tay Jane, dường như muốn che giấu sự run rẩy của cậu. Nhưng trong cả quá trình kiên nhẫn lâu dài, Tiêu Nham không hề có ý định nắm lấy tay Jane.
Tất cả, tựa như cậu đang một mình chiến đấu.
"Em lại thắng rồi, Tiêu Nham!"
Jane buông Tiêu Nham ra, hơi hơi cúi người, để má hai người tựa vào nhau.
"So với Valentine, em càng tàn nhẫn hơn."
Cuối cùng, bả vai Tiêu Nham chậm rãi thả lỏng, cơn đau dần biến mất sau một đoạn thời gian dài kiên trì, mặt cậu nghiêng sang một bên, hô hấp chậm rãi bình ổn.
Ngón tay Jane lau đi mồ hôi ẩm ướt trên trán cậu, gắt gao ôm cậu vào trong ngực.
Tiêu Nham vẫn luôn ngủ say, mãi đến khi tiếng tim đập bên tai cậu càng ngày càng rõ ràng.
Cậu mãnh liệt ngồi bật dậy, mở to hai mắt nhìn căn phòng sáng người mà lại đầy áp lực này.
Thính giác được phóng đại vô hạn, cậu gần như có thể cảm nhận được tiếng vang của một loại sinh vật biển nào đó đang rẽ nước đập vào tường thủy tinh, tiếng vang rất trầm, thủy tinh rung động rất nhỏ.
Cúi đầu, Jane đang chống một bên đầu nằm bên cạnh, ánh mắt thản nhiên dừng trên người cậu. Màn giường lưu lại trên lưng Tiêu Nham một bóng mờ, mà cậu lại ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh sáng.
"Tôi có nên chúc mừng em, đã trở thành đồng loại của tôi hay không?"
"Chúng ta vốn chính là đồng loại." Tiêu Nham cầm gối đầu đè lên mặt Jane, "Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, anh thì sao?"
Cậu không muốn nhìn gương mặt tràn ngập lực hấp dẫn này nữa, đã từng có một khoảnh khắc, Tiêu Nham bị thống khổ bức đến mức gần như khuất phục người đàn ông này. Virus X khiến ký ức của Tiêu Nham đối với bất cứ chuyện gì đều trở nên rõ ràng khắc sâu hơn trước kia, mà nụ hôn của Jane lại trở thành trang đầu tiên trong quyển sách ký ức ấy.
"Hiện tại."
Nói xong, Jane nắm lấy cổ tay Tiêu Nham, lấy gối đầu ra, xoay người xuống giường, cầm một chiếc áo khoác màu trắng ném lên mặt Tiêu Nham, "Chúng ta đi."
"Cái gì? Thiết bị theo dõi..."
"Thiết bị theo dõi đã dừng hoạt động từ rất lâu rồi."
Jane dẫn theo Tiêu Nham đi về phía gian phòng của mình, từ đó lấy một bộ thiết bị đầu cuối ra.
Tiêu Nham hít vào một hơi.
Jane hơi đè bả vai cậu lại, biểu tình bất cần đời nháy mắt thu lại, anh dùng một loaij ngữ khí nghiêm khắc chưa từng có dặn dò Tiêu Nham: "Em phải dùng tốc độ nhanh nhất tắt hết tất cả những thứ nên tắt. Một khi Valentine phát hiện ra em, ông ta sẽ không chút lưu tình mà đâm thủng tiềm thức của em, hủy diệt tất cả những thứ chống đỡ cho tư duy của em, đến lúc đó em sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa."
Tiêu Nham trợn mắt nhìn Jane, ý là tên này sao lại không nói rõ hệ số nguy hiểm của chuyện này sớm một chút chứ.
Nhưng đối với Tiêu Nham, cho dù biết trước có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại cậu cũng không còn đường lui. Valentine Shein nhất định sẽ phát hiện những chuyện Jane làm, người này sẽ có kết quả như thế nào, Tiêu Nham không quá quan tâm, nhưng đối với cậu mà nói thì đây là cơ hội tốt nhất để có thể rời đi!
Không còn đường lui, Tiêu Nham dứt khoát tiến vào hệ thống máy chủ, toàn bộ thông tin tựa như bụi bậm bị tư duy của cậu thổi bay, tựa như một vụ nổ vũ trụ, trong nháy mắt, toàn bộ căn cứ chìm vào một mảnh bóng tối. Thông qua việc xâm nhập hệ thống máy chủ, chỉ trong vòng 0.1 giây rốt cục cậu đã nhìn được toàn cảnh căn cứ dưới đáy biển này, kể cả nơi đậu tàu ngầm, cùng với thông đạo rời đi như thế nào. Sau đó cậu bắt đầu tìm kiếm dấu vết nghiên cứu điều chế loại thuốc kia của Valentine, nhưng cho dù có tìm kiếm như thế nào cũng vô ích, cậu thậm chí bắt đầu nghi ngờ Valentine căn bản không dùng tới hệ thống đầu cuối, mà là dùng thao tác bằng tay nguyên thủy nhất để tiến hành điều chế thuốc. Ngay lúc này, cậu cảm giác một nguồn sức mạnh dọc theo rìa tư duy của cậu tiến vào trong đại não, trong lòng Tiêu Nham kinh hãi, bị phát hiện rồi! Nhất định là Valentine Shein!
Tư duy tích lũy hơn hai trăm năm lấy tốc độ chưa bao giờ có dễ dàng bắt được Tiêu Nham.
"Tốc độ kết nối ba triệu tỷ quả nhiên là lựa chọn tốt nhất để xâm nhập hệ thống máy chủ. Ta nghĩ đây là mục đích Jane đưa con đến gặp ta."
Trong đầu là thanh âm của Valetine Shien, tựa như đang chào hỏi trước.
Tư duy Tiêu Nham bị đè ép và tan vỡ, đây thoạt nhìn như một quá trình lâu dài, nhưng trong hiện thực chẳng qua chỉ mấy giây.
Cản trở từ tầng đối lưu tư duy đối với ông ta không hề có tác dụng, Valentine Shein tiến vào tiềm thức của Tiêu Nham có thể nói là không cần tốn quá nhiều sức, thế giới tinh thần của cậu đang từng bước sụp đổ.
"Có nhớ anh đã từng nói với em những gì không."
Âm điệu hơi lạnh không một chút phập phồng, từng chút từng chút thu hồi tư duy tan vỡ của Tiêu Nham.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khác với thế giới hiện thực, thế giới tư duy rộng lớn vượt xa mức tưởng tượng của em."
Hiện tại cậu không phải đang tiến hành huấn luyện phòng ngừa xâm lấn đại não gì đó, mà là cuộc sính sinh tử tồn vong!
Khi Valentine rốt cục đi vào trong tiềm thức của Tiêu Nham, ông ta phát hiện nơi này cư nhiên là một mảnh hư vô tối đen như mực, phương hướng đã không còn ý nghĩa.
Mọi thứ trong thế giới tư duy sẽ có hình thức biểu hiện tương tự như trong hiện thực, ví dụ như trọng lực. Nhưng trong mảnh không gian này, ông ta đang nổi lơ lửng, mà ngay cả phương hướng để thoát khỏi nơi này cũng không tồn tại. Tiêu Nham dùng tư duy của mình đảo điên hết thảy mọi thứ trong hiện thực, phá vỡ hình thái tư duy thường là bản chất ý tưởng sáng tạo của các nhà nghiên cứu.
Valentine nhếch khóe môi, hơn hai trăm năm, rốt cục ông đã chờ được một đối thủ thú vị.
Ngay khi ông ta chuẩn bị khuếch tán vô tận tư duy của mình, lại rõ ràng phát giác có người đang giải đọc bản thể tư duy của mình!
Lúc này Casey đã tiến nhập vào hệ thống đầu cuối, thừa dịp Valentine xâm nhập đại não Tiêu Nham, cậu ta cũng xâm nhập đại não của ông ta, không ngừng thu thập thông tin.
Valentine Shein phải rút lui khỏi tiềm thức của Tiêu Nham, ông ta không ngừng kéo dài tư duy của bản thân, hòng phá tan biên giới tư duy của cậu, lão ta rốt cục thành công thoát thân.
Mà lúc này, ông ta mới rõ ràng phát hiện, từ đầu đến cuối mình chỉ dừng lại ở tầng đối lưu tư duy của Tiêu Nham mà thôi, ông ta cho là mình đã xâm nhập vào tiềm tức của đối phương, nhưng đây chỉ là trò lừa đảo do người thanh niên này dựng lên cho mình!
Ông ta cư nhiên bị một thằng nhóc qua mặt!
Nháy mắt bình tĩnh lại sau tác động vì bị lừa dối, hiện tại việc ông ta phải làm chính là bắt được tên tiểu tặc đang mưu toan ăn cắp thông tin từ đại não của mình!
Nhưng Valentine trăm triệu lần không ngờ chính là, tư duy của Tiêu Nham cư nhiên tấn công ngược ông ta, không ngừng quấn lấy tư duy còn chưa kịp hoàn toàn rút lui của lão, năng lực phân tích giải đọc thông tin của cậu nhanh đến khó tin, khi Valentine chật vật rút lui về bản thể tư duy, Casey đã lấy đủ thứ mình cần nhanh chóng rút lui khỏi hệ thống đầu cuối.
"Lấy được không?" Jerry cười hỏi.
"Anh cứ nói đi." Casey nhếch môi.
Bỗng nhiên tiếng cảnh báo vang lên, toàn bộ thông đạo đều bị khóa chết.
Vừa lúc đó, Tiêu Nham cũng rời khỏi hệ thống đầu cuối, nhập vào một chuỗi số hiệu, đây là một loại virus mà cậu đã lưu lại trong phòng nghiên cứu tại Shire, thông tin chứa trong virus này kết hợp với số liệu trong hệ thống máy chủ, chấm dứt mệnh lệnh khóa chết cửa trên thông đạo.
Jane một phen kéo Tiêu Nham dậy, "Chúng ta đi!"
"Nhưng mà tôi còn chưa lấy được..."
"Không cần nữa!"
Jane dẫn theo Tiêu Nham chạy trốn trong thông đạo, Valentine sẽ không để cho hệ thống máy chủ dừng ở trạng thái tê liệt quá lâu, bọn họ phải chạy đua với thời gian!
Vài gã đàn ông năm chế phục tác chiến màu đen vọt đến trước mặt bọn họ, rút đao ra.
Bọn họ đều là cao thủ nhất đẳng, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Nham nhận ra thực lực chân chính của Jane. Những lần trước giằng co với Hein, người này tuyệt đối không dùng hết sức.
Một giây trước khuỷu tay anh ngoan độc mà đập nát cổ tay của một người trong số bọn họ lên vách tường, Tiêu Nham chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, giây sau Jane đã bay lên, nhấc chân đá nứt đầu của một người khác.
Cùng lúc đó, lại có năm, sáu thích khách của Sóng Triều vọt tới.
"Jane Wallace —— Mày là đồ phản bội!"
Trên môi Jane là tươi cười ác liệt, chớp chớp mắt với Tiêu Nham, "Để tôi nhìn xem, Hein Burton đã dạy em cái gì."
Lúc này, một lưỡi đao bổ về phía bả vai Tiêu Nham, cơ thể đã phản ứng một cách tự nhiên mà không cần trải qua suy nghĩ. Tiên Nham nghiêng người qua, chụp lấy cổ tay cầm đao của gã đẩy lên cao, một tay khác vặn ngược cánh tay gã, dưới chân lướt tới, mạnh mẽ đẩy gã đập vào vách tường, không đợi đối phương khôi phục thăng bằng, cậu đã dùng khuỷu tay đấm nứt xương sống của đối phương, ngay sau đó cướp lấy đao của gã, trở tay cắt đầu gã xuống.
Máu tươi phun tung tóe trên áo khoác cậu, Tiêu Nham theo bản năng lui về sau hai bước.
Đây là lần đầu tiên cậu giết người. Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt, cũng không cảm thấy khiếp đảm hay không khống chế được. Đồng tình không đúng lúc sẽ chỉ khiến bản thân toi mạng, mà người giết chết cậu cũng sẽ không có nửa phần thương xót mình.
Mà Jane đã giải quyết xong ba người.
Còn lại hai người cảnh giác nhìn bọn họ.
"Làm không tệ."
Tiêu Nham vốn cho rằng động tác của mình rất chậm, nhưng kỳ thật, tổ hợp công kích liên tiếp kia của cậu gần như là hoàn thành chỉ trong một giây đồng hồ.
Jane nhìn về phía đám người cản đường, chậm rãi đi tới, mà bọn họ thì lại từng bước một lùi về phía sau.
Hơi thở giết chóc như bóng với hình.
"Tránh ra, hoặc là chết ở đây."
Hai người kia nhìn nhau, sau đó nắm chặt thanh đao trong tay, mang theo quyết tâm liều chết vọt lên.
Tiêu Nham đã chuẩn bị sẵng sàng, chẳng qua Jane lại một cước dẫm lên vách tường mượn lực nhảy vọt lên, khuỷu tay phải đánh nứt xương cổ một người trong đó, xoay người lại lập tức né qua lưỡi đao vừa chém tới trước mắt, khi rơi xuống đất liền khống chế cổ tay của đối phương, bẻ ngược tay gã, mãnh liệt đâm lưỡi đao vào trong cổ họng gã.
"Thật đáng tiếc, các người đã lựa chọn sai lầm."
Jen cúi đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không có chút thương xót nào.
"Chúng ta đi!"
Tiêu Nham đuổi theo Jane.
"Chúng ta đi đâu!"
"Tàu ngầm."
"Thuốc của anh phải làm thế nào?"
Jane quay đầu lại, khẽ đá lông nheo mắt trái, hành động mang đầy tính trêu chọc, "Không có gì quan trọng hơn em."
Tiêu Nham nghiến răng nghiến lợi, "Chuyện này chẳng lãng mạn gì đâu!"
Khi bọn họ chạy đến một ngã rẽ, Jane một tay mạnh mẽ kéo Tiêu Nham lại, cũng nhảy vọt qua vai cậu, định tung một cú đá với người đang đi đến từ đối diện, nhưng không ngờ đối phương tránh được.
"Anh không thể rời khỏi đây được đâu. Jane, anh thật sự khiến cha thất vọng rồi. Ông ấy đã cho anh mọi thứ."
Bốn gã sát thủ chắn trước mặt bọn họ, toàn thân tỏa ra khí thế không tầm thường.
Tiêu Nham có thể cảm giác được, thực lực của bốn người này hoàn toàn khác biệt với những tên đã cản đường bọn họ lúc nãy.
Mũi Jane phát ra tiếng hừ đầy khinh thường, lại nháy mắt với Tiêu Nham, "Bảo bối, quên giới thiệu với em, vị này là "Ghost Rider" (U linh kỵ sĩ) Sheldon đại danh đỉnh đỉnh."
Đuôi lông mày Tiêu Nham khẽ run lên, danh tiếng Sheldon so với Nữ phù thủy Clare còn muốn vang dội hơn, người đàn ông trước mắt sắc mặt tái nhợt, so với Jane trắng trẻo lại là hai phong cách hoàn toàn khác biệt, là trạng thái vô cùng bệnh hoạn, mái tóc màu xám bạc rủ xuống, vẫn không che được ánh mắt tràn ngập sát ý. Nhưng Tiêu Nham không thể không nói, ngũ quan của người này có sự tao nhã của quý tộc, khiến người ta không tự giác mà nhớ đến hình ảnh ma cà rồng trong phim ảnh.
Sheldon chậm rãi mở miệng, "Jane Wallace giao cho tôi. Tiêu Nham thì giao cho các cậu. Tùy ý bẻ gãy chân tay cậu ta, chỉ cần không phá hư đầu của cậu ta là được."
Cỏ: Tui thương Jane quá ahuhu, số gì mà khổ dữ T_T Nhân tiện, chương sau Đại tá lên sàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro