Chương 75
Tiêu Đường Đông Qua
2024-11-20 21:11:52
Cỏ: Hôm nay có việc về muộn nên giờ mới đăng được, chap này Đại tá chỉ xuất hiện có chút xíu hà, chương sau chính thức tái ngộ hen~ Cơ mà tui vẫn thương Jane quá TT___TT
/75/.
Ba tên thích khách lao về phía cậu, hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của Jane.
Ngay trong nháy mắt thân thể Jane vừa chuyển động, Shelton bỗng nhiên lao tới bên cạnh anh ta, nhìn như sắp ngã nhưng kỳ thật trọng tâm vẫn rất vững vàng, lưỡi đao của anh ta đã bổ về phía thắt lưng Jane.
Jane nắm chặt thân đao của Shelton, mượn lực nhảy vọt qua đỉnh đầu gã, giả vờ muốn đánh gãy xương sống của gã, ngay khi Shelton chuyển sang thế phòng ngự mới phát hiện gót chân Jane đã rơi xuống, nện lên đỉnh đầu của một trong số những tên sát thủ, răng rắc một tiếng, hắn ta tựa như con rối bị mất đi dây cót, ngã rầm trên mặt đất.
Mà lưỡi đao của Shelton đã xuyên qua ngực Jane.
Máu tí tách rơi xuống.
"Xem ra anh thật sự rất quan tâm đến tiểu sủng vật của mình."
Hai tên sát thủ còn lại vọt đến trước mặt Tiêu Nham, giọng nói đầy trêu chọc của Jane truyền đến, tựa như việc bị Shelton đâm thủng ngực cũng chả là chuyện lớn lao gì, "Chỉ có hai tên, em hẳn là đối phó được nhỉ."
Shelton hơi hơi tiến tới, lưới đao khuấy một vòng trong thân thể Jane, tiếng xương thịt bị cắt đứt vang lên thanh âm khiến thần kinh người ta muốn hỏng mất.
"Anh vẫn còn tâm tình để quan tâm người khác sao?"
Mà Jane khống chế cổ tay của đối phương, dùng sức lui về phía sau, kéo lưỡi đao ra, tiếng xương thịt khép lại vô cùng vang dội.
Hai tên sát thủ trước mặt Tiêu Nham đồng thời ra tay, ý đồ muốn đè bả vai cậu lại.
Mà Tiêu Nham lại chụp ngược cánh tay đang đưa tới của họ, lao người về phía trước, mượn lực khi xoay người bẻ lệch khớp bả vai của hai người bọn họ.
Nhưng hai tên sát thủ này lại tựa như không hề cảm giác được đau đớn, ngay cả chân mày cũng không nhăn một chút, ngược lại nhanh chóng rút lui về phía sau, dừng ở khoảng cách an toàn nhìn chằm chằm Tiêu Nham.
Tiêu Nham không chủ động công kích, cậu cũng không biết thân thủ của hai tên này đạt đến trình độ gì, vì thế bình tĩnh chờ bọn họ ra tay trước.
Shelton cười cười, "Chúng tôi đánh giá thấp tiểu sủng vật của anh rồi."
"Đừng mãi gọi em ấy là tiểu sủng vật, cậu sẽ hối hận."
Nói xong, Jane mãnh liệt lao tới trước mặt Shelton, ngón tay khép lại, đột ngột đâm vào ngực đối phương, nhắm ngay phía trái tim của gã.
Mà Tiêu Nham thì khẩn trương mà nhìn chằm chằm hai tên sát thủ bên này, bọn họ trao đổi một ánh mắt, một người trong đó vung lưỡi đao nhảy vọt lên cao, Tiêu Nham biết mục đích của tên này là muốn chặt tay mình. Quỹ đạo công kích của gã trong mắt Tiêu Nham vô cùng rõ ràng, bả vai cậu căng chặt, hiểm hiểm né lưỡi đao lướt sát qua cánh tay cậu, bàn tay siết lại thành quyền đấm thẳng vào cằm đối phương, đầu của gã lập tức ngửa ra sau, đã gãy.
"Răng rắc" một tiếng, tên sát thủ tấn công cậu trợn trừng mắt, còn chưa kịp phản ứng Tiêu Nham vừa làm gì, đã vô lực mà ngã xuống bên chân Tiêu Nham.
Shelton nhíu mày, nếu bị Jane moi tim của mình ra, cho dù là virus X trong cơ thể cũng không thể tại tạo một trái tim mới cho gã, gã không thể không toàn lực ứng phó, vung đao muốn chém đứt cánh tay Jane.
Jane lập tức rút lui, lưỡi đao chém vào khoảng không, Shelton che ngực mình, lui về phía sau nửa bước.
"Như vậy, chúng ta có tính là hòa nhau không?"
Jane kiêu ngạo nở nụ cười.
"Cho dù anh có thể rời khỏi nơi này, cho dù anh lẩn trốn ở bất cứ nơi nào trên thế giới này, cha cũng sẽ tìm được anh!"
"Vậy cứ đến mà tìm, dù sao lão cũng chưa từng xem tôi là con của lão."
Tên sát thủ còn lại bị thân thủ của Tiêu Nham làm cho kinh sợ, gã chỉ nghe nói rằng người mà Jane mang về từ Shire chẳng qua chỉ là một nghiên cứu viên, nhưng vì sao tên nghiên cứu viên này... Lại không thua kém bất cứ tên sát thủ được huấn luyện nhiều năm nào?
Tiêu Nham nhặt lưỡi đao dưới đất lên, nhẹ nhàng vung một cái, máu dọc theo lưỡi đao vẩy ra khắp nơi, sau đó, cậu đột ngột lao tới.
Tên sát thủ cho rằng Tiêu Nham sắp vung đao chém mình, vì thế giơ tay lên ngăn cản, nhưng gã hoàn toàn không ngờ rằng, Tiêu Nham lao đến trước mắt gã lại thay đổi động tác, xoay lưỡi đao dọc theo cơ thể mình, lại mãnh liệt đạp lên tay đối phương, mà lưỡi đao của chính gã thì đang cắt thẳng vào cổ họng mình.
Một tràng vỗ tay cổ vũ vang lên.
Jane ôm lấy bả vai Tiêu Nham, nháy mắt với Shelton, "Hiện tại, hai đánh một, cậu cảm thấy bản thân có khả năng thắng sao?"
"Nếu không thắng, cũng chỉ có chết, chẳng lẽ anh không biết?"
Nói xong, Shelton lại vọt tới.
Tay phải của gã vung đao đâm về phía Jane, mà tay trái lại bóp cổ Tiêu Nham.
Người này hành động chỉ trong chớp mắt, cho đến khi đầu ngón tay lạnh lẽo của gã chạm vào da thịt Tiêu Nham, cậu còn chưa kịp phản ứng.
Trong đầu là hình ảnh Hein Burton bóp chặt cổ mình ở trong phòng huấn luyện lúc trước.
Bài học về cách ứng dụng chuyển hướng lực cơ thể.
Thân thể tự động phản xạ, tay phải Tiêu Nham nắm chặt lòng bàn tay Shelton, tay trái xoay quanh cổ tay gã, hơi hạ thấp trọng tâm thân thể, xoay người một cái, bàn tay trái Shelton bị hung hăng bứt đứt rời.
Mà Jane cũng lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tay đoạt lấy đao của Shelton, mãnh liệt đâm vào ngực gã. Lúc này, Jane không chút thả lỏng, trong ánh mắt là lệ khí muốn hủy diệt hết thảy, lưỡi đao đâm sâu vào cơ thể Shelton, gã ngã lăn ra mặt đất.
"Giết tôi đi." Shelton nhìn Jane, cổ tay trái bị đứt của gã vẫn đang không ngừng chảy máu.
Jane nhặt bàn tay trái rơi trên mặt đấy, ấn vào cổ tay bị đứt của gã, virus X không ngừng đẩy nhanh tốc độ phục hồi của gã.
"Hy vọng người cha đáng kính của cậu có thể tha cho mạng chó của cậu, hoặc là cậu có thể thay thế tôi, trở thành cơ thể mới cho lão."
Jane cúi người, nhẹ giọng nói bên tai Shelton.
Shelton mở to hai mắt, vẫn đang suy nghĩ ý nghĩa câu nói của Jane.
Trong thông đạo truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Jane một phen kéo lấy Tiêu Nham tiếp tục đi về phía trước.
"Em có chắn chắn là đã tắt hệ thống kiểm soát hỏa lực ở đây hay không?"
Jane vừa chạy vừa hỏi Tiêu Nham.
"Chắc chắn! Hiện tại hệ thống đầu cuối quá mức cao cấp, ngược lại không hề có năng lực phòng ngự đối với loại virus cơ bản phổ biến nhất trong hệ thống internet của hơn hai trăm năm trước, trừ khi Valentine Shein đích thân loại bỏ nó ra hệ thống của mình! Nhưng việc này cần phải làm bằng tay, cho dù ông ta có trí tuệ được tích góp từng chút một trong suốt hơn hai trăm năm, thì ít nhất cũng phải tốn một giờ đồng hồ mới có thể thanh lý toàn bộ đám virus này!"
"Như vậy thời gian còn lại của chúng ta cũng không quá nhiều!"
Bọn họ bước vào tàu ngầm, khóa van cửa lại, Jane kéo Tiêu Nham chạy vào phòng điều khiển, mà Tiêu Nham kinh ngạc phát hiện Casey, Jerry còn có bốn, năm người khác đã ngồi chờ sẵn bên trong!
Tiêu Nham thầm nghĩ không xong, chỉ sợ bọn họ đã sớm phát hiện kế hoạch của Jane, nên phục kích sẵn trong tàu ngầm chờ bọn họ tự dâng đến cửa!
Nhưng Casey lại vẻ mặt đầy lo lắng chạy đến ôm cổ Tiêu Nham trước.
"May mà hai người chạy đến kịp! Nếu chẳng may đầu của cậu bị tên ngốc Shelton kia cắt xuống, tớ vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho Jane đâu!"
Giây phút ấy, trái tim Tiêu Nham một trận run động, cậu gần như theo bản năng định vỗ vỗ lưng Casey an ủi cậu ta như trước đây. Nhưng mà tay Tiêu Nham giơ đến giữa chừng vẫn là dừng lại.
Trên môi Jane là tươi cười không đổi, "Cậu quá khinh thường tôi rồi, Casey. Lấy được thông tin chưa?"
"Đã lấy!" Casey lộ ra thần sắc đắc ý.
"Chúng ta đi!"
Casey đeo thiết bị đầu cuối lên, tàu ngầm chậm rãi rời khỏi bến đậu.
Lúc này, Tiêu Nham cuối cùng đã hiểu ra mọi chuyện.
Jane vẫn luôn âm mưu muốn bí mật đánh cắp thuốc giải cho mình từ chỗ Valentine Shein, Casey và Jerry là đồng mưu của anh ta. Động cơ Jane bắt cóc Tiêu Nham kỳ thật là muốn dùng tốc độ đại não nhanh gấp ba lần người bình thường của cậu để xâm nhập hệ thống máy chủ nơi này, giữ chân tư duy của Valentine, để Casey có thể thuận lợi lẻn vào đại não Valentine đánh cắp thông tin mà bọn họ cần.
Tàu ngầm không ngừng di chuyển, tâm trạng xao động của Tiêu Nham cũng dần bình tĩnh trở lại.
Cậu bị mấy tên lừa đảo này lợi dụng!
"Bước tiếp theo, chúng ta phải tìm một nơi, tổng hợp thuốc giải. Năm nào cũng vậy, cứ đến mùa thu là đau đến chết đi sống lại." Casey vẫn mãi lảm nhảm.
"Các người muốn đi đâu?"
"Tôi cần phải tổng hợp thuốc giải triệt để tác dụng phụ của virus, mà cậu thì cần tổng hợp X-2... Không bằng chúng ta đi đánh chiếm một căn cứ nào đó nhỉ?" Ngữ khí Jerry nửa đùa giỡn, nhưng trong khóe mắt lại đầy hàn ý. Nếu Tiêu Nham không chịu tổng hợp X-2 theo lời họ nói, Jerry hẳn sẽ không chút lưu tình mà đá cậu ra khỏi tàu ngầm.
"Đầu của anh bị hỏng rồi à?" Casey lạnh lùng liếc mắt nhìn Jerry.
"Đừng lo lắng gì cả, chúng ta tự do rồi, Tiêu Nham."
Jane tựa hồ có chút mệt mỏi, dựa vào bả vai Tiêu Nham nhắm hai mắt lại. Hô hấp của anh dần dần chậm rãi, đây là lần đầu tiên anh ta ngủ trước mặt Tiêu Nham.
Tàu ngầm nổi lên trước một hòn đảo vắng vẻ, Tiêu Nham nhìn thấy một chiếc phi hành khí đậu sẵn.
Cảm giác rời khỏi đáy biển sâu quả thật vô cùng vui sướng, Tiêu Nham đứng trên nóc tàu ngầm, hít vào một hơi thật sâu. Gió biển thổi từng trận, tiếng chim mòng biển bay trên đỉnh đầu vừa sống động vừa thanh thoát.
"Ê! Đồ ngốc kia! Cậu mà không đuổi theo, bọn tớ sẽ ném cậu ở lại đây luôn đó." Casey chun mũi gọi.
Khoảnh khắc đó, Tiêu Nham tựa như trở lại những năm tháng đơn thuần ngày trước, mà Casey vẫn là Casey mà cậu biết.
"Đi thôi, bảo bối."
Jane ôm lấy thắt lưng Tiêu Nham, cực kỳ không an phận mà nhéo nhéo hai cái.
Tiêu Nham đẩy Jane ra, đi theo phía sau Casey.
Phi hành khí mang theo bọn họ, rời khỏi hòn đảo cô độc kia.
Lúc này, bọn họ bay càng sâu về phía đại dương bao la.
"Chúng ta sẽ vào đất liền sao?"
"Em đoán xem." Một lần nữa Jane cố làm ra vẻ bí ẩn.
Trước mắt dần dần xuất hiện một mảnh màu xanh lá, Tiêu Nham cúi đầu nhìn, nơi này thảm thực vật với đủ loại quần thể cây cối, núi non trùng điệp, trong mắt Tiêu Nham đều có vẻ vô cùng quen thuộc. Nơi này, là nơi cậu gặp Hein lần đầu tiên!
Trái tim không tự chủ mà đập dồn dập.
"Quả thật cái gì cũng có thể hấp dẫn lực chú ý của em hết nhỉ." Jane mỉm cười nhẹ nhàng, ngón tay cưng chiều như có như không nghịch những lọn tóc đen của cậu.
"Có thể mở cửa cabin được không? Tôi muốn được ngửi mùi hương cây cỏ."
Ngón tay Tiêu Nham bám vào mặt kính thủy tinh, vẻ mặt đầy khao khát.
Casey liếc nhìn Jane một cái, Jane gật gật đầu.
Trong nháy mắt khi cửa cabin mở ra, Tiêu Nham đột nhiên nhấc thiết bị an toàn ra, lao về phía cửa cabin.
Gần như là cùng lúc, Jane một phen giữ chặt bả vai Tiêu Nham, ánh mắt ôn nhu ngay lập tức đã trở nên dữ dội.
"Em muốn làm gì!" Tiếng gầm giận dữ vang vọng phía trên rừng cây thật lâu vẫn chưa tan.
Jerry không nói hai lời vừa định đóng cửa cabin, Tiêu Nham lại tung một cước đá trúng ngón tay Jerry.
"A ——" Tuy rằng chút thương tích ấy không tính là gì, lại khiến Jerry đau đến kêu to thành tiếng.
Âm thanh thu hút đám tang thi trong rừng, chúng nó ngửa đầu nhìn lên, lộ ra nét mặt hưng phấn, không ngừng nhảy nhót đuổi theo phi hành khí, thậm chí có mấy con còn trèo lên cây, vươn cánh tay ra, những vẫn cách phi hành khí một khoảng rất xa.
"Nhìn thấy không! Cho dù cậu có nhảy xuống thì cũng có vô số tang thi lao tới! Cậu cho là mình có thể giết sạch chúng nó hay sao!"
Jerry tức giận nhìn Tiêu Nham, bỗng nhiên tung một quyền đấm vào mặt cậu, "Mẹ nó! Tôi biết ngay tên nhóc này không chịu an phận mà!"
Nắm đấm của anh ta lập tức bị Casey ngăn cản.
"Tôi đi ra khoang điều khiển!" Jerry giận dữ rời đi, trước khi đi còn lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Nham một cái.
Tiêu Nham bị kéo trở lại, Jane bóp cổ cậu, hung hăng đè trên cửa sổ thủy tinh, "Tôi không thể tin tưởng em nữa."
"Tôi cũng không tin anh."
Tiêu Nham nhìn thẳng vào Jane.
"Sếp, nơi này cách quá gần căn cứ số 2, chúng ta có cần đi vòng một chút không."
Căn cứ số 2 có ít nhất một tiểu đội bộ đội đặc chủng đóng giữ, với nhân lực hiện tại của nhóm Jane thì còn lâu mới đủ chống lại.
Casey cố ý nói trước mặt Tiêu Nham.
"Đi vòng đi."
Tiêu Nham nhắm mắt lại, vì sự xúc động của bản thân mà hối hận. Đáng lý ra cậu nên nhẫn nại thêm một chút, có thể đợi khi phi hành khí đáp xuống, thậm chí có thể giả vờ gia nhập nhóm bọn họ, sau đó tạo cơ hội trốn đi, mà không phải như vừa rồi, bốc đồng làm mất đi hết thảy cơ hội.
Lúc này, cậu mới phát hiện, bản thân nhớ Hein đến cỡ nào.
Nhớ đến biểu tình lạnh lùng đến mức khiến người ta muốn phát điên của anh, nhớ đến vòng tay cường mạnh mẽ nhưng lại ấm áp đến mức khiến người ta không thể cự tuyệt, còn có... lực độ từ những nụ hôn của anh.
Tiêu Nham đã không còn quan tâm, thái độ thật sự của Hein đối với mình là gì.
Cậu chỉ muốn gặp lại người đàn ông này.
Vừa lúc đó, phi hành khí đột nhiên chấn động, Casey "A ——" một tiếng kêu lên.
"Này! Jerry! Anh đều khiển đàng hoàng một chút được không! Chiêu cố ý dọa người này vô dụng thôi!"
Nhưng lại không nhận được hồi đáp từ Jerry.
"Xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Casey lập tức thay đổi.
Jane dường như nhận ra điều gì, bỗng nhiên lấy một con dao găm từ dưới mắt cá chân, túm tóc Tiêu Nham kéo về phía mình.
"Này —— Jane! Anh muốn làm gì?" Casey hoảng sợ nhìn Jane, định kéo Tiêu Nham về bên cạnh mình.
"Vi mạch trong người em ấy dẫn đám người của Shire đến đây! Casey! Cậu mau thay thế Jerry! Đại não của cậu ấy bị tấn công!"
Độ cao của phi hành khí không ngừng giảm xuống, Casey không nói hai lời mở cửa khoang điều khiển ngồi vào.
Mà mũi dao của Jane tách da thịt trên cổ Tiêu Nham ra, máu chảy dọc theo cổ cậu, Tiêu Nham phát ra tiếng rên đau đớn.
"Xuỵt —— Xuỵt —— Rất nhanh sẽ ổn thôi!"
Jane nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Nham, mũi dao nhọn khều vi mạch kia ra, miệng vết thương trên cổ Tiêu Nham nhanh chóng khép lại.
"Được rồi, đã lấy ra.""
"Rắc" một tiếng, vi mạch trên ngón tay Jane đã trở thành một mớ bột kim loại.
"Hiện tại bọn họ không thể theo dõi em được nữa. Chờ đến khi chúng ta cắt đuôi được bọn họ, sẽ không ai có thể tìm được em."
"Jane —— Nhanh cứu tôi!"
Trong khoang điều khiển truyền đến tiếng kêu cứu của Casey.
Vẻ mặt Jane lập tức trở nên căng thẳng, dặn mấy người còn lại trông chừng Tiêu Nham liền chạy vào khoang điều khiển.
Phi hành khí rốt cục ổn định độ cao.
"Thực xin lỗi... Jane... Vừa rồi có người tấn công tư duy của tôi, khi tôi kịp phản ứng thì gã thiếu chút nữa đã tiến vào tiềm thức của tôi rồi..."
Trong lòng Casey còn sợ hãi, Jane lạnh lùng hừ một tiếng.
"Có bao nhiêu người có thể xâm nhập đại não của cậu chứ?"
Phi hành khí nhanh chóng bay về phía trước, khi Tiêu Nham quay đầu lại, không nhìn thấy ai truy đuổi theo cả.
Nhân dịp Jane còn chưa trở lại...
Hiện tại trong cabin có bốn người, lúc này không thể tiếp tục bốc đồng.
Tiêu Nham mãnh liệt giơ chân lên, quả nhiên người ngồi đối diện liền cố gắng đè đầu gối cậu lại, mà Tiêu Nham đột nhiên nhấc thiết bị an toàn lên, người ngồi bên cạnh cậu liền ấn thiết bị an toàn lại, nhưng Tiêu Nham lại tung một quyền đánh vào bụng gã. Hai chân lại đạp về phía người ở đối diện, đối phương giơ hai tay lên cản lại, mà Tiêu Nham lại một lần nữa nhấc thiết bị an toàn lên, mở cửa, chuẩn bị nhảy xuống.
Đáng tiếc vẫn bị kéo lại.
Tiêu Nham hao hết khí lực toàn thân dùng sức đạp đá, cuối cùng cũng rơi xuống.
Ngay lúc đó, Jane cũng từ trong cabin nhảy xuống.
"Tiêu Nham ——"
Mái tóc anh tán loạn trong làn gió lạnh thấu xương, biểu tình biếng nhác hiện tại tràn ngập hoảng sợ.
"Đừng để đầu chạm đất!"
Tiêu Nham đột nhiên hiểu ra, xoay người một vòng trên không trung, đau đớn do xương cổ chân bị gãy khi hai chân chấm đất khiến cậu lập tức ngã nhoài ra đất.
Mặc dù cũng bị gãy xương, nhưng rõ ràng sức chịu đựng đối với đau đớn của Jane Wallace cao hơn Tiêu Nham rất nhiều. Lúc này anh đã đi đến bên cạnh Tiêu Nham, một tay kéo cậu đứng lên.
"Em cho là như vậy là có thể trốn thoát?"
Giọng nói âm lãnh bị đè cực thấp, khiến sau lưng Tiêu Nham không rét mà run.
"Anh không thể giam cầm tôi mãi mãi!"
Xương cổ chân vừa phục hồi như cũ, Tiêu Nham đã nâng đầu gối đánh tới, Jane lại nhanh chóng túm lấy bắp chân cậu, một tay nhấc cậu lên, áp cậu trên thân cây.
"Có phải em vẫn luôn đắc ý vì tôi không nỡ thật sự xuống tay đối với em? Em sai rồi! Tiêu Nham! Tôi đã nhìn rõ sự cố chấp của em, chuyện em đã nhận định thì cho dù nhân loại có diệt vong hoàn toàn cũng sẽ không thay đổi!"
"Anh đã có được thứ anh muốn! Anh đã được tự do! Vì sao không thể thả tôi đi!"
"Tôi đã có thứ mình muốn?" Jane nhướng mày, nở nụ cười lạnh, "Đúng vậy, bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn có được tất cả những thứ mà mình muốn!"
Jane hung hăng hôn xuống, một chân anh chen vào giữa hai chân Tiêu Nham, cậu bắt đầu ra sức giãy dụa. Jane chẳng chút để ý đến nắm tay không ngừng đánh tới, mỗi một lần đều như muốn đánh nát xương cốt mình của cậu, lột quần cậu xuống.
Tiêu Nham biết, lúc này đối phương sẽ không bỏ qua cho mình nữa, cậu bóp chặt cổ Jane, nắm ngay đốt xương cổ, còn chưa kịp dùng sức, Jane đã giữ chặt ngón tay cậu, mạnh mẽ kéo xuống.
"Ư ——"
Xương ngón tay của cậu bị bóp nát, tuy rằng loại đau đớn này căn bản không đáng nhắc tới so với việc xương cổ chân bị vỡ vụn. Người đàn ông này đã không còn quan tâm đến việc cậu có đau đớn hay không, lửa giận đã làm mờ lí trí của anh ta.
Tiêu Nham dùng khuỷu tay đánh vào một bên cổ của Jane, Jane lại phản ứng cực nhanh giữ chặt cổ tay cậu, mãnh liệt kéo về phía sau, khuỷu tay cậu bị đập thật mạnh vào thân cây.
Lần này, Tiêu Nham đau đến tột cùng.
Mà Jane đã mạnh mẽ cạy miệng cậu, ra, chuẩn bị công thành đoạt đất!
Vừa lúc đó, khóe mắt Tiêu Nham liếc nhìn thấy có không ít tang thi đã bắt đầu bao quanh hai người.
Chúng nó lung lay thân thể, trong ánh mắt là khát vọng đối với thức ăn đã lâu không nhìn thấy.
Mà Jane lại chẳng chút quan tâm đến chúng nó, mãi đến khi có bốn, năm con tang thi bất chấp mọi thứ liều lĩnh xông lên. Jane mới bất đắc dĩ mà buông Tiêu Nham ra, một phen túm lấy một con tang thi trong đám đó, hung hăng đập đầu nó vào mặt một con tang thi khác, toàn bộ đám tang thi lao tới đều bị anh ta đạp văng ra.
Lại một đám tang thi khác xông lên.
Từ xa truyền đến một tiếng nổ lớn, là phi hành khí của Jane bị đâm vào một ngọn núi vì không thể điều khiển được, Tiêu Nham theo bản năng run rẩy bả vai.
"Không phải em muốn chạy hay sao? Nơi này có hàng vạn tang thi đang chờ em đó!"
Vòng vây của đám tang thi càng ngày càng nhỏ, mà Tiêu Nham lại từng bước một lùi về phía sau.
"Em đi đâu!" Một tay Jane kéo lấy Tiêu Nham.
"Chúng nó muốn ăn chính là anh, không phải là tôi... Thật xin lỗi, Jane."
Lại có tang thi không ngừng lao đến, mặc dù không có vũ khí, nhưng ở trước mặt Jane Wallace chúng nó vẫn là yếu ớt bất kham, chẳng qua chúng nó ùn ùn lao tới như một ngọn núi, nháy mắt đã bao phủ Jane.
Không cần nói cũng biết, chúng nó chỉ có một kết quả duy nhất, thi cốt của tang thi không ngừng chất cao, mà Jane lại không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Nham đâu.
"Tiêu Nham! Tiêu Nham em đâu rồi! Tiêu Nham!"
Jane không nghe được câu trả lời từ Tiêu Nham, chỉ nhìn thấy bóng dáng cậu chạy đi giữa khe hở của đám tang thi.
Toàn bộ đám tang thi hoàn toàn không có phản ứng với Tiêu Nham, tựa như Tiêu Nham là đồng loại của chúng nó.
Bởi vì trước khi bị Jane bắt khỏi Shire, Tiêu Nham đã hoàn thành nghiên cứu virus "Michelle". Cậu tiêm cho mình loại virus đặc biệt này, khiến đám tang thi đó xem cậu là đồng loại, vì vậy mới tránh khỏi công kích.
Cậu phải chạy trốn, càng nhanh càng tốt. Lấy thực lực của Jane, rất nhanh thôi anh ta sẽ thoát khỏi đám tang thi kia rồi đuổi theo mình.
Lảo đảo một cái, Tiêu Nham ngã lăn ra mặt đất, không chút do dự, cậu lại đứng lên tiếp tục chạy về phía trước.
Trong nháy mắt đó, ánh nắng trên đỉnh đầu như bị khúc xạ, không khí bị chẻ đôi.
Tiêu Nham nhanh chóng nghiêng qua một bên, một bóng người mặc chế phục tác chiến màu đen đáp xuống ngay bên cạnh, lưỡi đao của gã chém sâu vào mặt đất.
Chỉ cần phản ứng muộn 0.1 giây thôi, đầu của cậu đã bị chém đứt.
Đối phương chậm rãi ngẩng đầu lên, mái tóc màu xám trắng lay động theo động tác này, Tiêu Nham nhìn thấy đôi mắt lóe hàn quang của đối phương.
"Shelton..."
Shelton không nói hai lời, lần thứ hai đánh tới, một cước đá về phía Tiêu Nham.
Tiêu Nham nâng tay lên ngăn cản, thiếu chút nữa đã bị đối phương đá bay.
"Tôi không có nhiều thời gian, cậu cũng biết đám tang thi kia không cầm chân anh ta được quá lâu."
Lưỡi đao vung tới, Tiêu Nham hiểm hiểm né được, thân cây phía sau bị một đường chẻ đôi.
Trái tim Tiêu Nham bắt đầu đập kinh hoàng, cậu không chắc liệu mình có phải là đối thủ của Shelton hay không, gã đuổi theo cậu, hơn nữa mục tiêu không phải là Jane, việc này chứng tỏ gã muốn lấy đầu Tiêu Nham về theo lệnh của Valentine.
Hai tay Shelton nắm chặt cán đao, "Để tôi nhìn xem, cậu học được bao nhiêu từ Hein Burton!"
Lưỡi đao lại đâm tới, Tiêu Nham vừa muốn né tránh, Shelton bỗng nhiên thả tay trái ra, một phen ấn vào ngực cậu, Tiêu Nham không thể né tránh bị lưỡi đao đâm xuyên qua, đóng đinh ở trên cây.
Đau đớn phát ra tiếng gầm nhẹ, Tiêu Nham giữ chặt lưỡi đao muốn rút nó ra, mà Shelton lại rút một thanh đao khác từ sau lưng ra, không chút biểu tình đặt lên cổ cậu.
Cậu sắp chết...
Không thể chấp nhận số phận như vậy, Tiêu Nham tựa như nổi điên mà rút lưỡi đao đang đóng đinh mình trên thân cây ra.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng động cơ của phi hành khí, một bóng người từ trên trời nhảy xuống, tựa như sao băng, phá tan tầng tầng khí quyển trói buộc, rốt cục tìm được chốn về của mình.
Ngay khi lưỡi đao chạm vào cổ Tiêu Nham, cổ tay Shelton đã bị chém đứt rời, lại bị bồi thêm một cước đạp văng ra xa, liên tiếp đè gãy năm, sáu thân cây, cuối cùng bị một thân cây gãy đâm xuyên ngực.
Bóng dáng trước mắt quen thuộc như thế, chống đỡ ý thức đang dần tan rã của cậu, khí thế hủy thiên diệt địa bao phủ khắp nơi.
=====================================
Chuyện bên lề:
Bí Đao Béo: Đại tá Burton oanh liệt lên sàn!
Tiêu Nham: Không phải khi nào sắp chết mới dùng chữ "oanh liệt" hay sao?
Bí Đao Béo:...
=====================================
Bonus cái hình thanh đao mà mấy bạn hay sử dụng (chắc gần giống thôi)
/75/.
Ba tên thích khách lao về phía cậu, hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của Jane.
Ngay trong nháy mắt thân thể Jane vừa chuyển động, Shelton bỗng nhiên lao tới bên cạnh anh ta, nhìn như sắp ngã nhưng kỳ thật trọng tâm vẫn rất vững vàng, lưỡi đao của anh ta đã bổ về phía thắt lưng Jane.
Jane nắm chặt thân đao của Shelton, mượn lực nhảy vọt qua đỉnh đầu gã, giả vờ muốn đánh gãy xương sống của gã, ngay khi Shelton chuyển sang thế phòng ngự mới phát hiện gót chân Jane đã rơi xuống, nện lên đỉnh đầu của một trong số những tên sát thủ, răng rắc một tiếng, hắn ta tựa như con rối bị mất đi dây cót, ngã rầm trên mặt đất.
Mà lưỡi đao của Shelton đã xuyên qua ngực Jane.
Máu tí tách rơi xuống.
"Xem ra anh thật sự rất quan tâm đến tiểu sủng vật của mình."
Hai tên sát thủ còn lại vọt đến trước mặt Tiêu Nham, giọng nói đầy trêu chọc của Jane truyền đến, tựa như việc bị Shelton đâm thủng ngực cũng chả là chuyện lớn lao gì, "Chỉ có hai tên, em hẳn là đối phó được nhỉ."
Shelton hơi hơi tiến tới, lưới đao khuấy một vòng trong thân thể Jane, tiếng xương thịt bị cắt đứt vang lên thanh âm khiến thần kinh người ta muốn hỏng mất.
"Anh vẫn còn tâm tình để quan tâm người khác sao?"
Mà Jane khống chế cổ tay của đối phương, dùng sức lui về phía sau, kéo lưỡi đao ra, tiếng xương thịt khép lại vô cùng vang dội.
Hai tên sát thủ trước mặt Tiêu Nham đồng thời ra tay, ý đồ muốn đè bả vai cậu lại.
Mà Tiêu Nham lại chụp ngược cánh tay đang đưa tới của họ, lao người về phía trước, mượn lực khi xoay người bẻ lệch khớp bả vai của hai người bọn họ.
Nhưng hai tên sát thủ này lại tựa như không hề cảm giác được đau đớn, ngay cả chân mày cũng không nhăn một chút, ngược lại nhanh chóng rút lui về phía sau, dừng ở khoảng cách an toàn nhìn chằm chằm Tiêu Nham.
Tiêu Nham không chủ động công kích, cậu cũng không biết thân thủ của hai tên này đạt đến trình độ gì, vì thế bình tĩnh chờ bọn họ ra tay trước.
Shelton cười cười, "Chúng tôi đánh giá thấp tiểu sủng vật của anh rồi."
"Đừng mãi gọi em ấy là tiểu sủng vật, cậu sẽ hối hận."
Nói xong, Jane mãnh liệt lao tới trước mặt Shelton, ngón tay khép lại, đột ngột đâm vào ngực đối phương, nhắm ngay phía trái tim của gã.
Mà Tiêu Nham thì khẩn trương mà nhìn chằm chằm hai tên sát thủ bên này, bọn họ trao đổi một ánh mắt, một người trong đó vung lưỡi đao nhảy vọt lên cao, Tiêu Nham biết mục đích của tên này là muốn chặt tay mình. Quỹ đạo công kích của gã trong mắt Tiêu Nham vô cùng rõ ràng, bả vai cậu căng chặt, hiểm hiểm né lưỡi đao lướt sát qua cánh tay cậu, bàn tay siết lại thành quyền đấm thẳng vào cằm đối phương, đầu của gã lập tức ngửa ra sau, đã gãy.
"Răng rắc" một tiếng, tên sát thủ tấn công cậu trợn trừng mắt, còn chưa kịp phản ứng Tiêu Nham vừa làm gì, đã vô lực mà ngã xuống bên chân Tiêu Nham.
Shelton nhíu mày, nếu bị Jane moi tim của mình ra, cho dù là virus X trong cơ thể cũng không thể tại tạo một trái tim mới cho gã, gã không thể không toàn lực ứng phó, vung đao muốn chém đứt cánh tay Jane.
Jane lập tức rút lui, lưỡi đao chém vào khoảng không, Shelton che ngực mình, lui về phía sau nửa bước.
"Như vậy, chúng ta có tính là hòa nhau không?"
Jane kiêu ngạo nở nụ cười.
"Cho dù anh có thể rời khỏi nơi này, cho dù anh lẩn trốn ở bất cứ nơi nào trên thế giới này, cha cũng sẽ tìm được anh!"
"Vậy cứ đến mà tìm, dù sao lão cũng chưa từng xem tôi là con của lão."
Tên sát thủ còn lại bị thân thủ của Tiêu Nham làm cho kinh sợ, gã chỉ nghe nói rằng người mà Jane mang về từ Shire chẳng qua chỉ là một nghiên cứu viên, nhưng vì sao tên nghiên cứu viên này... Lại không thua kém bất cứ tên sát thủ được huấn luyện nhiều năm nào?
Tiêu Nham nhặt lưỡi đao dưới đất lên, nhẹ nhàng vung một cái, máu dọc theo lưỡi đao vẩy ra khắp nơi, sau đó, cậu đột ngột lao tới.
Tên sát thủ cho rằng Tiêu Nham sắp vung đao chém mình, vì thế giơ tay lên ngăn cản, nhưng gã hoàn toàn không ngờ rằng, Tiêu Nham lao đến trước mắt gã lại thay đổi động tác, xoay lưỡi đao dọc theo cơ thể mình, lại mãnh liệt đạp lên tay đối phương, mà lưỡi đao của chính gã thì đang cắt thẳng vào cổ họng mình.
Một tràng vỗ tay cổ vũ vang lên.
Jane ôm lấy bả vai Tiêu Nham, nháy mắt với Shelton, "Hiện tại, hai đánh một, cậu cảm thấy bản thân có khả năng thắng sao?"
"Nếu không thắng, cũng chỉ có chết, chẳng lẽ anh không biết?"
Nói xong, Shelton lại vọt tới.
Tay phải của gã vung đao đâm về phía Jane, mà tay trái lại bóp cổ Tiêu Nham.
Người này hành động chỉ trong chớp mắt, cho đến khi đầu ngón tay lạnh lẽo của gã chạm vào da thịt Tiêu Nham, cậu còn chưa kịp phản ứng.
Trong đầu là hình ảnh Hein Burton bóp chặt cổ mình ở trong phòng huấn luyện lúc trước.
Bài học về cách ứng dụng chuyển hướng lực cơ thể.
Thân thể tự động phản xạ, tay phải Tiêu Nham nắm chặt lòng bàn tay Shelton, tay trái xoay quanh cổ tay gã, hơi hạ thấp trọng tâm thân thể, xoay người một cái, bàn tay trái Shelton bị hung hăng bứt đứt rời.
Mà Jane cũng lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tay đoạt lấy đao của Shelton, mãnh liệt đâm vào ngực gã. Lúc này, Jane không chút thả lỏng, trong ánh mắt là lệ khí muốn hủy diệt hết thảy, lưỡi đao đâm sâu vào cơ thể Shelton, gã ngã lăn ra mặt đất.
"Giết tôi đi." Shelton nhìn Jane, cổ tay trái bị đứt của gã vẫn đang không ngừng chảy máu.
Jane nhặt bàn tay trái rơi trên mặt đấy, ấn vào cổ tay bị đứt của gã, virus X không ngừng đẩy nhanh tốc độ phục hồi của gã.
"Hy vọng người cha đáng kính của cậu có thể tha cho mạng chó của cậu, hoặc là cậu có thể thay thế tôi, trở thành cơ thể mới cho lão."
Jane cúi người, nhẹ giọng nói bên tai Shelton.
Shelton mở to hai mắt, vẫn đang suy nghĩ ý nghĩa câu nói của Jane.
Trong thông đạo truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Jane một phen kéo lấy Tiêu Nham tiếp tục đi về phía trước.
"Em có chắn chắn là đã tắt hệ thống kiểm soát hỏa lực ở đây hay không?"
Jane vừa chạy vừa hỏi Tiêu Nham.
"Chắc chắn! Hiện tại hệ thống đầu cuối quá mức cao cấp, ngược lại không hề có năng lực phòng ngự đối với loại virus cơ bản phổ biến nhất trong hệ thống internet của hơn hai trăm năm trước, trừ khi Valentine Shein đích thân loại bỏ nó ra hệ thống của mình! Nhưng việc này cần phải làm bằng tay, cho dù ông ta có trí tuệ được tích góp từng chút một trong suốt hơn hai trăm năm, thì ít nhất cũng phải tốn một giờ đồng hồ mới có thể thanh lý toàn bộ đám virus này!"
"Như vậy thời gian còn lại của chúng ta cũng không quá nhiều!"
Bọn họ bước vào tàu ngầm, khóa van cửa lại, Jane kéo Tiêu Nham chạy vào phòng điều khiển, mà Tiêu Nham kinh ngạc phát hiện Casey, Jerry còn có bốn, năm người khác đã ngồi chờ sẵn bên trong!
Tiêu Nham thầm nghĩ không xong, chỉ sợ bọn họ đã sớm phát hiện kế hoạch của Jane, nên phục kích sẵn trong tàu ngầm chờ bọn họ tự dâng đến cửa!
Nhưng Casey lại vẻ mặt đầy lo lắng chạy đến ôm cổ Tiêu Nham trước.
"May mà hai người chạy đến kịp! Nếu chẳng may đầu của cậu bị tên ngốc Shelton kia cắt xuống, tớ vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho Jane đâu!"
Giây phút ấy, trái tim Tiêu Nham một trận run động, cậu gần như theo bản năng định vỗ vỗ lưng Casey an ủi cậu ta như trước đây. Nhưng mà tay Tiêu Nham giơ đến giữa chừng vẫn là dừng lại.
Trên môi Jane là tươi cười không đổi, "Cậu quá khinh thường tôi rồi, Casey. Lấy được thông tin chưa?"
"Đã lấy!" Casey lộ ra thần sắc đắc ý.
"Chúng ta đi!"
Casey đeo thiết bị đầu cuối lên, tàu ngầm chậm rãi rời khỏi bến đậu.
Lúc này, Tiêu Nham cuối cùng đã hiểu ra mọi chuyện.
Jane vẫn luôn âm mưu muốn bí mật đánh cắp thuốc giải cho mình từ chỗ Valentine Shein, Casey và Jerry là đồng mưu của anh ta. Động cơ Jane bắt cóc Tiêu Nham kỳ thật là muốn dùng tốc độ đại não nhanh gấp ba lần người bình thường của cậu để xâm nhập hệ thống máy chủ nơi này, giữ chân tư duy của Valentine, để Casey có thể thuận lợi lẻn vào đại não Valentine đánh cắp thông tin mà bọn họ cần.
Tàu ngầm không ngừng di chuyển, tâm trạng xao động của Tiêu Nham cũng dần bình tĩnh trở lại.
Cậu bị mấy tên lừa đảo này lợi dụng!
"Bước tiếp theo, chúng ta phải tìm một nơi, tổng hợp thuốc giải. Năm nào cũng vậy, cứ đến mùa thu là đau đến chết đi sống lại." Casey vẫn mãi lảm nhảm.
"Các người muốn đi đâu?"
"Tôi cần phải tổng hợp thuốc giải triệt để tác dụng phụ của virus, mà cậu thì cần tổng hợp X-2... Không bằng chúng ta đi đánh chiếm một căn cứ nào đó nhỉ?" Ngữ khí Jerry nửa đùa giỡn, nhưng trong khóe mắt lại đầy hàn ý. Nếu Tiêu Nham không chịu tổng hợp X-2 theo lời họ nói, Jerry hẳn sẽ không chút lưu tình mà đá cậu ra khỏi tàu ngầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đầu của anh bị hỏng rồi à?" Casey lạnh lùng liếc mắt nhìn Jerry.
"Đừng lo lắng gì cả, chúng ta tự do rồi, Tiêu Nham."
Jane tựa hồ có chút mệt mỏi, dựa vào bả vai Tiêu Nham nhắm hai mắt lại. Hô hấp của anh dần dần chậm rãi, đây là lần đầu tiên anh ta ngủ trước mặt Tiêu Nham.
Tàu ngầm nổi lên trước một hòn đảo vắng vẻ, Tiêu Nham nhìn thấy một chiếc phi hành khí đậu sẵn.
Cảm giác rời khỏi đáy biển sâu quả thật vô cùng vui sướng, Tiêu Nham đứng trên nóc tàu ngầm, hít vào một hơi thật sâu. Gió biển thổi từng trận, tiếng chim mòng biển bay trên đỉnh đầu vừa sống động vừa thanh thoát.
"Ê! Đồ ngốc kia! Cậu mà không đuổi theo, bọn tớ sẽ ném cậu ở lại đây luôn đó." Casey chun mũi gọi.
Khoảnh khắc đó, Tiêu Nham tựa như trở lại những năm tháng đơn thuần ngày trước, mà Casey vẫn là Casey mà cậu biết.
"Đi thôi, bảo bối."
Jane ôm lấy thắt lưng Tiêu Nham, cực kỳ không an phận mà nhéo nhéo hai cái.
Tiêu Nham đẩy Jane ra, đi theo phía sau Casey.
Phi hành khí mang theo bọn họ, rời khỏi hòn đảo cô độc kia.
Lúc này, bọn họ bay càng sâu về phía đại dương bao la.
"Chúng ta sẽ vào đất liền sao?"
"Em đoán xem." Một lần nữa Jane cố làm ra vẻ bí ẩn.
Trước mắt dần dần xuất hiện một mảnh màu xanh lá, Tiêu Nham cúi đầu nhìn, nơi này thảm thực vật với đủ loại quần thể cây cối, núi non trùng điệp, trong mắt Tiêu Nham đều có vẻ vô cùng quen thuộc. Nơi này, là nơi cậu gặp Hein lần đầu tiên!
Trái tim không tự chủ mà đập dồn dập.
"Quả thật cái gì cũng có thể hấp dẫn lực chú ý của em hết nhỉ." Jane mỉm cười nhẹ nhàng, ngón tay cưng chiều như có như không nghịch những lọn tóc đen của cậu.
"Có thể mở cửa cabin được không? Tôi muốn được ngửi mùi hương cây cỏ."
Ngón tay Tiêu Nham bám vào mặt kính thủy tinh, vẻ mặt đầy khao khát.
Casey liếc nhìn Jane một cái, Jane gật gật đầu.
Trong nháy mắt khi cửa cabin mở ra, Tiêu Nham đột nhiên nhấc thiết bị an toàn ra, lao về phía cửa cabin.
Gần như là cùng lúc, Jane một phen giữ chặt bả vai Tiêu Nham, ánh mắt ôn nhu ngay lập tức đã trở nên dữ dội.
"Em muốn làm gì!" Tiếng gầm giận dữ vang vọng phía trên rừng cây thật lâu vẫn chưa tan.
Jerry không nói hai lời vừa định đóng cửa cabin, Tiêu Nham lại tung một cước đá trúng ngón tay Jerry.
"A ——" Tuy rằng chút thương tích ấy không tính là gì, lại khiến Jerry đau đến kêu to thành tiếng.
Âm thanh thu hút đám tang thi trong rừng, chúng nó ngửa đầu nhìn lên, lộ ra nét mặt hưng phấn, không ngừng nhảy nhót đuổi theo phi hành khí, thậm chí có mấy con còn trèo lên cây, vươn cánh tay ra, những vẫn cách phi hành khí một khoảng rất xa.
"Nhìn thấy không! Cho dù cậu có nhảy xuống thì cũng có vô số tang thi lao tới! Cậu cho là mình có thể giết sạch chúng nó hay sao!"
Jerry tức giận nhìn Tiêu Nham, bỗng nhiên tung một quyền đấm vào mặt cậu, "Mẹ nó! Tôi biết ngay tên nhóc này không chịu an phận mà!"
Nắm đấm của anh ta lập tức bị Casey ngăn cản.
"Tôi đi ra khoang điều khiển!" Jerry giận dữ rời đi, trước khi đi còn lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Nham một cái.
Tiêu Nham bị kéo trở lại, Jane bóp cổ cậu, hung hăng đè trên cửa sổ thủy tinh, "Tôi không thể tin tưởng em nữa."
"Tôi cũng không tin anh."
Tiêu Nham nhìn thẳng vào Jane.
"Sếp, nơi này cách quá gần căn cứ số 2, chúng ta có cần đi vòng một chút không."
Căn cứ số 2 có ít nhất một tiểu đội bộ đội đặc chủng đóng giữ, với nhân lực hiện tại của nhóm Jane thì còn lâu mới đủ chống lại.
Casey cố ý nói trước mặt Tiêu Nham.
"Đi vòng đi."
Tiêu Nham nhắm mắt lại, vì sự xúc động của bản thân mà hối hận. Đáng lý ra cậu nên nhẫn nại thêm một chút, có thể đợi khi phi hành khí đáp xuống, thậm chí có thể giả vờ gia nhập nhóm bọn họ, sau đó tạo cơ hội trốn đi, mà không phải như vừa rồi, bốc đồng làm mất đi hết thảy cơ hội.
Lúc này, cậu mới phát hiện, bản thân nhớ Hein đến cỡ nào.
Nhớ đến biểu tình lạnh lùng đến mức khiến người ta muốn phát điên của anh, nhớ đến vòng tay cường mạnh mẽ nhưng lại ấm áp đến mức khiến người ta không thể cự tuyệt, còn có... lực độ từ những nụ hôn của anh.
Tiêu Nham đã không còn quan tâm, thái độ thật sự của Hein đối với mình là gì.
Cậu chỉ muốn gặp lại người đàn ông này.
Vừa lúc đó, phi hành khí đột nhiên chấn động, Casey "A ——" một tiếng kêu lên.
"Này! Jerry! Anh đều khiển đàng hoàng một chút được không! Chiêu cố ý dọa người này vô dụng thôi!"
Nhưng lại không nhận được hồi đáp từ Jerry.
"Xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Casey lập tức thay đổi.
Jane dường như nhận ra điều gì, bỗng nhiên lấy một con dao găm từ dưới mắt cá chân, túm tóc Tiêu Nham kéo về phía mình.
"Này —— Jane! Anh muốn làm gì?" Casey hoảng sợ nhìn Jane, định kéo Tiêu Nham về bên cạnh mình.
"Vi mạch trong người em ấy dẫn đám người của Shire đến đây! Casey! Cậu mau thay thế Jerry! Đại não của cậu ấy bị tấn công!"
Độ cao của phi hành khí không ngừng giảm xuống, Casey không nói hai lời mở cửa khoang điều khiển ngồi vào.
Mà mũi dao của Jane tách da thịt trên cổ Tiêu Nham ra, máu chảy dọc theo cổ cậu, Tiêu Nham phát ra tiếng rên đau đớn.
"Xuỵt —— Xuỵt —— Rất nhanh sẽ ổn thôi!"
Jane nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Nham, mũi dao nhọn khều vi mạch kia ra, miệng vết thương trên cổ Tiêu Nham nhanh chóng khép lại.
"Được rồi, đã lấy ra.""
"Rắc" một tiếng, vi mạch trên ngón tay Jane đã trở thành một mớ bột kim loại.
"Hiện tại bọn họ không thể theo dõi em được nữa. Chờ đến khi chúng ta cắt đuôi được bọn họ, sẽ không ai có thể tìm được em."
"Jane —— Nhanh cứu tôi!"
Trong khoang điều khiển truyền đến tiếng kêu cứu của Casey.
Vẻ mặt Jane lập tức trở nên căng thẳng, dặn mấy người còn lại trông chừng Tiêu Nham liền chạy vào khoang điều khiển.
Phi hành khí rốt cục ổn định độ cao.
"Thực xin lỗi... Jane... Vừa rồi có người tấn công tư duy của tôi, khi tôi kịp phản ứng thì gã thiếu chút nữa đã tiến vào tiềm thức của tôi rồi..."
Trong lòng Casey còn sợ hãi, Jane lạnh lùng hừ một tiếng.
"Có bao nhiêu người có thể xâm nhập đại não của cậu chứ?"
Phi hành khí nhanh chóng bay về phía trước, khi Tiêu Nham quay đầu lại, không nhìn thấy ai truy đuổi theo cả.
Nhân dịp Jane còn chưa trở lại...
Hiện tại trong cabin có bốn người, lúc này không thể tiếp tục bốc đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Nham mãnh liệt giơ chân lên, quả nhiên người ngồi đối diện liền cố gắng đè đầu gối cậu lại, mà Tiêu Nham đột nhiên nhấc thiết bị an toàn lên, người ngồi bên cạnh cậu liền ấn thiết bị an toàn lại, nhưng Tiêu Nham lại tung một quyền đánh vào bụng gã. Hai chân lại đạp về phía người ở đối diện, đối phương giơ hai tay lên cản lại, mà Tiêu Nham lại một lần nữa nhấc thiết bị an toàn lên, mở cửa, chuẩn bị nhảy xuống.
Đáng tiếc vẫn bị kéo lại.
Tiêu Nham hao hết khí lực toàn thân dùng sức đạp đá, cuối cùng cũng rơi xuống.
Ngay lúc đó, Jane cũng từ trong cabin nhảy xuống.
"Tiêu Nham ——"
Mái tóc anh tán loạn trong làn gió lạnh thấu xương, biểu tình biếng nhác hiện tại tràn ngập hoảng sợ.
"Đừng để đầu chạm đất!"
Tiêu Nham đột nhiên hiểu ra, xoay người một vòng trên không trung, đau đớn do xương cổ chân bị gãy khi hai chân chấm đất khiến cậu lập tức ngã nhoài ra đất.
Mặc dù cũng bị gãy xương, nhưng rõ ràng sức chịu đựng đối với đau đớn của Jane Wallace cao hơn Tiêu Nham rất nhiều. Lúc này anh đã đi đến bên cạnh Tiêu Nham, một tay kéo cậu đứng lên.
"Em cho là như vậy là có thể trốn thoát?"
Giọng nói âm lãnh bị đè cực thấp, khiến sau lưng Tiêu Nham không rét mà run.
"Anh không thể giam cầm tôi mãi mãi!"
Xương cổ chân vừa phục hồi như cũ, Tiêu Nham đã nâng đầu gối đánh tới, Jane lại nhanh chóng túm lấy bắp chân cậu, một tay nhấc cậu lên, áp cậu trên thân cây.
"Có phải em vẫn luôn đắc ý vì tôi không nỡ thật sự xuống tay đối với em? Em sai rồi! Tiêu Nham! Tôi đã nhìn rõ sự cố chấp của em, chuyện em đã nhận định thì cho dù nhân loại có diệt vong hoàn toàn cũng sẽ không thay đổi!"
"Anh đã có được thứ anh muốn! Anh đã được tự do! Vì sao không thể thả tôi đi!"
"Tôi đã có thứ mình muốn?" Jane nhướng mày, nở nụ cười lạnh, "Đúng vậy, bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn có được tất cả những thứ mà mình muốn!"
Jane hung hăng hôn xuống, một chân anh chen vào giữa hai chân Tiêu Nham, cậu bắt đầu ra sức giãy dụa. Jane chẳng chút để ý đến nắm tay không ngừng đánh tới, mỗi một lần đều như muốn đánh nát xương cốt mình của cậu, lột quần cậu xuống.
Tiêu Nham biết, lúc này đối phương sẽ không bỏ qua cho mình nữa, cậu bóp chặt cổ Jane, nắm ngay đốt xương cổ, còn chưa kịp dùng sức, Jane đã giữ chặt ngón tay cậu, mạnh mẽ kéo xuống.
"Ư ——"
Xương ngón tay của cậu bị bóp nát, tuy rằng loại đau đớn này căn bản không đáng nhắc tới so với việc xương cổ chân bị vỡ vụn. Người đàn ông này đã không còn quan tâm đến việc cậu có đau đớn hay không, lửa giận đã làm mờ lí trí của anh ta.
Tiêu Nham dùng khuỷu tay đánh vào một bên cổ của Jane, Jane lại phản ứng cực nhanh giữ chặt cổ tay cậu, mãnh liệt kéo về phía sau, khuỷu tay cậu bị đập thật mạnh vào thân cây.
Lần này, Tiêu Nham đau đến tột cùng.
Mà Jane đã mạnh mẽ cạy miệng cậu, ra, chuẩn bị công thành đoạt đất!
Vừa lúc đó, khóe mắt Tiêu Nham liếc nhìn thấy có không ít tang thi đã bắt đầu bao quanh hai người.
Chúng nó lung lay thân thể, trong ánh mắt là khát vọng đối với thức ăn đã lâu không nhìn thấy.
Mà Jane lại chẳng chút quan tâm đến chúng nó, mãi đến khi có bốn, năm con tang thi bất chấp mọi thứ liều lĩnh xông lên. Jane mới bất đắc dĩ mà buông Tiêu Nham ra, một phen túm lấy một con tang thi trong đám đó, hung hăng đập đầu nó vào mặt một con tang thi khác, toàn bộ đám tang thi lao tới đều bị anh ta đạp văng ra.
Lại một đám tang thi khác xông lên.
Từ xa truyền đến một tiếng nổ lớn, là phi hành khí của Jane bị đâm vào một ngọn núi vì không thể điều khiển được, Tiêu Nham theo bản năng run rẩy bả vai.
"Không phải em muốn chạy hay sao? Nơi này có hàng vạn tang thi đang chờ em đó!"
Vòng vây của đám tang thi càng ngày càng nhỏ, mà Tiêu Nham lại từng bước một lùi về phía sau.
"Em đi đâu!" Một tay Jane kéo lấy Tiêu Nham.
"Chúng nó muốn ăn chính là anh, không phải là tôi... Thật xin lỗi, Jane."
Lại có tang thi không ngừng lao đến, mặc dù không có vũ khí, nhưng ở trước mặt Jane Wallace chúng nó vẫn là yếu ớt bất kham, chẳng qua chúng nó ùn ùn lao tới như một ngọn núi, nháy mắt đã bao phủ Jane.
Không cần nói cũng biết, chúng nó chỉ có một kết quả duy nhất, thi cốt của tang thi không ngừng chất cao, mà Jane lại không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Nham đâu.
"Tiêu Nham! Tiêu Nham em đâu rồi! Tiêu Nham!"
Jane không nghe được câu trả lời từ Tiêu Nham, chỉ nhìn thấy bóng dáng cậu chạy đi giữa khe hở của đám tang thi.
Toàn bộ đám tang thi hoàn toàn không có phản ứng với Tiêu Nham, tựa như Tiêu Nham là đồng loại của chúng nó.
Bởi vì trước khi bị Jane bắt khỏi Shire, Tiêu Nham đã hoàn thành nghiên cứu virus "Michelle". Cậu tiêm cho mình loại virus đặc biệt này, khiến đám tang thi đó xem cậu là đồng loại, vì vậy mới tránh khỏi công kích.
Cậu phải chạy trốn, càng nhanh càng tốt. Lấy thực lực của Jane, rất nhanh thôi anh ta sẽ thoát khỏi đám tang thi kia rồi đuổi theo mình.
Lảo đảo một cái, Tiêu Nham ngã lăn ra mặt đất, không chút do dự, cậu lại đứng lên tiếp tục chạy về phía trước.
Trong nháy mắt đó, ánh nắng trên đỉnh đầu như bị khúc xạ, không khí bị chẻ đôi.
Tiêu Nham nhanh chóng nghiêng qua một bên, một bóng người mặc chế phục tác chiến màu đen đáp xuống ngay bên cạnh, lưỡi đao của gã chém sâu vào mặt đất.
Chỉ cần phản ứng muộn 0.1 giây thôi, đầu của cậu đã bị chém đứt.
Đối phương chậm rãi ngẩng đầu lên, mái tóc màu xám trắng lay động theo động tác này, Tiêu Nham nhìn thấy đôi mắt lóe hàn quang của đối phương.
"Shelton..."
Shelton không nói hai lời, lần thứ hai đánh tới, một cước đá về phía Tiêu Nham.
Tiêu Nham nâng tay lên ngăn cản, thiếu chút nữa đã bị đối phương đá bay.
"Tôi không có nhiều thời gian, cậu cũng biết đám tang thi kia không cầm chân anh ta được quá lâu."
Lưỡi đao vung tới, Tiêu Nham hiểm hiểm né được, thân cây phía sau bị một đường chẻ đôi.
Trái tim Tiêu Nham bắt đầu đập kinh hoàng, cậu không chắc liệu mình có phải là đối thủ của Shelton hay không, gã đuổi theo cậu, hơn nữa mục tiêu không phải là Jane, việc này chứng tỏ gã muốn lấy đầu Tiêu Nham về theo lệnh của Valentine.
Hai tay Shelton nắm chặt cán đao, "Để tôi nhìn xem, cậu học được bao nhiêu từ Hein Burton!"
Lưỡi đao lại đâm tới, Tiêu Nham vừa muốn né tránh, Shelton bỗng nhiên thả tay trái ra, một phen ấn vào ngực cậu, Tiêu Nham không thể né tránh bị lưỡi đao đâm xuyên qua, đóng đinh ở trên cây.
Đau đớn phát ra tiếng gầm nhẹ, Tiêu Nham giữ chặt lưỡi đao muốn rút nó ra, mà Shelton lại rút một thanh đao khác từ sau lưng ra, không chút biểu tình đặt lên cổ cậu.
Cậu sắp chết...
Không thể chấp nhận số phận như vậy, Tiêu Nham tựa như nổi điên mà rút lưỡi đao đang đóng đinh mình trên thân cây ra.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng động cơ của phi hành khí, một bóng người từ trên trời nhảy xuống, tựa như sao băng, phá tan tầng tầng khí quyển trói buộc, rốt cục tìm được chốn về của mình.
Ngay khi lưỡi đao chạm vào cổ Tiêu Nham, cổ tay Shelton đã bị chém đứt rời, lại bị bồi thêm một cước đạp văng ra xa, liên tiếp đè gãy năm, sáu thân cây, cuối cùng bị một thân cây gãy đâm xuyên ngực.
Bóng dáng trước mắt quen thuộc như thế, chống đỡ ý thức đang dần tan rã của cậu, khí thế hủy thiên diệt địa bao phủ khắp nơi.
=====================================
Chuyện bên lề:
Bí Đao Béo: Đại tá Burton oanh liệt lên sàn!
Tiêu Nham: Không phải khi nào sắp chết mới dùng chữ "oanh liệt" hay sao?
Bí Đao Béo:...
=====================================
Bonus cái hình thanh đao mà mấy bạn hay sử dụng (chắc gần giống thôi)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro