Có Muốn Càng Sả...
Hạ Đa
2024-08-02 00:06:06
Tần Nùng bị nhìn tới chột dạ, cuối cùng vẫn phải căng da đầu uống hết thuốc, cũng uống luôn ly nước kia vào bụng.
Lại lần nữa nằm xuống, cô cảm thấy bụng hơi căng.
Có thể là do thuốc có tác dụng, rất nhanh Tần Nùng đã mơ màng ngủ mất.
Sau đó cô lại bắt đầu nằm mơ, mơ thấy giấc mộng xuân sắc tình. Có thể là do lúc ngày bị anh rể chơi nhiều lại chưa được cắm vào thật sự, cho nên dù có cao trào vài lần cô vẫn cảm thấy hư không. Cho nên dù là trong giấc mộng cô vẫn luôn mơ thấy mình bị anh rể hung hăng cắm vào, thao lộng, đại dương vật to lớn kia nhanh chóng ra vào trong cơ thể cô.
Cũng mặc kệ đối phương thọc vào rút ra nhanh tới cỡ nào, cô vẫn cảm thấy thiếu vắng, cảm thấy ngứa ngáy, cả người lại lâm vào trạng thái dục cầu bất mãn.
“A… A… Ưm ưm… Anh rể… Anh rể mau thao em…” Cô nhắm chặt hai mắt, vẫn đang đắm chìm trong giấc mộng xuân, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tần Nùng như nghe được một giọng nam gợi cảm vang lên bên tai cô: “Có muốn càng sảng hơn không?”
Tần Nùng lắc mông, cọ cọ, nỉ non: “Muốn… Muốn càng sướng hơn… Muốn côn thịt của anh rể…”
Qua một hồi, ý thức của cô dần tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang ong ong chấn động.
Sau đó, hai đùi cô bị mở rộng ra, giây tiếp theo thứ chấn động kia đã bị dán tới trên âm đế của cô.
“A a a…” Lần này… Cô hoàn toàn tỉnh táo lại!
Sau đó rất nhanh cô đã ý thức được thứ đang dán lên âm đế của mình, chấn động không ngừng chính là một cái trứng rung.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói thanh lãnh của người đàn ông truyền tới từ bên cạnh.
Đèn trong phòng bị mở ra, ánh sáng phá lệ chói lóa. Lý Thần Niên đang ngồi tựa trên đầu giường, cái kính gọng vàng kia đã bị anh đeo lên lại, mà trên tay anh còn đang cầm một cuốn tạp chí tài chính?
Sao người này có thể như vậy? Mới ngủ được một nửa đã tỉnh dậy xem tạp chí?
Như nhìn ra nghi ngờ của cô, Lý Thần Niên đẩy đẩy gọng kính giải thích: “Mới ngủ được nửa giấc, bị một tao hóa rên rỉ đánh thức. Không ngủ được, chỉ có thể đọc tạp chí.”
Mặt Tần Nùng lập tức đỏ bừng lên, tao hóa là cô không chạy đi đâu thoát được. Nhưng sở dĩ cô có thể có mộng xuân còn không phải do anh làm hại sao? Ai kêu anh chỉ đùa bỡn cô mà không chịu thao, khiến cô khó chịu như vậy!
Lý Thần Niên nói xong lại duỗi tay kéo chăn tới chỗ cổ cô, cẩn thận đắp lại rồi mới nói: “Em ngủ đi.”
Tần Nùng cạn lời. Đúng là cô đang trùm chăn kín mít, không sai, nhưng dưới chăn là thân thể trần truồng, hai chân bị tách ra, giữa hai chân còn có một cái trứng rung đang không ngừng rung động ong ong. Như vậy mà cô có thể ngủ được mới có quỷ!
Hôm nay âm đế của cô bị khăn lông hết cọ lại mài, sau đó lại bị góc bàn mài tiếp, đã bị mài tới sưng lớn gấp đôi, mẫn cảm tới không thể mẫn cảm hơn.
Hiện tại lại bị trứng rung kích thích, quả thật là vừa sảng vừa khó chịu.
Cô khó nhịn mà lắc lắc mông, nhỏ giọng hừ hừ, vô cùng đáng thương mà nhìn về phía anh rể, “Anh rể… Tắt thứ kia đi đi… A a a…”
Lý Thần Niên ngồi trở lại chỗ của mình, kéo chăn lên che tới đùi, bù bận vẫn ung dung lật tạp chí, sau đó mới không nhanh không chậm nói: “Mới vừa rồi là chính em muốn được sảng hơn, nếu em đã muốn thì cứ vui vẻ hưởng thụ đi.”
Lại lần nữa nằm xuống, cô cảm thấy bụng hơi căng.
Có thể là do thuốc có tác dụng, rất nhanh Tần Nùng đã mơ màng ngủ mất.
Sau đó cô lại bắt đầu nằm mơ, mơ thấy giấc mộng xuân sắc tình. Có thể là do lúc ngày bị anh rể chơi nhiều lại chưa được cắm vào thật sự, cho nên dù có cao trào vài lần cô vẫn cảm thấy hư không. Cho nên dù là trong giấc mộng cô vẫn luôn mơ thấy mình bị anh rể hung hăng cắm vào, thao lộng, đại dương vật to lớn kia nhanh chóng ra vào trong cơ thể cô.
Cũng mặc kệ đối phương thọc vào rút ra nhanh tới cỡ nào, cô vẫn cảm thấy thiếu vắng, cảm thấy ngứa ngáy, cả người lại lâm vào trạng thái dục cầu bất mãn.
“A… A… Ưm ưm… Anh rể… Anh rể mau thao em…” Cô nhắm chặt hai mắt, vẫn đang đắm chìm trong giấc mộng xuân, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tần Nùng như nghe được một giọng nam gợi cảm vang lên bên tai cô: “Có muốn càng sảng hơn không?”
Tần Nùng lắc mông, cọ cọ, nỉ non: “Muốn… Muốn càng sướng hơn… Muốn côn thịt của anh rể…”
Qua một hồi, ý thức của cô dần tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang ong ong chấn động.
Sau đó, hai đùi cô bị mở rộng ra, giây tiếp theo thứ chấn động kia đã bị dán tới trên âm đế của cô.
“A a a…” Lần này… Cô hoàn toàn tỉnh táo lại!
Sau đó rất nhanh cô đã ý thức được thứ đang dán lên âm đế của mình, chấn động không ngừng chính là một cái trứng rung.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói thanh lãnh của người đàn ông truyền tới từ bên cạnh.
Đèn trong phòng bị mở ra, ánh sáng phá lệ chói lóa. Lý Thần Niên đang ngồi tựa trên đầu giường, cái kính gọng vàng kia đã bị anh đeo lên lại, mà trên tay anh còn đang cầm một cuốn tạp chí tài chính?
Sao người này có thể như vậy? Mới ngủ được một nửa đã tỉnh dậy xem tạp chí?
Như nhìn ra nghi ngờ của cô, Lý Thần Niên đẩy đẩy gọng kính giải thích: “Mới ngủ được nửa giấc, bị một tao hóa rên rỉ đánh thức. Không ngủ được, chỉ có thể đọc tạp chí.”
Mặt Tần Nùng lập tức đỏ bừng lên, tao hóa là cô không chạy đi đâu thoát được. Nhưng sở dĩ cô có thể có mộng xuân còn không phải do anh làm hại sao? Ai kêu anh chỉ đùa bỡn cô mà không chịu thao, khiến cô khó chịu như vậy!
Lý Thần Niên nói xong lại duỗi tay kéo chăn tới chỗ cổ cô, cẩn thận đắp lại rồi mới nói: “Em ngủ đi.”
Tần Nùng cạn lời. Đúng là cô đang trùm chăn kín mít, không sai, nhưng dưới chăn là thân thể trần truồng, hai chân bị tách ra, giữa hai chân còn có một cái trứng rung đang không ngừng rung động ong ong. Như vậy mà cô có thể ngủ được mới có quỷ!
Hôm nay âm đế của cô bị khăn lông hết cọ lại mài, sau đó lại bị góc bàn mài tiếp, đã bị mài tới sưng lớn gấp đôi, mẫn cảm tới không thể mẫn cảm hơn.
Hiện tại lại bị trứng rung kích thích, quả thật là vừa sảng vừa khó chịu.
Cô khó nhịn mà lắc lắc mông, nhỏ giọng hừ hừ, vô cùng đáng thương mà nhìn về phía anh rể, “Anh rể… Tắt thứ kia đi đi… A a a…”
Lý Thần Niên ngồi trở lại chỗ của mình, kéo chăn lên che tới đùi, bù bận vẫn ung dung lật tạp chí, sau đó mới không nhanh không chậm nói: “Mới vừa rồi là chính em muốn được sảng hơn, nếu em đã muốn thì cứ vui vẻ hưởng thụ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro