Ngủ Chung (Hơi...
Hạ Đa
2024-08-02 00:06:06
“Anh rể… Có chuyện gì ư?”
Lý Thần Niên đi tới đắp chăn cẩn thận giúp cô, sau đó nói: “Ở gần tiện chăm sóc, đêm nay anh sẽ ngủ với em.”
“Ngủ… ngủ với em? Ngủ… ngủ trên giường ư?”
“Ừm.”
Anh gật đầu, sau đó tháo kính mắt xuống đặt trên tủ đầu giường, xốc phần chăn phía bên kia ra, vẻ mặt thoải mái và nằm xuống.
Này này này này… Phát triển này không khỏi quá nhanh đi!
Cũng không phải Tần Nùng chưa từng có kinh nghiệm chung chăn gối với đàn ông. Tốt xấu gì cô cũng ở chung với tên bạn trai cũ khốn nạn kia được nửa năm, nhưng tưởng tượng tới người đang nằm bên cạnh cô lúc này là anh rể đại ma vương nhìn như rụt rè cấm dục nhưng thực tế lại rất biết chơi, Tần Nùng lại có chút khó có thể chìm vào giấc ngủ.
Đây là người đàn ông của chị cô, cô không chỉ ngủ trên giường chị cô còn ngủ với người đàn ông của chị ấy, thật đúng là… thật đúng là bị buộc bất đắc dĩ mà!
Hơn nữa, cô vốn muốn mặc đồ ngủ lên giường, nhưng anh rể lại bảo đồ ngủ đã bẩn rồi, nhất định phải cởi sạch đồ ngủ của cô ra.
Hiện tại cô phải trần truồng nằm trong chăn cũng do anh rể ban tặng, cô cũng rất vô tội!
Đèn lớn trong phòng bị tắt đi, chỉ còn lại một chiếc đàn ngủ nhỏ, để người ta có thể miễn cưỡng thấy được không gian trong phòng.
Trong bóng đêm, Tần Nùng trợn tròn mắt, minh tư khổ tưởng một hồi lâu, muốn tìm cho mình một lý do để có thể ngủ một mình.
Cô không đầu không đuôi mà nói một câu: “Anh… Anh rể, thật ra thận em rất tốt.”
Anh rể nằm thẳng bên kia giường, hai mắt nhắm lại, trông như đã ngủ lại lạnh nhạt “ừ” một tiếng, sau đó hỏi: “Thì sao?”
“Thì em… em không cần đi tiểu đêm, em có thể nín tới sáng ngày mai. Cho nên... Cho nên anh không cần ngủ cùng em… Thật sự!”
Tần Nùng nói, còn dùng sức gật gật đầu, hệt như đang bảo đảm.
Lý Thần Niên mở to mắt quay đầu nhìn cô. Sau khi trầm mặc hai giây, anh lại hỏi: “Trước khi ngủ em đã uống thuốc chưa?”
Đề tài này nhảy quá nhanh, trong lúc nhất thời đầu óc Tần Nùng không theo kịp. Ngừng một hồi sau mới nói: “Em quên rồi.”
Thật ra tay cô không thể động, muốn uống thuốc còn phải nhờ anh rể. Anh rể không đưa cô uống hiển nhiên cô cũng không uống được. Nhưng cô không dám chỉ trích anh rể đã quên đưa thuốc cho cô uống, chỉ có thể túng quẫn thừa nhận mình quên.
Lý Thần Niên không nói gì mà xốc chăn lên, đứng dậy đi ra ngoài.
Một hồi sau anh đã cầm một bọc thuốc nhỏ cùng với một cốc nước lớn đi vào.
Tần Nùng là người rất sợ đắng, cho nên mỗi lần uống thuốc đều phải uống từng viên từng viên. Uống một viên xong lại phải uống hai ngụm nước, sau đó lại uống một viên rồi lại uống hai ngụm nước. Có đôi khi thuốc thật sự quá đắng, mỗi lần cô uống một viên đều phải uống hết nửa ly nước.
Lúc chiều anh rể đã từng đút cô uống thuốc một lần, cũng có kinh nghiệm, cho nên mới bưng một cốc nước lớn tới.
Biết thì biết vậy, nhưng nửa đêm nửa hôm lại uống hết một ly nước lớn như vậy, nửa đêm không dậy đi tiểu mới là lạ.
Cho dù thận cô có tốt cỡ nào cũng chỉ là thận bình thường mà thôi, không phải lu nước!
Thật sầu não!
Tần Nùng thử thăm dò: “Anh rể, hay là đêm nay em tạm ngừng uống thuốc một đêm?”
Lý Thần Niên lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, hệt như đang nhìn một đứa bé vô cớ gây sự.
Lý Thần Niên đi tới đắp chăn cẩn thận giúp cô, sau đó nói: “Ở gần tiện chăm sóc, đêm nay anh sẽ ngủ với em.”
“Ngủ… ngủ với em? Ngủ… ngủ trên giường ư?”
“Ừm.”
Anh gật đầu, sau đó tháo kính mắt xuống đặt trên tủ đầu giường, xốc phần chăn phía bên kia ra, vẻ mặt thoải mái và nằm xuống.
Này này này này… Phát triển này không khỏi quá nhanh đi!
Cũng không phải Tần Nùng chưa từng có kinh nghiệm chung chăn gối với đàn ông. Tốt xấu gì cô cũng ở chung với tên bạn trai cũ khốn nạn kia được nửa năm, nhưng tưởng tượng tới người đang nằm bên cạnh cô lúc này là anh rể đại ma vương nhìn như rụt rè cấm dục nhưng thực tế lại rất biết chơi, Tần Nùng lại có chút khó có thể chìm vào giấc ngủ.
Đây là người đàn ông của chị cô, cô không chỉ ngủ trên giường chị cô còn ngủ với người đàn ông của chị ấy, thật đúng là… thật đúng là bị buộc bất đắc dĩ mà!
Hơn nữa, cô vốn muốn mặc đồ ngủ lên giường, nhưng anh rể lại bảo đồ ngủ đã bẩn rồi, nhất định phải cởi sạch đồ ngủ của cô ra.
Hiện tại cô phải trần truồng nằm trong chăn cũng do anh rể ban tặng, cô cũng rất vô tội!
Đèn lớn trong phòng bị tắt đi, chỉ còn lại một chiếc đàn ngủ nhỏ, để người ta có thể miễn cưỡng thấy được không gian trong phòng.
Trong bóng đêm, Tần Nùng trợn tròn mắt, minh tư khổ tưởng một hồi lâu, muốn tìm cho mình một lý do để có thể ngủ một mình.
Cô không đầu không đuôi mà nói một câu: “Anh… Anh rể, thật ra thận em rất tốt.”
Anh rể nằm thẳng bên kia giường, hai mắt nhắm lại, trông như đã ngủ lại lạnh nhạt “ừ” một tiếng, sau đó hỏi: “Thì sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thì em… em không cần đi tiểu đêm, em có thể nín tới sáng ngày mai. Cho nên... Cho nên anh không cần ngủ cùng em… Thật sự!”
Tần Nùng nói, còn dùng sức gật gật đầu, hệt như đang bảo đảm.
Lý Thần Niên mở to mắt quay đầu nhìn cô. Sau khi trầm mặc hai giây, anh lại hỏi: “Trước khi ngủ em đã uống thuốc chưa?”
Đề tài này nhảy quá nhanh, trong lúc nhất thời đầu óc Tần Nùng không theo kịp. Ngừng một hồi sau mới nói: “Em quên rồi.”
Thật ra tay cô không thể động, muốn uống thuốc còn phải nhờ anh rể. Anh rể không đưa cô uống hiển nhiên cô cũng không uống được. Nhưng cô không dám chỉ trích anh rể đã quên đưa thuốc cho cô uống, chỉ có thể túng quẫn thừa nhận mình quên.
Lý Thần Niên không nói gì mà xốc chăn lên, đứng dậy đi ra ngoài.
Một hồi sau anh đã cầm một bọc thuốc nhỏ cùng với một cốc nước lớn đi vào.
Tần Nùng là người rất sợ đắng, cho nên mỗi lần uống thuốc đều phải uống từng viên từng viên. Uống một viên xong lại phải uống hai ngụm nước, sau đó lại uống một viên rồi lại uống hai ngụm nước. Có đôi khi thuốc thật sự quá đắng, mỗi lần cô uống một viên đều phải uống hết nửa ly nước.
Lúc chiều anh rể đã từng đút cô uống thuốc một lần, cũng có kinh nghiệm, cho nên mới bưng một cốc nước lớn tới.
Biết thì biết vậy, nhưng nửa đêm nửa hôm lại uống hết một ly nước lớn như vậy, nửa đêm không dậy đi tiểu mới là lạ.
Cho dù thận cô có tốt cỡ nào cũng chỉ là thận bình thường mà thôi, không phải lu nước!
Thật sầu não!
Tần Nùng thử thăm dò: “Anh rể, hay là đêm nay em tạm ngừng uống thuốc một đêm?”
Lý Thần Niên lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, hệt như đang nhìn một đứa bé vô cớ gây sự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro