U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Mặc Áo Thì Trôn...
2024-10-30 08:55:11
Ngày xuân hôm nay ở ngoại ô thật náo nhiệt.
Tống n cưỡi ngựa màu mận chín đi tìm một vòng, mãi mới thấy con ngựa đen Huyền Quân của Úc Tranh từ xa xa bên kia bờ sông.
Người đàn ông trên lưng Huyền Quân cũng mặc một bộ trường bào đen huyền.
Gió mang theo hơi nước từ mặt hồ xanh biếc thổi tới, khiến người ta cảm thấy sảng khoái không nói nên lời.
Tay áo của Úc Tranh phấp phới bay trong gió, vạt áo cũng khẽ phần phật, lập lòe ẩn hiện hoa văn Toan Nghê kim sắc.
Từ góc nhìn của Tống n, khí thế của y như một ngọn núi hùng vĩ, nguy nga. Bờ vai rộng, lưng thẳng tắp, cánh tay dài mạnh mẽ, eo thon săn chắc.
Còn trong ấn tượng của Tống n, anh họ lúc nào cũng cẩn thận, đoan chính, từ cử chỉ cho đến ánh mắt đều là hình mẫu mà Tống n muốn học theo.
Người đàn ông khiến Tống n vô cùng sùng bái này, giờ đây khẽ cụp mi mắt, đôi mắt đen sâu hun hút như vực thẳm.
Y liếc nhìn Tống gia tiểu lang, trong tay vẫn cầm một con thỏ đang nhảy nhót.
"Đây là con mồi mà anh nhìn trúng!”
Tống tiểu lang tức đến nỗi bộ ngực nhỏ phập phồng liên tục. Cậu bé chỉ muốn lôi người đàn ông đáng ghét này xuống khỏi lưng ngựa và tè vào mặt y!
Cậu bé thấy không thể đánh được người trên lưng ngựa, bèn giơ chân đá vào Huyền Quân một cái.
Huyền Quân thở mạnh một tiếng, không thèm để ý đến cậu bé.
Úc Tranh bị cậu bé làm phiền một hồi lâu. Y không buồn chấp trẻ con, chỉ ném con thỏ xuống đất: "Trả lại cho em."
Tống tiểu lang trợn tròn mắt, nhìn con thỏ nhảy lóc cóc chạy xa, rồi bật khóc thảm thiết mà chạy đi.
Úc Tranh nhíu mày.
Ồn chết đi được…
Đứa bé này còn nhỏ quá cũng chẳng đáng để đánh…
Cơ mà hiện tại Úc Tranh cũng không muốn tranh chấp với cậu bé.
Đợi sau này đứa bé kia lớn hơn, y sẽ lừa cậu bé ra khỏi Tống gia rồi đánh một trận cũng chưa muộn.
Tống n ở phía sau đang ngơ ngác.
Úc Tranh ngước mắt lên nhìn cậu ta, khiến cậu ta vội ngậm miệng. Tống n khẽ ho khan rồi nói: "Anh họ, hôm nay náo nhiệt quá. Một mình anh ở đây không thấy quạnh quẽ sao?"
Úc Tranh trầm giọng đáp: "Úc Toản đang ở trong ngục, lòng anh nặng trĩu, tâm trí chẳng yên."
Dường như Huyền Quân cảm nhận được sự bức bối của y, nó khịt mũi vài tiếng.
Tống n nói: "Lộc Sơn Vương vẫn không chịu gặp anh à?"
Úc Tranh không đáp.
Tống n thở dài: "Con gái nuôi của ông ta là Ngọc Loan, nghe nói bản tính phóng túng, nhưng lại thích đàn ông đẹp. Em đã khuyên anh một lần, anh lại nói em nói lời hoang đường. Bây giờ Úc Toản bị giam trong ngục, anh có muốn suy nghĩ lại không?"
Cậu ta không nói đùa với Úc Tranh.
Đây là sự thật.
Ngọc Loan là con gái nuôi của Lộc Sơn Vương. Nàng xinh đẹp, yêu kiều, quyến rũ lại thướt tha
Mà đúng lúc Úc Tranh lại là một mỹ nam.
Vẻ đẹp của Úc Tranh không giống với đám công tử trát phấn tô son trong kinh thành. Y toát ra vẻ nam tính chính khí, vóc dáng cường tráng, làn da trắng rám nắng nhưng không quá đen.
Vì y thường xuyên ra ngoài chỉ huy quân đội nên trên vai và ngực có không ít những vết sẹo năm xưa.
Mỗi vết sẹo đều dữ dằn đáng sợ. Tống n chỉ cần tưởng tượng một vết sẹo này mà ở trên người mình, thì chắc hiện tại cỏ trên mộ mình cũng đã cao 3 thước.
Nhưng y càng như vậy, lại càng khiến người ta kinh sợ.
Cậu ta từng có dịp tắm sông cùng y, nên cảm thấy rất hổ thẹn. Vì trước mặt Úc Tranh, cậu ta cảm thấy mình chẳng khác nào con gà luộc trắng bệch, chẳng có chút phong thái đàn ông nào.
Có lẽ vì Úc Tranh cao lớn, nên khi y và Tống n đứng cùng nhau, y còn trông cao ráo, gầy gò hơn cả Tống n.
Tóm lại, Úc Tranh là kiểu người mặc áo thì trông gầy, nhưng cởi ra lại có thịt, nhiều cơ bắp. Còn Tống n mặc quần áo thì trông mập, cởi ra lại yếu đuối.
Haiz…
Tống n phát hiện mình lại suy nghĩ lệch hướng. Cậu ta lại bắt đầu âm thầm so dáng người với Úc Tranh rồi.
Tống n cưỡi ngựa màu mận chín đi tìm một vòng, mãi mới thấy con ngựa đen Huyền Quân của Úc Tranh từ xa xa bên kia bờ sông.
Người đàn ông trên lưng Huyền Quân cũng mặc một bộ trường bào đen huyền.
Gió mang theo hơi nước từ mặt hồ xanh biếc thổi tới, khiến người ta cảm thấy sảng khoái không nói nên lời.
Tay áo của Úc Tranh phấp phới bay trong gió, vạt áo cũng khẽ phần phật, lập lòe ẩn hiện hoa văn Toan Nghê kim sắc.
Từ góc nhìn của Tống n, khí thế của y như một ngọn núi hùng vĩ, nguy nga. Bờ vai rộng, lưng thẳng tắp, cánh tay dài mạnh mẽ, eo thon săn chắc.
Còn trong ấn tượng của Tống n, anh họ lúc nào cũng cẩn thận, đoan chính, từ cử chỉ cho đến ánh mắt đều là hình mẫu mà Tống n muốn học theo.
Người đàn ông khiến Tống n vô cùng sùng bái này, giờ đây khẽ cụp mi mắt, đôi mắt đen sâu hun hút như vực thẳm.
Y liếc nhìn Tống gia tiểu lang, trong tay vẫn cầm một con thỏ đang nhảy nhót.
"Đây là con mồi mà anh nhìn trúng!”
Tống tiểu lang tức đến nỗi bộ ngực nhỏ phập phồng liên tục. Cậu bé chỉ muốn lôi người đàn ông đáng ghét này xuống khỏi lưng ngựa và tè vào mặt y!
Cậu bé thấy không thể đánh được người trên lưng ngựa, bèn giơ chân đá vào Huyền Quân một cái.
Huyền Quân thở mạnh một tiếng, không thèm để ý đến cậu bé.
Úc Tranh bị cậu bé làm phiền một hồi lâu. Y không buồn chấp trẻ con, chỉ ném con thỏ xuống đất: "Trả lại cho em."
Tống tiểu lang trợn tròn mắt, nhìn con thỏ nhảy lóc cóc chạy xa, rồi bật khóc thảm thiết mà chạy đi.
Úc Tranh nhíu mày.
Ồn chết đi được…
Đứa bé này còn nhỏ quá cũng chẳng đáng để đánh…
Cơ mà hiện tại Úc Tranh cũng không muốn tranh chấp với cậu bé.
Đợi sau này đứa bé kia lớn hơn, y sẽ lừa cậu bé ra khỏi Tống gia rồi đánh một trận cũng chưa muộn.
Tống n ở phía sau đang ngơ ngác.
Úc Tranh ngước mắt lên nhìn cậu ta, khiến cậu ta vội ngậm miệng. Tống n khẽ ho khan rồi nói: "Anh họ, hôm nay náo nhiệt quá. Một mình anh ở đây không thấy quạnh quẽ sao?"
Úc Tranh trầm giọng đáp: "Úc Toản đang ở trong ngục, lòng anh nặng trĩu, tâm trí chẳng yên."
Dường như Huyền Quân cảm nhận được sự bức bối của y, nó khịt mũi vài tiếng.
Tống n nói: "Lộc Sơn Vương vẫn không chịu gặp anh à?"
Úc Tranh không đáp.
Tống n thở dài: "Con gái nuôi của ông ta là Ngọc Loan, nghe nói bản tính phóng túng, nhưng lại thích đàn ông đẹp. Em đã khuyên anh một lần, anh lại nói em nói lời hoang đường. Bây giờ Úc Toản bị giam trong ngục, anh có muốn suy nghĩ lại không?"
Cậu ta không nói đùa với Úc Tranh.
Đây là sự thật.
Ngọc Loan là con gái nuôi của Lộc Sơn Vương. Nàng xinh đẹp, yêu kiều, quyến rũ lại thướt tha
Mà đúng lúc Úc Tranh lại là một mỹ nam.
Vẻ đẹp của Úc Tranh không giống với đám công tử trát phấn tô son trong kinh thành. Y toát ra vẻ nam tính chính khí, vóc dáng cường tráng, làn da trắng rám nắng nhưng không quá đen.
Vì y thường xuyên ra ngoài chỉ huy quân đội nên trên vai và ngực có không ít những vết sẹo năm xưa.
Mỗi vết sẹo đều dữ dằn đáng sợ. Tống n chỉ cần tưởng tượng một vết sẹo này mà ở trên người mình, thì chắc hiện tại cỏ trên mộ mình cũng đã cao 3 thước.
Nhưng y càng như vậy, lại càng khiến người ta kinh sợ.
Cậu ta từng có dịp tắm sông cùng y, nên cảm thấy rất hổ thẹn. Vì trước mặt Úc Tranh, cậu ta cảm thấy mình chẳng khác nào con gà luộc trắng bệch, chẳng có chút phong thái đàn ông nào.
Có lẽ vì Úc Tranh cao lớn, nên khi y và Tống n đứng cùng nhau, y còn trông cao ráo, gầy gò hơn cả Tống n.
Tóm lại, Úc Tranh là kiểu người mặc áo thì trông gầy, nhưng cởi ra lại có thịt, nhiều cơ bắp. Còn Tống n mặc quần áo thì trông mập, cởi ra lại yếu đuối.
Haiz…
Tống n phát hiện mình lại suy nghĩ lệch hướng. Cậu ta lại bắt đầu âm thầm so dáng người với Úc Tranh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro