Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con
Thế giới I: Min...
2024-10-14 11:09:09
Sáng thứ bảy.
Cố Diệc Đình lái xe cùng Giản Ninh chuyển nhà.
Ngồi trên xe, Giản Ninh vẫn chưa hiểu vì sao mình lại đồng ý ở chung?
Cũng tại Cố Diệc Đình, lời nói rất có tính mê hoặc.
Giản Dữu ngồi trên ghế trẻ em, trong tay cầm đồ chơi vịt nhỏ cao su, nhìn con đường quen thuộc phía trước, hào hứng bừng bừng, mềm mại hỏi, "Ba, bọn mình phải về nhà ạ?"
Giản Ninh: "Không phải, bọn mình phải chuyển đến chỗ ba."
"Oa," Nhóc con vui vẻ hỏi, "Ba ơi, bọn mình cùng nhau chuyển đi ạ?"
"Đương nhiên rồi." Giản Ninh ấn vào chóp mũi nhỏ của bé, thấy nhóc con lộ ra lúm đồng tiền, cười hỏi, "Dữu Dữu có thích chỗ ở của ba không?"
"Thích." Giản Dữu vui vẻ lớn tiếng nói, "Thích ba, thích ba Cố, thích Hoàng Hoàng, còn có Bạch Bạch."
Năng lực đặt tên của cậu nhóc, hết cứu.
Một giờ sau, xe dừng lại trước khu cư xá của Giản Ninh.
Hai người xuống xe.
Giản Ninh nhìn khu cư xá có chút cảm giác năm tháng, cảm khái nói: "Thật ra chỗ này rất tốt, vẫn là khu trọ học, có thể bán 5-6 triệu đấy."
Cố Diệc Đình nhìn anh, "Bên anh cũng là khu trọ học, phụ thuộc trường tiểu học; phụ thuộc trường trung học; phụ thuộc đại học A."
Giản Ninh: "..."
Đám tư bản đáng ghét.
Hai người đi thang máy lên lầu.
Cánh cửa bị tạt sơn đỏ.
Giản Ninh theo bản năng quay đầu lại che mắt Giản Dữu, phát hiện Giản Dữu đã được Cố Diệc Đình bế lên, hơn nữa cúi đầu nói chuyện với bé, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của nhóc con.
Thật ra Giản Dữu đã nhìn thấy sơn màu đỏ, thoạt nhìn rất giống máu chảy đầm đìa, thậm chí còn có cả dấu tay máu.
Cũng may, người này đã bị bắt.
Thế nhưng, căn cứ vào khẩu cung của người nọ, có người dùng tiền thuê gã, nhưng chủ thuê vẫn chưa tìm được.
Nhưng không sao, bọn họ đã muốn chuyển nhà, huống chi, sớm muộn gì cũng phải tìm người nọ.
Giản Dữu nhỏ giọng kề vào lỗ tai Cố Diệc Đình hỏi: "Ba, cửa nhà bọn mình, vì sao lại biến thành màu đỏ?"
"Bởi vì," Cố Diệc Đình nhỏ giọng nói, "Bởi vì ba thích màu đỏ, Dữu Dữu thích không?"
Giản Dữu trái lương tâm gật gật đầu, lại nhanh chóng lắc lắc.
Không thích, thật sự không thích rất khó coi.
Cố Diệc Đình không nhịn được bật cười.
"Sao lại có dấu tay?"
"Bởi vì", Cố Diệc Đình ôm bé, đi đến trước mặt dấu tay đỏ kia, đem tay mình đặt lên, dịu dàng nói, "Bởi vì ba muốn đóng dấu tay của ba, nói cho người khác biết, đây là nhà của ba."
"Oa, vậy Dữu Dữu cũng phải đóng dấu."
Tâm tư đứa nhỏ đơn thuần, không tiếp xúc quá nhiều, rất nhanh đã tin lời Cố Diệc Đình nói.
Bé vươn bàn tay nhỏ, cố gắng với đến dấu tay kia, muốn đóng dấu cùng ba.
Cố Diệc Đình ôm bé lại gần, để bàn tay nhỏ của bé dán lên mu bàn tay mình.
Nhìn bàn tay trắng nõn của nhóc con, trong ánh mắt Cố Diệc Đình xuất hiện một tia hung ác.
Hắn nhanh chóng thu tay lại, khẽ nói: "Được rồi, được rồi."
Cậu nhóc ngốc nghếch gật đầu.
Giản Ninh mở cửa, ba người đi vào, mấy ngày không về, nhìn qua trong nhà tối tăm mờ mịt.
Giản Dữu vặn vẹo cái mông nhỏ, từ trong ngực Cố Diệc Đình nhảy xuống, chạy vào nhà vệ sinh.
Giản Ninh đóng cửa lại, giọng nói bình thản: "Tối qua lúc em đến, vẫn chưa có dấu tay này."
Cố Diệc Đình bước đến, lại gần anh.
"Đừng lo, anh sẽ giải quyết."
Sắc mặt Giản Ninh không tốt lắm, nghiến răng nghiến lợi: "Tên chó chết Chung Hạo, mẹ kiếp."
Cố Diệc Đình: "..."
Cố Diệc Đình nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Giản Ninh, lại nghe thấy anh đang mắng Chung Hạo, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên, mỉm cười.
Hắn cảm thấy chàng trai như vậy thật sự quá đáng yêu, lại cảm thấy, hắn giống như đã quen với dáng vẻ này, giống như rất lâu trước kia vẫn luôn như vậy.
Cố Diệc Đình cẩn thận tìm kiếm trí nhớ của mình, cũng không tìm được chứng cứ gì.
Hắn cảm thấy, chắc tại người yêu trong mắt hóa Tây Thi, nhìn Giản Ninh thế nào cũng đáng yêu.
Cậu nhóc từ nhà vệ sinh đi ra.
Giản Ninh đưa cốc nước cho bé, mở TV cho bé, sau đó bảo Giản Dữu ngoan ngoãn xem TV, hai người bọn họ phải thu dọn đồ đạc.
Giản Dữu gật đầu.
Giản Ninh đi lấy toàn bộ đồ ăn có thể mang theo trong bếp ra, đặt ở phòng khách, Cố Diệc Đình phụ trách xếp đồ lên.
Giản Dữu ùng ục uống nước ấm, từ trên sô pha trượt xuống, "Ba, bọn mình cùng đi."
"Được."
Cậu nhóc ngồi xổm xuống, Cố Diệc Đình nhờ bé cầm túi, đem đồ đạc chỉnh tề cất vào.
Dọn dẹp nhà bếp xong, đi dọn dẹp phòng ngủ.
Giản Ninh mở tủ quần áo, trước tiên lấy quần áo của mình và Dữu Dữu ra, đặt lên giường.
Giản Dữu ngồi trên giường, im lặng nghiêm túc gấp quần áo nhỏ của mình, sau đó đặt vào trong hộp.
Sau đó, Cố Diệc Đình đột nhiên từ trong một đống quần áo, cầm lên một bộ kim quang lấp lánh, hỏi, "Đây là cái gì, cũng muốn mang đi à?"
Một bên hắn nói, một bên lại móc ra một cái quần da màu đen khác, sau đó áo vest nhỏ màu bạc, áo ngắn tay hồng nhạt...
Giản Ninh quay đầu lại.
Giản Ninh chấn động.
Giản Ninh đã chết.
Con ngươi Giản Ninh chấn động, giật lấy quần áo, nhét xuống dưới tủ.
"Cái này không cần mang đi!"
Sau đó, anh nghe thấy tiếng cười của Cố Diệc Đình.
Nghe thấy tiếng cười của Cố Diệc Đình, trong ngực Giản Ninh đập thình thịch, rõ ràng quần áo kỳ kỳ quái quái do nguyên chủ mua, lại muốn anh trả tiền.
Hai má anh giống như phát sốt.
Những quần áo này, vốn muốn lựa ra, có thể quyên góp thì quyên góp, không thể quyên thì ném đi, bởi vì chứng bệnh trì hoãn thời kỳ cuối của anh, vẫn kéo dài tới bây giờ, bị Cố Diệc Đình nhìn thấy.
Aaa!
Bé ác ma trong lòng Giản Ninh không ngừng hét lớn.
Anh thề, nếu sau này chứng bệnh trì hoãn lại tái phát, anh sẽ chọc mù hai mắt mình.
Giản Ninh nhét đống quần áo này xuống dưới tủ, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Ba người đều cúi đầu gấp quần áo, nhất thời phòng ngủ trở nên yên tĩnh.
Một lát sau, Giản Dữu gấp lại toàn bộ quần áo của bé, thỏa mãn vỗ vỗ, giọng nói mềm mại mở miệng, "Ba, con gấp xong rồi."
"Dữu Dữu giỏi lắm!"
Cố Diệc Đình đặt quần áo trong tay vào trong hộp, hắn đứng dậy, đem hộp quần áo đã gấp xong đóng nắp lại chuyển đến sô pha trong phòng khách.
Cuối cùng Giản Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhét bộ quần áo cuối cùng vào trong hộp, dán chặt, chuyển đến phòng khách.
Cậu bước nhanh vào nhà vệ sinh, nói, "Em đi vệ sinh một lát, bọn anh đi dọn đồ chơi của Dữu Dữu trước đi."
Cố Diệc Đình gật gật đầu, hai người đi vào phòng ngủ nhỏ.
Giản Ninh mua cho Giản Dữu rất nhiều đồ chơi.
Cố Diệc Đình tìm được cái hòm, cất chiếc xe màu đỏ trên mặt đất, đặt vào phòng khách.
Giản Dữu nghiêm túc khom lưng, nhặt hết đồ chơi rơi trên mặt đất lên đặt vào trong hòm, bao gồm cả "đồ chơi rách nát" cùng bé lớn lên trước đây, Giản Dữu nghiêm túc thu dọn vào trong hòm.
Cố Diệc Đình nhìn cối xay gió rách nát, gậy gỗ nhỏ, búp bê nhỏ, bị nhóc con coi như báu vật nhặt lên cất hết, xoa đầu nhỏ của nhóc, không nói gì.
Hai người đem hòm đến phòng khách.
Giản Ninh xếp giày lên kệ, phủi bụi trên tay: "Được rồi, đã dọn xong, có thể dọn đi."
"Bây giờ dọn à? Hay đi về ăn cơm trước." Cố Diệc Đình nói, hắn nhìn đồng hồ, đã 11h25 trưa.
Giản Dữu mở to mắt nhìn ba, xoa bụng mình, "Ba, ăn cơm trước đi, bụng bụng đang kêu, bụng bụng nói bạn ấy đang đói bụng."
Giản Ninh: "..."
"Được, ăn cơm trước."
"Dạ, đi ăn cơm đi." Cậu nhóc chạy tới ôm đùi Giản Ninh, vui vẻ vuốt mông ngựa, "Ba thật tuyệt."
Cố Diệc Đình không đúng lúc nghĩ đến lời Giản Ninh nói: "Oa, ngài Cố thật tuyệt."
Lời thoại giống nhau như đúc, ngữ điệu giống nhau như đúc.
Ba người ở dưới lầu tùy tiện tìm một nhà hàng có phòng riêng, ăn cơm.
Thức ăn rất ngon.
Cơm nước xong, một tay Giản Dữu ôm nước ngọt ùng ục hút, một tay xoa bụng nhỏ của mình.
Giản Ninh ngồi xuống ghế giống tư thế của bé: "Dữu Dữu, bụng con nói bạn ấy ăn no chưa?"
Giản Dữu vỗ vỗ bụng mình, nghiêm túc nói, "Bụng ăn no rồi."
Bé hút một ngụm nước ngọt, tiếp tục nói, "Nhưng bụng vẫn muốn uống nước."
Cố Diệc Đình vươn tay, xoa bụng nhỏ của bé.
Tròn trịa.
Giản Dữu phối hợp đứng thẳng lên, làm cho bụng thoạt nhìn càng tròn, hoàn toàn biến thành một quả bóng bay nhỏ.
Cố Diệc Đình kéo áo bé xuống, che khuất cái bụng nhỏ.
Ba người nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị rời đi.
Cố Diệc Đình đi tính tiền, Giản Dữu chạy theo.
Sau đó, bé liền nhìn thấy kem hình thỏ nhỏ trong tiệm.
Giản Dữu liếm liếm môi, giữ chặt ống quần Cố Diệc Đình, nhỏ giọng nói, "Ba, bụng Dữu Dữu nghỉ ngơi xong rồi, muốn ăn kem thỏ con."
Cố Diệc Đình: "..."
Cố Diệc Đình ngồi xổm xuống, xoa cái bụng tròn trịa của bé.
Giản Dữu vội vàng hóp cái bụng nhỏ lại.
Kem thỏ con kia rất nhỏ, chỉ lớn bằng ngón tay cái của Cố Diệc Đình, là đồ để dỗ trẻ con, Cố Diệc Đình nói với ông chủ muốn mua một que, ông chủ tặng luôn.
Giản Dữu trông mong nhìn kem tới gần mình, sau đó đưa tay nhận lấy.
Ăn kem xong, bé vui vẻ ôm lấy Cố Diệc Đình.
Cố Diệc Đình bế bé lên, đi ra ngoài tìm Giản Ninh.
Ba người cùng nhau lên lầu, ai cũng không phát hiện, ở phía sau bọn họ, có một nam sinh đội mũ mỏ vịt, lén lén lút lút đi theo bọn họ, vẻ mặt hoảng hốt, trong tay không biết đang giấu thứ gì.
Sau khi đi lên, nhóc con ngáp không ngớt, Giản Ninh ôm bé, nhẹ nhàng dỗ dành một lúc, liền ngủ thiếp đi.
Giản Ninh đặt cậu nhóc lên giường trong phòng ngủ, bàn bạc với Cố Diệc Đình dọn đồ xuống trước.
Thật ra đồ đạc không nhiều lắm, hai người cùng nhau chuyển, chỉ cần đi hai chuyến là được.
Chuyến đầu tiên lấy hai thùng quần áo xuống trước, Cố Diệc Đình mở cốp sau, sắp xếp ngay ngắn thùng sang một bên, Giản Ninh khom lưng đặt một thùng khác xuống.
Hai người đứng dậy trở về, mang một cái hòm khác xuống lầu.
Đến thang máy, Giản Ninh ấn xuống tầng trệt, cúi đầu nhìn điện thoại.
Đúng lúc này, nam sinh đội mũ mỏ vịt phía sau đột nhiên nhào về phía Giản Ninh.
"Ninh Ninh!"
Chất liệu thang máy, có thể chiếu rõ động tác của người nọ, trong lúc bất ngờ không kịp né tránh, Cố Diệc Đình chỉ kịp ôm lấy Giản Ninh, dao gọt hoa quả đâm vào cánh tay hắn.
"Cố Diệc Đình!"
Máu tươi bắn lên mặt anh, Giản Ninh mới phát hiện đã xảy ra chuyện gì.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của Cố Diệc Đình, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, người nọ thấy không đâm trúng Giản Ninh, hùng hùng hổ hổ rút dao ra, lại đâm về phía Giản Ninh.
Từ đầu đến cuối Cố Diệc Đình vẫn luôn bảo hộ gắt gao ôm chặt Giản Ninh trong ngực.
Một cước hắn đá bay dao gọt hoa quả, sau đó đá ngã nam sinh đội mũ mỏ vịt kia, chế trụ gã, trong tiếng nói bình tĩnh đè nén vài phần tức giận.
"Ninh Ninh, báo cảnh sát."
Giản Ninh cuống quýt tìm điện thoại, gọi 110.
Cố Diệc Đình kéo cà vạt xuống, trói gô người nọ, kéo ra cửa thang máy.
Người nọ còn đang liều mạng giãy dụa, miệng mắng Giản Ninh đáng chết, Giản Ninh quyến rũ Chung Hạo, hại Chung Hạo.
Khốn kiếp, lại do tên khốn Chung Hạo kia.
Giản Ninh hung hãn trừng người kia, giống như đang trừng Chung Hạo.
Cố Diệc Đình giẫm lên ngực đối phương, từ trên cao nhìn xuống gã, giọng nói như gió lạnh mùa đông, mang theo sát khí lạnh thấu xương: "Ngu ngốc, cậu nhìn cho rõ, Giản Ninh là bạn trai tôi, không có bất cứ quan hệ gì với tên súc sinh Chung Hạo kia."
"Idol của cậu bởi vì hít thuốc phiện mới bị bắt, không nên theo đuổi idol đến mất lý trí."
Ba chữ bạn trai, bị Cố Diệc Đình gằn từng chữ, Giản Ninh đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, bỗng dưng có cảm giác vi diệu, nhảy nhót trong lồng ngực.
Tất cả xảy ra trong nháy mắt.
Tay phải Cố Diệc Đình nắm chặt cánh tay trái của mình, máu tươi chảy ra từ kẽ tay.
Giống như hắn không thấy đau, mặt không đổi sắc dùng đế giày giẫm lên người kia.
"Cố Diệc Đình!"
Giản Ninh hoảng sợ đưa tay, muốn che miệng vết thương của Cố Diệc Đình nhưng lại bị Cố Diệc Đình né tránh.
"Ninh Ninh đừng sợ, anh không sao." Cố Diệc Đình nói với Giản Ninh, giọng nói dịu dàng hơn không ít, "Em đi lấy băng gạc và băng dính giúp anh, chờ cảnh sát đến."
"Đừng dựa vào đây, trên người anh bẩn."
"Ngoan!"
Sống mũi Giản Ninh cay cay, anh giống như mất đi lý trí, ngoan ngoãn nghe lời Cố Diệc Đình, chạy như bay đến đầu cầu thang, đột nhiên phản ứng lại, lại quay lại, ấn thang máy, đi vào.
Trong thang máy còn lưu lại vết máu của Cố Diệc Đình.
Hiện tại trong đầu Giản Ninh trống rỗng, nhìn vết máu, khóe mắt nóng lên, chạy lên lầu lấy hộp y tế xuống.
Cố Diệc Đình vẫn giẫm lên người kia, mặt người kia sưng lên, cái miệng mắng chửi cuối cùng cũng ngậm lại.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng không hiểu sao Giản Ninh cảm thấy Cố Diệc Đình đang tức giận.
Có vẻ rất tức giận.
Giản Ninh đặt hộp y tế xuống đất.
Cố Diệc Đình cởi áo sơ mi, lộ ra cơ bụng tám múi hoàn mỹ, đường nét cơ bắp lưu loát xinh đẹp, vừa vặn.
Giản Ninh mở hộp y tế ra, hoảng loạn hỗ trợ.
"Cố Diệc Đình anh sao rồi, có muốn đi bệnh viện không, bọn mình đi bệnh viện trước?"
"Ninh Ninh, bình tĩnh." Giọng Cố Diệc Đình như mang theo chất ổn định, "Cảnh sát sắp đến rồi, bọn mình giao cậu ta cho cảnh sát."
"Anh không sao, tin anh, ngoan."
Dao gọt hoa quả rạch qua cánh tay, nhìn qua rất nghiêm trọng, nhưng Cố Diệc Đình biết, thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, hắn thuần thục cầm máu cho mình, quấn băng gạc.
Giản Ninh giúp hắn cắt băng gạc.
Cố Diệc Đình dịu dàng cười cười, "Cảm ơn Ninh Ninh."
Giản Ninh cúi đầu, thu dọn hành lý.
Cảnh sát đến.
Giản Ninh muốn đi theo, Cố Diệc Đình nhỏ giọng khuyên anh: "Ninh Ninh, em ở với Dữu Dữu, anh sẽ về ngay."
"Dữu Dữu sẽ sợ."
Giản Ninh nhìn về phía Cố Diệc Đình, trái tim anh bây giờ còn đang đập điên cuồng.
Vẻ mặt Cố Diệc Đình luôn khiến người ta tin phục.
Giản Ninh không kìm lòng được gật đầu.
Sau đó, anh đi vài bước, lý trí quay về, lại quay lại, "Em bảo trợ lý qua đây trông Dữu Dữu, bọn mình cùng đi cục công an."
Chuyện này vốn tại anh mới xảy ra, Cố Diệc Đình còn bởi vì chuyện này mà bị thương, người trong cuộc như anh không xuất hiện, thật sự không thể nào nói nổi.
Thái độ Giản Ninh kiên định, Cố Diệc Đình bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý.
Hai người đi theo xe cảnh sát đến cục công an, lại từ cục công an đi ra, đến bệnh viện bên cạnh, để bác sĩ xử lý vết thương một lần nữa, mới về nhà.
Con chuột chết lúc trước, bao gồm cả dấu tay máu hiện tại đều do người đàn ông này tự mình hoặc dùng tiền mời người làm, là một người có ý dâm với Chung Hạo là fan chồng cũng là fan cực đoan của anh ta, tinh thần thoạt nhìn không tốt lắm.
Xem ra không chỉ tinh thần không bình thường, mắt cũng mù luôn.
Cuối cùng cũng phá được án.
Nhóc con trong nhà giống như một con vịt nhỏ uể oải, cúi đầu ngồi trên giường vẽ vòng tròn, từ chối nói chuyện với người lạ, khóe mắt hồng hồng chờ Cố Diệc Đình và Giản Ninh về.
Khi tỉnh dậy, cả hai người ba đều mất tích.
Hai người vừa về, Cố Diệc Đình đi vào, nhóc con lập tức tủi thân bò từ trên giường tới, bò vào trong ngực Cố Diệc Đình.
Tay trái Cố Diệc Đình bị thương, dùng tay phải bế cậu nhóc lên.
Giản Ninh muốn đưa tay ôm, Cố Diệc Đình nói: "Không sao."
Hắn cúi đầu nhìn nhóc con đang tủi thân gọi ba trong ngực, thật sâu trong lòng cảm thấy, hiện tại việc cần thiết nhất, là trấn an nhóc con.
Cố Diệc Đình nhỏ giọng nói: "Xin lỗi Dữu Dữu, mới nãy ba Cố và ba đi ra ngoài một chuyến, bởi vì Dữu Dữu đang ngủ, cho nên không thể đánh thức Dữu Dữu, Dữu Dữu đừng tức giận nhé?"
Giản Dữu cúi đầu, ngón tay út nghịch cúc áo Cố Diệc Đình, không tình nguyện gật đầu.
Bé đã biết, ba sẽ không vứt bỏ bé, cho nên cũng không tức giận mấy.
"Dữu Dữu ngoan quá." Cố Diệc Đình cúi đầu, hôn lên trán cậu nhóc mới đặt bé lên giường.
Có trợ lý giúp đỡ, cánh tay Cố Diệc Đình bị thương, phụ trách chăm sóc nhóc con, trợ lý và Giản Ninh cùng nhau chuyển nhà.
Nghĩ đến sau này, trợ lý có thể cần tới nhà tìm anh, Giản Ninh nói địa chỉ cho trợ lý, trở lại biệt thự, lại nhờ trợ lý dọn xuống giúp, buổi tối mời cậu ăn cơm.
Trợ lý thụ sủng nhược kinh, không ngờ Giản Ninh lại tốt như vậy.
Buổi tối trở về, Giản Ninh dỗ cậu nhóc ngủ thiếp đi, mới phát hiện Cố Diệc Đình đang ngủ trong thư phòng.
Hôm nay mất máu, sắc mặt Cố Diệc Đình có chút tái nhợt, môi cũng trắng bệch, nhìn qua có vài phần yếu ớt.
Giản Ninh bình tĩnh nhìn hắn, nhớ lại chuyện hôm nay, nhớ lại ánh mắt Cố Diệc Đình, nhớ chuyện hắn dũng cảm quên mình, nhớ lại chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Anh phát hiện mình gần như đã nhận thức được vấn đề.
Giản Ninh thở dài, đứng dậy xuống lầu, bật bếp, nấu một nồi canh gà.
Anh bưng canh gà từ phòng bếp lên, Cố Diệc Đình vẫn đang ngủ trong thư phòng.
Giản Ninh đưa tay, nhẹ nhàng đẩy Cố Diệc Đình, "Cố tổng, Cố tổng, Cố Diệc Đình, tỉnh lại."
Đối diện vẫn không nhúc nhích.
"Cố Diệc Đình!" Giản Ninh lập tức cất cao giọng, lại thấy đối phương mở mắt, đáy mắt tràn ngập ý cười.
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh đem canh gà mình tỉ mỉ nấu đặt lên bàn hắn, tức giận nói: "Đây, nấu cho heo."
Cố Diệc Đình không bị ảnh hưởng, cúi đầu, cầm lấy thìa uống một ngụm, "Cảm ơn Ninh Ninh."
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh hung dữ nói: "Anh mau uống đi, uống xong còn đi tắm."
Anh ngồi trên ghế nhìn chằm chằm Cố Diệc Đình uống.
Sau khi uống xong, Giản Ninh đứng dậy dọn bát.
Cố Diệc Đình nhìn anh, ánh mắt chân thành tha thiết, "Ninh Ninh, anh muốn tắm."
Giản Ninh cảnh giác nhìn hắn: "Không phải anh muốn em tắm cho anh chứ?"
Cố Diệc Đình cười cười: "Cũng được, vậy làm phiền Ninh Ninh rồi."
Giản Ninh hoảng sợ mở to mắt.
"Đùa em thôi," Cố Diệc Đình nhìn vẻ mặt nhăn nhó của anh, vừa cười vừa nói, "Em đi lấy màng bảo quản, tự mình không tiện, phiền em bọc giúp anh nhé, được không?"
Giản Ninh nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Anh xuống lầu lấy màng bảo quản lên, Cố Diệc Đình đã cởi quần áo, lộ ra cơ bụng tám múi đẹp mắt.
Ánh mắt Giản Ninh ghen tị, bụng anh chỉ có một tầng cơ bắp mỏng manh.
Anh đi tới, ôm chặt cánh tay Cố Diệc Đình, vỗ vỗ hắn, "Đi đi, Pikachu."
Cố Diệc Đình: "..."
Cố Diệc Đình tắm rửa xong, Giản Ninh vẫn ngồi trên ghế.
Thấy cả người Cố Diệc Đình ướt sũng đi ra, anh lập tức chạy tới, "Có ướt không, có cần thay thuốc không?"
Cố Diệc Đình lắc đầu.
Giản Ninh vội vàng cầm khăn tắm, đắp lên cánh tay Cố Diệc Đình, cẩn thận lau khô nước, Cố Diệc Đình im lặng hưởng thụ hạnh phúc.
Lau sạch, anh lại dùng máy sấy tóc sấy tóc cho Cố Diệc Đình.
Máy sấy kêu ong ong, Cố Diệc Đình thích ý nhắm mắt lại, khóe miệng treo ý cười.
Tóc sấy khô, Giản Ninh đặt máy sấy xuống.
Anh nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được, thử hỏi, "Cố tổng, anh cảm thấy em thế nào?"
Cố Diệc Đình không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh, "Rất tốt."
Giản Ninh: "..."
"Chỉ là rất tốt à?"
Cố Diệc Đình tiếp tục nói: "Xinh đẹp, thiện lương, dịu dàng, đáng yêu."
Hắn khen một câu, ánh mắt Giản Ninh càng sáng hơn.
Vì thế Cố Diệc Đình ngộ ra, bé Khổng Tước thích được người khen.
"Vậy anh, có phải, có chút cảm tình với em không?" Giản Ninh rèn sắt khi còn nóng, đỏ mặt tiếp tục hỏi.
Anh nhất định phải có được đáp án, nếu không hôm nay sẽ không ngủ được.
Cố Diệc Đình ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thẳng thắn lại nhiệt liệt, hắn mỉm cười: "Ninh Ninh, em nhìn ra rồi à?"
Con ngươi Giản Ninh phóng đại từng chút một.
Có chút xấu hổ cũng có chút vui mừng.
Anh biết ngay, Cố Diệc Đình khẳng định có cảm tình với anh.
Giọng Cố Diệc Đình còn đang chạy vào lỗ tai anh, tay bị tay Cố Diệc Đình nắm lấy.
"Đúng, Ninh Ninh, anh đang theo đuổi em, anh thích em, muốn sống cùng em cả đời, cùng nhau nuôi lớn Giản Dữu, không biết em có nguyện ý không."
"Nhưng em không muốn cũng không sao, anh sẽ không làm khó em, Ninh Ninh, em đừng có gánh nặng tâm lý."
"Em, em, em biết rồi, em đi ngủ trước, ngủ ngon."
Giản Ninh kinh sợ, xoay người muốn đi.
Cố Diệc Đình nắm cổ tay anh, nhẹ nhàng kéo.
Giản Ninh xoay người lại, hai mắt nhìn Cố Diệc Đình.
Hắn hỏi: "Ninh Ninh, em có cảm tình với anh không?"
"Anh có thể tiếp tục theo đuổi em không?"
Giản Ninh trừng mắt nhìn hắn, vấn đề này cần phải hỏi anh à?
Giản Ninh hỏi: "Vậy em nói không thể, anh sẽ từ bỏ sao?"
"Không bỏ," Cố Diệc Đình nói, "Nếu Ninh Ninh không cho anh theo đuổi, chắc chắn do anh làm không đủ tốt, anh sẽ tiếp tục cố gắng."
Hai má Giản Ninh như bị cháy đỏ, nhưng tay anh lại bị Cố Diệc Đình nắm lấy, không dám dùng sức, chỉ có thể đứng đơ trước mặt Cố Diệc Đình.
Anh trừng to mắt, "Vậy em hỏi anh đã."
"Không phải em hỏi anh trước sao?"
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh kéo tay Cố Diệc Đình ra, xoay người bỏ chạy, đi được vài bước, lại quay lại, cầm bát, chạy.
Anh nghe được tiếng cười của Cố Diệc Đình, từ thư phòng lầu hai truyền ra.
Cố Diệc Đình lái xe cùng Giản Ninh chuyển nhà.
Ngồi trên xe, Giản Ninh vẫn chưa hiểu vì sao mình lại đồng ý ở chung?
Cũng tại Cố Diệc Đình, lời nói rất có tính mê hoặc.
Giản Dữu ngồi trên ghế trẻ em, trong tay cầm đồ chơi vịt nhỏ cao su, nhìn con đường quen thuộc phía trước, hào hứng bừng bừng, mềm mại hỏi, "Ba, bọn mình phải về nhà ạ?"
Giản Ninh: "Không phải, bọn mình phải chuyển đến chỗ ba."
"Oa," Nhóc con vui vẻ hỏi, "Ba ơi, bọn mình cùng nhau chuyển đi ạ?"
"Đương nhiên rồi." Giản Ninh ấn vào chóp mũi nhỏ của bé, thấy nhóc con lộ ra lúm đồng tiền, cười hỏi, "Dữu Dữu có thích chỗ ở của ba không?"
"Thích." Giản Dữu vui vẻ lớn tiếng nói, "Thích ba, thích ba Cố, thích Hoàng Hoàng, còn có Bạch Bạch."
Năng lực đặt tên của cậu nhóc, hết cứu.
Một giờ sau, xe dừng lại trước khu cư xá của Giản Ninh.
Hai người xuống xe.
Giản Ninh nhìn khu cư xá có chút cảm giác năm tháng, cảm khái nói: "Thật ra chỗ này rất tốt, vẫn là khu trọ học, có thể bán 5-6 triệu đấy."
Cố Diệc Đình nhìn anh, "Bên anh cũng là khu trọ học, phụ thuộc trường tiểu học; phụ thuộc trường trung học; phụ thuộc đại học A."
Giản Ninh: "..."
Đám tư bản đáng ghét.
Hai người đi thang máy lên lầu.
Cánh cửa bị tạt sơn đỏ.
Giản Ninh theo bản năng quay đầu lại che mắt Giản Dữu, phát hiện Giản Dữu đã được Cố Diệc Đình bế lên, hơn nữa cúi đầu nói chuyện với bé, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của nhóc con.
Thật ra Giản Dữu đã nhìn thấy sơn màu đỏ, thoạt nhìn rất giống máu chảy đầm đìa, thậm chí còn có cả dấu tay máu.
Cũng may, người này đã bị bắt.
Thế nhưng, căn cứ vào khẩu cung của người nọ, có người dùng tiền thuê gã, nhưng chủ thuê vẫn chưa tìm được.
Nhưng không sao, bọn họ đã muốn chuyển nhà, huống chi, sớm muộn gì cũng phải tìm người nọ.
Giản Dữu nhỏ giọng kề vào lỗ tai Cố Diệc Đình hỏi: "Ba, cửa nhà bọn mình, vì sao lại biến thành màu đỏ?"
"Bởi vì," Cố Diệc Đình nhỏ giọng nói, "Bởi vì ba thích màu đỏ, Dữu Dữu thích không?"
Giản Dữu trái lương tâm gật gật đầu, lại nhanh chóng lắc lắc.
Không thích, thật sự không thích rất khó coi.
Cố Diệc Đình không nhịn được bật cười.
"Sao lại có dấu tay?"
"Bởi vì", Cố Diệc Đình ôm bé, đi đến trước mặt dấu tay đỏ kia, đem tay mình đặt lên, dịu dàng nói, "Bởi vì ba muốn đóng dấu tay của ba, nói cho người khác biết, đây là nhà của ba."
"Oa, vậy Dữu Dữu cũng phải đóng dấu."
Tâm tư đứa nhỏ đơn thuần, không tiếp xúc quá nhiều, rất nhanh đã tin lời Cố Diệc Đình nói.
Bé vươn bàn tay nhỏ, cố gắng với đến dấu tay kia, muốn đóng dấu cùng ba.
Cố Diệc Đình ôm bé lại gần, để bàn tay nhỏ của bé dán lên mu bàn tay mình.
Nhìn bàn tay trắng nõn của nhóc con, trong ánh mắt Cố Diệc Đình xuất hiện một tia hung ác.
Hắn nhanh chóng thu tay lại, khẽ nói: "Được rồi, được rồi."
Cậu nhóc ngốc nghếch gật đầu.
Giản Ninh mở cửa, ba người đi vào, mấy ngày không về, nhìn qua trong nhà tối tăm mờ mịt.
Giản Dữu vặn vẹo cái mông nhỏ, từ trong ngực Cố Diệc Đình nhảy xuống, chạy vào nhà vệ sinh.
Giản Ninh đóng cửa lại, giọng nói bình thản: "Tối qua lúc em đến, vẫn chưa có dấu tay này."
Cố Diệc Đình bước đến, lại gần anh.
"Đừng lo, anh sẽ giải quyết."
Sắc mặt Giản Ninh không tốt lắm, nghiến răng nghiến lợi: "Tên chó chết Chung Hạo, mẹ kiếp."
Cố Diệc Đình: "..."
Cố Diệc Đình nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Giản Ninh, lại nghe thấy anh đang mắng Chung Hạo, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên, mỉm cười.
Hắn cảm thấy chàng trai như vậy thật sự quá đáng yêu, lại cảm thấy, hắn giống như đã quen với dáng vẻ này, giống như rất lâu trước kia vẫn luôn như vậy.
Cố Diệc Đình cẩn thận tìm kiếm trí nhớ của mình, cũng không tìm được chứng cứ gì.
Hắn cảm thấy, chắc tại người yêu trong mắt hóa Tây Thi, nhìn Giản Ninh thế nào cũng đáng yêu.
Cậu nhóc từ nhà vệ sinh đi ra.
Giản Ninh đưa cốc nước cho bé, mở TV cho bé, sau đó bảo Giản Dữu ngoan ngoãn xem TV, hai người bọn họ phải thu dọn đồ đạc.
Giản Dữu gật đầu.
Giản Ninh đi lấy toàn bộ đồ ăn có thể mang theo trong bếp ra, đặt ở phòng khách, Cố Diệc Đình phụ trách xếp đồ lên.
Giản Dữu ùng ục uống nước ấm, từ trên sô pha trượt xuống, "Ba, bọn mình cùng đi."
"Được."
Cậu nhóc ngồi xổm xuống, Cố Diệc Đình nhờ bé cầm túi, đem đồ đạc chỉnh tề cất vào.
Dọn dẹp nhà bếp xong, đi dọn dẹp phòng ngủ.
Giản Ninh mở tủ quần áo, trước tiên lấy quần áo của mình và Dữu Dữu ra, đặt lên giường.
Giản Dữu ngồi trên giường, im lặng nghiêm túc gấp quần áo nhỏ của mình, sau đó đặt vào trong hộp.
Sau đó, Cố Diệc Đình đột nhiên từ trong một đống quần áo, cầm lên một bộ kim quang lấp lánh, hỏi, "Đây là cái gì, cũng muốn mang đi à?"
Một bên hắn nói, một bên lại móc ra một cái quần da màu đen khác, sau đó áo vest nhỏ màu bạc, áo ngắn tay hồng nhạt...
Giản Ninh quay đầu lại.
Giản Ninh chấn động.
Giản Ninh đã chết.
Con ngươi Giản Ninh chấn động, giật lấy quần áo, nhét xuống dưới tủ.
"Cái này không cần mang đi!"
Sau đó, anh nghe thấy tiếng cười của Cố Diệc Đình.
Nghe thấy tiếng cười của Cố Diệc Đình, trong ngực Giản Ninh đập thình thịch, rõ ràng quần áo kỳ kỳ quái quái do nguyên chủ mua, lại muốn anh trả tiền.
Hai má anh giống như phát sốt.
Những quần áo này, vốn muốn lựa ra, có thể quyên góp thì quyên góp, không thể quyên thì ném đi, bởi vì chứng bệnh trì hoãn thời kỳ cuối của anh, vẫn kéo dài tới bây giờ, bị Cố Diệc Đình nhìn thấy.
Aaa!
Bé ác ma trong lòng Giản Ninh không ngừng hét lớn.
Anh thề, nếu sau này chứng bệnh trì hoãn lại tái phát, anh sẽ chọc mù hai mắt mình.
Giản Ninh nhét đống quần áo này xuống dưới tủ, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Ba người đều cúi đầu gấp quần áo, nhất thời phòng ngủ trở nên yên tĩnh.
Một lát sau, Giản Dữu gấp lại toàn bộ quần áo của bé, thỏa mãn vỗ vỗ, giọng nói mềm mại mở miệng, "Ba, con gấp xong rồi."
"Dữu Dữu giỏi lắm!"
Cố Diệc Đình đặt quần áo trong tay vào trong hộp, hắn đứng dậy, đem hộp quần áo đã gấp xong đóng nắp lại chuyển đến sô pha trong phòng khách.
Cuối cùng Giản Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhét bộ quần áo cuối cùng vào trong hộp, dán chặt, chuyển đến phòng khách.
Cậu bước nhanh vào nhà vệ sinh, nói, "Em đi vệ sinh một lát, bọn anh đi dọn đồ chơi của Dữu Dữu trước đi."
Cố Diệc Đình gật gật đầu, hai người đi vào phòng ngủ nhỏ.
Giản Ninh mua cho Giản Dữu rất nhiều đồ chơi.
Cố Diệc Đình tìm được cái hòm, cất chiếc xe màu đỏ trên mặt đất, đặt vào phòng khách.
Giản Dữu nghiêm túc khom lưng, nhặt hết đồ chơi rơi trên mặt đất lên đặt vào trong hòm, bao gồm cả "đồ chơi rách nát" cùng bé lớn lên trước đây, Giản Dữu nghiêm túc thu dọn vào trong hòm.
Cố Diệc Đình nhìn cối xay gió rách nát, gậy gỗ nhỏ, búp bê nhỏ, bị nhóc con coi như báu vật nhặt lên cất hết, xoa đầu nhỏ của nhóc, không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người đem hòm đến phòng khách.
Giản Ninh xếp giày lên kệ, phủi bụi trên tay: "Được rồi, đã dọn xong, có thể dọn đi."
"Bây giờ dọn à? Hay đi về ăn cơm trước." Cố Diệc Đình nói, hắn nhìn đồng hồ, đã 11h25 trưa.
Giản Dữu mở to mắt nhìn ba, xoa bụng mình, "Ba, ăn cơm trước đi, bụng bụng đang kêu, bụng bụng nói bạn ấy đang đói bụng."
Giản Ninh: "..."
"Được, ăn cơm trước."
"Dạ, đi ăn cơm đi." Cậu nhóc chạy tới ôm đùi Giản Ninh, vui vẻ vuốt mông ngựa, "Ba thật tuyệt."
Cố Diệc Đình không đúng lúc nghĩ đến lời Giản Ninh nói: "Oa, ngài Cố thật tuyệt."
Lời thoại giống nhau như đúc, ngữ điệu giống nhau như đúc.
Ba người ở dưới lầu tùy tiện tìm một nhà hàng có phòng riêng, ăn cơm.
Thức ăn rất ngon.
Cơm nước xong, một tay Giản Dữu ôm nước ngọt ùng ục hút, một tay xoa bụng nhỏ của mình.
Giản Ninh ngồi xuống ghế giống tư thế của bé: "Dữu Dữu, bụng con nói bạn ấy ăn no chưa?"
Giản Dữu vỗ vỗ bụng mình, nghiêm túc nói, "Bụng ăn no rồi."
Bé hút một ngụm nước ngọt, tiếp tục nói, "Nhưng bụng vẫn muốn uống nước."
Cố Diệc Đình vươn tay, xoa bụng nhỏ của bé.
Tròn trịa.
Giản Dữu phối hợp đứng thẳng lên, làm cho bụng thoạt nhìn càng tròn, hoàn toàn biến thành một quả bóng bay nhỏ.
Cố Diệc Đình kéo áo bé xuống, che khuất cái bụng nhỏ.
Ba người nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị rời đi.
Cố Diệc Đình đi tính tiền, Giản Dữu chạy theo.
Sau đó, bé liền nhìn thấy kem hình thỏ nhỏ trong tiệm.
Giản Dữu liếm liếm môi, giữ chặt ống quần Cố Diệc Đình, nhỏ giọng nói, "Ba, bụng Dữu Dữu nghỉ ngơi xong rồi, muốn ăn kem thỏ con."
Cố Diệc Đình: "..."
Cố Diệc Đình ngồi xổm xuống, xoa cái bụng tròn trịa của bé.
Giản Dữu vội vàng hóp cái bụng nhỏ lại.
Kem thỏ con kia rất nhỏ, chỉ lớn bằng ngón tay cái của Cố Diệc Đình, là đồ để dỗ trẻ con, Cố Diệc Đình nói với ông chủ muốn mua một que, ông chủ tặng luôn.
Giản Dữu trông mong nhìn kem tới gần mình, sau đó đưa tay nhận lấy.
Ăn kem xong, bé vui vẻ ôm lấy Cố Diệc Đình.
Cố Diệc Đình bế bé lên, đi ra ngoài tìm Giản Ninh.
Ba người cùng nhau lên lầu, ai cũng không phát hiện, ở phía sau bọn họ, có một nam sinh đội mũ mỏ vịt, lén lén lút lút đi theo bọn họ, vẻ mặt hoảng hốt, trong tay không biết đang giấu thứ gì.
Sau khi đi lên, nhóc con ngáp không ngớt, Giản Ninh ôm bé, nhẹ nhàng dỗ dành một lúc, liền ngủ thiếp đi.
Giản Ninh đặt cậu nhóc lên giường trong phòng ngủ, bàn bạc với Cố Diệc Đình dọn đồ xuống trước.
Thật ra đồ đạc không nhiều lắm, hai người cùng nhau chuyển, chỉ cần đi hai chuyến là được.
Chuyến đầu tiên lấy hai thùng quần áo xuống trước, Cố Diệc Đình mở cốp sau, sắp xếp ngay ngắn thùng sang một bên, Giản Ninh khom lưng đặt một thùng khác xuống.
Hai người đứng dậy trở về, mang một cái hòm khác xuống lầu.
Đến thang máy, Giản Ninh ấn xuống tầng trệt, cúi đầu nhìn điện thoại.
Đúng lúc này, nam sinh đội mũ mỏ vịt phía sau đột nhiên nhào về phía Giản Ninh.
"Ninh Ninh!"
Chất liệu thang máy, có thể chiếu rõ động tác của người nọ, trong lúc bất ngờ không kịp né tránh, Cố Diệc Đình chỉ kịp ôm lấy Giản Ninh, dao gọt hoa quả đâm vào cánh tay hắn.
"Cố Diệc Đình!"
Máu tươi bắn lên mặt anh, Giản Ninh mới phát hiện đã xảy ra chuyện gì.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của Cố Diệc Đình, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, người nọ thấy không đâm trúng Giản Ninh, hùng hùng hổ hổ rút dao ra, lại đâm về phía Giản Ninh.
Từ đầu đến cuối Cố Diệc Đình vẫn luôn bảo hộ gắt gao ôm chặt Giản Ninh trong ngực.
Một cước hắn đá bay dao gọt hoa quả, sau đó đá ngã nam sinh đội mũ mỏ vịt kia, chế trụ gã, trong tiếng nói bình tĩnh đè nén vài phần tức giận.
"Ninh Ninh, báo cảnh sát."
Giản Ninh cuống quýt tìm điện thoại, gọi 110.
Cố Diệc Đình kéo cà vạt xuống, trói gô người nọ, kéo ra cửa thang máy.
Người nọ còn đang liều mạng giãy dụa, miệng mắng Giản Ninh đáng chết, Giản Ninh quyến rũ Chung Hạo, hại Chung Hạo.
Khốn kiếp, lại do tên khốn Chung Hạo kia.
Giản Ninh hung hãn trừng người kia, giống như đang trừng Chung Hạo.
Cố Diệc Đình giẫm lên ngực đối phương, từ trên cao nhìn xuống gã, giọng nói như gió lạnh mùa đông, mang theo sát khí lạnh thấu xương: "Ngu ngốc, cậu nhìn cho rõ, Giản Ninh là bạn trai tôi, không có bất cứ quan hệ gì với tên súc sinh Chung Hạo kia."
"Idol của cậu bởi vì hít thuốc phiện mới bị bắt, không nên theo đuổi idol đến mất lý trí."
Ba chữ bạn trai, bị Cố Diệc Đình gằn từng chữ, Giản Ninh đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, bỗng dưng có cảm giác vi diệu, nhảy nhót trong lồng ngực.
Tất cả xảy ra trong nháy mắt.
Tay phải Cố Diệc Đình nắm chặt cánh tay trái của mình, máu tươi chảy ra từ kẽ tay.
Giống như hắn không thấy đau, mặt không đổi sắc dùng đế giày giẫm lên người kia.
"Cố Diệc Đình!"
Giản Ninh hoảng sợ đưa tay, muốn che miệng vết thương của Cố Diệc Đình nhưng lại bị Cố Diệc Đình né tránh.
"Ninh Ninh đừng sợ, anh không sao." Cố Diệc Đình nói với Giản Ninh, giọng nói dịu dàng hơn không ít, "Em đi lấy băng gạc và băng dính giúp anh, chờ cảnh sát đến."
"Đừng dựa vào đây, trên người anh bẩn."
"Ngoan!"
Sống mũi Giản Ninh cay cay, anh giống như mất đi lý trí, ngoan ngoãn nghe lời Cố Diệc Đình, chạy như bay đến đầu cầu thang, đột nhiên phản ứng lại, lại quay lại, ấn thang máy, đi vào.
Trong thang máy còn lưu lại vết máu của Cố Diệc Đình.
Hiện tại trong đầu Giản Ninh trống rỗng, nhìn vết máu, khóe mắt nóng lên, chạy lên lầu lấy hộp y tế xuống.
Cố Diệc Đình vẫn giẫm lên người kia, mặt người kia sưng lên, cái miệng mắng chửi cuối cùng cũng ngậm lại.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng không hiểu sao Giản Ninh cảm thấy Cố Diệc Đình đang tức giận.
Có vẻ rất tức giận.
Giản Ninh đặt hộp y tế xuống đất.
Cố Diệc Đình cởi áo sơ mi, lộ ra cơ bụng tám múi hoàn mỹ, đường nét cơ bắp lưu loát xinh đẹp, vừa vặn.
Giản Ninh mở hộp y tế ra, hoảng loạn hỗ trợ.
"Cố Diệc Đình anh sao rồi, có muốn đi bệnh viện không, bọn mình đi bệnh viện trước?"
"Ninh Ninh, bình tĩnh." Giọng Cố Diệc Đình như mang theo chất ổn định, "Cảnh sát sắp đến rồi, bọn mình giao cậu ta cho cảnh sát."
"Anh không sao, tin anh, ngoan."
Dao gọt hoa quả rạch qua cánh tay, nhìn qua rất nghiêm trọng, nhưng Cố Diệc Đình biết, thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, hắn thuần thục cầm máu cho mình, quấn băng gạc.
Giản Ninh giúp hắn cắt băng gạc.
Cố Diệc Đình dịu dàng cười cười, "Cảm ơn Ninh Ninh."
Giản Ninh cúi đầu, thu dọn hành lý.
Cảnh sát đến.
Giản Ninh muốn đi theo, Cố Diệc Đình nhỏ giọng khuyên anh: "Ninh Ninh, em ở với Dữu Dữu, anh sẽ về ngay."
"Dữu Dữu sẽ sợ."
Giản Ninh nhìn về phía Cố Diệc Đình, trái tim anh bây giờ còn đang đập điên cuồng.
Vẻ mặt Cố Diệc Đình luôn khiến người ta tin phục.
Giản Ninh không kìm lòng được gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, anh đi vài bước, lý trí quay về, lại quay lại, "Em bảo trợ lý qua đây trông Dữu Dữu, bọn mình cùng đi cục công an."
Chuyện này vốn tại anh mới xảy ra, Cố Diệc Đình còn bởi vì chuyện này mà bị thương, người trong cuộc như anh không xuất hiện, thật sự không thể nào nói nổi.
Thái độ Giản Ninh kiên định, Cố Diệc Đình bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý.
Hai người đi theo xe cảnh sát đến cục công an, lại từ cục công an đi ra, đến bệnh viện bên cạnh, để bác sĩ xử lý vết thương một lần nữa, mới về nhà.
Con chuột chết lúc trước, bao gồm cả dấu tay máu hiện tại đều do người đàn ông này tự mình hoặc dùng tiền mời người làm, là một người có ý dâm với Chung Hạo là fan chồng cũng là fan cực đoan của anh ta, tinh thần thoạt nhìn không tốt lắm.
Xem ra không chỉ tinh thần không bình thường, mắt cũng mù luôn.
Cuối cùng cũng phá được án.
Nhóc con trong nhà giống như một con vịt nhỏ uể oải, cúi đầu ngồi trên giường vẽ vòng tròn, từ chối nói chuyện với người lạ, khóe mắt hồng hồng chờ Cố Diệc Đình và Giản Ninh về.
Khi tỉnh dậy, cả hai người ba đều mất tích.
Hai người vừa về, Cố Diệc Đình đi vào, nhóc con lập tức tủi thân bò từ trên giường tới, bò vào trong ngực Cố Diệc Đình.
Tay trái Cố Diệc Đình bị thương, dùng tay phải bế cậu nhóc lên.
Giản Ninh muốn đưa tay ôm, Cố Diệc Đình nói: "Không sao."
Hắn cúi đầu nhìn nhóc con đang tủi thân gọi ba trong ngực, thật sâu trong lòng cảm thấy, hiện tại việc cần thiết nhất, là trấn an nhóc con.
Cố Diệc Đình nhỏ giọng nói: "Xin lỗi Dữu Dữu, mới nãy ba Cố và ba đi ra ngoài một chuyến, bởi vì Dữu Dữu đang ngủ, cho nên không thể đánh thức Dữu Dữu, Dữu Dữu đừng tức giận nhé?"
Giản Dữu cúi đầu, ngón tay út nghịch cúc áo Cố Diệc Đình, không tình nguyện gật đầu.
Bé đã biết, ba sẽ không vứt bỏ bé, cho nên cũng không tức giận mấy.
"Dữu Dữu ngoan quá." Cố Diệc Đình cúi đầu, hôn lên trán cậu nhóc mới đặt bé lên giường.
Có trợ lý giúp đỡ, cánh tay Cố Diệc Đình bị thương, phụ trách chăm sóc nhóc con, trợ lý và Giản Ninh cùng nhau chuyển nhà.
Nghĩ đến sau này, trợ lý có thể cần tới nhà tìm anh, Giản Ninh nói địa chỉ cho trợ lý, trở lại biệt thự, lại nhờ trợ lý dọn xuống giúp, buổi tối mời cậu ăn cơm.
Trợ lý thụ sủng nhược kinh, không ngờ Giản Ninh lại tốt như vậy.
Buổi tối trở về, Giản Ninh dỗ cậu nhóc ngủ thiếp đi, mới phát hiện Cố Diệc Đình đang ngủ trong thư phòng.
Hôm nay mất máu, sắc mặt Cố Diệc Đình có chút tái nhợt, môi cũng trắng bệch, nhìn qua có vài phần yếu ớt.
Giản Ninh bình tĩnh nhìn hắn, nhớ lại chuyện hôm nay, nhớ lại ánh mắt Cố Diệc Đình, nhớ chuyện hắn dũng cảm quên mình, nhớ lại chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Anh phát hiện mình gần như đã nhận thức được vấn đề.
Giản Ninh thở dài, đứng dậy xuống lầu, bật bếp, nấu một nồi canh gà.
Anh bưng canh gà từ phòng bếp lên, Cố Diệc Đình vẫn đang ngủ trong thư phòng.
Giản Ninh đưa tay, nhẹ nhàng đẩy Cố Diệc Đình, "Cố tổng, Cố tổng, Cố Diệc Đình, tỉnh lại."
Đối diện vẫn không nhúc nhích.
"Cố Diệc Đình!" Giản Ninh lập tức cất cao giọng, lại thấy đối phương mở mắt, đáy mắt tràn ngập ý cười.
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh đem canh gà mình tỉ mỉ nấu đặt lên bàn hắn, tức giận nói: "Đây, nấu cho heo."
Cố Diệc Đình không bị ảnh hưởng, cúi đầu, cầm lấy thìa uống một ngụm, "Cảm ơn Ninh Ninh."
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh hung dữ nói: "Anh mau uống đi, uống xong còn đi tắm."
Anh ngồi trên ghế nhìn chằm chằm Cố Diệc Đình uống.
Sau khi uống xong, Giản Ninh đứng dậy dọn bát.
Cố Diệc Đình nhìn anh, ánh mắt chân thành tha thiết, "Ninh Ninh, anh muốn tắm."
Giản Ninh cảnh giác nhìn hắn: "Không phải anh muốn em tắm cho anh chứ?"
Cố Diệc Đình cười cười: "Cũng được, vậy làm phiền Ninh Ninh rồi."
Giản Ninh hoảng sợ mở to mắt.
"Đùa em thôi," Cố Diệc Đình nhìn vẻ mặt nhăn nhó của anh, vừa cười vừa nói, "Em đi lấy màng bảo quản, tự mình không tiện, phiền em bọc giúp anh nhé, được không?"
Giản Ninh nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Anh xuống lầu lấy màng bảo quản lên, Cố Diệc Đình đã cởi quần áo, lộ ra cơ bụng tám múi đẹp mắt.
Ánh mắt Giản Ninh ghen tị, bụng anh chỉ có một tầng cơ bắp mỏng manh.
Anh đi tới, ôm chặt cánh tay Cố Diệc Đình, vỗ vỗ hắn, "Đi đi, Pikachu."
Cố Diệc Đình: "..."
Cố Diệc Đình tắm rửa xong, Giản Ninh vẫn ngồi trên ghế.
Thấy cả người Cố Diệc Đình ướt sũng đi ra, anh lập tức chạy tới, "Có ướt không, có cần thay thuốc không?"
Cố Diệc Đình lắc đầu.
Giản Ninh vội vàng cầm khăn tắm, đắp lên cánh tay Cố Diệc Đình, cẩn thận lau khô nước, Cố Diệc Đình im lặng hưởng thụ hạnh phúc.
Lau sạch, anh lại dùng máy sấy tóc sấy tóc cho Cố Diệc Đình.
Máy sấy kêu ong ong, Cố Diệc Đình thích ý nhắm mắt lại, khóe miệng treo ý cười.
Tóc sấy khô, Giản Ninh đặt máy sấy xuống.
Anh nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được, thử hỏi, "Cố tổng, anh cảm thấy em thế nào?"
Cố Diệc Đình không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh, "Rất tốt."
Giản Ninh: "..."
"Chỉ là rất tốt à?"
Cố Diệc Đình tiếp tục nói: "Xinh đẹp, thiện lương, dịu dàng, đáng yêu."
Hắn khen một câu, ánh mắt Giản Ninh càng sáng hơn.
Vì thế Cố Diệc Đình ngộ ra, bé Khổng Tước thích được người khen.
"Vậy anh, có phải, có chút cảm tình với em không?" Giản Ninh rèn sắt khi còn nóng, đỏ mặt tiếp tục hỏi.
Anh nhất định phải có được đáp án, nếu không hôm nay sẽ không ngủ được.
Cố Diệc Đình ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thẳng thắn lại nhiệt liệt, hắn mỉm cười: "Ninh Ninh, em nhìn ra rồi à?"
Con ngươi Giản Ninh phóng đại từng chút một.
Có chút xấu hổ cũng có chút vui mừng.
Anh biết ngay, Cố Diệc Đình khẳng định có cảm tình với anh.
Giọng Cố Diệc Đình còn đang chạy vào lỗ tai anh, tay bị tay Cố Diệc Đình nắm lấy.
"Đúng, Ninh Ninh, anh đang theo đuổi em, anh thích em, muốn sống cùng em cả đời, cùng nhau nuôi lớn Giản Dữu, không biết em có nguyện ý không."
"Nhưng em không muốn cũng không sao, anh sẽ không làm khó em, Ninh Ninh, em đừng có gánh nặng tâm lý."
"Em, em, em biết rồi, em đi ngủ trước, ngủ ngon."
Giản Ninh kinh sợ, xoay người muốn đi.
Cố Diệc Đình nắm cổ tay anh, nhẹ nhàng kéo.
Giản Ninh xoay người lại, hai mắt nhìn Cố Diệc Đình.
Hắn hỏi: "Ninh Ninh, em có cảm tình với anh không?"
"Anh có thể tiếp tục theo đuổi em không?"
Giản Ninh trừng mắt nhìn hắn, vấn đề này cần phải hỏi anh à?
Giản Ninh hỏi: "Vậy em nói không thể, anh sẽ từ bỏ sao?"
"Không bỏ," Cố Diệc Đình nói, "Nếu Ninh Ninh không cho anh theo đuổi, chắc chắn do anh làm không đủ tốt, anh sẽ tiếp tục cố gắng."
Hai má Giản Ninh như bị cháy đỏ, nhưng tay anh lại bị Cố Diệc Đình nắm lấy, không dám dùng sức, chỉ có thể đứng đơ trước mặt Cố Diệc Đình.
Anh trừng to mắt, "Vậy em hỏi anh đã."
"Không phải em hỏi anh trước sao?"
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh kéo tay Cố Diệc Đình ra, xoay người bỏ chạy, đi được vài bước, lại quay lại, cầm bát, chạy.
Anh nghe được tiếng cười của Cố Diệc Đình, từ thư phòng lầu hai truyền ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro