Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Thế giới I: Min...

2024-10-14 11:09:09

Ngoài miệng nói có cảm tình với hắn, nhưng sáng sớm thức dậy lại không thấy đâu.

Chắc chắn là gạt người.

Kẻ lừa đảo.

-

Sáng hôm sau thức dậy, Giản Ninh nhìn chằm chằm hai vành mắt thâm quầng, từ trên lầu đi xuống, nhìn hai ba con thần thái sáng láng trên bàn ăn.

Không biết hai người đang nói gì, nhóc con bị chọc cười khanh khách, khóe miệng Cố Diệc Đình cũng cong lên, kiên nhẫn nói nhỏ với nhóc con.

Chỉ có một mình anh mất ngủ cả đêm, trằn trọc khó ngủ.

Anh trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội, đầu sỏ gây tội không hề nhận được tín hiệu của Giản Ninh, thậm chí vẫn đang cúi đầu chỉ sợ cũng không thấy anh bước xuống.

Giản Ninh tự mình vào phòng bếp lấy bữa sáng.

Anh không thấy, mình vừa đứng dậy, Cố Diệc Đình lập tức ngẩng đầu, tràn đầy ý cười nhìn anh vào phòng bếp.

Giản Ninh lấy sữa từ phòng bếp ra.

Anh có thói quen mỗi sáng thức dậy phải uống một cốc sữa nóng, vừa đi vào phòng bếp nhìn thấy sữa Cố Diệc Đình đã hâm nóng xong, bên cạnh còn đặt hai quả trứng luộc.

Giản Ninh bưng sữa và trứng gà đi ra, Cố Diệc Đình làm như cuối cùng cũng nhìn thấy anh, ngẩng đầu chào hỏi, thế là... hết.

Giản Ninh sửng sốt vài giây, mới tức giận cúi đầu, ăn sáng.

Đợi đến khi ba người ăn xong bữa sáng, Cố Diệc Đình đứng lên, dọn đĩa, rửa sạch, sắp xếp từng cái một, mới đứng dậy đi làm.

Giản Dữu chạy đến cửa tiễn Cố Diệc Đình, mềm mại hôn nhẹ lên mặt hắn, sau đó nói tạm biệt.

Cố Diệc Đình nói tạm biệt xong, đứng lên, nhìn Giản Ninh: "Không nói tạm biệt anh à?"

Giản Ninh: "... Bye!"

Cố Diệc Đình vừa bước ra ngoài, Giản Ninh đột nhiên nhớ ra vết thương trên cánh tay Cố Diệc Đình.

Anh chạy theo, vội vàng gõ cửa sổ xe, Cố Diệc Đình kéo cửa kính xuống, "Sao vậy?"

"Anh, cánh tay anh thế nào rồi, có thể đi làm không?" Giản Ninh hỏi, "Có cần em giúp không, em, quên đi, em cũng không giúp được gì, hôm nay anh đã thay thuốc chưa?"

"Hôm nay không cần thay thuốc", Cố Diệc Đình nói, "Đừng lo."

"À." Giản Ninh gật đầu.

"Nếu em muốn giúp anh," Cố Diệc Đình nhìn anh, dừng lại một lát, nhìn đôi mắt giống như mắt mèo hổ phách của Giản Ninh, mới tiếp tục nói, "Nếu em bằng lòng, có thể cùng anh đến công ty, giúp anh lái xe, lật tài liệu không?"

Sau đó, hắn nhìn ánh mắt kinh ngạc của Giản Ninh, thở dài, tiếp tục nói: "Nhưng nếu, em không muốn thì thôi!"

Con ngươi Giản Ninh càng lúc càng phóng đại.

Cố Diệc Đình nhìn anh, tiếp tục nói: "Anh hiểu, anh đang theo đuổi em, khiến em rất xấu hổ, nếu em không muốn đi, không cần làm khó bản thân, anh bị thương, không liên quan đến em, em không cần tự trách."

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh âm thầm khẽ cắn môi.

Người này đã nói như vậy, anh còn có thể không đi sao?

Giản Ninh hận không thể quay về lúc nãy, đá ngã bản thân đang vội chạy ra, rồi chôn.

Vốn, Cố Diệc Đình cũng không có ý để Giản Ninh đi theo hắn, nhưng nhìn thấy chàng trai đuổi theo, đột nhiên hắn không muốn tách khỏi đối phương, một lát cũng không được, đặt ở trước mắt vẫn an tâm nhất.

Cố Diệc Đình nhìn Giản Ninh, lẳng lặng chờ Giản Ninh trả lời.

Đúng lúc này, nhóc con ôm vịt nhỏ chạy đến, nhìn ba, lại nhìn ba Cố, rất thông minh tìm được chữ mấu chốt, "Ba ơi, bọn mình phải cùng ba đi làm ạ?"

Sự xuất hiện của cậu nhóc cuối cùng đã đánh vỡ sự xấu hổ treo trên đỉnh đầu Giản Ninh, anh cúi đầu nhìn con trai: "Dữu Dữu có muốn đi làm cùng ba không?"

Nhóc con từ từ gật đầu: "Muốn, nhưng Dữu Dữu cũng muốn ở với ba."

"Ba ở công ty một mình quá cô đơn quá đáng thương!" Cậu nhóc kéo tay Giản Ninh, "Ba, bọn mình đi cùng ba nhé."

Giản Ninh: "..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một lớn một nhỏ đều nhìn anh, Giản Ninh thẹn quá hóa giận, "Lên lầu thay quần áo."

Cậu nhóc đặt vịt nhỏ lên tay Cố Diệc Đình, đuổi theo ba, lên lầu thay quần áo.

Cố Diệc Đình xuống xe, thả vịt nhỏ về.

Hai ba con thay quần áo xong, Cố Diệc Đình thích ý đứng trước cửa xe, chờ hai người.

Giản Ninh tự giác ngồi ở ghế lái, làm tốt chức trách của tài xế.

Cố Diệc Đình dùng tay phải ôm lấy cậu nhóc, cùng hai ba con Giản Dữu vui vẻ lên xe.

Đến công ty của Cố Diệc Đình, Giản Ninh phải thừa nhận mình là chó đất, thiếu chút nữa bị chói đến mù mắt, vừa nghĩ đến mấy thứ này, rất có thể sau này sẽ là của chó con, ánh mắt Giản Ninh nhìn chó con cũng sáng lên.

Nhóc con, đáng giá!

Ba người đi thang máy lên lầu.

Đến một nơi quen thuộc, nhóc con giữ chặt tay Giản Ninh, gấp gáp chia sẻ cửa sổ sát đất lần trước mình phát hiện, lại dẫn Giản Ninh đi xem gương nhà vệ sinh khi soi sẽ biến dạng, còn có giường có thể thu gọn trong phòng làm việc của Cố Diệc Đình.

Trong thế giới của nhóc con, tất cả mọi thứ đều kỳ diệu thú vị.

Hai ba con ở trên lầu chơi một vòng, mới trở lại văn phòng Cố Diệc Đình.

Cố Diệc Đình lấy đồ ăn vặt và sữa chua từ trong tủ ra, đặt lên bàn, để hai ba con ăn.

"Phòng nghỉ có máy chiếu, chán quá có thể xem phim, sát vách có phòng tập thể dục, muốn uống cà phê trà sữa, anh sẽ nhờ trợ lý đi mua."

"Anh còn mua một ít đồ chơi và đồ ăn vặt phù hợp cho trẻ con chơi", Cố Diệc Đình lấy đồ từ trong tủ ra, đặt lên sô pha, "Em có thể xếp gỗ với Dữu Dữu, xem truyện tranh, hoặc học toán một lát."

Dù sao, gia nghiệp Cố gia rất lớn, sau này sẽ phải cho Giản Dữu, phải bồi dưỡng từ nhỏ.

Cậu nhóc cần gánh vác gia nghiệp lớn như vậy, trong lòng chỉ có đồ chơi, vui vẻ nhào đến, "Cảm ơn ba."

Giản Ninh ngẩng đầu, nhìn Cố Diệc Đình: "Đã biết thưa Cố tổng, Cố tổng đúng là chu đáo, giống như daddy, anh đối xử với người khác cũng nhiệt tình như vậy à?"

•Trong giới LGBT, daddy (nghĩa đen: bố hay cha) là từ lóng chỉ người đàn ông trưởng thành lớn tuổi (thường là từ khoảng cuối những năm 30 tuổi) có quan hệ tình cảm, t-ì-n-h d-ụ-c với nam giới trẻ hơn. Khoảng cách tuổi giữa hai bên có thể không cố định, nhưng daddy thường sẽ là người che chở, nâng đỡ và bảo vệ cho người kia, cả về cảm xúc lẫn t-ì-n-h d-ụ-c. [Cre Wikipedia]

"Không có", Cố Diệc Đình đứng thẳng lưng, nhìn Giản Ninh, ôn hòa nói, "Chỉ có em."

Cố Diệc Đình lại gần, đem cậu nhóc bế lên, che lỗ tai bé, nhỏ giọng nói, "Anh đang theo đuổi em, cho nên phải đối tốt với em, mới có thể hấp dẫn em."

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh nhìn Cố Diệc Đình chững chạc đàng hoàng, vẻ mặt nghiêm túc, sợ ngây người.

Tại sao anh ta có thể dùng giọng điệu đàm phán hợp đồng một trăm triệu, bình tĩnh nói ra những lời như vậy.

Hai má Giản Ninh hơi đỏ lên.

Anh cúi đầu nghịch đồ chơi của cậu nhóc, "Anh, không phải anh để em đến giúp đỡ à, anh nói đi, muốn em làm gì." Anh ngẩng đầu lần nữa: "Sẽ không để em đến vui chơi giải trí chứ."

"Cái gì cũng không cần", Cố Diệc Đình cười nói, "Giản Ninh, em nói đúng, em vui chơi giải trí là tốt nhất, anh chỉ muốn em đến cùng anh." Cố Diệc Đình thẳng thắn nói, "Cho nên tùy tiện kiếm cớ."

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh ngơ ngác không biết nói gì, anh bị động tác của Cố Diệc Đình làm cho choáng váng.

Đây là phương thức theo đuổi kiểu mới gì?

Như vậy thật sự có thể theo đuổi được người ta à?

Hắn nhìn vẻ mặt choáng váng của Giản Ninh, mỉm cười: "Xin lỗi, khiến em buồn chán phải chơi với anh."

Giản Ninh: "..."

Anh ta đoạt mất tất cả lời thoại của mình!!!

Cố Diệc Đình nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của Giản Ninh, thả cậu nhóc xuống, tự mình kéo cửa đẩy, bước đến khu làm việc, mở máy tính, bắt đầu làm việc.

Vẻ mặt của hắn thoạt nhìn rất thích ý, không hề giống như bị thương.

Ngày hôm nay, Giản Ninh hoàn toàn hiểu được sự bận rộn của Cố Diệc Đình, cùng hắn lôi lệ phong hành.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


•Lôi lệ phong hành: nhanh chóng chỉ trong chốc lát đã làm xong, giải quyết xong, ví như tốc độ sấm nổ, gió cuốn.

Nói sao nhỉ? Đàn ông nghiêm túc là hấp dẫn nhất.

Cố tổng nghiêm túc làm việc thật sự mười phần mị lực.

Giản Ninh chống cằm xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn Cố Diệc Đình, sau đó, anh liền thấy Cố Diệc Đình ngẩng đầu, đối diện với anh, khóe miệng hơi cong, tâm trạng tốt đẹp.

Giản Ninh nhìn lén bị phát hiện, thoáng cái cúi đầu, chột dạ ôm lấy cậu nhóc.

Một lát sau, Giản Ninh ngẩng đầu nhìn lén Cố Diệc Đình một cái, phát hiện Cố Diệc Đình đã làm việc lại, âm thầm thở ra.

Không được, không thể như vậy.

Xem ra Cố Diệc Đình không cần anh, anh phải tìm việc.

Giản Ninh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn wechat cho người quản lý xin việc làm.

Người quản lý trả lời: Chờ, đang ăn bánh nướng.

Giản Ninh mới không tin người quản lý đang ăn bánh nướng, anh cảm thấy, tám phần là người quản lý đang trấn an anh, điểm ấy tự mình hiểu lấy, Giản Ninh vẫn phải rep ok.

Được rồi.

Ở đây nhìn Cố tổng, cũng rất cảnh đẹp ý vui.

Nhưng mà, Giản Ninh không ngờ, hơn nửa tháng, người quản lý vô dụng vẫn chưa tìm cho anh được một công việc.

Nửa tháng này, ngày nào anh cũng đi theo Cố Diệc Đình, làm tài xế cho hắn, ở văn phòng Cố Diệc Đình vui chơi giải trí, béo lên 6kg.

Nửa tháng trôi qua, bọn họ phải đón mèo con về nhà, Giản Ninh vẫn chưa đi làm.

Buổi chiều Cố Diệc Đình cố ý không đi làm, một nhà ba người lái xe đến bệnh viện thú y.

Bệnh Bạch Bạch khỏi rồi, mèo vẫn hơi gầy, lông mèo cũng mọc lại xõa tung, thành một quả cầu trắng nhỏ.

Bác sĩ thú y thả mèo con từ trong lồng ra, mèo con lập tức chống 4 chân nhỏ, chạy về phía Giản Dữu, bò lên quần bé.

Gần đây, ngày nào tan tầm bọn họ cũng đến thăm mèo con, mèo con đã rất quen thuộc với Giản Dữu.

Giản Dữu bế mèo con lên.

Một nhóc nho nhỏ, vừa vặn rúc vào ngực Giản Dữu, meo ô meo ô làm nũng.

Giản Dữu nghiêm túc vuốt lông mèo, "Bạch Bạch, hôm nay bọn anh đến đưa em về nhà, được không?"

"Meo ô meo ô!"

"Từ đây, em là mèo con đã có nhà, vui không, em thích anh không, Bạch Bạch?"

"Meo ô meo ô meo ô!"

Cái đầu nhỏ của mèo con không ngừng dụi vào ngực Giản Dữu.

Giản Dữu vui vẻ hít lông mèo: "Bạch Bạch, anh cũng thích em."

Bé thật sự rất thích Bạch Bạch, luôn tự mình ôm Bạch Bạch, Cố Diệc Đình xách balo mèo và đồ dùng hàng ngày của mèo con, ba người cùng nhau về nhà.

Vừa xuống xe, Giản Dữu lập tức mang theo nhóc Bạch Bạch, chạy đi tìm Hoàng Hoàng.

Gần đây vịt nhỏ lớn rất nhanh, nhìn thấy Giản Dữu vui vẻ "Cạc cạc cạc", mắt đậu nghiêng nghiêng nhìn mèo con trong ngực Giản Dữu, mỏ vịt nhẹ nhàng mổ, mổ một miệng lông mèo.

Vịt vịt hoảng sợ!

Mắt đậu vịt nhỏ cũng biến lớn: "Cạch cạc!!!!!"

Vịt không dùng sức mổ, vịt chỉ hôn nhẹ, vì sao miệng lại đầy lông?

"Hoàng Hoàng", Giản Dữu một tay ôm mèo, tay kia xoa đầu vịt, "Hoàng Hoàng không thể mổ Bạch Bạch, cậu là anh trai."

Vịt nhỏ dụi vào lòng bàn tay Giản Dữu, vui vẻ cạc cạc cạc, hoàn toàn không nghe hiểu bé đang nói gì.

Giản Dữu luống cuống tay chân đặt mèo con xuống đất, sau đó bản thân cũng ngồi xuống, vịt nhỏ cũng ngoan ngoãn nằm bên cạnh Giản Dữu.

Ba đứa nhỏ xếp thành một vòng tròn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Số ký tự: 0