Vân Chi Vũ: Tuế Hy Viễn Chủy

Gai trong tim

2024-08-23 03:58:06

Nghe Phượng Thần Hy nói, Cung Viễn Chủy thất thần trong phút chốc

Hồi thần lại, hẳn nhìn về phía miếng ngọc bội gần hoàn thành đã khiến Phượng Thần Hy bị thương, tâm tình cực kỳ phức tạp

Hắn lúc đó chỉ là có chút giận dữ thuận miệng nói mà thôi, căn bản là nói xong liền quên ngay nhưng không ngờ nàng lại đặt lời hắn nói ở trong lòng, thậm chí vì chuẩn bị lễ vật cho hắn mà bận đến mức bỏ bữa

Nàng tự tay điêu khắc cho hắn một khối ngọc bội

Trong lòng Cung Viễn Chủy ngũ vị tạp trần, không nói lên lời được tâm tình lúc này của bản thân, đến ca ca cũng chưa từng tự tay làm lễ vật tặng cho hắn

Thiếu niên cầm miếng ngọc bội đặt trên bàn, lông mi tinh tế hơi rũ xuống, tinh tế quan sát ngọc bội

Đây là một khối dương chi bạch ngọc phẩm chất cực tốt, chất ngọc láng mịn, màu sắc trong veo không có tạp chất, trên nó vẫn còn lưu lại độ ấm trên tay của Phượng Thần Hy

Ngọc bội đã điêu khắc gần như là hoàn thành, mặt trên là tên của hắn 'Cung Viễn Chủy' tinh tế sắc bén lại không mất đi sự mềm mại, mặt sau là hình một đóa hoa vô cùng tinh xảo tỉ mỉ, hoa văn phức tạp, đường vân càng là sắc sảo không thể chê

"Đây là... Xuất Vân Trùng Liên?"

Phượng Thần Hy thấy Cung Viền Chủy đoán được thì nhẹ cười

"Chủy công tử quả là thiên tài độc dược, đến một kỳ hoa đã tuyệt tích trăm năm cũng biết"

Cung Viễn Chủy nghe Phượng Thần Hy khen thì cằm hơi nhướng lên, vô cùng kiêu ngạo

"Đó là dĩ nhiên"

Đừng nói là biết, hắn còn nuôi ra được rồi đấy

Nhưng lại lần nữa sờ vào ngọc bội, Cung Viễn Chủy hiếu kỳ hỏi

"Vì sao lại khắc Xuất Vân Trùng Liên?"

Phượng Thần Hy nghe vậy chỉ cười cười

"Ta từng đọc về nó trong một cuốn sách cổ, Chủy công tử lại say mê trong việc nghiên cứu thảo dược, cải tiến và sáng tạo dược phương nên ta nghĩ chắc chắn công tử sẽ thích loại kỳ hoa trong truyền thuyết này"

Cung Viễn Chủy nghe vậy thì tâm thần có chút rung động

Bởi vì ca ca là Giác Cung Cung Chủ chưởng quản việc đối ngoại và kinh doanh của Cung Môn nên thường xuyên ở bên ngoài bôn ba, những năm nay tài lực và thu nhập của Cung Môn đều tăng trưởng vững vàng, mà hắn thân là đệ đệ mà ca ca yêu thương nhất, lúc nào có đồ tốt thì ca ca cũng sẽ đem đến cho hắn đầu tiên nên hắn từ trước đến nay cũng không thiếu mấy thứ phối sức này

Mỗi lần trở lại Cung Môn, ca ca đều sẽ đem rất nhiều thứ về cho hắn, giống như loại như ngọc bội này thì hắn có rất nhiều

Nhưng hắn vẫn chưa từng nhận được lễ vật tự tay làm lấy, Phượng Thần Hy là... người đầu tiên tự tay làm lễ vật cho hắn, hơn nữa còn suy nghĩ về sở thích của hắn như vậy

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này Phượng Thần Hy lại đưa tay tính cầm lại ngọc bội trên tay Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy thấy thế thì nghiêng người tránh đi

"Làm gì thế?"

Phượng Thần Hy chỉ cười nhẹ mà đáp lại

"Ngọc bội này tuy đã thành hình nhưng vẫn là thiếu vài chi tiết nữa mới tính là hoàn chỉnh, Chủy công tử có thể đưa ta được không, ta khắc một lúc nữa là hoàn thành ấy mà"

Nói xong thì Phượng Thần Hy lại tính lấy lại ngọc bội, Cung Viễn Chủy thấy vậy thì giơ ngọc bội lên trên đỉnh đầu

Bởi vì Phượng Thần Hy thấp hơn hắn một cái đầu nên cho dù có nhón chân cũng không thể với tới được

Phượng Thần Hy thấy hành động của Cung Viễn Chủy thì khó hiểu

"Chủy công tử?"

Cung Viễn Chủy thì lại cực kỳ bá đạo mà trả lời

"Đồ đưa cho ta rồi thì chính là của ta"

"Nhưng ta chưa đưa nó cho Chủy công tử mà?"

Vẫn còn thiếu một chút nữa mới tính là hoàn thành, lúc đó mới có thể đưa cho hắn

Thiếu niên vẫn tiếp tục chơi xấu

"Đồ vào tay ta rồi thì chính là của ta"

Cung Viễn Chủy vừa mới chú ý đến, trên bàn tay trắng nõn tinh tế không chút tì vết của Phượng Thần Hy lại xuất hiện rất nhiều vết thương nhỏ, mà ngọc bội này dù đã được lau chùi thật kĩ nhưng nhìn kỹ vẫn sẽ phát hiện những tia máu rất nhỏ xen lần trên hoa văn tinh xảo

Đại khái là lúc khắc ngọc bội không cẩn thận bị thương nên máu mới chảy xuống ngọc bội

Nàng mặc dù không nói nhưng hắn vẫn để ý tới chuyện này

Miếng ngọc bội này mặc dù trạm trổ tinh tế hoàn mỹ, tìm không ra được chút sai lầm nếu không hoàn thành thì thật sự là một tì vết vô cùng đáng tiếc

Nhưng Cung Viễn Chủy vẫn cứ để miếng ngọc bội đó đáng tiếc như vậy, lần nữa nhấn mạnh

"Ta nói của ta chính là của ta"

Nói xong Cung Viễn Chủy liền đem ngọc bội đeo bên thắt lưng

"Miếng ngọc bội này ta nhận, ngươi không cần khắc tiếp, còn có... vết thương trên tay, ngươi nhớ phải bôi thuốc"

Hắn vừa nói, vừa đẩy dược bình Phượng Thần Hy dùng bôi thuốc lúc nãy đến trước mặt nàng thuận tiện còn cầm tất cả dao khắc mang đi, ra đến bên ngoài hắn còn tiện tay gọi một thị nữ lệnh nàng lấy cho Phượng Thần Hy một phần đồ ăn, giao phó xong thì mới quay người rời đi

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà Phượng Thần Hy cứ ngồi đó ngây ngốc nhìn một loạt hành động này của Cung Viễn Chủy, thẳng đến khi thân ảnh của hắn biến mất trong tẩm mắt mới chậm rãi nhìn qua chút vết thương nhỏ vì điêu khắc ngọc bội mà tạo thành

Vết thương tuy nhiều nhưng rất nhỏ, nếu nhìn không kỹ thì căn bản không thể phát giác, một số căn bản chưa dụng đến thịt còn một số chỉ là cắt ra một miếng vết thương rất nhỏ

Nàng từ nãy tới giờ vẫn luôn khúc tay xuống, Cung Viễn Chủy rốt cuộc bằng cách nào nhìn ra trên ngón tay nàng vẫn còn vết thương?

Nhưng không thể không nói, hành động quan tâm vô tình nhưng tinh tế này của Cung Viễn Chủy làm cho trái tim luôn đóng băng kia của nàng trở nên vô cùng ấm áp

Kiếp trước chưa từng có một ai quan tâm nàng có bị thương, có đau hay không

Không ai quan tâm đến thống khổ của nàng, họ chỉ thấy nàng tuổi nhỏ lời hại, thứ bọn họ muốn từ đầu đến cuối không phải sát thủ mà là vũ khí hình người

Còn nàng cũng vì bọn họ mà dần đánh mất đi cảm xúc của con người, trở nên vô cảm băng lãnh nhưng lại có thể hoàn mỹ phục khác những cảm xúc hỉ nộ ái ố như người thường để khi thực hiện nhiệm vụ không bị phát hiện

Có rất nhiều sát thủ ao ước tự do nhưng nàng đến một ý tưởng cũng không có, chết lặng tựa như một cái xác không hồn

Trong 23 năm cuộc đời của nàng làm bạn với nàng chỉ có nhiệm vụ cùng cô độc tịch mịch vô tận

Còn kiếp này thì dù chỉ sống được 1 năm nhưng Hồng Mai Sơn Trang đã khiến nàng lần đầu tiên bị ghê tởm đến muốn nôn, nhờ nàng đóng giả Phượng Miên lại trách nàng bá chiếm vị trí của nàng ta, hưởng lợi từ nàng lại luôn đứng ở vị trí cao chất vấn nàng có phải muốn thay thế Phượng Miên không, rõ ràng đã thanh toán xong nợ nần lại bắt buộc đạo đức ép nàng thu dọn cục diện rối rắm của Phượng Miên

Bản chất bọn chúng đều giống nhau vừa tham lam lại ích kỷ

Cho nên dù là kiếp trước hay kiếp này, thế gian vẫn luôn rất khắc nghiệt với Phượng Thần Hy

Cô độc, lạnh lẽo, tịch mịch vô tận....

Thậm chí là tuyệt vọng cùng cực

Giết... Giết... Giết...

Bọn chúng đáng chết... Tất cả bọn chúng đều đáng chết!!!

Phượng Thần Hy như lâm vào mê chướng, đồng tử tan ra mà dần chuyển sang màu đỏ máu, cả người tỏa ra sát khí như tu la dưới địa ngục

Phượng Thần Hy nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, thân thể run nhè nhẹ, trên mặt cũng có ẩn nhẫn vì đau đớn

Nàng cho rằng bản thân đã không còn quan tâm, cho rắng trái tim của nàng đã theo từng ngày từng ngày mà trở nên sắt đá không thể phá hủy

Nhưng chỉ cần nhớ lại một chút thôi thì nàng cứ như lâm vào mê chướng, sát khí không thể khống chế được

Tuy biết là do nguyên chủ đã tẩu hỏa nhập ma mà chết nên để lại tai họa ngầm nhưng nàng hận, nàng không cam lòng, nàng tuyệt vọng... những cảm xúc tiêu cực đấy vẫn luôn ở sâu trong lòng nàng, vì nguyên chủ nên càng phóng đại lên thôi

Nàng không thể chối bỏ, vì nó chính là một cái gai sắc bén cắm chặt vào trong lòng nàng, không thể nghĩ, không thể chạm

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vân Chi Vũ: Tuế Hy Viễn Chủy

Số ký tự: 0