Vân Chi Vũ: Tuế Hy Viễn Chủy

Điêu khắc ngọc...

2024-08-23 03:58:06

Cung Viễn Chủy cơ hồ là chạy như điên đến thiện phòng, sắc mặt hắn đỏ au, hô hấp hỗn loạn, mạnh mẽ mở cửa thiện đường ra, lảo đảo bước vào

Lúc đó, Thượng Quan Thiển vừa mới vấn an Cung Thượng Giác, hai người đang trò chuyện một chút, Thượng Quan Thiền và Cung Thượng Giác thì câu được câu không nói cái gì thì cái đó đều rất nhanh đi vào ngõ cụt, bầu không khí giữa hai người cực kỳ không hài hòa

Cung Viễn Chủy đột nhiên xông vào làm gián đoạn hai người trò chuyện cũng kết thúc bầu không khí gượng gạo vừa rồi, ánh mắt của hai người lúc này đều rơi vào người Cung Viễn Chủy

Cung Thượng Giác vẫn là lần đầu tiên thấy Cung Viễn Chủy thất thố như vậy thì có chút hiếu kỳ hỏi

"Đệ đây là?"

Thượng Quan Thiển thấy bộ dạng của Cung Viễn Chủy thì ánh mắt tràn ngập sắc thái xem kịch vui, ngữ khí chắc chắn nói

"Đây là lại bị Phượng cô nương trêu ghẹo?"

Lời Thượng Quan Thiển vừa ra, nguyên bản sắc mặt thiếu niên chỉ là có chút ánh mây hồng lập tức đỏ lên trông thấy, bởi vì dàn da thiếu niên trắng nõn nên cực kỳ bắt mắt

Cung Thượng Giác kinh ngạc, bắt được trọng điểm trong lời nói của Thượng Quan Thiền

"Lại?"

Cung Viễn Chủy mặt đã đỏ tới mang tai, nghe ca ca hỏi thì càng thêm ngượng ngùng, hắn rũ đầu xuống, chỉ hận không thể biểu diễn một màn biến mất tại chỗ cho hai người xem

Trong lòng thiếu niên lúc này hối hận không thôi, đáng lý ra hẳn không nên tới đây!!!

Có biết bao nhiêu lý do có thể nói ra để trốn Phượng Thần Hy nhưng hần cứ mồm nhanh hơn não mà một mực chạy đến đây làm trò cười cho ca ca

Bây giờ tốt rồi, đến ca ca cũng giễu cợt hắn

Cung Viễn Chủy muốn chạy trốn nhưng bây giờ chạy trốn thì chẳng phải chứng minh hắn chột dạ?

Vì thể hiện bản thân không sợ hãi, Cung Viễn Chủy tự như trong lòng phải bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, lấy tư thế thấy chết không sờn ngồi xuống bên cạnh Cung Thượng Giác

Vừa ngồi xuống, Cung Viễn Chủy lập tức đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Cung Thượng Giác, hắn lập tức lại mất tự nhiên, cầm ly trà lên uống một chút giảm sự xấu hổ

Nhìn bộ dạng này của Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác liền chắc chắn những lời Thượng Quan Thiển nói là sự thật, đệ đệ hắn bị người trêu ghẹo

Mặc dù biết nữ nhân Phượng Thần Hy này không đơn giản nhưng cũng chưa bao giờ ngờ tới, nữ nhân này lại có khả năng khiến cho người suốt ngày chỉ có thảo dược cùng ám khí như đệ đệ của hắn đỏ mặt

Thượng Quan Thiển lúc này lại nhẹ nhàng rót thêm một ly trà cho Cung Viễn Chủy, vừa rót vừa chậm rãi nói

"Hôm nay ở bờ sông, Chủy công tử cũng bị Phượng cô nương trêu chọc đến mức chạy trốn chạy chết"

"Hử? Còn có chuyện như vậy?"

Cung Thượng Giác rất hứng thú, vô cùng phối hợp hỏi tiếp, trong đôi mắt đen láy chứa đầy ý cười, ý vị thâm thường mà nhìn qua đệ đệ nhà mình

Cung Viễn Chủy thì vẫn rụt đầu như chim cút như là không cảm giác được ánh mắt của Cung Thượng Giác, cả người đều viết đầy 'Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta...'

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thượng Quan Thiển nở nụ cười nhẹ mà nói tiếp với Cung Thượng Giác

"Thực ra cũng không tính là trêu chọc, chỉ là lúc ở bờ sông, có vài cái lá rơi xuống đầu của Chủy công tử, Phượng cô nương nhìn thấy liền giúp Chủy công tử phủi xuống"

"Đây vốn là một chuyện rất bình thường, ai biết được Chủy công tử thế mà đỏ mặt rồi chạy trốn chạy chết, ta nghĩ chắc là do hai người cách gần quá nên Chủy công tử thẹn thùng rồi"

"A.?"

Cung Thượng Giác nhíu nhíu mày, quay đầu lại, ánh mắt hài hước nhìn đệ đệ, giọng nói thâm ý mười phần

"Thì ra Viễn Chủy đệ đệ cũng sẽ... thẹn thùng"

"Đệ.."

Cung Viễn Chủy muốn phản bác nhưng không biết phản bác ở đâu, dù sao những gì Thượng Quan Thiền nói vốn là sự thật, thể là dứt khoát ngậm miệng giả chết

Vừa vặn lúc này hạ nhân dọn đồ ăn lên, cuộc nói chuyện bị gián đoạn mới không khiến Cung Viễn Chủy tiếp tục lúng túng

Thượng Quan Thiển lại chú ý đồ ăn, nhìn vào rồi cảm thấy kì quái, đồ ăn trên bàn gần như đều là đồ chay

Nàng rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì đó

•CHỦY CUNG®

Phượng Thần Hy vừa mới về Chủy Cung thì nhờ hạ nhân lấy cho nàng vài con dao khắc kích thước khác nhau rồi phân phó không cần đem cơm nước đến cho nàng, sau đó liền nhốt bản thân trong phòng, cả ngày không ra ngoài, không biết là muốn làm cái gì

Cung Viễn Chủy trở về Chủy Cung thì sắc trời dần tối, Mặt Trời cũng sắp lặn, hắn theo thói quen hỏi tình hình của

Phượng Thần Hy, sau khi biết được nàng không ăn không uống cũng không ra ngoài cả ngày thì trầm mặt xuống, khí thế hùng hổ đi đến gian phòng vẫn còn đang sáng đèn của Phượng Thần Hy

Vừa đến nơi, Cung Viễn Chủy liền mở cửa phòng Phượng Thần Hy ra, ngữ khí tức giận

"VÌ SAO LẠI KHÔNG..."

Vừa mở cửa ra, Cung Viễn Chủy bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, câu hỏi tức giận mới nói một nửa lập tức bị nghẹn lại, hắn ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt

Trên chiếc bàn bàn nhỏ bên cửa sổ, có một thiếu nữ dung mạo tuyệt trần, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ rơi xuống người nàng khiến nàng như phủ lên người một tầng kim quang, nhưng không hề chói mắt ngược lại khiến nàng trồng có cảm giác ôn nhu lại mông lung tựa tiên nữ giáng trẩn

Thiếu nữ cực kỳ chuyên chú, trên bàn trái cầm một khối ngọc thạch nhẵn nhụi bóng mịn, không có tạp chất vừa nhìn liền biết phẩm chất tuyệt hảo, tay phải cầm một con dao khắc sắc bén, đang cần thận tỉ mỉ diêu khắc ngọc thạch trong tay

Ngọc thạch lúc này đã thành hình, là một cái ngọc bội lớn chừng bàn tay, thiếu nữ đang tỉ mỉ khắc đường vân lên

Hình ảnh này thực sự là vô cùng kinh diễm nhưng chỉ là trong khoảnh khắc mà thôi

Bởi vì Phượng Thần Hy đang chăm chú khắc ngọc không để ý đến tiếng bước chân nên bị Cung Viễn Chủy đột nhiên mở cửa rồi lớn giọng hỏi dọa giật mình, tay cầm dao khắc run lên một cái khiến cho dao vốn khắc lên ngọc lại hướng về phía ngón tay cũng nàng

Dao khắc rất sắc bén nên ngon tay trắng nõn tinh tế như bạch ngọc của nàng lập tức bị rạch ra một đường vết thương, dòng máu đỏ tươi từ trong vết thương chảy ra

Phượng Thần Hy chỉ có chút nhíu mày, cầm tiểu dược bình đang đặt bên bàn lên mở nắp, lấy một ít dược cao trong đó ra bôi lên miệng vết thương, đây là một loại dược cao nàng tự điều chế, phòng trường hợp bị thương chảy máu

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xử lý vết thương xong, Phượng Thần Hy quay đầu nhìn về phía Cung Viễn Chủy, ngữ khí khó hiểu

"Chủy công tử vì sao lại đến đây?"

Lại còn tức giận như vậy?

Cung Viễn Chủy không nói một lời bước vào, ngồi xuống trước mặt Phượng Thần Hy, cầm lấy bàn tay bị thương của nàng, lấy từ trong người ra một cái khăn gầm màu trắng sạch sẽ mềm mại, động tác nhẹ nhàng cẩn thận băng bó cho nàng

Phượng Thần Hy thấy vậy thì có chút khó hiểu

"Vết thương nhỏ như vậy cũng cần băng bó sao?"

Mấy vết thương nhỏ này không phải chỉ cần bôi chút thuốc rồi chờ nó tự lành là được mà?

Cung Viễn Chủy nghe Phượng Thần Hy hỏi thì ngước mắt lên nhìn nàng, thấy bộ dáng mười phần khó hiểu của nàng thì trong lòng đột nhiên tức giận

"Ngươi đến cùng có phải nữ nhân hay không!?"

Bị thương chỉ bôi thuốc không băng bó? Đây là có bao nhiêu không trân trọng bản thân vậy!?

Phượng Thần Hy nghe vậy thì mộng bức, không băng bó với việc nàng là nữ nhân hay không có quan hệ gì?

Thấy nàng im lặng không nói, Cung Viễn Chủy cũng không nói mắng nữa, chuyên tâm băng bó, vừa làm vừa hỏi nàng

"Vì sao lại không dùng bữa?"

Nghe Cung Viễn Chủy hỏi, Phượng Thần Hy rất thành thật trả lời

"Ta ước lượng thời gian qua, thời gian dùng bữa lúc đó đều đang bận nên bảo hạ nhân không cần dọn đồ ăn lên"

Cung Viễn Chủy băng bó xong, nghe nàng nói như vậy thì cúi đầu nhìn xuống bàn, nhìn miếng ngọc bội đã gần hoàn thành trên bàn, ngữ khí hiếu kỳ

"Bận? Bận điêu khắc ngọc bội?"

Chính là vì điêu khắc miếng ngọc bội này mới không ăn không uống thậm chí còn rạch lên tay?

Phượng Thần Hy nhìn hắn nhẹ gật đầu

"Đúng vậy"

Cung Viễn Chủy lại hỏi

"Ngươi vì sao đột nhiên lại muốn điêu khắc ngọc bội?"

Phượng Thần Hy nghe Cung Viễn Chủy hỏi thì trên mặt xuất chút ý cười, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn hắn

"Chủy công tử sao nhanh quên như vậy? Chẳng phải công tử nói ta không chuẩn bị lễ vật cho công tử sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vân Chi Vũ: Tuế Hy Viễn Chủy

Số ký tự: 0