Vân Chi Vũ: Tuế Hy Viễn Chủy

Xấu hổ

2024-08-23 03:58:06

°GIÁC CUNG°

Ba người đến Giác Cung đã gần thời gian dùng bữa trưa, Cung Viễn Chủy dẫn Thượng Quan Thiển đến gian phòng mà Cung Thượng Giác đã an bài trước

Phượng Thần Hy cùng đi theo nên chủ động giúp Thượng Quan Thiển sắp xếp đồ đạc, đồ đạc Thượng Quan Thiển mang theo rất ít, chỉ có vài bộ y phục cùng vài món trang sức châu báu, Thượng Quan Thiển sắp xếp y phục, Phượng Thần Hy thì phân loại trang sức rồi đặt chúng lên bàn trang điểm

Nhìn Phượng Thần Hy làm việc, Cung Viễn Chủy càng nhìn càng khó chịu

"Ngươi giúp nàng ta làm gì? Giác Cung không có hạ nhân sao?"

Cung Viễn Chủy từ nãy tới giờ đều nhịn một bụng tức giận, hiện tại nói chuyện với Phượng Thần Hy cũng không tự giác mà lớn tiếng một chút

Thượng Quan Thiển cũng không phát giác ra là Cung Viễn Chủy đang cố ý giận dỗi, làm mình làm mẩy yêu cầu người đến dỗ, chỉ cho là thiếu niên thấy người của bản thân giúp nàng sắp xếp đồ đạc thì trong lòng không cao hứng

"Ý tốt của Phượng cô nương ta xin nhận, đồ đạc cũng không còn bao nhiêu cả nên phần còn lại cứ để ta sắp xếp, Phượng cô nương cứ ra bồi Chủy công tử đi"

Nói rồi, Thượng Quan Thiển liền cầm số trang sức còn lại trên tay xuống

Nhưng sắc mặt của Cung Viễn Chủy cũng không đẹp lên chút nào, ánh mắt dừng trên người của Phượng Thần Hy một lúc rồi thở phì phò quay người rời đi

Nhìn biểu hiện của Cung Viễn Chủy, Phượng Thần Hy biết là hắn vẫn đang tức giận vụ nàng trêu chọc hắn ở bờ sông, nàng có chút dở khóc dở cườiNhìn bóng lưng tức giận của Cung Viễn Chủy, Phượng Thần Hy không khỏi nghĩ, người này thật sự là tính tình trẻ con, nhưng đến cùng chính là nàng làm sai trước thế là không suy nghĩ nhiều, đi theo tính nhận sai với thiếu niên

Vừa ra khỏi cửa đã thấy thiếu niên khoanh tay đứng quay lưng ở phía cầu thang

Cung Viễn Chủy tuy tuổi còn nhỏ nhưng phát triển thực sự tốt, thân cao chân dài, vai rộng eo nhỏ, dáng người cân đối lại thêm một thân trường y mặc lam, trông trưởng thành thực sự

Nghe thấy tiếng mở cửa, thiếu niên cũng không quay đầu lại, hắn hiện tại đang nghẹn một bụng khí, cả người tỏa ra khí tức người sống chớ gần

Phượng Thần Hy thấy vậy thì nhẹ cười, đến gần Cung Viễn Chủy, ngữ khí khó hiểu hỏi

"Chủy công tử vì sao tức giận?"

Cung Viễn Chủy hít sâu một hơi, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lời nói đến miệng vẫn không ra lời cuối cùng quay mặt đi dứt khoát không nói

Nhìn biểu hiện của Cung Viễn Chủy, Phượng Thần Hy trong lòng có chút cười thầm, ngữ khí lại bình thản đến cực điểm

"Là vì ở bờ sông.

Lời vừa nói ra, Cung Viễn Chủy lập tức như mèo bị dẫm vào đuôi, cả người xù lông, giương nanh múa vuốt, giọng nhiều hung dữ trừng mắt nhìn nàng

"Ngươi còn dám nhắc đến chuyện ở bờ sông!?"

Phượng Thần Hy vô tội chớp chớp mắt"Ta vì sao không dám nhắc đến?"

"Ngươi...!"

Nhìn biểu cảm vô tội của Phượng Thần Hy, Cung Viễn Chủy càng là tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà việc hắn quẫn bách ở bờ sông, nói ra chỉ có hắn mất mặt thế là lập tức quay người chuẩn bị 'chuồn đi

Lúc này, Thượng Quan Thiền đã sắp xếp đồ đạc xong xuôi, lần nữa mở cửa tiến thêm mấy bước về phía Cung Viễn Chủy, cẩn thận hỏi một chút

bước ra,

"Chủy công tử, xin hỏi Cung Nhị tiên sinh ở trong chính điện phải không? Ta nghĩ...ta mới tới Giác Cung cần phải vấn an ngài ấy một chút"

Nghe ngữ khí có điểm gấp không chờ nổi của Thượng Quan Thiển, ngữ khí của Cung Viễn Chủy có chút âm dương quái khí

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Vội vã như vậy?"

Bởi vì Cung Viễn Chủy không thể phát cáu được với Phượng Thần Hy thậm chí càng nhận thêm một bụng nghẹn uất thế nên đem toàn bộ bực bội trút lên đầu người vô tội nằm không cũng trúng đạn là Thượng Quan Thiển (D)

Mà cũng không tính là vô tội, cho dù không có chuyện của Phượng Thần Hy thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không cho Thượng Quan Thiển sắc mặt tốt

Thượng Quan Thiển lại như không phát giác được Cung Viễn Chủy âm dương quái khí, nhẹ nhàng nở một nụ cười

"Lần đầu đến Giác Cung, nên đi vấn an Cung Nhị tiên sinh mới phải, dù sao cấp bậc lễ nghĩa cũng phải có"

Bởi vì lời nói của Thượng Quan Thiển đúng tình hợp lý, Cung Viễn Chủy tìm không được sai lầm nên dù vô cùng không tình nguyện nhưng vẫn nói nàng Cung Thượng Giác đang ở đâu

Cung Viễn Chủy không kiên nhẫn nhìn Thượng Quan Thiển một cái

"Bây giờ là thời gian dùng cơm trưa, ca ca ta hiện tại đang ở thiện đường dùng bữa"

Thượng Quan Thiền nghe xong thì phúc thân thi lễ, nói xong lời cảm tạ thì lập tức rời đi

Cung Viễn Chủy không vui nhưng không có ngăn cản Thượng Quan Thiển, như nàng nói, đến chỗ người khác đến vấn an chủ nhà là lễ nghĩa, cho dù hắn là đệ đệ chủ nhà cũng không có tư cách ngăn cản khách nhân gặp chủ nhà

Trong đình viện rất nhanh chỉ còn Cung Viễn Chủy cùng Phượng Thần Hy

Sau khi Thượng Quan Thiển rời đi, không biết Cung Viễn Chủy nghĩ đến chuyện gì mà ánh mắt tràn ngập thâm ý nhìn Phượng Thần Hy

Ánh mắt này tràn ngập cảm xúc bên trong, có tức giận, có u oán còn có một chút ủy khuất không thể lý giải được

Phượng Thần Hy bị Cung Viễn Chủy nhìn đến mộng bức

"Chủy công tử?"

Tức giận nàng biết là vì nàng đã đùa bỡn hắn, u oán nàng cũng biết là vì nghẹn uất không thể phát tiết nhưng ủy khuất lại chui ra từ xó nào thế?

Cung Viễn Chủy mở miệng, muốn nói lại không dám nói cứ thế mà rối rắm một lúcPhượng Thần Hy thấy vậy thì ở bên trấn an hắn

"Chủy công tử muốn gì cứ nói, không cần gấp gáp, ta đang ở đây thì có thể chạy đi đâu sao?"

Cung Viễn Chủy nghe nàng nói thì hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, bộ dáng thấy chết không sờn nói ra nghi vấn trong lòng

"Vì sao đều là tân nương, Thượng Quan Thiển thì chuẩn bị lễ vật cho ca ca ta, còn đến ngươi thì cái gì cũng không có?"

Lời vừa nói ra Cung Viễn Chủy liền hối hận, hắn như vậy với hài tử giận dỗi đòi lễ vật có gì khác biệt!?

Phượng Thần Hy thì bị Cung Viễn Chủy nói cho mộng bức, sau khi tiêu hóa xong lời nói của thiếu niên thì...

"Khuc....Ha ha ha...."

Nàng bật cười thành tiếng

Phượng Thần Hy cười lớn tuy có chút thất lễ nhưng lại trông không hề xấc xược hay thô thiển mà ngược lại là cảnh đẹp ý vui

Gương mặt tuyệt sắc như phủ thêm một tầng hào quang, trong đôi mắt bình thản vô dục vô cầu thường ngày lại mang thêm một tầng màu sắc rực rỡ lấp lánh, tiếng cười thì như âm huyền cầm nhảy múa vừa trong trẻo lại mang theo vài phần tinh tế nhẹ nhàng

Phượng Thần Hy còn tưởng thiếu niên vì cái gì lại ủy khuất nhưng vạn vạn không ngờ đến lại vì lý do trẻ con này

Càng nghĩ nàng càng cảm thấy buồn cười

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ai có thể nghĩ đến, đường đường Chủy Cung Cung Chủ, người vực dậy một mảnh trời cho Chủy Cung, Chủy công tử tính tình cổ quái, cão lãnh như băng - Cung Viễn Chủy lại vì ca ca được tân nương của bản thân chuẩn bị lễ vật còn hắn thì không có mà giận dỗi ghen tị

Phượng Thần Hy tự nhận bản thân là người nội tâm lạnh nhạt lãnh đạm, nhạt nhẽo như nước, đầm như nước tù, hiếm khi bị việc gì ảnh hưởng tâm thần, lúc này cũng dùng thái độ thứ gì cũng được cùng nụ cười nhẹ không mất lễ phép mà đối mặt với mọi chuyện

Nhưng hết lần này tới lần khác ở chỗ Cung Viễn Chủy, nàng không những càng ngày hành động tùy tâm tùy ý hay xuất hiện những ý tưởng sống động như trêu chọc hắn mà còn có thể cười một nụ cười phát ra từ nội tâm

Phượng Thần Hy không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, nàng chỉ biết nàng không những không phản cảm bài xích mà còn cực kỳ ưng thuận chuyện này thuận lý thành chương

Bởi vì Phượng Thần Hy bật cười, nội tâm Cung Viễn Chủy càng thêm quẫn bách, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, thiếu niên lên giọng, hung dữ cảnh cáo nàng

"Không được cười!!!"

Nhưng mà Phượng Thần Hy lại cười càng vui vẻ, càng như vậy mặt của Cung Viễn Chủy càng đen

Nếu không phải Phượng Thần Hy là Vạn Độc Chi Thể thì hắn bây giờ thật muốn một lọ thuốc trực tiếp độc câm nàng

Có điều suy nghĩ kia chỉ là trong khoảnh khắc tức giận thoáng lướt qua chứ nếu Phượng Thần Hy không phải Vạn Độc Chi Thể mà lại cho Cung Viễn Chuy một bình thuốc để độc câm nàng thì hắn có lẽ cũng không nỡ dùng lên người nàng khiến nàng bị độc câm

Cơ mà Cung Viễn Chủy sẽ không để cho Phượng Thần Hy tiếp tục càn rỡ, thế là đưa tay lên che miệng nàng, ngăn chặn tiếng cười vui vẻ kia

Hành động này của Cung Viễn Chủy trực tiếp khiến cả hai sững sờ

Tiếng cười của Phượng Thần Hy dừng lại, ánh mắt ngốc ngốc nhìn Cung Viễn Chủy

Đôi mắt Cung Viễn Chủy luống cuống, chớp nháy liên tục, xúc cảm dưới lòng bàn tay khiến cơ bắp cả người hắn đều căng cứng

Ôn ôn, nhuyễn nhuyễn

Nghĩ đến cánh môi mềm mại hồng hào như hoa đào, căng mọng tinh tế tựa trái chín của Phượng Thần Hy đang ở dưới tay, trên mặt Cung Viễn Chủy lại xuất hiện hai áng mây hồng hồng

Bỗng nhiên cánh môi bên dưới động động khiến hắn càng thêm ngượng ngùng

"Chủy công tử, công tử đây là...

Một lời nói nửa vời này của Phượng Thần Hy lại làm Cung Viễn Chủy cảm nhận được càng tinh tế hơn bao giờ hết, hắn rõ ràng cảm nhận được cánh môi

nhu nhu khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy, hơi thở noãn noãn làm hắn như bị bỏng, lập tức rút tay về

"Ta... chuyện này... cái đó...

Cung Viễn Chủy lúc này mới phản ứng được bản thân vừa làm chuyện tốt gì, lập tức khẩn trương đến mức lời cũng nói không ra, ấp úng một lúc lâu cũng chưa ra được một câu hoàn chỉnh

Cung Viễn Chủy đem bàn tay vừa che miệng Phượng Thần Hy ra sau lưng, bàn tay hơi cuộn lại, đầu ngón tay vuốt qua vị trí chạm vào môi của nàng

Hồi lâu sau, Cung Viễn Chủy mới nói được một câu hoàn chỉnh

"Ta đói rồi"

"Ca ca vẫn đang chờ ta đến dùng bữa, ta đi trước, ngươi tùy ý"

Nói xong, thiếu niên thần sắc hốt hoảng, bước chân vội vàng, dùng tốc độ nhanh nhất đời này mà chạy trốn khỏi đây, để lại Phượng Thần Hy một mình giữa đình viện, nửa ngày vẫn chưa hồi thần

Một lúc sau, Phượng Thần Hy bỗng nhiên cúi đầu nhẹ cười

Nàng không có theo phương hướng cửa Cung Viễn Chủy mà đuổi theo, ngược lại quay người đổi hướng, rời khỏi Giác Cung, trở về Chủy Cung

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vân Chi Vũ: Tuế Hy Viễn Chủy

Số ký tự: 0