Một Đường Đi Kh...
Phong Thanh Dương
2024-11-02 08:34:01
Lâm Tiêu Tiêu tức xì khói, sao trên đời có kẻ vô sỉ đến thế:
- Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi đừng nằm mơ, giẫm lên vết xe đổ!
- Ngươi hãy biến đi, ta thấy ngươi không thể nào hối cải. Lý Thiên Mệnh, tự giải quyết cho tốt, nhớ đừng bao giờ hủy bản thân nữa.
Mộc Tình Tình bị Lý Thiên Mệnh nhìn khó chịu, vì ánh mắt của hắn tràn ngập xâm lược, ánh mắt đó như xuyên thấu tâm hồn nàng, trông thấy điều làm nàng kiêng kị.
Lý Thiên Mệnh biết suy nghĩ của Mộc Tình Tình, nàng muốn giữ gìn cuộc sống tốt đẹp hiện nay. Hắn là người có thể phá hoại mọi thứ khiến nàng nổi lên sát khí và kiêng kị.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta nhớ kỹ lời khuyên của ngươi, Tình Tình.
Mộc Tình Tình không nhịn được nữa:
- Ngươi làm ơn đừng xưng hô ta như vậy nữa được không?
Mộc Tình Tình kỵ nhất là dây dưa không rõ với Lý Thiên Mệnh, nhưng ai kêu ngay từ đầu nàng đã biểu hiện tư thái tha thứ như bạch liên hoa làm chi?
- Vậy nên xưng hô ngươi như thế nào? Hay ta đặt biệt danh cho nhé? Gọi là gì nhỉ, Huyết Hoa nghe hay không?
Đến phút cuối cùng, vào khoảnh khắc bất ngờ nhất, Lý Thiên Mệnh nói ra hai từ này.
Huyết Hoa!
Khi Lý Thiên Mệnh thốt hai chữ Huyết Hoa, hắn thấy rõ con ngươi của Mộc Tình Tình co rút.
Đây là phản ứng đầu tiên khi người bình thường lo âu.
Lâm Phàm rất hiểu Mộc Tình Tình, bây giờ thì hắn ra kết luận trăm phần trăm sát thủ Huyết Hoa Điện được phái đến ám sát hắn trước lúc cuộc chiến thứ hạng là bị Mộc Tình Tình bỏ tiền thuê!
Mọi thứ hợp lý.
Giây phút này, Lý Thiên Mệnh không nói nhiều, hắn mỉm cười, biểu tình nghiền ngẫm nhìn Mộc Tình Tình.
Mộc Tình Tình biết mình đã bị Lý Thiên Mệnh nhìn thấu.
Mới biết tin Lý Thiên Mệnh trở về liền thuê sát thủ đến giết hắn, khiến hắn dạo chơi một vòng trước Quỷ Môn Quan.
Cái gì gọi là tuyệt tình?
Cái gì gọi là độc ác?
Đây mới là tuyệt tình, độc ác thật sự!
Ba năm trước thiết kế hãm hại, cướp đi tất cả của Lý Thiên Mệnh, bị thương nặng trái tim của hắn, giết chết huynh đệ sống chết của hắn!
Ba năm sau, Lý Thiên Mệnh vừa trở về, Mộc Tình Tình âm thầm thuê sát thủ ám sát hắn!
Nếu không bị Tuyết Lam quấy nhiễu thì Lý Thiên Mệnh sớm nghi ngờ Mộc Tình Tình rồi, hôm nay chính thức gặp mặt hắn mới ra kết luận mọi thứ.
Lòng dạ quá ác, thật độc.
Nhưng không sao, điều này càng khiến quyết tâm báo thù của Lý Thiên Mệnh kiên quyết hơn, cho hắn nhìn rõ nàng hơn.
Mộc Tình Tình bị xem thấu, tự biết nói gì với Lý Thiên Mệnh cũng vô ích, nếu đã không chết không ngừng thì nàng chỉ cần bảo vệ hình tượng ở trước mặt công chúng là được.
Mộc Tình Tình mím môi nói với Lâm Tiêu Tiêu:
- Chúng ta đi thôi, ta quá thất vọng với hắn.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Ừ. Lý Thiên Mệnh, từ nay biến cho khuất mặt, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!
Khi hai nàng xoay người, Lý Thiên Mệnh thốt ra bốn chữ:
- Một đường đi khỏe.
Bốn chữ chui vào tai Mộc Tình Tình khiến nàng dừng bước, người khẽ run.
- Tự mình bảo trọng đi.
Mộc Tình Tình không dùng thái độ thánh khiết nói ra câu cuối cùng này, giọng điệu mang hơi hướm uy hiếp, âm trầm lạnh lẽo.
Đây là ngầm cảnh cáo Lý Thiên Mệnh.
Dù hắn biết ai thuê Huyết Hoa Điện thì sao?
Người có quyền có thế khi giết người sẽ lặng lẽ vô hình, một tay che trời.
Bây giờ nàng dựa lưng Lôi Tôn Phủ, Lý Thiên Mệnh vẫn như ba năm trước, không có quyền không có thế.
Mộc Tình Tình rời đi, trong lòng hai người hiểu rằng ngày sau tuyệt đối sẽ là không chết không ngừng.
Hoặc ngươi chết, hoặc ta mất.
Đương nhiên, vì bảo vệ hình tượng Mộc Tình Tình sẽ nói với công chúng rằng nàng mừng thay Lý Thiên Mệnh vì hắn đã thay đổi làm lại con người mới.
Đột nhiên sau lưng hắn vang lên âm thanh ngọt ngào mà trong trẻo như chuông bạc:
- Ca ca!
Âm thanh này có ma lực thanh tẩy tâm linh, giải thoát Lý Thiên Mệnh khỏi tâm lý giết chóc.
Không thể quên trái tim giết chóc nhưng không được chìm đắm trong đó, không thì sẽ rối loạn tâm trí.
Lý Thiên Mệnh nhìn lại, Khương Phi Linh đứng phía sau hắn.
Nói thật ra khi khuôn mặt thuần khiết hoàn mỹ của nàng đập vào mắt là Lý Thiên Mệnh quên luôn Mộc Tình Tình.
Mộc Tình Tình ở trong lòng nhiều người có lẽ là mỹ nhân như đóa sen, trên đời ít ai lấn át được sắc đẹp của nàng. Nhưng so sánh nàng với Khương Phi Linh sẽ dễ dàng tìm được nhiều khuyết điểm trên người nàng.
Ở trong lòng Lý Thiên Mệnh thì Mộc Tình Tình là trái tim đầy kịch độc, Khương Phi Linh là quỳnh tương ngọc dịch mát lành, thậm chí có thể giải độc.
Ba năm qua, hai chữ tình yêu khiến Lý Thiên Mệnh chùn chân, hắn cho rằng đời này sẽ không thích ai nữa, nhưng Khương Phi Linh xuất hiện làm hắn thay đổi ý nghĩ.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Linh Nhi.
Nụ cười xán lạn như mặt trời khác hẳn lúc hắn đối diện với Mộc Tình Tình, trong lòng thì thầm cười nhạt.
- Chúc mừng ca ca trở thành đệ tử đệ nhất, đây là chỗ ở của Linh Nhi và Thanh Nhi trong Thiên Phủ, ca ca vào Thiên Phủ rồi nhớ đến tìm chúng ta chơi.
Khương Phi Linh dúi tờ giấy nhỏ nhăn nheo vào tay Lý Thiên Mệnh, trên giấy có mấy chữ viết xinh đẹp.
Lý Thiên Mệnh cẩn thận cất tờ giấy:
- Chắc chắn rồi.
Khương Phi Linh khen:
- Hôm nay ca ca biểu hiện rất tốt.
Lý Thiên Mệnh nghiêm nghị nói:
- Vì có Linh Nhi ở cho ta can đảm chiến thắng đối thủ!
Tiểu Hoàng Kê ở bên cạnh đập cánh làm bộ dạng nôn mửa:
- Ọe!
Khương Phi Linh cười nói:
- Huỳnh Hỏa ca ca biểu hiện rất tuyệt, phun ra phượng hoàng lửa thật đẹp.
Tiểu Hoàng Kê hào hứng hỏi:
- Thật không? Muốn xem nữa không? Ca ca mỗi ngày sẽ biểu diễn phun lửa cho!
Lý Thiên Mệnh bóp mỏ nó không cho nói nữa:
- Ngươi câm miệng cho ta!
Bộ dạng ngốc manh cố gắng vùng vẫy của Tiểu Hoàng Kê chọc Khương Phi Linh cười khúc khích.
Nàng cười xong chăm chú nhìn Lý Thiên Mệnh, đôi mắt to tròn sáng ngời như hồ nước trong veo:
- Ca ca, có chuyện này ta muốn nói với ca ca.
Lý Thiên Mệnh gật đầu nói:
- Nói đi, ta nghe.
Khương Phi Linh cúi đầu nói:
- Ta biết rõ chuyện của ca ca và bọn họ vào ba năm.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Cho nên Linh Nhi có ghét bỏ ta không?
Khương Phi Linh lắc đầu nói:
- Không phải, ta tin tưởng mắt của mình. Khi ta Phụ Linh lên người ca ca có thể nghe được nhịp tim của ca ca, nghe tiếng nói trong lòng ca ca. Ta thậm chí có thể trông thấy cảnh tượng làm ca ca khó chịu nhất, ta trông thấy bọn họ khi dễ ca ca.
Khương Phi Linh nói đến câu cuối thì hốc mắt ngấn lệ.
Tim Lý Thiên Mệnh nổ tung, ánh mắt hắn vô cùng rung động nhìn Khương Phi Linh.
Vì đã ba năm rồi, trừ mẫu thân ra nàng là người đầu tiên khóc cho cảnh ngộ của hắn.
Nước mắt của nàng chân thực, giọt lệ rơi xuống đất, cũng rơi vào lòng Lý Thiên Mệnh.
Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh rất muốn nói một câu:
Cảm tạ ông trời cho thiếu nữ như vậy xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, dù về sau hai người không sinh ra tình yêu, chỉ có tình bạn thì hắn vẫn vô cùng vui vẻ.
- Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi đừng nằm mơ, giẫm lên vết xe đổ!
- Ngươi hãy biến đi, ta thấy ngươi không thể nào hối cải. Lý Thiên Mệnh, tự giải quyết cho tốt, nhớ đừng bao giờ hủy bản thân nữa.
Mộc Tình Tình bị Lý Thiên Mệnh nhìn khó chịu, vì ánh mắt của hắn tràn ngập xâm lược, ánh mắt đó như xuyên thấu tâm hồn nàng, trông thấy điều làm nàng kiêng kị.
Lý Thiên Mệnh biết suy nghĩ của Mộc Tình Tình, nàng muốn giữ gìn cuộc sống tốt đẹp hiện nay. Hắn là người có thể phá hoại mọi thứ khiến nàng nổi lên sát khí và kiêng kị.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta nhớ kỹ lời khuyên của ngươi, Tình Tình.
Mộc Tình Tình không nhịn được nữa:
- Ngươi làm ơn đừng xưng hô ta như vậy nữa được không?
Mộc Tình Tình kỵ nhất là dây dưa không rõ với Lý Thiên Mệnh, nhưng ai kêu ngay từ đầu nàng đã biểu hiện tư thái tha thứ như bạch liên hoa làm chi?
- Vậy nên xưng hô ngươi như thế nào? Hay ta đặt biệt danh cho nhé? Gọi là gì nhỉ, Huyết Hoa nghe hay không?
Đến phút cuối cùng, vào khoảnh khắc bất ngờ nhất, Lý Thiên Mệnh nói ra hai từ này.
Huyết Hoa!
Khi Lý Thiên Mệnh thốt hai chữ Huyết Hoa, hắn thấy rõ con ngươi của Mộc Tình Tình co rút.
Đây là phản ứng đầu tiên khi người bình thường lo âu.
Lâm Phàm rất hiểu Mộc Tình Tình, bây giờ thì hắn ra kết luận trăm phần trăm sát thủ Huyết Hoa Điện được phái đến ám sát hắn trước lúc cuộc chiến thứ hạng là bị Mộc Tình Tình bỏ tiền thuê!
Mọi thứ hợp lý.
Giây phút này, Lý Thiên Mệnh không nói nhiều, hắn mỉm cười, biểu tình nghiền ngẫm nhìn Mộc Tình Tình.
Mộc Tình Tình biết mình đã bị Lý Thiên Mệnh nhìn thấu.
Mới biết tin Lý Thiên Mệnh trở về liền thuê sát thủ đến giết hắn, khiến hắn dạo chơi một vòng trước Quỷ Môn Quan.
Cái gì gọi là tuyệt tình?
Cái gì gọi là độc ác?
Đây mới là tuyệt tình, độc ác thật sự!
Ba năm trước thiết kế hãm hại, cướp đi tất cả của Lý Thiên Mệnh, bị thương nặng trái tim của hắn, giết chết huynh đệ sống chết của hắn!
Ba năm sau, Lý Thiên Mệnh vừa trở về, Mộc Tình Tình âm thầm thuê sát thủ ám sát hắn!
Nếu không bị Tuyết Lam quấy nhiễu thì Lý Thiên Mệnh sớm nghi ngờ Mộc Tình Tình rồi, hôm nay chính thức gặp mặt hắn mới ra kết luận mọi thứ.
Lòng dạ quá ác, thật độc.
Nhưng không sao, điều này càng khiến quyết tâm báo thù của Lý Thiên Mệnh kiên quyết hơn, cho hắn nhìn rõ nàng hơn.
Mộc Tình Tình bị xem thấu, tự biết nói gì với Lý Thiên Mệnh cũng vô ích, nếu đã không chết không ngừng thì nàng chỉ cần bảo vệ hình tượng ở trước mặt công chúng là được.
Mộc Tình Tình mím môi nói với Lâm Tiêu Tiêu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chúng ta đi thôi, ta quá thất vọng với hắn.
Lâm Tiêu Tiêu nói:
- Ừ. Lý Thiên Mệnh, từ nay biến cho khuất mặt, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!
Khi hai nàng xoay người, Lý Thiên Mệnh thốt ra bốn chữ:
- Một đường đi khỏe.
Bốn chữ chui vào tai Mộc Tình Tình khiến nàng dừng bước, người khẽ run.
- Tự mình bảo trọng đi.
Mộc Tình Tình không dùng thái độ thánh khiết nói ra câu cuối cùng này, giọng điệu mang hơi hướm uy hiếp, âm trầm lạnh lẽo.
Đây là ngầm cảnh cáo Lý Thiên Mệnh.
Dù hắn biết ai thuê Huyết Hoa Điện thì sao?
Người có quyền có thế khi giết người sẽ lặng lẽ vô hình, một tay che trời.
Bây giờ nàng dựa lưng Lôi Tôn Phủ, Lý Thiên Mệnh vẫn như ba năm trước, không có quyền không có thế.
Mộc Tình Tình rời đi, trong lòng hai người hiểu rằng ngày sau tuyệt đối sẽ là không chết không ngừng.
Hoặc ngươi chết, hoặc ta mất.
Đương nhiên, vì bảo vệ hình tượng Mộc Tình Tình sẽ nói với công chúng rằng nàng mừng thay Lý Thiên Mệnh vì hắn đã thay đổi làm lại con người mới.
Đột nhiên sau lưng hắn vang lên âm thanh ngọt ngào mà trong trẻo như chuông bạc:
- Ca ca!
Âm thanh này có ma lực thanh tẩy tâm linh, giải thoát Lý Thiên Mệnh khỏi tâm lý giết chóc.
Không thể quên trái tim giết chóc nhưng không được chìm đắm trong đó, không thì sẽ rối loạn tâm trí.
Lý Thiên Mệnh nhìn lại, Khương Phi Linh đứng phía sau hắn.
Nói thật ra khi khuôn mặt thuần khiết hoàn mỹ của nàng đập vào mắt là Lý Thiên Mệnh quên luôn Mộc Tình Tình.
Mộc Tình Tình ở trong lòng nhiều người có lẽ là mỹ nhân như đóa sen, trên đời ít ai lấn át được sắc đẹp của nàng. Nhưng so sánh nàng với Khương Phi Linh sẽ dễ dàng tìm được nhiều khuyết điểm trên người nàng.
Ở trong lòng Lý Thiên Mệnh thì Mộc Tình Tình là trái tim đầy kịch độc, Khương Phi Linh là quỳnh tương ngọc dịch mát lành, thậm chí có thể giải độc.
Ba năm qua, hai chữ tình yêu khiến Lý Thiên Mệnh chùn chân, hắn cho rằng đời này sẽ không thích ai nữa, nhưng Khương Phi Linh xuất hiện làm hắn thay đổi ý nghĩ.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Linh Nhi.
Nụ cười xán lạn như mặt trời khác hẳn lúc hắn đối diện với Mộc Tình Tình, trong lòng thì thầm cười nhạt.
- Chúc mừng ca ca trở thành đệ tử đệ nhất, đây là chỗ ở của Linh Nhi và Thanh Nhi trong Thiên Phủ, ca ca vào Thiên Phủ rồi nhớ đến tìm chúng ta chơi.
Khương Phi Linh dúi tờ giấy nhỏ nhăn nheo vào tay Lý Thiên Mệnh, trên giấy có mấy chữ viết xinh đẹp.
Lý Thiên Mệnh cẩn thận cất tờ giấy:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chắc chắn rồi.
Khương Phi Linh khen:
- Hôm nay ca ca biểu hiện rất tốt.
Lý Thiên Mệnh nghiêm nghị nói:
- Vì có Linh Nhi ở cho ta can đảm chiến thắng đối thủ!
Tiểu Hoàng Kê ở bên cạnh đập cánh làm bộ dạng nôn mửa:
- Ọe!
Khương Phi Linh cười nói:
- Huỳnh Hỏa ca ca biểu hiện rất tuyệt, phun ra phượng hoàng lửa thật đẹp.
Tiểu Hoàng Kê hào hứng hỏi:
- Thật không? Muốn xem nữa không? Ca ca mỗi ngày sẽ biểu diễn phun lửa cho!
Lý Thiên Mệnh bóp mỏ nó không cho nói nữa:
- Ngươi câm miệng cho ta!
Bộ dạng ngốc manh cố gắng vùng vẫy của Tiểu Hoàng Kê chọc Khương Phi Linh cười khúc khích.
Nàng cười xong chăm chú nhìn Lý Thiên Mệnh, đôi mắt to tròn sáng ngời như hồ nước trong veo:
- Ca ca, có chuyện này ta muốn nói với ca ca.
Lý Thiên Mệnh gật đầu nói:
- Nói đi, ta nghe.
Khương Phi Linh cúi đầu nói:
- Ta biết rõ chuyện của ca ca và bọn họ vào ba năm.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Cho nên Linh Nhi có ghét bỏ ta không?
Khương Phi Linh lắc đầu nói:
- Không phải, ta tin tưởng mắt của mình. Khi ta Phụ Linh lên người ca ca có thể nghe được nhịp tim của ca ca, nghe tiếng nói trong lòng ca ca. Ta thậm chí có thể trông thấy cảnh tượng làm ca ca khó chịu nhất, ta trông thấy bọn họ khi dễ ca ca.
Khương Phi Linh nói đến câu cuối thì hốc mắt ngấn lệ.
Tim Lý Thiên Mệnh nổ tung, ánh mắt hắn vô cùng rung động nhìn Khương Phi Linh.
Vì đã ba năm rồi, trừ mẫu thân ra nàng là người đầu tiên khóc cho cảnh ngộ của hắn.
Nước mắt của nàng chân thực, giọt lệ rơi xuống đất, cũng rơi vào lòng Lý Thiên Mệnh.
Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh rất muốn nói một câu:
Cảm tạ ông trời cho thiếu nữ như vậy xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, dù về sau hai người không sinh ra tình yêu, chỉ có tình bạn thì hắn vẫn vô cùng vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro