Thiên Sư Thiên...
Phong Thanh Dương
2024-11-02 08:34:01
Trừ Vệ Tịnh, trừ thú bản mệnh mới ra, hắn tìm khắp thế giới cũng không thấy thiếu nữ nào sẽ khóc cho hắn.
Tiếng nổ trong lòng hắn không phải tan nát trái tim mà là con tim vỡ nát được chữa lành.
Gặp nàng, hắn có cảm giác kỳ diệu trong vô hình, dường như đã biết trước nàng sẽ xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, dù hai người ít gặp mặt nhau.
Lý Thiên Mệnh bỗng cảm giác nàng đã làm bạn ngàn vạn năm trong sinh mệnh của mình.
Khương Phi Linh ngước đầu lên, mắt sáng ngời nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Ca ca, ta có thể ôm ca ca không?
Thì ra Phụ Linh một lần cho nàng nhìn thấy nhiều như thế, nên nàng mới tốt với hắn, nên khi hắn xuất hiện ở Diễm Đô thì nàng sẵn sàng cho hắn chống lưng.
Nàng lấy thân phận Linh công chúa cho hắn khích lệ và ủng hộ.
Tự mình thể nghiệm mới rõ ràng hơn lời Lý Thiên Mệnh miêu tả.
Khương Phi Linh một chốc trở thành người hiểu rõ hắn nhất.
Khương Phi Linh nhẹ giọng nói:
- Ta muốn một lần nữa nghe nhịp tim, nghe tiếng nói trong lòng ca ca.
Lý Thiên Mệnh giang hai tay:
- Ừm!
Hắn không thèm để ý ánh mắt của người trong thiên hạ, mặc kệ người ta cảm thấy hắn là mặt dày vô sỉ hay mang tiếng xấu đều chẳng sao cả.
Mẫu thân từng nói làm chuyện gì cứ tuân theo lựa chọn của trái tim là được.
Trên đời có nhiều người như thế, để ý ánh mắt, suy nghĩ khác nhau của mỗi người thì sống rất mệt mỏi.
Nên lúc này lòng hắn rung động, cảm thấy ấm áp, hắn rất muốn ôm siết nàng.
Lý Thiên Mệnh ôm Khương Phi Linh vào ngực.
Khương Phi Linh làm đúng như lời đã nói, dán tai vào lồng ngực Lý Thiên Mệnh, tập trung nghe tiếng tim đập của hắn.
Khương Phi Linh nhoẻn miệng cười, vui vẻ nói:
- Ca ca, mới rồi trong lòng ca ca rất nóng nảy, nhưng giờ đã yên tĩnh lại, rất êm tai.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Là muội cho ta bình yên.
Trong giờ phút ấm áp này, một giọng nói ồn ào phá hủy không khí:
- Làm gì đấy, sàm sỡ Linh Nhi trước công chúng, còn nói bùi tai như vậy, các ngươi nghĩ những người ở đây mù mắt hả?
Gò má Khương Phi Linh hây hồng như trái đào mật mới chín:
- Huỳnh Hỏa xấu, đừng nói bừa!
Khương Phi Linh nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Lý Thiên Mệnh, nhưng mắt không nhìn quanh, chứng minh nàng không quan tâm ánh mắt người đời còn hơn hắn.
Hiện giờ trong thế giới của nàng thậm chí không có những người này.
Tiểu Hoàng Kê làm bộ dáng đau khổ, khó tin:
- Ai nói bậy? Ha ha, nàng nói xem Lý Thiên Mệnh xấu như thế, ta thì đẹp trai, cô nương xinh đẹp như nàng sao mắt chẳng sáng chút nào, bỏ qua nhan sắc như ta!
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Huỳnh Hỏa, không ngờ mặt của ngươi nhỏ mà da mặt dày còn hơn mông con voi!
Cái ôm vừa rồi làm hắn lưu luyến suốt đời khó quên, cảm giác giây phút này thật tốt đẹp.
Điều duy nhất không tốt đẹp là Lý Thiên Mệnh tình cờ ánh mắt giao nhau với Mộc Tình Tình.
Mộc Tình Tình đang đi bỗng ngoái đầu lại, thấy Lý Thiên Mệnh và đệ nhất mỹ nhân Chu Tước quốc trong truyền thuyết ôm nhau.
Khương Phi Linh còn dựa vào lồng ngực Lý Thiên Mệnh, rõ ràng không phải hắn bắt buộc nàng hay giở trò lưu manh.
Khoảnh khắc đó mắt Mộc Tình Tình lồi ra như sắp rớt xuống đất.
Không cần nói Lý Thiên Mệnh cũng biết nội tâm của Mộc Tình Tình đang hoạt động phong phú. Nàng là loại người thích so bì, nàng so sánh Lý Thiên Mệnh và Lâm Tiêu Đình, cuối cùng chọn Lâm Tiêu Đình.
Giờ nàng so bì với Khương Phi Linh, địa vị hay nhan sắc của nàng đều bị đè bẹp. Nhưng Linh công chúa ở chung chỗ với Lý Thiên Mệnh vốn bị nàng vứt bỏ và hủy diệt, hai người ôm nhau giữa ban ngày ban mặt.
Người trong thiên hạ sẽ nhận định quan hệ của họ như thế nào? Đã quá rõ ràng rồi.
Vui đây, nhìn sao thì Lý Thiên Mệnh giống như nghịch tập.
Đánh bại Lâm Tiêu Tiêu, lấy được thân phận đệ tử đệ nhất đều không gây sốt bằng hắn và Linh công chúa ôm nhau trước đám đông.
Trở thành đệ tử đệ nhất có lẽ sẽ có người nói hắn không có đủ thiên phú, chỉ dựa vào ưu thế tuổi tác.
Nhưng giải thích thế nào về quan hệ giữa hắn và Linh công chúa?
Không ai giải thích được, không hiểu nổi, khó tin, ngoài ra không còn lời nào để nói.
Khi ánh mắt giao nhau với Mộc Tình Tình, Lý Thiên Mệnh nở nụ cười, hắn làm động tác nôn mửa.
Lý Thiên Mệnh xoay người, cười rạn rỡ như mặt trời với Khương Phi Linh, hoàn toàn phớt lờ Mộc Tình Tình.
Ý của Lý Thiên Mệnh rất rõ ràng: Ngươi ghê tởm khiến ta buồn nôn.
Tất cả mới chỉ bắt đầu, những gì đã nợ hắn rồi sẽ phải từ từ trả lại cho hắn!
Mộc Tình Tình, Lâm Tiêu Tiêu cắm đầu đi thẳng.
Người trong chiến trường Viêm Hoàng ngẩn ngơ nhìn Lý Thiên Mệnh, bao gồm các bạn học cũ của hắn.
Khi Lý Thiên Mệnh lấy được đệ tử đệ nhất, có mối quan hệ kỳ diệu với Linh công chúa làm đám bạn học cũ không nói nên lời. Ví dụ như Phương Chiêu, gã ước gì tìm được cái hố chui vào.
Các đệ tử chiến trường Viêm Hoàng từ xem thường chán ghét đến hâm mộ, thậm chí tâm phục khẩu phục.
Bọn họ không hiểu vì sao Linh công chúa có quan hệ như vậy với một người tiếng xấu đầy mình, trong lòng họ thầm chửi rủa.
Nhưng bọn họ không có quyền lời ảnh hưởng suy nghĩ, cách làm của Linh công chúa, trừ hâm mộ ghen ghét ra họ không nói được gì.
Có lẽ nhiều tiếng thở dài phát ra từ phòng riêng cũng đến từ ghen tị.
Lý Thiên Mệnh hôm nay khiến họ tâm tình phức tạp.
Quan trọng là hai người trẻ tuổi vẫn tiếp tục thân thiết trước bao ánh nhìn.
Lý Thiên Mệnh dốc hết tài năng ra chọc Khương Phi Linh cười khúc khích không ngừng. Khi nàng cười sẽ lộ lúm đồng tiền rất xinh, đây là giây phút nàng đẹp nhất.
Một bóng áo xanh xông đến ngăn giữa Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh, đó là Thanh công chúa đang rất khó chịu.
Thanh công chúa trừng Khương Phi Linh:
- Linh Nhi, ngươi điên rồi! Đồ ngốc, cho tên nông dân này ăn bớt ngay trước mặt công chúng!
Khương Phi Linh mỉm cười nói:
- Ta cố ý làm như vậy.
Nụ cười này khiến người khó mà tức giận.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Này, có phải nàng đã quên hứa gì với ta không? Thanh công chúa, dám chơi không dám chịu hả?
Lúc trước chính miệng Thanh công chúa nói nếu Lý Thiên Mệnh trở thành đệ tử đệ nhất thì nàng sẽ mặc kệ hắn và Khương Phi Linh.
Thanh công chúa liếc xéo:
- Câm mồm, đồ dê xồm, lưu manh thối vô sỉ!
Lý Thiên Mệnh khinh thường nói:
- Nói không giữ lời, như vậy có xứng đôi với thân phận của nàng không?
Khương Phi Linh kéo Khương Thanh Loan lại khiến nàng ta bớt giận:
- Được rồi, Thanh Nhi đừng ồn nữa. Ca ca, chúng ta về trước, nhớ đến Thiên Phủ tìm chúng ta.
Thanh công chúa khiêu khích nói:
- Ngươi dám đến thì ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!
- Ha ha.
Lý Thiên Mệnh lười cãi cọ với nàng, lúc trước là chính miệng nàng đồng ý ước hẹn.
Tiểu Hoàng Kê bĩu môi nói:
- Này, ngươi cũng rảnh thật, ngươi đâu cưới Linh Nhi về được, chia rẽ hai người kia làm gì?
Thanh công chúa trợn to mắt nói:
- Vớ vẩn! Ta tuyệt đối không để tên mang tiếng xấu này ảnh hưởng thanh danh của Linh Nhi!
Thanh công chúa dắt tay Khương Phi Linh bối rối không biết làm sao, kéo nàng đi.
Khi đi, Khương Phi Linh đá lông nheo với Lý Thiên Mệnh.
Ý bảo Lý Thiên Mệnh hãy tin tưởng quan hệ giữa nàng và Thanh Nhi, hai người thân còn hơn tỷ muội ruột, nàng có thể giải quyết Thanh công chúa.
Sau khi hai người đi, Lý Thiên Mệnh bị Vệ Tử Côn kêu lại.
Vệ Tử Côn dặn bảo:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi tạm nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau đến tìm ta, ta mang ngươi vào Thiên Phủ. Trở thành đệ tử Thiên Phủ cần tuyển chọn thiên sư, hai ngày này ngươi hãy hỏi Mộ Uyển, tìm hiểu về các thiên sư Thiên Phủ.
- Rõ thưa điện chủ.
Lý Thiên Mệnh rời khỏi chiến trường, dù sao cuộc chiến thứ hạng còn cần kết thúc màn cuối.
Thiên Phủ là thánh địa của Viêm Hoàng học cung, chế độ dạy học khác với học cung.
Học cung là chế độ lớp, một thượng sư dẫn lớp, bình thường tu luyện mười hai năm rồi tốt nghiệp lớp cao cấp, sau khi rời khỏi học cung sẽ lấy thân phận đệ tử góp sức cho Chu Tước quốc.
Tiếng nổ trong lòng hắn không phải tan nát trái tim mà là con tim vỡ nát được chữa lành.
Gặp nàng, hắn có cảm giác kỳ diệu trong vô hình, dường như đã biết trước nàng sẽ xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, dù hai người ít gặp mặt nhau.
Lý Thiên Mệnh bỗng cảm giác nàng đã làm bạn ngàn vạn năm trong sinh mệnh của mình.
Khương Phi Linh ngước đầu lên, mắt sáng ngời nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Ca ca, ta có thể ôm ca ca không?
Thì ra Phụ Linh một lần cho nàng nhìn thấy nhiều như thế, nên nàng mới tốt với hắn, nên khi hắn xuất hiện ở Diễm Đô thì nàng sẵn sàng cho hắn chống lưng.
Nàng lấy thân phận Linh công chúa cho hắn khích lệ và ủng hộ.
Tự mình thể nghiệm mới rõ ràng hơn lời Lý Thiên Mệnh miêu tả.
Khương Phi Linh một chốc trở thành người hiểu rõ hắn nhất.
Khương Phi Linh nhẹ giọng nói:
- Ta muốn một lần nữa nghe nhịp tim, nghe tiếng nói trong lòng ca ca.
Lý Thiên Mệnh giang hai tay:
- Ừm!
Hắn không thèm để ý ánh mắt của người trong thiên hạ, mặc kệ người ta cảm thấy hắn là mặt dày vô sỉ hay mang tiếng xấu đều chẳng sao cả.
Mẫu thân từng nói làm chuyện gì cứ tuân theo lựa chọn của trái tim là được.
Trên đời có nhiều người như thế, để ý ánh mắt, suy nghĩ khác nhau của mỗi người thì sống rất mệt mỏi.
Nên lúc này lòng hắn rung động, cảm thấy ấm áp, hắn rất muốn ôm siết nàng.
Lý Thiên Mệnh ôm Khương Phi Linh vào ngực.
Khương Phi Linh làm đúng như lời đã nói, dán tai vào lồng ngực Lý Thiên Mệnh, tập trung nghe tiếng tim đập của hắn.
Khương Phi Linh nhoẻn miệng cười, vui vẻ nói:
- Ca ca, mới rồi trong lòng ca ca rất nóng nảy, nhưng giờ đã yên tĩnh lại, rất êm tai.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Là muội cho ta bình yên.
Trong giờ phút ấm áp này, một giọng nói ồn ào phá hủy không khí:
- Làm gì đấy, sàm sỡ Linh Nhi trước công chúng, còn nói bùi tai như vậy, các ngươi nghĩ những người ở đây mù mắt hả?
Gò má Khương Phi Linh hây hồng như trái đào mật mới chín:
- Huỳnh Hỏa xấu, đừng nói bừa!
Khương Phi Linh nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Lý Thiên Mệnh, nhưng mắt không nhìn quanh, chứng minh nàng không quan tâm ánh mắt người đời còn hơn hắn.
Hiện giờ trong thế giới của nàng thậm chí không có những người này.
Tiểu Hoàng Kê làm bộ dáng đau khổ, khó tin:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ai nói bậy? Ha ha, nàng nói xem Lý Thiên Mệnh xấu như thế, ta thì đẹp trai, cô nương xinh đẹp như nàng sao mắt chẳng sáng chút nào, bỏ qua nhan sắc như ta!
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Huỳnh Hỏa, không ngờ mặt của ngươi nhỏ mà da mặt dày còn hơn mông con voi!
Cái ôm vừa rồi làm hắn lưu luyến suốt đời khó quên, cảm giác giây phút này thật tốt đẹp.
Điều duy nhất không tốt đẹp là Lý Thiên Mệnh tình cờ ánh mắt giao nhau với Mộc Tình Tình.
Mộc Tình Tình đang đi bỗng ngoái đầu lại, thấy Lý Thiên Mệnh và đệ nhất mỹ nhân Chu Tước quốc trong truyền thuyết ôm nhau.
Khương Phi Linh còn dựa vào lồng ngực Lý Thiên Mệnh, rõ ràng không phải hắn bắt buộc nàng hay giở trò lưu manh.
Khoảnh khắc đó mắt Mộc Tình Tình lồi ra như sắp rớt xuống đất.
Không cần nói Lý Thiên Mệnh cũng biết nội tâm của Mộc Tình Tình đang hoạt động phong phú. Nàng là loại người thích so bì, nàng so sánh Lý Thiên Mệnh và Lâm Tiêu Đình, cuối cùng chọn Lâm Tiêu Đình.
Giờ nàng so bì với Khương Phi Linh, địa vị hay nhan sắc của nàng đều bị đè bẹp. Nhưng Linh công chúa ở chung chỗ với Lý Thiên Mệnh vốn bị nàng vứt bỏ và hủy diệt, hai người ôm nhau giữa ban ngày ban mặt.
Người trong thiên hạ sẽ nhận định quan hệ của họ như thế nào? Đã quá rõ ràng rồi.
Vui đây, nhìn sao thì Lý Thiên Mệnh giống như nghịch tập.
Đánh bại Lâm Tiêu Tiêu, lấy được thân phận đệ tử đệ nhất đều không gây sốt bằng hắn và Linh công chúa ôm nhau trước đám đông.
Trở thành đệ tử đệ nhất có lẽ sẽ có người nói hắn không có đủ thiên phú, chỉ dựa vào ưu thế tuổi tác.
Nhưng giải thích thế nào về quan hệ giữa hắn và Linh công chúa?
Không ai giải thích được, không hiểu nổi, khó tin, ngoài ra không còn lời nào để nói.
Khi ánh mắt giao nhau với Mộc Tình Tình, Lý Thiên Mệnh nở nụ cười, hắn làm động tác nôn mửa.
Lý Thiên Mệnh xoay người, cười rạn rỡ như mặt trời với Khương Phi Linh, hoàn toàn phớt lờ Mộc Tình Tình.
Ý của Lý Thiên Mệnh rất rõ ràng: Ngươi ghê tởm khiến ta buồn nôn.
Tất cả mới chỉ bắt đầu, những gì đã nợ hắn rồi sẽ phải từ từ trả lại cho hắn!
Mộc Tình Tình, Lâm Tiêu Tiêu cắm đầu đi thẳng.
Người trong chiến trường Viêm Hoàng ngẩn ngơ nhìn Lý Thiên Mệnh, bao gồm các bạn học cũ của hắn.
Khi Lý Thiên Mệnh lấy được đệ tử đệ nhất, có mối quan hệ kỳ diệu với Linh công chúa làm đám bạn học cũ không nói nên lời. Ví dụ như Phương Chiêu, gã ước gì tìm được cái hố chui vào.
Các đệ tử chiến trường Viêm Hoàng từ xem thường chán ghét đến hâm mộ, thậm chí tâm phục khẩu phục.
Bọn họ không hiểu vì sao Linh công chúa có quan hệ như vậy với một người tiếng xấu đầy mình, trong lòng họ thầm chửi rủa.
Nhưng bọn họ không có quyền lời ảnh hưởng suy nghĩ, cách làm của Linh công chúa, trừ hâm mộ ghen ghét ra họ không nói được gì.
Có lẽ nhiều tiếng thở dài phát ra từ phòng riêng cũng đến từ ghen tị.
Lý Thiên Mệnh hôm nay khiến họ tâm tình phức tạp.
Quan trọng là hai người trẻ tuổi vẫn tiếp tục thân thiết trước bao ánh nhìn.
Lý Thiên Mệnh dốc hết tài năng ra chọc Khương Phi Linh cười khúc khích không ngừng. Khi nàng cười sẽ lộ lúm đồng tiền rất xinh, đây là giây phút nàng đẹp nhất.
Một bóng áo xanh xông đến ngăn giữa Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh, đó là Thanh công chúa đang rất khó chịu.
Thanh công chúa trừng Khương Phi Linh:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Linh Nhi, ngươi điên rồi! Đồ ngốc, cho tên nông dân này ăn bớt ngay trước mặt công chúng!
Khương Phi Linh mỉm cười nói:
- Ta cố ý làm như vậy.
Nụ cười này khiến người khó mà tức giận.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Này, có phải nàng đã quên hứa gì với ta không? Thanh công chúa, dám chơi không dám chịu hả?
Lúc trước chính miệng Thanh công chúa nói nếu Lý Thiên Mệnh trở thành đệ tử đệ nhất thì nàng sẽ mặc kệ hắn và Khương Phi Linh.
Thanh công chúa liếc xéo:
- Câm mồm, đồ dê xồm, lưu manh thối vô sỉ!
Lý Thiên Mệnh khinh thường nói:
- Nói không giữ lời, như vậy có xứng đôi với thân phận của nàng không?
Khương Phi Linh kéo Khương Thanh Loan lại khiến nàng ta bớt giận:
- Được rồi, Thanh Nhi đừng ồn nữa. Ca ca, chúng ta về trước, nhớ đến Thiên Phủ tìm chúng ta.
Thanh công chúa khiêu khích nói:
- Ngươi dám đến thì ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!
- Ha ha.
Lý Thiên Mệnh lười cãi cọ với nàng, lúc trước là chính miệng nàng đồng ý ước hẹn.
Tiểu Hoàng Kê bĩu môi nói:
- Này, ngươi cũng rảnh thật, ngươi đâu cưới Linh Nhi về được, chia rẽ hai người kia làm gì?
Thanh công chúa trợn to mắt nói:
- Vớ vẩn! Ta tuyệt đối không để tên mang tiếng xấu này ảnh hưởng thanh danh của Linh Nhi!
Thanh công chúa dắt tay Khương Phi Linh bối rối không biết làm sao, kéo nàng đi.
Khi đi, Khương Phi Linh đá lông nheo với Lý Thiên Mệnh.
Ý bảo Lý Thiên Mệnh hãy tin tưởng quan hệ giữa nàng và Thanh Nhi, hai người thân còn hơn tỷ muội ruột, nàng có thể giải quyết Thanh công chúa.
Sau khi hai người đi, Lý Thiên Mệnh bị Vệ Tử Côn kêu lại.
Vệ Tử Côn dặn bảo:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi tạm nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau đến tìm ta, ta mang ngươi vào Thiên Phủ. Trở thành đệ tử Thiên Phủ cần tuyển chọn thiên sư, hai ngày này ngươi hãy hỏi Mộ Uyển, tìm hiểu về các thiên sư Thiên Phủ.
- Rõ thưa điện chủ.
Lý Thiên Mệnh rời khỏi chiến trường, dù sao cuộc chiến thứ hạng còn cần kết thúc màn cuối.
Thiên Phủ là thánh địa của Viêm Hoàng học cung, chế độ dạy học khác với học cung.
Học cung là chế độ lớp, một thượng sư dẫn lớp, bình thường tu luyện mười hai năm rồi tốt nghiệp lớp cao cấp, sau khi rời khỏi học cung sẽ lấy thân phận đệ tử góp sức cho Chu Tước quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro