Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Phong Linh Hạc

Phong Thanh Dương

2024-11-02 08:34:01

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Nhưng nếu ngay cả thượng sư cũng xem nhẹ hắn thì sao?

Mộ Uyển hé môi, không nói chuyện.

- Mục tiêu của hắn là muốn vào Thiên Phủ, nếu được vào Thiên Phủ thì sau này mọi thứ đều có thể làm được. Nhưng xin thượng sư yên tâm, hắn có tín niệm mà người thường không có, người có tín niệm như vậy sẽ không thua, vì không ai biết hắn đã chịu đựng những gì suốt ba năm qua.

Lý Thiên Mệnh không ngờ mình tìm được cảm giác điên cuồng khi nói chuyện với Mộ Uyển thượng sư.

Hắn giải phóng cảm xúc điên cuồng, cảm giác mình như thú hoang nổi điên, máu xé rách mạch máu chảy tràn vào đầu óc, thế giới biến thành màu đỏ.

Trong màu đỏ, cảnh tượng ngày đó của ba năm trước không ngờ lặp lại, những cọng lông chim nhổ từ người Kim Vũ rơi rụng đầy đất.

Mỗi cọng lông dính nước mắt và giọt máu đau đớn của nó.

Thiên Mệnh, cứu ta!

Bốn chữ này như kim độc đâm vào não, cảm giác đau đớn kia có thể khiến người biến thành thú dữ.

Màu đỏ đậm đặc quánh làm hắn ngộp thở.

Ba năm.

Trong thế giới khác nó có khỏe không?

Nó sẽ hận hắn chứ? Đã ba năm nhưng vẫn chưa đòi lại công bằng cho nó.

Ai nói nó sẽ chờ mười năm, hắn sẽ chờ mười năm dài?

Cảm xúc lúc này khiến lồng ngực của Lý Thiên Mệnh như tràn ngập dung nham, vô số dung nham tuôn vào, tùy thời nổ tung.

- Hài tử . . .

Vòng tay ấm áp mềm mại cho trái tim nóng rực một chỗ dựa, có lẽ vòng tay dịu dàng này bẩm sinh có sức mạnh khiến người bình ổn lại.

Sắc đỏ trong mắt hắn dần rút đi.

Thì ra Mộ Uyển nhẹ nhàng ôm hắn, hai tay nhẹ vuốt đầu và lưng hắn, khiến hắn như dã thú dần bình tĩnh lại.

Vòng tay mềm mại khiến người khó quên.

Lý Thiên Mệnh bỗng hỏi:

- Thượng sư, sau này ta biểu diễn trạng thái vừa rồi thêm vài lần thì thượng sư vẫn sẽ ôm ta như vậy chứ?

- Nghịch ngợm!

Mộ Uyển thượng sư không thả lỏng tay ra, có lẽ dùng dịu dàng hòa tan núi lửa đem lại cảm giác thành tựu khiến nàng khá vừa lòng.

Bàn tay nhéo thịt sau gáy Lý Thiên Mệnh hơi siết chặt, làm hắn đau nhe răng trợn mắt.

Mộ Uyển thả lỏng tay ra, vui sướng khi người gặp họa nhìn hắn:

- Cho ngươi biết kết cuộc dám đùa giỡn ta.

- Nhưng thượng sư, ta vẫn được lợi.

Tuy cổ bị nhéo đau nhưng cảm giác ấm áp mềm mại vừa rồi rất khó quên.

- Biến!

Mộ Uyển phát hiện mình không lấn lướt hắn được, hình như hắn đã thay đổi, Lý Thiên Mệnh ba năm trước rất ngoan và ngây thơ.

- Biết, biến ngay đây.

Lý Thiên Mệnh túm lấy Tiểu Hoàng Kê ở một bên xem kịch vui, co chân bỏ chạy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đã ăn bớt rồi, nếu còn ở lại đây chắc chắn sẽ bị đánh.

Khi gió thổi vào mũi, miệng Lý Thiên Mệnh mới nhận ra ngọn lửa vẫn đốt cháy trong lồng ngực.

Lý Thiên Mệnh ngước đầu nhìn phía sau Phượng Hoàng Sơn, hắn biết chỗ đó là Thiên Phủ.

Có lẽ người kia và nàng ta đã biết tin hắn trở về.

. . .

Cuộc chiến qua ải vẫn chưa kết thúc, đợi khi cuộc chiến qua ải hoàn toàn chấm dứt, đủ số danh ngạch Viêm Hoàng học cung, nghỉ dưỡng vài ngày mới tổ chức cuộc chiến thứ hạng.

Lý Thiên Mệnh còn một thời gian ngắn để cố gắng, nên hắn trở về từ Mộ Phong Đường, định tập trung tu luyện.

Thượng sư thống nhất xếp chỗ ở trong học cung, đi lĩnh chìa khóa là được.

Khiến Lý Thiên Mệnh bất ngờ là người phụ trách phát chìa khóa là bạn học cũ Lâm Thanh Vũ.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Phương Chiêu đâu?

Lâm Thanh Vũ đáp:

- Bên chiến trường Viêm Hoàng còn chút việc, ta qua đây trước giúp Mộ Uyển thượng sư ít việc nhỏ.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Cho ta một vị trí yên tịnh.

Lâm Thanh Vũ đưa cho hắn chìa khóa chỗ xa xôi hẻo lánh:

- Đây.

Lý Thiên Mệnh cầm chìa khóa, từ biệt:

- Tạm biệt, Thanh Vũ.

Nói thật ra Lâm Thanh Vũ đã rất tốt rồi, ít ra không bỏ đá xuống giếng như Phương Chiêu.

Khi Lý Thiên Mệnh bước đi, Lâm Thanh Vũ kêu lên:

- Thiên Mệnh!

Lý Thiên Mệnh quay đầu hỏi:

- Có chuyện gì?

Lâm Thanh Vũ nói:

- Lúc trước Phương Chiêu trở lại, hắn rất tức giận vì lời nói của ngươi, hắn nói qua vài ngày sẽ cho ngươi biết tay. Nếu hắn đến, ngươi đừng ra khỏi cửa hoặc bẩm báo ngay cho thượng sư.

- Hiện giờ cảnh giới của hắn là gì?

Lý Thiên Mệnh không ngạc nhiên khi biết tính toán của Phương Chiêu, có một số người cứ cảm thấy mình cao hơn người, cho rằng tu luyện nhiều hơn ba năm thì có thể làm này làm kia.

Lâm Thanh Vũ trả lời:

- Linh Nguyên cảnh đệ nhị trọng, sắp đột phá đệ tam trọng.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ba năm mà hắn chỉ từ Thú Mạch đệ cửu trọng đến Linh Nguyên cảnh đệ nhị trọng, rác rưởi, nàng kêu hắn cứ trực tiếp tìm ta.

Ba năm trước, là Lý Thiên Mệnh đứng ra bênh gã, ba năm sau, vì xích mích vài câu, ảnh hưởng cảm giác ưu việt làm sư ca của gã mà tuyên bố đòi đánh hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Thiên Mệnh chỉ biết cười nhạt với loại người này.

Lâm Thanh Vũ lắc đầu nói:

- Ngươi cần gì tự chuốc lấy khổ.

- Sao nàng biết ta tự chuốc khổ?

Lâm Thanh Vũ nhắc nhở:

- Thiên phú của Phương Chiêu không đáng gì trong học cung, nhưng hắn không phải mười lăm, sáu tuổi.

Lý Thiên Mệnh bật cười, xoay người đi.

Nhiều đệ tử mới vây xem phía sau, khi Lý Thiên Mệnh đi tới gần thì các đệ tử vội dạt ra như thể hắn mang theo ôn dịch.

Từ khi hắn trở về học cung, trừ Mộ Uyển thượng sư ra hình như không có ai muốn đến gần hắn.

- Người này bị ngốc à?

- Phương Chiêu sư huynh muốn dạy cho hắn bài học mà hắn còn dám tranh luận.

- Ta không hiểu nổi, vì sao Mộ Uyển thượng sư chiêu bại loại mang tiếng xấu như vậy vào làm gì, nếu biết trước thì ta đã không chọn lớp Mộ Uyển.

- Chung lớp với hắn thật bực, loại người này nên chết từ ba năm trước!

- Lâm Tiêu Đình hơi nhân từ, gặp ta là đã giết luôn rồi, sẽ không ai trách móc gì.

- Thôi, bớt nói vài câu, ta cảm giác Mộ Uyển thượng sư khá thích hắn.

- Biết rồi.

Những câu nói này không chút sáng ý, Lý Thiên Mệnh đã nghe mòn tai.

Hắn rất đơn giản, cũng rất vô tư, Lâm Thanh Vũ cho hắn chỗ ở đúng là hẻo lánh, mấy năm chưa có ai ở.

Nơi này không được quét dọn, cỏ dại mọc lan tràn. Lý Thiên Mệnh lười dọn dẹp, mặc cho nó bốc mùi hôi nồng nặc, đốt cháy hết là xong. Hắn bắt đầu tu luyện.

Hiện giờ nhiệm vụ tu luyện của hắn rất nặng, có bốn môn chiến quyết đều chỉ mới nhập môn, còn phải điên cuồng hấp thu Thú Nguyên trong hỏa ngọc nâng cao cảnh giới.

Cuộc chiến thứ hạng sắp bắt đầu, phải giành giật từng giây.

Hỏa Ảnh Mê Tung Bộ, Bôn Lôi Cửu Tiên, Minh Hỏa Quỷ Trảo đều phát huy công hiệu kỳ diệu trên cuộc chiến qua ải, chứng minh các chiến quyết này rất thích hợp với hắn.

Nhưng Lý Thiên Mệnh biết rõ với trình độ trước mắt muốn vào Thiên Phủ thì còn kém hơn Thần Diệu, Lâm Tiêu Tiêu một chút.

May mắn còn cơ hội rèn luyện trước khi bước vào cuộc chiến qua ải.

Cuộc chiến này vô cùng then chốt với Lý Thiên Mệnh, lần này không vào Thiên Phủ thì phải chờ cơ hội thử thách khác, ảnh hưởng thời gian chữa bệnh cho mẫu thân.

Dù Vệ Tịnh có Thanh Linh Thảo nhưng sẽ không chống chọi được bao lâu.

Tiếp theo Lý Thiên Mệnh tranh thủ thời gian, dù là ban ngày hay buổi tối hắn đều không gặp ai, tập trung chìm trong tu luyện.

Tiểu Hoàng Kê được thỏa thích ăn hỏa ngọc thiên văn màu vàng, làm nó phấn khởi muốn chết.

Mỗi ngày ăn hỏa ngọc như cắn hạt dưa, lực lượng lửa hùng hồn bá đạo bộc phát ra khiến gà con vẫn luôn cháy lửa. Nó không lo lắng, đôi khi không chịu nổi sẽ chuyển sang người Lý Thiên Mệnh, cho hắn cũng bị đốt cháy thỏa thích.

Người trong lòng có tín niệm thì tu luyện cũng tiến nhanh vù vù.

Cộng thêm thiên phú đỉnh cấp, cung ứng hỏa ngọc đầy đủ, Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê tiến bộ các mặt nhanh chóng mặt.

Sau khi cả hai tiêu hao ba trăm hỏa ngọc, thành công đột phá đến Thú Mạch cảnh đệ cửu trọng.

Đây là cảnh giới Thú Mạch cảnh viên mãn, đến cảnh giới này thì Thú Mạch toàn thân đều đã quán thông, là vòng tròn hoàn chỉnh.

Đã tu luyện xong đại cảnh giới thứ nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Số ký tự: 0