Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Phong Linh Hạc...

Phong Thanh Dương

2024-11-02 08:34:01

Tiếp theo là Linh Nguyên cảnh, tu luyện Linh Nguyên cảnh thì điều đầu tiên là cần ngưng tụ ra Linh Nguyên.

Lý Thiên Mệnh đã có kinh nghiệm tu Linh Nguyên cảnh, nhưng hắn tạm thời không gấp gáp. Sau khi Thú Mạch cảnh viên mãn, Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng của cả hai đã rất hùng hồn thô bạo, hắn cần ưu tiên củng cố cảnh giới hiện giờ, và tiếp tục tôi luyện bốn môn chiến quyết.

Lý Thiên Mệnh có kinh nghiệm Linh Nguyên cảnh, Tiểu Hoàng Kê thì có cách tu luyện.

Lý Thiên Mệnh nghe gà con nói khi lên Thú Mạch cảnh đệ cửu trọng thì Luyện Ngục Vĩnh Hằng Kinh ẩn trong huyết mạch của nó đã hiện ra công pháp tu luyện Linh Nguyên cảnh.

Tiếp theo để Tiểu Hoàng Kê dẫn dắt ngưng tụ Linh Nguyên là được.

Linh Nguyên cảnh là cảnh giới hoàn toàn mới, Lý Thiên Mệnh đã tràn ngập mong đợi.

Vừa ổn cố cảnh giới xong bên ngoài chợt vang tiếng ồn ào.

Lý Thiên Mệnh biết ngay Phương Chiêu đến tìm mình.

Điều này cũng nói lên Phương Chiêu đã hết bận, chắc cuộc chiến qua ải kết thúc rồi, có lẽ cuộc chiến thứ hạng sẽ bắt đầu trong hai, ba ngày này.

Áp lực trước khi đại chiến như thú khổng lồ áp sát.

Giọng Phương Chiêu từ ngoài cửa vọng vào:

- Lý Thiên Mệnh, ta mang các huynh đệ đến thăm ngươi đây!

Nghe động tĩnh thì khá đông người kéo đến.

Lý Thiên Mệnh sửa soạng một chút rồi đi ra ngoài.

Hắn ngước đầu xem, quả nhiên khá đông người, đều thuộc lớp Mộ Uyển cũ giờ đã thăng lên lớp trung cấp. Có bảy, tám người, đều là khuôn mặt quen thuộc, ngày xưa khi mới vào học cung bọn họ cùng nhau vui đùa, cùng tu luyện.

Lâm Thanh Vũ ở trong đám người, nàng có vẻ lo rầu, vì biết lý do Phương Chiêu đến đây.

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Phương Chiêu, Thanh Vũ, Quan Hùng, Triệu Dĩnh, Trần Khôn Hòa, đều là khách ít đến, đã lâu không gặp.

Phương Chiêu châm chọc:

- Đúng vậy, ba năm trước ngươi đừng làm chuyện mất mặt đó thì đã cùng chúng ta thăng lên lớp trung cấp rồi, không cần ở chung với đám bạn nhỏ.

Lư Quan Hùng lắc đầu nói:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi không biết rằng sau khi ngươi làm ra sai lầm lớn, huynh đệ cả lớp đi ra ngoài không ngẩng đầu lên được. Ba năm, mọi người khó khăn quên ngươi nhưng ngươi lại đi ra mất mặt.

Lý Thiên Mệnh cười hỏi:

- Mọi người lâu không gặp, lẽ ra nên ôn chuyện mà sao nghe như các vị đến thảo phạt ta?

Trừ những bạn học cũ ra cũng có nhiều bạn học mới bị hấp dẫn kéo đến xem. Mấy ngày nay bọn họ đã làm quen với nhau, nhưng không ai đến thăm Lý Thiên Mệnh.

Phương Chiêu liếm môi, sắc mặt âm trầm hỏi:

- Lý Thiên Mệnh, bây giờ ngươi đã hèn rồi sao? Mấy hôm trước ngươi còn khiêu khích bảo ta đến tìm ngươi mà.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Sợ thì không, nhưng cảm thấy từng còn chút tình cảm, hơi ngại đánh ngươi thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mấy người kia nghe vậy ngó nhau. Bọn họ có nghe đồn Lý Thiên Mệnh trở về hơi kiêu ngạo, giờ xem ra đúng thật.

- Cạn lời, đến bây giờ hắn vẫn ngu xuẩn như vậy. Phương Chiêu, đập hắn đi, cho hắn nhớ đời.

- Đúng vậy!

- Cho hắn kiến thức kẻ phế ba năm như hắn không thể so sánh với sư huynh lớp trung cấp!

Bị cả đám xúi giục, Phương Chiêu vui lòng nghe theo.

Phương Chiêu chỉ vào Lý Thiên Mệnh, nói:

- Ta đang giúp đỡ ngươi, cho ngươi nhớ lâu một chút. Sau này gặp sư huynh sư tỷ khác phải biết lấy thái độ tôn kính đối với họ, đỡ khỏi phải bị người ta đánh thảm hơn.

Lý Thiên Mệnh buồn cười nói:

- Vậy thì ta nên cảm ơn ngươi nhỉ.

Thái độ dửng dưng của Lý Thiên Mệnh khiến Phương Chiêu rực cháy lửa giận.

Gã triệu hoán ra thú bản mệnh:

- Phong Linh Hạc!

Đó là một con hạc tiên trắng tinh, chỉ có dúm nhỏ lông chim có màu đen.

Phong Linh Hạc tôn quý mà cao nhã, cánh giương rộng cực kỳ to lớn, biểu tình kiêu ngạo giống hệt Phương Chiêu.

Phong Linh Hạc này là thú bản mệnh ngũ giai hạ phẩm, vừa đủ chuẩn vào Viêm Hoàng học cung, là thú bản mệnh loài chim bay hệ bạo phong.

Phương Chiêu là Linh Nguyên cảnh đệ nhị trọng đủ để nó phát huy thực lực mạnh mẽ.

Lý Thiên Mệnh nói với gà con trên vai mình:

- Huỳnh Hỏa, Phong Linh Hạc này là mái, ngươi muốn làm gì không?

Tiểu Hoàng Kê khinh thường nói:

- Xấu quá, không thèm.

Lý Thiên Mệnh nghi ngờ mắt thẩm mỹ của nó:

- Đây là hạc tiên, vậy mà chưa đủ đẹp?

Bé gà cười gian:

- Đã hưởng sự dịu dàng của Mộ Uyển thượng sư làm ta hết hứng thú với gà và chim.

Lý Thiên Mệnh vừa nói tay phải vừa lấy ra Xiềng Xích Lôi Hỏa:

- Xấu xa.

Nói sao thì Phương Chiêu là Linh Nguyên cảnh đệ nhị trọng, hơn nữa cùng tuổi với Lý Thiên Mệnh, là đối thủ cân sức.

Nếu Lý Thiên Mệnh chưa mất Kim Vũ, chưa từng có được chiến hồn Thánh Thú thì bây giờ hắn cũng là học sinh lớp trung cấp, sẽ mạnh hơn Phương Chiêu một chút.

Trận chiến này vừa lúc nghiệm chứng hắn đã đuổi kịp quỹ tích từng đứt gãy chưa.

Phương Chiêu đứng đối diện cười âm hiểm, cũng cầm thú binh tam giai: Phong Trì kiếm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đây là thanh kiếm mảnh hẹp dài, cực kỳ sắc bén.

Phương Chiêu di chuyển, dưới chân như có luồng gió thần. Lý Thiên Mệnh nhớ rõ thân pháp của gã đặc biệt xuất chúng.

Đối thủ như vậy đúng là mạnh hơn Thần Đỉnh.

Tốc độ của Phương Chiêu khó đối phó hơn Thần Đỉnh nhiều, Phong Linh Hạc của gã cũng có thần thông Linh Nguyên.

Lý Thiên Mệnh vẫn muốn đánh gã!

- Phong Linh, đánh!

Phương Chiêu cầm Phong Trì kiếm, thi triển chiến quyết cấp Nguyên sơ phẩm Toàn Phong Linh Bộ.

Bóng dáng Phương Chiêu như làn gió vụt qua, Phong Trì kiếm đâm thẳng vào giữa trán Lý Thiên Mệnh.

- Lý Thiên Mệnh, ba năm không gặp, cho ngươi nếm thử thành quả tu luyện ba năm của ta!

Phương Chiêu vung Phong Trì kiếm, kiếm khí kết thành kiếm hoa bao phủ Lý Thiên Mệnh.

Thú bản mệnh gà con của Lý Thiên Mệnh bị Phương Chiêu phớt lờ hoàn toàn.

- Phong Bạo Thiên Kiếm Quyết!

Đây là một môn chiến quyết cấp Nguyên trung phẩm, chỉ là Linh Nguyên cảnh đệ nhị trọng mà thi triển được chiến quyết cấp Nguyên trung phẩm, phải nói Phương Chiêu xứng đôi thân phận đệ tử lớp trung cấp Viêm Hoàng học cung.

Thân phận như gã khi trở về thành trì quê hương sẽ được thành chủ tự mình đi nghênh tiếp.

Lúc này kiếm thế của Phương Chiêu như bão tố, kiếm quang lấp lóe, gió lốc rít gào.

Phong Linh Hạc chạy nhanh như bay, giương đôi cánh to dấy lên bão tố hung mãnh hơn.

Mỏ chim và móng vuốt vừa nhọn vừa dài của Phong Linh Hạc cũng cứng rắn như thú binh.

Ngự Thú Sư và thú bản mệnh phối hợp chiến đấu bắt đầu từ võ pháp và thú pháp liên thông khi còn ở Thú Mạch cảnh, đến Linh Nguyên cảnh rồi thú bản mệnh sẽ có thần thông Linh Nguyên mạnh mẽ, trở thành chủ thể chiến đấu.

Đến cảnh giới tu hành thứ ba là Quy Nhất cảnh, hai bên phối hợp khăng khít lên đến đỉnh, tuy hai mà một trong khí tràng Quy Nhất.

Khi Phương Chiêu thi triển Phong Bạo Thiên Kiếm Quyết, Phong Linh Hạc dùng cánh và vuốt thi triển phần thú pháp trong chiến quyết này.

Phần này có tên gọi Phong Bạo Thiên Trảo, móng vuốt của nó như mấy thanh chủy thủ cắt đứt cây cối ven đường, chộp xuống đầu Lý Thiên Mệnh.

Là bạn học cũ nhưng khi ra tay thì tàn nhẫn còn hơn kẻ thù.

Lý Thiên Mệnh cảm thấy buồn cười:

- Ba năm trước ngươi hèn nhát nhưng bây giờ đúng là có chút bản lĩnh.

Ba năm trước Phương Chiêu gan bé sợ phiền phức, sợ hãi rụt rè, tu luyện trong Viêm Hoàng học cung đã cho gã can đảm.

Phương Chiêu tung kiếm pháp áp chế, biểu tình kích động nói:

- Lý Thiên Mệnh, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng coi thường thiếu niên nghèo!

Lý Thiên Mệnh nghe lời này muốn cười phá lên.

Đạo lý thì đúng nhưng quan trọng là ba năm trước hắn chưa từng ăn hiếp Phương Chiêu, ngược lại khi gã yếu đuối bị ức hiếp, chính hắn đứng ra bênh vực gã.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Số ký tự: 0