Họa Từ Trên Trờ...
Giang Hồ Tái Kiến
2024-11-17 22:32:19
Chương 671: Họa từ trên trời rơi xuống
Xoạt!
Quân Thường Tiếu ôm Tiểu Long Long bay vào không trung, xuất phát tiến về hướng Bắc Mạc Châu.
Từ Tây Nam đến chính Bắc có khoảng cách rất xa, nếu không đi đường bay mà chỉ đơn thuần dùng đường bộ thì ít nhất cũng phải mất đến vài năm.
Hệ thống nói: “Ký chủ, Dạ Tinh Thần không đơn giản đâu.”
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu: “Nhất định hắn đang che giấu một bí mật không để cho người khác biết.”
Trong thời gian này hắn luôn suy nghĩ về chuyện của Dạ Tinh Thần, hắn luôn cảm thấy chuyện không hề đơn giản như vậy.
Đầu tiên, tại sao tên Bùi A Ngưu ở thôn Đồ Nhĩ lại nói mình là Dạ Tinh Thần?
Nếu lúc đó hắn mất trí nhớ thì chẳng phải là nên hỏi ta là ai, ta đang ở đâu, đây là nơi nào ư? Tại sao lại tùy tiện nói ra một cái tên?
Hơn nữa, theo như phán đoán từ trước đến giờ của Quân Thường Tiếu thì Dạ Tinh Thần có vẻ như đã học được một môn võ học thần phẩm nào đó, nên tuy là nhập môn sau nhưng hắn đã vượt qua được đám người Lý Thanh Dương.
Đây tuyệt đối không phải là chuyện mà một thôn dân bình thường có thể làm được.
Có những chuyện, chỉ cần xem xét một chút thì có thể tìm thấy rất nhiều sơ hở, đặc biệt là về phía Dạ Tinh Thần, thực sự có quá nhiều sơ hở.
“Có khi nào hắn không phải mất trí nhớ mà vốn dĩ không quen Huệ Nhi và cư dân thôn Đồ Nhĩ không?” Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống đáp: “Nhận nhầm người rồi ư?”
“Không thể nào.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu: “Bao nhiêu người như thế, hơn nữa lại không bị mù, sao có thể nhầm hết được.”
Hệ thống: “Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất đó là ký ức của hắn không phải bị mất đi mà là bị người khác xóa bỏ.”
“Nói tiếp đi.” Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống tiếp tục: “Ta đoán, có khả năng hắn là một cường giả đã gặp Dạ Tinh Thần rồi truyền cho hắn tâm pháp thần phẩm, cưỡng ép xóa bỏ toàn bộ ký ức của hắn.”
“Vậy cái tên Dạ Tinh Thần thì giải thích như thế nào?” Quân Thường Tiếu hỏi.
“…”
Hệ thống im lặng.
Nếu là một người mất trí nhớ thì tại sao lại nói ra cái tên này, cho dù là nói bừa thì cũng không thể nào lại đặt một cái tên đầy nội hàm như vậy được.
Quân Thường Tiếu nói: “Liệu có khi nào hắn cũng đoạt xá giống ta rồi sau đó chiếm lấy cơ thể này hay không?”
“Trí tưởng tượng của ký chủ cũng phong phú quá!” Hệ thống nói.
Quân Thường Tiếu: “Chẳng phải ta cũng xuyên không trọng sinh lại đấy sao, chuyện này ta có thể làm được thì người khác cũng có thể làm được.”
“Nếu đúng là Dạ Đế trọng sinh đoạt xá, lại không lưu giữ ký ức của chủ thân xác cũ thì việc hắn không biết Huệ Nhi và cư dân thôn Đồ Nhi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Đồng thời cũng có thể giải thích được chuyện vì sao hắn lại có tâm pháp thần phẩm, bởi vì đó không phải là do người khác truyền thụ cho hắn mà là vốn dĩ bản thân hắn đã có rồi.”
Hệ thống nói: “Nói cũng có lý.”
Quân Thường Tiếu tiếp tục nói: “Rõ ràng những người cùng tuổi không thể so sánh được với phong cách làm việc của Dạ Tinh Thần, theo ta thấy, có lẽ hắn không phải xuyên không đoạt xá, mà là…”
Hệ thống nói: “Cường giả trọng sinh.”
“Chính xác”. Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống: “Với vị diện cao đẳng như thế này thì chuyện cường giả trọng sinh không phải là chuyện không thể”.
Thực ra Quân Thường Tiếu không chỉ nghi ngờ Dạ Tinh Thần không thôi, mà còn có Hà Vô Địch nữa. Bởi vì so với những người đồng trang lứa biểu hiện của hắn lão luyện hơn nhiều, đặc biệt là tốc độ tu luyện phải nói là thực sự đáng sợ.
“Nếu Dạ Tinh Thần thật sự là cường giả trọng sinh, hắn và Bùi A Ngưu là hai người thì đương nhiên sẽ chẳng còn cơ hội nào cho Huệ Nhi nữa rồi.” Hệ thống nói.
“Hiện giờ ta chưa thể khẳng định được.”
Quân Thường Tiếu nói: “Vì thế hi vọng là Huệ Nhi có thể càng chủ động hơn, để tên tiểu tử này không chịu được nữa phải tiết lộ với ta.”
Hệ thống im lặng.
Lúc này, cuối cùng hệ thống cũng hiểu ra rồi.
Làm mối Dạ Tinh Thần với Huệ Nhi là một kế hoạch được xây dựng tỉ mỉ, buộc đối phương phải đủ động tiết lộ bí mật của mình.
Từ mấy ngày gần đây có thể thấy, tâm trạng của Dạ Tinh Thần thật sự rất khó chịu, nói không chừng sẽ chủ động nói ra để được thanh tịnh.
“Chẳng phải ngươi vẫn luôn tìm kiếm thông tin của đại lục Tinh Vẫn sao?” Quân Thường Tiếu nói: “Có tìm được cường giả nào liên quan đến Dạ Tinh Thần không?”
“Không có.”
Hệ thống nói: “Họ Dạ trên đại lục Tinh Vẫn rất hiếm gặp, trong các loại tư liệu lịch sử không hề có nhân vật nào tên là Dạ Tinh Thần.”
“Chẳng lẽ là tên giả?”
Quân Thường Tiếu nói: “Có năng lực cường giả trọng sinh, cần ít nhất tu vi cấp độ nào?”
“Cũng khó nói.”
Hệ thống: “Có những người cảnh giới cũng không cao nhưng cơ duyên may mắn tình cờ bị sét đánh, bỗng nhiên được trọng sinh trong cơ thể người khác.”
Quân Thường Tiếu sững sờ nói: “Ngươi đang nói ai?”
“Quên rồi.”
Hệ thống: “Ngươi bị sét đánh.”
“Đệch!”
“Đúng rồi.”
Hệ thống: “Trong tìm kiếm của ta, trong Cửu Đại Võ Đế trông coi chúng sinh có một vị là Dạ Đế.”
“Dạ Đế?”
Quân Thường Tiếu: “Không phải bình thường lắm à?”
Trong suy nghĩ của hắn Dạ Đế, Minh Đế, Thanh Đế, Xích Đế và bốn họ lớn Tiêu, Sở, Long, Diệp đều là những tên gọi cường giả thông dụng nhất trong thế giới huyền huyễn.
“Đúng là rất hay gặp.”
Hệ thống: “Nhưng vị Dạ Đế này đã qua đời rồi.”
“Ồ.”
Quân Thường Tiếu thấy có hứng thú, nói: “Chết như thế nào, chết khi nào?”
“Mấy ngàn năm trước, còn về chết như thế nào thì không ai biết.” Hệ thống đáp.
Quân Thường Tiếu: “Chết lâu như vậy rồi, nếu như có thể trọng sinh e là đã sớm trọng sinh rồi.”
“Thú vị thật.”
Hệ thống: “Dạ Đế có một hồng nhan tri kỷ tên là Lăng Dao, sau khi ngài ấy qua đời không lâu thì nàng ta đã bay lên thượng giới rồi.”
Quân Thường Tiếu không mặn mà với lịch sử tình trường của Võ Đế, mà chỉ nói: “Hãy tìm thêm nhiều tin tức hơn, nếu tìm thấy thông tin nào liên quan đến Dạ Tinh Thần phải báo với ta ngay lập tức.”
Soạt.
Ánh sáng vụt qua trên bầu trời, một phát hơn mười dặm.
…
Bắc Mạc Châu.
Gần bảy mươi phần trăm đều là sa mạc.
Chỉ trong vòng một ngày, Quân Thường Tiếu đã dẫn Tiểu Long Long bay đến nơi, hắn hạ xuống ở một sa mạc toàn là cát vàng.
Không khí ở đây cực kỳ khô nóng, ánh nắng mặt trời khắc nghiệt như đang trong một cái lò.
“Chẳng có ai cả.”
Trên cả đoạn đường, Quân Thường Tiếu không thấy bóng dáng một võ giả nào cả.
“Đi dọc theo về phía Bắc gần ngàn dặm sẽ có một thành trì tên là thành Hoàng Sa, nếu ký chủ muốn mua khoáng thạch có thể đến đó xem thử.” Hệ thống nói.
Cùng với việc nâng cấp lên bản 2.0, sự hiểu biết của nó về đại lục Tinh Vẫn cũng ngày càng toàn diện hơn.
“Cũng được.”
Quân Thường Tiếu tiếp tục bay, từ xa trông thấy hướng chính Bắc lờ mờ hiện ra một công trình
Tường thành của thành Hoàng Sa mặc dù được xây bằng đá, nhưng hàng năm phải chịu những đợt bão cát cuốn qua nên đã bị nhuốm thành một lớp màu vàng.
Xoạt!
Quân Thường Tiếu hạ cánh xuống ở rất xa ngoại thành, hắn chọn cách đi bộ vào.
Thành Hoàng Sa rất lớn, nhưng do điều kiện tự nhiên nên cư dân bản địa cũng không nhiều, cả tòa thành hiện ra khung cảnh trống rỗng.
“Ê!”
Vừa bước vào thành, một người đàn ông trung niên đầu đội chiếc mũ để che nắng đứng ở góc tường nói: “Trông ngươi rất lạ, có phải đến để mua khoáng thạch không?”
“Ừ.”
“Ngươi đến không đúng lúc rồi, vì nguồn khoáng thạch mà mấy tông môn lớn nảy sinh xung đột, cũng gần nửa năm nay rồi, hiện giờ các cửa tiệm khoáng thạch trong nội thành đều đang đóng cửa hết hàng.”
Vù~~~
Hắn giải phóng linh niệm, bao phủ khắp tòa thành, quả nhiên rất nhiều của hàng khoáng thạch đều đã đóng cửa rồi.
Khóe miệng Quân Thường Tiếu khẽ giật.
Đích thân đến Bắc Mạc Châu để mua khoáng thạch thế mà lại không có hàng.
“Này huynh đệ.”
Quân Thường Tiếu nói: “Những thành khác có bán không?”
“Thành Hoàng Sa là nơi vận chuyển buôn bán khoáng thạch lớn nhất ở Bắc Mạc Châu, nếu ở đây không có thì những thành khác cũng không có nhiều.” Người đàn ông trung niên nói: “Chờ đi, chờ mấy tông môn lớn phân thắng bại thì lúc đó thị trường khoáng thạch mới khôi phục lại.”
“Đánh nhau trong bao lâu?” Quân Thường Tiếu hỏi.
Người trung niên: “Thực lực của mấy tông môn này cũng ngang ngang nhau, dựa vào những cuộc giao tranh trước đó thì ít nhất cũng phải mất đến hai, ba năm.”
Hai, ba năm?
Đùa bố mày à?
Quân Thường Tiếu nói: “Có những tông môn nào?”
Người trung niên có ý tốt nói: “Huynh đệ, ta khuyên ngươi đừng nghe ngóng làm gì, nếu không rất dễ có họa từ trời rơi xuống.”
“Vù vù!”
Cũng chính vào lúc này, một luồng khí thế mạnh mẽ ào tới trói chặt lấy cơ thể hắn ta, ánh mắt Quân Thường Tiếu sắc lẹm, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không nói cho ta biết thì bây giờ sẽ có họa từ trời xuống luôn.”
Xoạt!
Quân Thường Tiếu ôm Tiểu Long Long bay vào không trung, xuất phát tiến về hướng Bắc Mạc Châu.
Từ Tây Nam đến chính Bắc có khoảng cách rất xa, nếu không đi đường bay mà chỉ đơn thuần dùng đường bộ thì ít nhất cũng phải mất đến vài năm.
Hệ thống nói: “Ký chủ, Dạ Tinh Thần không đơn giản đâu.”
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu: “Nhất định hắn đang che giấu một bí mật không để cho người khác biết.”
Trong thời gian này hắn luôn suy nghĩ về chuyện của Dạ Tinh Thần, hắn luôn cảm thấy chuyện không hề đơn giản như vậy.
Đầu tiên, tại sao tên Bùi A Ngưu ở thôn Đồ Nhĩ lại nói mình là Dạ Tinh Thần?
Nếu lúc đó hắn mất trí nhớ thì chẳng phải là nên hỏi ta là ai, ta đang ở đâu, đây là nơi nào ư? Tại sao lại tùy tiện nói ra một cái tên?
Hơn nữa, theo như phán đoán từ trước đến giờ của Quân Thường Tiếu thì Dạ Tinh Thần có vẻ như đã học được một môn võ học thần phẩm nào đó, nên tuy là nhập môn sau nhưng hắn đã vượt qua được đám người Lý Thanh Dương.
Đây tuyệt đối không phải là chuyện mà một thôn dân bình thường có thể làm được.
Có những chuyện, chỉ cần xem xét một chút thì có thể tìm thấy rất nhiều sơ hở, đặc biệt là về phía Dạ Tinh Thần, thực sự có quá nhiều sơ hở.
“Có khi nào hắn không phải mất trí nhớ mà vốn dĩ không quen Huệ Nhi và cư dân thôn Đồ Nhĩ không?” Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống đáp: “Nhận nhầm người rồi ư?”
“Không thể nào.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu: “Bao nhiêu người như thế, hơn nữa lại không bị mù, sao có thể nhầm hết được.”
Hệ thống: “Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất đó là ký ức của hắn không phải bị mất đi mà là bị người khác xóa bỏ.”
“Nói tiếp đi.” Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống tiếp tục: “Ta đoán, có khả năng hắn là một cường giả đã gặp Dạ Tinh Thần rồi truyền cho hắn tâm pháp thần phẩm, cưỡng ép xóa bỏ toàn bộ ký ức của hắn.”
“Vậy cái tên Dạ Tinh Thần thì giải thích như thế nào?” Quân Thường Tiếu hỏi.
“…”
Hệ thống im lặng.
Nếu là một người mất trí nhớ thì tại sao lại nói ra cái tên này, cho dù là nói bừa thì cũng không thể nào lại đặt một cái tên đầy nội hàm như vậy được.
Quân Thường Tiếu nói: “Liệu có khi nào hắn cũng đoạt xá giống ta rồi sau đó chiếm lấy cơ thể này hay không?”
“Trí tưởng tượng của ký chủ cũng phong phú quá!” Hệ thống nói.
Quân Thường Tiếu: “Chẳng phải ta cũng xuyên không trọng sinh lại đấy sao, chuyện này ta có thể làm được thì người khác cũng có thể làm được.”
“Nếu đúng là Dạ Đế trọng sinh đoạt xá, lại không lưu giữ ký ức của chủ thân xác cũ thì việc hắn không biết Huệ Nhi và cư dân thôn Đồ Nhi cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Đồng thời cũng có thể giải thích được chuyện vì sao hắn lại có tâm pháp thần phẩm, bởi vì đó không phải là do người khác truyền thụ cho hắn mà là vốn dĩ bản thân hắn đã có rồi.”
Hệ thống nói: “Nói cũng có lý.”
Quân Thường Tiếu tiếp tục nói: “Rõ ràng những người cùng tuổi không thể so sánh được với phong cách làm việc của Dạ Tinh Thần, theo ta thấy, có lẽ hắn không phải xuyên không đoạt xá, mà là…”
Hệ thống nói: “Cường giả trọng sinh.”
“Chính xác”. Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống: “Với vị diện cao đẳng như thế này thì chuyện cường giả trọng sinh không phải là chuyện không thể”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực ra Quân Thường Tiếu không chỉ nghi ngờ Dạ Tinh Thần không thôi, mà còn có Hà Vô Địch nữa. Bởi vì so với những người đồng trang lứa biểu hiện của hắn lão luyện hơn nhiều, đặc biệt là tốc độ tu luyện phải nói là thực sự đáng sợ.
“Nếu Dạ Tinh Thần thật sự là cường giả trọng sinh, hắn và Bùi A Ngưu là hai người thì đương nhiên sẽ chẳng còn cơ hội nào cho Huệ Nhi nữa rồi.” Hệ thống nói.
“Hiện giờ ta chưa thể khẳng định được.”
Quân Thường Tiếu nói: “Vì thế hi vọng là Huệ Nhi có thể càng chủ động hơn, để tên tiểu tử này không chịu được nữa phải tiết lộ với ta.”
Hệ thống im lặng.
Lúc này, cuối cùng hệ thống cũng hiểu ra rồi.
Làm mối Dạ Tinh Thần với Huệ Nhi là một kế hoạch được xây dựng tỉ mỉ, buộc đối phương phải đủ động tiết lộ bí mật của mình.
Từ mấy ngày gần đây có thể thấy, tâm trạng của Dạ Tinh Thần thật sự rất khó chịu, nói không chừng sẽ chủ động nói ra để được thanh tịnh.
“Chẳng phải ngươi vẫn luôn tìm kiếm thông tin của đại lục Tinh Vẫn sao?” Quân Thường Tiếu nói: “Có tìm được cường giả nào liên quan đến Dạ Tinh Thần không?”
“Không có.”
Hệ thống nói: “Họ Dạ trên đại lục Tinh Vẫn rất hiếm gặp, trong các loại tư liệu lịch sử không hề có nhân vật nào tên là Dạ Tinh Thần.”
“Chẳng lẽ là tên giả?”
Quân Thường Tiếu nói: “Có năng lực cường giả trọng sinh, cần ít nhất tu vi cấp độ nào?”
“Cũng khó nói.”
Hệ thống: “Có những người cảnh giới cũng không cao nhưng cơ duyên may mắn tình cờ bị sét đánh, bỗng nhiên được trọng sinh trong cơ thể người khác.”
Quân Thường Tiếu sững sờ nói: “Ngươi đang nói ai?”
“Quên rồi.”
Hệ thống: “Ngươi bị sét đánh.”
“Đệch!”
“Đúng rồi.”
Hệ thống: “Trong tìm kiếm của ta, trong Cửu Đại Võ Đế trông coi chúng sinh có một vị là Dạ Đế.”
“Dạ Đế?”
Quân Thường Tiếu: “Không phải bình thường lắm à?”
Trong suy nghĩ của hắn Dạ Đế, Minh Đế, Thanh Đế, Xích Đế và bốn họ lớn Tiêu, Sở, Long, Diệp đều là những tên gọi cường giả thông dụng nhất trong thế giới huyền huyễn.
“Đúng là rất hay gặp.”
Hệ thống: “Nhưng vị Dạ Đế này đã qua đời rồi.”
“Ồ.”
Quân Thường Tiếu thấy có hứng thú, nói: “Chết như thế nào, chết khi nào?”
“Mấy ngàn năm trước, còn về chết như thế nào thì không ai biết.” Hệ thống đáp.
Quân Thường Tiếu: “Chết lâu như vậy rồi, nếu như có thể trọng sinh e là đã sớm trọng sinh rồi.”
“Thú vị thật.”
Hệ thống: “Dạ Đế có một hồng nhan tri kỷ tên là Lăng Dao, sau khi ngài ấy qua đời không lâu thì nàng ta đã bay lên thượng giới rồi.”
Quân Thường Tiếu không mặn mà với lịch sử tình trường của Võ Đế, mà chỉ nói: “Hãy tìm thêm nhiều tin tức hơn, nếu tìm thấy thông tin nào liên quan đến Dạ Tinh Thần phải báo với ta ngay lập tức.”
Soạt.
Ánh sáng vụt qua trên bầu trời, một phát hơn mười dặm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Bắc Mạc Châu.
Gần bảy mươi phần trăm đều là sa mạc.
Chỉ trong vòng một ngày, Quân Thường Tiếu đã dẫn Tiểu Long Long bay đến nơi, hắn hạ xuống ở một sa mạc toàn là cát vàng.
Không khí ở đây cực kỳ khô nóng, ánh nắng mặt trời khắc nghiệt như đang trong một cái lò.
“Chẳng có ai cả.”
Trên cả đoạn đường, Quân Thường Tiếu không thấy bóng dáng một võ giả nào cả.
“Đi dọc theo về phía Bắc gần ngàn dặm sẽ có một thành trì tên là thành Hoàng Sa, nếu ký chủ muốn mua khoáng thạch có thể đến đó xem thử.” Hệ thống nói.
Cùng với việc nâng cấp lên bản 2.0, sự hiểu biết của nó về đại lục Tinh Vẫn cũng ngày càng toàn diện hơn.
“Cũng được.”
Quân Thường Tiếu tiếp tục bay, từ xa trông thấy hướng chính Bắc lờ mờ hiện ra một công trình
Tường thành của thành Hoàng Sa mặc dù được xây bằng đá, nhưng hàng năm phải chịu những đợt bão cát cuốn qua nên đã bị nhuốm thành một lớp màu vàng.
Xoạt!
Quân Thường Tiếu hạ cánh xuống ở rất xa ngoại thành, hắn chọn cách đi bộ vào.
Thành Hoàng Sa rất lớn, nhưng do điều kiện tự nhiên nên cư dân bản địa cũng không nhiều, cả tòa thành hiện ra khung cảnh trống rỗng.
“Ê!”
Vừa bước vào thành, một người đàn ông trung niên đầu đội chiếc mũ để che nắng đứng ở góc tường nói: “Trông ngươi rất lạ, có phải đến để mua khoáng thạch không?”
“Ừ.”
“Ngươi đến không đúng lúc rồi, vì nguồn khoáng thạch mà mấy tông môn lớn nảy sinh xung đột, cũng gần nửa năm nay rồi, hiện giờ các cửa tiệm khoáng thạch trong nội thành đều đang đóng cửa hết hàng.”
Vù~~~
Hắn giải phóng linh niệm, bao phủ khắp tòa thành, quả nhiên rất nhiều của hàng khoáng thạch đều đã đóng cửa rồi.
Khóe miệng Quân Thường Tiếu khẽ giật.
Đích thân đến Bắc Mạc Châu để mua khoáng thạch thế mà lại không có hàng.
“Này huynh đệ.”
Quân Thường Tiếu nói: “Những thành khác có bán không?”
“Thành Hoàng Sa là nơi vận chuyển buôn bán khoáng thạch lớn nhất ở Bắc Mạc Châu, nếu ở đây không có thì những thành khác cũng không có nhiều.” Người đàn ông trung niên nói: “Chờ đi, chờ mấy tông môn lớn phân thắng bại thì lúc đó thị trường khoáng thạch mới khôi phục lại.”
“Đánh nhau trong bao lâu?” Quân Thường Tiếu hỏi.
Người trung niên: “Thực lực của mấy tông môn này cũng ngang ngang nhau, dựa vào những cuộc giao tranh trước đó thì ít nhất cũng phải mất đến hai, ba năm.”
Hai, ba năm?
Đùa bố mày à?
Quân Thường Tiếu nói: “Có những tông môn nào?”
Người trung niên có ý tốt nói: “Huynh đệ, ta khuyên ngươi đừng nghe ngóng làm gì, nếu không rất dễ có họa từ trời rơi xuống.”
“Vù vù!”
Cũng chính vào lúc này, một luồng khí thế mạnh mẽ ào tới trói chặt lấy cơ thể hắn ta, ánh mắt Quân Thường Tiếu sắc lẹm, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không nói cho ta biết thì bây giờ sẽ có họa từ trời xuống luôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro