Vạn Cổ Tối Cường Tông

Khuyên Can

Giang Hồ Tái Kiến

2024-11-17 22:32:19

Chương 672: Khuyên can

Hầu hết các mỏ quặng ở Bắc Mạc Châu đều do các tông môn lớn kiểm soát.

Ngày thường thì nước sông không phạm nước giếng, tự mình phát triển, chẳng qua là ngoài mặt bình tĩnh, một khi có chút xích mích sẽ bùng nổ bạo loạn, điển hình giống như nửa năm trước.

Một tiểu đội thăm dò của một tông môn đã tìm thấy một sơn mạch khoáng sản quy mô nhỏ, sau đó tông môn khác đi tới và nói rằng mình đã phát hiện ra nó trước, vì vậy hai bên bắt đầu trận chiến.

Lúc đầu chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ. Nhưng tông môn nào mà không có đồng minh?  Kể từ đó, hai tông môn lần lượt kêu gọi người, trong chốc lát từ hỗn loạn quy mô nhỏ đến hỗn loạn quy mô lớn. Cứ như vậy, có tới mười tông môn tham gia vào cuộc ẩu đả, và tất cả đều chủ yếu kinh doanh mạch khoáng.

Nửa năm bọn họ chiến đấu cũng không màng tới việc làm ăn nên khoáng thạch ở thành Hoàng Sa cũng rơi vào tình trạng thiếu hụt nghiêm trọng.

Tất nhiên, còn có những thế lực mạnh ngoài châu đến để thuyết phục, hy vọng sẽ nối lại nguồn cung cấp khoáng thạch. Nhưng mà, các tông môn ở Bắc Mạc Châu táo bạo giống hệt hoàn cảnh ở đây vậy, không phân cao thấp bọn họ sẽ không từ bỏ!

Bọn họ đánh nhau sứt đầu chảy máu cũng không sao, nhưng hiện tại Quân tông chủ đang cần gấp khoáng thạch này, không thể đợi hai ba năm được!

“Không được.”

Quân Thường Tiếu nói: “Chuyến này ta phải đi khuyên can rồi.”

Hệ thống nói: “Từ góc độ thuộc tính ẩn của ký chủ mà nói, 80% đều là đê tiện, côn đồ.” Sau bao nhiêu năm chung sống, nó đã hiểu rõ tính cách của Quân tông chủ nên nhịn không được muốn nói!

Xùy....!

Quân Thường Tiếu đã nhanh chóng từ thành Hoàng Sa đến đấy.

Người đàn ông trung niên kia giống như trời giáng ngã rụp xuống mặt đất, hai mắt lóe lên kinh hãi nói: “Hắn... Hắn là Võ Hoàng...”

...

Bùm!

Bùm!

Trong một cồn cát trũng có đến hàng ngàn tên đang chiến đấu điên cuồng. Từ trang phục của họ có thể nhận thấy, họ đến từ ít nhất mười thế lực khác nhau!

“Hừ.” Trên nền đất cao xa xa trong cồn cát có mấy chục người trung niên đứng tuổi, theo khí chất mà đánh giá thì đều là cấp bậc Võ Vương, thậm chí còn có một gã Hoàng cấp!

Đứng đầu là tông chủ của Thương Sa Tông tứ lưu, tên là Phong Phi Sa.

“Hừ.”

Một lão giả cười nhạt nói: “Dám dành mỏ quặng với Thương Sa Tông ta, Thừa Phong Môn này ăn phải mật gấu gan hùm rồi à?”

Người này là Thái Trưởng lão của Thương Sa Tông. Vốn dĩ hắn ta đang bế quan, sau đó nghe nói Thừa Phong Môn và một số tông môn khác đấu đá nhau trong một thời gian dài nhưng vẫn không phân thắng bại nên cố ý xuất quan giúp đỡ.

Đối diện bọn họ còn có một đám người, đứng đầu là môn chủ của Thừa Phong Môn, cường giả Hoàng cấp của tông môn này cũng xuất quan.

Ngay từ khi đám đệ tử bắt đầu giao chiến cho đến khi kinh động tới các cường giả Hoàng cấp, đúng là thật sự đánh ra cảm tình nhỉ!

Bùm!

Bùm!

Hàng nghìn người trên cồn trũng vẫn đang kịch liệt chiến đấu. Hai bên đánh tới lui mấy chục chiêu rồi thở hồng hộc tách ra....

Không biết đã trải qua bao nhiêu trận giao chiến rồi. Mặc dù mười tông môn đều mất đi rất nhiều đệ tử nhưng vẫn bất phân thắng bại.

“Từ lão quái!”

Thái Trưởng lão Thương Sa Tông lạnh lùng nói: “Chi bằng ta và ngươi cùng nhau so tài, ai thua thì từ bỏ mỏ quặng .”

“Cái rắm ấy!”

Cường giả Hoàng cấp của Thừa Phong Môn gọi là Từ lão quái kia nói: “Vốn dĩ mỏ quặng đó là do Thừa Phong Môn bọn ta phát hiện trước, bọn Thương Sa Tông các ngươi không nên đến tranh giành!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hừ."

Thái Trưởng lão Thương Sa Tông bình thản nói: “Mỏ quặng này vốn dĩ do bọn ta thăm dò ra.”

Cứ như vậy tranh luận, không ai nhường ai.

Hết cách rồi, chỉ còn cách dùng nấm đấm giải quyết.   

“Từ lão quái.” Thái Trưởng lão của Thương Sa Tông lại thản nhiên nói: “Ta và ngươi tranh cãi chuyện này cũng vô ích. Chi bằng ngừng chiến, ta với ngươi đánh với nhau một trận.”

“Được!”

Từ lão quái trầm giọng nói: “Vậy thì đánh một trận đi.”

Phù!

Cả hai đồng loạt bay ra rồi lơ lửng trên bầu trời, khí tức cường thế bùng nổ ra.

Các võ giả tông môn sáng mắt lên.

Hoàng cấp chiến đấu, hiếm khi gặp được!

Hàng ngàn võ giả trong cồn cát trũng nhân cơ hội rút về trận doanh của mình, dù sao hai cường giả đối đầu thì mình rất dễ bị vạ lây!

Hai luồng khí vực cường thế của Hoàng cấp giống như hai con mãnh thú to lớn đột nhiên va chạm trên bầu trời khiến cho không gian đột nhiên vặn vẹo. Nhìn từ cục diện này, thực lực của hai người là ngang nhau, nếu cứ tiếp tục đánh nhau như thế thì đánh trong ba, năm ngày cũng khó phân thắng bại.

Một khi cường giả có thực lực ngang nhau giao chiến thì đương nhiên đó là cảnh tượng khiến người ta rất phấn khích, nhưng mất quá nhiều thời gian.

Có tư liệu ghi chép, năm đó hai Võ Thánh đã giao thủ với nhau mấy chục năm.

Đến nỗi con trai, con gái của họ không chỉ kết thành phu thê, mà còn con cháu đầy nhà nữa!

Vù vù.

Khí vực phóng thích đè ép không gian.

“Từ lão quái.” Thái Trưởng lão Thương Sa Tông lạnh lùng nói: “Những năm gần đây, tu vi của ngươi cũng tăng tiến không ít nhỉ.”

“Hừ.”

Từ lão quái khinh thường nói: “Như nhau, như nhau.”

Thái Trưởng lão Thương Sa Tông vung tay lên, nói: "Mấy năm nay ta vẫn luôn nghiên cứu Mạn Thiên Hoàng Sa Chưởng, bấy giờ đã đạt đến lĩnh ngộ cực hạn, hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt”

“Mạn Thiên Hoàng Sa Chưởng?”

“Trời ơi! Đấy là võ học thánh phẩm đó!!!” Mọi người khiếp sợ hô lên.

Từ lão quái cười lạnh, nói: “Vừa hay, ta cũng mới lĩnh ngộ Thập Phương La Sát Quyền đến cực hạn. Hôm nay thử nghiệm trên người ngươi vậy.”

“Lại là một võ học thánh phẩm!!!”

Hai Võ Hoàng đều muốn thi triển võ kỹ thánh phẩm, quả thật càng lúc càng kích thích.

Rút lui! rút lui!

Nhiều võ giả rút lui mấy trăm trượng vì sợ bị ảnh hưởng.

Vào lúc này, Thái Trưởng lão Thương Sa Tông và Từ lão quái ăn ý thu hồi khí vực, quanh thân tràn đầy linh năng.

Vù! Vù!!

Nhất thời, linh năng cuồng bạo tràn ngập khu vực chung quanh mấy ngàn trượng cuộn lên cát vàng, có thể nói là che cả trời đất!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Mạn Thiên Sa Hoàng Chưởng!”

“Thập Phương La Sát Quyền!”

Hai giọng nói mạnh mẽ vang lên trên cát vàng, cả không gian dường như vỡ nát!

Phù! phù!

Những võ giả ẩn nấp đủ xa ngẩng đầu lên, chỉ thấy một màn mù mịt cát bụi, sức mạnh to lớn một bên nhanh chóng hội tụ, sau đó hắn giơ đại chưởng đè ép xuống.

Ngay lúc đấy, ánh sáng bên phía kia lóe lên, một quyền vàng rực nghênh đón!

Không gian như muốn vỡ tan dưới quấy nhiễu của hai võ học thánh phẩm!

Rất nhiều võ giả nhìn chăm chú, thậm chí còn tưởng tượng rằng sự va chạm của hai võ kỹ mạnh chắc chắn sẽ mang đến một hình ảnh cực kỳ rung động!

Từ từ!

Đó là gì vậy?

Nhiều Võ Vương đột nhiên phát hiện, ở khu vực trng tâm của quyền ấn và chưởng ấn chợt xuất hiên một thanh niên mặc áo trắng!

Đệt!

Đây là ai!

Sao hắn ta có thể xuất hiện trong khu vực giao chiến!

“Hả?”

Thái Trưởng lão Thương Sa Tông và Từ lão quái cũng phát hiện có người xuất hiện, nhưng lúc này võ kỹ đã hoàn toàn bộc phát, tên đã lên dây không thể không bắn!

Vù! vù!

Hai luồng sức mạnh khác nhau đè ép xuống tạo thành lực va chạm rồi đánh vào bức tường không gian!

“Soạt!”

Đúng lúc này, nam tử áo trắng đột nhiên xuất hiện, hắn giang hai tay ra, tay trái hướng về phía của người tung ra đại chưởng, còn tay phải hướng về người tung ra quyền ấn.

Bang!

Bang!

Hai tiếng nổ lớn truyền đến.

Võ giả đang theo dõi trận chiến gần như trố mắt ra ngoài.

Bởi vì tay phải của thanh niên áo trắng nhẹ nhàng đặt lên đại chưởng, tay trái vững vàng tiếp được quyền ấn, hai luồng sức mạnh bàng bạc, điên cuồng vây quanh hắn, nhưng hắn lại bình an vô sự!

“Làm sao có thể!” Thái Trưởng lão của Thương Sa Tông và Từ lão quái trợn tròn mắt!

Tuyệt học mà họ kì công nghiên cứu ngày đêm lại bị hắn dễ dàng phá giải.

Càng không thể chấp nhận là, trong khu vực cuồng phong gào thét mà tóc của đối phương vẫn không tán loạn, tựa như dùng bút vẽ lên vậy!

Đúng lúc này, hai tay của nam tử mặc áo trắng chứa đầy linh năng mạnh mẽ, hóa thành một tấm lưới lớn bao phủ cả quyền ấn và đại chưởng.

Bang!

Bang!

Sức mạnh bị ép lại vang lên âm thanh chói tai, chưởng ấn và quyền ấn nháy mắt bị đập nát.

“Hai vị.” Người thanh niên áo trắng cười lộ ra hai răng nanh trắng bóc, nói: “Nể mặt Quân mỗ một chút, đừng đánh nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Tối Cường Tông

Số ký tự: 0