Vạn Cổ Tối Cường Tông

Bắc Mạc Châu Củ...

Giang Hồ Tái Kiến

2024-11-17 22:32:19

Chương 676: Bắc Mạc Châu của Tông gia quá khách sáo rồi

Phong Phi Sa cũng là người thông minh.

Quân Thường Tiếu người đầy bụi bặm, nhìn không khác gì một thợ mỏ, chắc chắn Hách chưởng quỹ mang ánh mắt coi thường người khác mới cố tình nói về cái gì mà quyền mua sắm ưu tiên, cũng vì lý do này mà xảy ra mâu thuẫn với Thôi Trưởng lão.  

20 ngàn cân Linh Tinh Thạch cũng không quá quý giá, vì Phong Phi Sa muốn làm yên lòng Quân Thường Tiếu nên cũng cho không không lấy tiền.

Các võ giả bên ngoài càng trở nên mơ hồ!

Tiểu tử này rốt cuộc là người thế nào mà khiến tông chủ Thương Sa Tông phải đề phòng như vậy, thậm chí còn không tiếc mà tặng khoáng thch?

“Đa tạ!”

Quân Thường Tiếu thu hồi bạc lại.

Nhìn xem, không phải linh thạch tự nhiên tổn thất trước đó bị lừa lấy lại một chút rồi sao.

Hệ thống: “........”

Lợi dụng nhiệm vụ của hệ thống để lừa bịp khoáng thạch của người khác, mặt mũi tên này làm từ cối xay đá sao?

“Còn không mau đi chuẩn bị Linh Tinh Thạch.” Phong Phi Sa trừng mắt nhìn Hách chưởng quỹ.

“Vâng! Vâng!”

Hách chưởng quỹ vội vàng, sợ hãi đi chuẩn bị quặng thạch, hắn mang lên một chiếc nhẫn có chứa Linh Tinh Thạch đến.

Nhớ kỹ.”

Sau khi Quân Thường Tiểu nhận đồ, nói: “Đều là khách, đừng phân biệt đối xử.”

Ta nhớ rồi, ta nhớ rồi!”

Mồ hôi lạnh trên trán Hách chưởng quỹ không ngừng chảy, hai bàn tay kịch liệt run rẩy.

Nếu có thể sống tiếp và làm chưởng quỹ, hắn sẽ không bao giờ dám khinh thường khách hàng!

“Phong tông chủ.”

Quân Thường Tiếu nói: “Tiệm của Thừa Phong Môn ở đâu?”

“Tiệm bán trang sức tốt nhất ở cửa Bắc chính là cửa hàng khoáng thạch do Thừa Phong Môn mở!” Phong Phi Sa nói.

“Cáo từ.”

Quân Thường Tiểu chắp tay, trước mắt mọi người rời khỏi cửa tiệm.

“Phù!”

Phong Phi Sa giơ tay lau mồ hôi trên trán.

Mất đi một chút Linh Tinh Thạch không sao, chỉ cần không chọc giận tên tiểu tử này là đã may mắn rồi!

“Tông… tông chủ....” Hách chưởng quỹ run rẩy nói: “Xác của Thôi Trưởng lão phải làm sao đây…”

Nói đến Thôi Trưởng lão, sắc mắt Phong Phi Sa trở nên vô cùng khó coi.

Người là do Quân Thường Tiếu giết, nhưng lại chết ở tiệm của mình, làm sao giải thích với Xích Hỏa Tông đây?

“Đừng lo cho hắn ta, lo bản thân trước đi!”

Phong Phi Sa giận dữ nói.

Chuyện này xảy ra, nhất định phải tìm người chịu trách nhiệm!

Hách chưởng quỹ gần như khóc: “Tông chủ, ta… ta…”

Ồn ào-------------

Lúc này, một luồng sáng từ ngoài chiếu thẳng lên người Thôi Trưởng lão.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặt Phong Phi Sa biến sắc.

Ánh sáng đột nhiên chiếu tới với tốc độ quá nhanh, hắn không kịp bắt lấy, nếu đó ám khí bất ngờ tấn công hắn thì hậu quả thật khó lường!

“Oa!”

Đột nhiên Thôi Trưởng lão hộc máu, thở hổn hển như thể sắp chết ngạt!

Cảm nhận được hơi thở phát ra, Phong Phi Sa nói: “Còn sống sao?”

Đúng vậy, Thôi Trưởng lão chưa chết.

Chẳng qua là bị Quân Thường Tiếu đấm vào kinh mạch trọng yếu, toàn thân bị khống chế trong trạng thái chết lâm sàng.

Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, lại không tốn tiền lấy được khoáng thạch, tên tiểu tử vô cớ gây chuyện này cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ một cách vinh quang.

“Phù--------------”

Thôi Trưởng lão hoàn hồn, kìm nén cơn đau dữ dội, mắt trừng to nói: “Phong tông chủ, têntên tiểu tử kia rốt cuộc là ai!”

Lúc hắn chết vẫn còn nghe thấy mọi chuyện.

Không thể phủ nhận, tiểu tử đó rất mạnh, nhưng sao hắn lại phải chịu đòn vô cớ!

Phong Phi Sa nhìn thấy sự căm ghét trong mắt của Thôi Trưởng lão thì lắc đầu: "Thôi Trưởng lão, Phong mỗ đề nghị ngươi và tông môn của ngươi tốt nhất không nên chọc tức hắn, nếu không, cho dù có sự chống lưng của Liệt Diễm Thánh Tông cũng không làm được gì."    

Câu nói này khiến võ giả chưa rời đi vô cùng kinh ngạc.      

Tông môn nhị lưu cũng không được?      

Lẽ nào tên Quân Thường Tiếu này địa vị rất khủng à?     

“Phong gia chủ.” Thôi Trưởng lão kinh ngạc nói: “Hắn là thần thánh phương nào?     

"Tông chủ Vạn Cổ Tông." Phong Phi Sa nghiêm túc nói: "Quân Thường Tiếu."      

"Gì?!"     

Thôi Trưởng lão gần như nhảy dựng lên, mặc kệ vết thương của mình, kinh ngạc nói: “Hắn là kẻ được đánh giá là tông chủ mạnh nhất của tông môn tam giáp sao?”

“Trời ạ!”

“Thanh niên trẻ kia chính là Quân Thường Tiếu!”

“Chẳng trách Phong tông chủ gặp hắn lại khách sáo như vậy!”

Các võ giả trên đường đột nhiên trợn trừng mắt.

Chuyện có liên quan tới Vạn Cổ Tông, Bắc Mạc Châu ai chưa từng nghe qua, hơn nữa còn đặc biệt nhớ rõ, trước đó không lâu tông môn này đã từng đánh bại Bách Hợp Thánh Tông!

Vẻ mặt tức giận của Thôi Trưởng lão đột nhiên biến mất.

Ngay cả tông môn nhị lưu cũng bại trận, Xích Hỏa Tông tứ lưu như hắn không có dũng khí đối mặt với Vạn Cổ Tông!

Vì vậy nhận một đòn tí chết, cũng coi như nhẫn nhn mà chịu đi!

Vào lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Quân Thường Tiếu đã ngồi ở khu vực khách quý của cửa tiệm do Thừa Tông Môn mở.

Một cô nương xinh đẹp, cười tươi như hoa tới dâng trà.

“Quân tông chủ.”

Thừa Phong Môn môn chủ nói: “Thiếu khoáng thạch gì, chỉ cần tiệm này có, nhất định sẽ bán!”

Hắn cũng ở thành Hoàng Sa.

Biết có kẻ ở tiệm bên cạnh tới gây sự nên bèn đến đây góp vui.

Nói thật ra là đến xem trò cười của Thương Sa Tông.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không hề nghĩ đến, tên gây sự lại chính là Quân Thường Tiếu! 

Đợi Quân Thường Tiếu đi ra, muốn đến cửa tiệm của mình thì hắn bèn nhiệt tình, nồng hậu đón tiếp.

Đồng thời cũng mừng thầm, may là hồi nãy hắn đến tiệm của Thương Sa Tông, nếu không, sợ cửa tiệm của mình cũng không lọt vào mắt hắn.

“Tống Môn chủ.”

Quân Thường Tại đưa một tờ giấy và nói: “Có những khoáng thạch này không?”

Tống môn chủ nhận lấy tờ giấy, cẩn thận xem xét, nói: “Quân tông chủ, những khoáng thạch này tiệm ta có, nhưng số lượng không nhiều.”

“Đưa tất.” Quân Thường Tiếu nói.

Tống môn chủ nói: “Mời đợi một chút, ta sẽ sai người lấy cho ngài.”

Đã từng thấy Phong Phi Sa làm, đợi đến lúc chuẩn bị xong khoáng thạch, hắn ta chủ động nói: “Quân tông chủ còn trẻ như vậy đã nắm giữ toàn tông môn, Tống m ta bái phục, toàn bộ khoáng thạch này tặng cho ngài, mong ngài không chê.”

Đúng là rất biết chiều ý người khác!

“Đa tạ!”

Quân Thường Tiếu không hề khách sáo, mặt dày thu hết toàn bộ vào, chắp tay nói: “Tống môn chủ, Quân Thường Tiếu ta muốn nhiều hơn, chi bằng hai chúng ta thiết lập quan hệ hợp tác, ngươi thấy sao?”

Thứ khoáng thạch này, sau này sẽ càng cần nhiều hơn.

Cũng không thể ngày nào cũng đến Bắc Mạc Châu mua, nên phải tìm một đối tác làm ăn, có một nguồn hàng ổn định.

“Được thôi!”

Tống môn chủ nói.

Có thể tùy ý lấy ra vạn linh thạch tự nhiên, tên Quân tông chủ này chắc chắn không thiếu tiền, nếu thực sự làm đối tác của hắn, chắc chắn sẽ có lợi nhuận khổng lồ.

Quân Thường Tiếu chỉ vào tờ giấy nói: “Sắp tới, Vạn Cổ Tông ta sẽ mở thêm nhiều cửa tiệm, đến lúc đó có quan hệ làm ăn, ta sẽ để bọn họ chủ động liên lạc.”

“Lúc nào cũng đón tiếp ngài!”

Tống môn chủ ngoài miệng nói vậy, trong lòng thì sửng sốt: “Hắn muốn mở thêm tiệm ở Bắc Mạc Châu, đây là muốn kéo mạng lưới toàn đại lục sao?”

Quân Thường Tiếu không chỉ muốn mở thêm chi nhánh ở Bắc Mạc Châu, mà còn muốn mở Thú Liệu Điếm ở khắp mọi nơi.

Thực ra Thú Liệu Điếm cũng có thể làm nơi cung cấp tin tức, các chi nhánh không những là nơi thu nhận tin tức, mà còn có thể tự mình làm ra tiền.

Làm tình báo thì tiếp tục làm tình báo, kiếm tiền thì tiếp tục kiếm tiền, hai tay đều tóm lấy, đều phải mạnh.

“Cáo từ!”

Quân Thường Tiếu rời đi, tiếp tục đi đến những cửa tiệm khác.

Những cửa tiệm khác đều là những nơi mà Thương Sa Tông và Thừa Phong Môn đã từng có hiềm khích, nên khi Quân Thường Tiếu đến đều được đối đãi như khách quý.

“Quân tông chủ, đừng nói đến tiền!”

“Quân tông chủ, số khoáng thạch này cũng không bán được, chi bằng tặng tất cho ngài!”

“Quân tông chủ, mời lấy lại tiền!”

“Quân tông chủ......”

Quân Thường Tiểu lần lượt rời khỏi các cửa tiệm, thu lại được không ít nguyên liệu cần cho việc tinh luyện vũ khí và trang bị.

Tuyệt!

“Ôi trời.”

Đi tên đường, Quân tông chủ khá ngượng ngùng nói: “Tông chủ Bắc Mạc Châu quá khách sáo rồi, cái này không cần tiền, cái kia cũng không cần tiền, ta quả thật thấy xấu hổ.”

“Chỉ là một chút?”

Hệ thống nhịn không nổi: “Ta! Khinh!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Tối Cường Tông

Số ký tự: 0