Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào
Chương 2
2024-10-23 23:27:37
Âu Dương Thần không thèm để tâm đến những lời nhảm nhí vừa rồi của Việt Bân, ung dung cầm ly rượu lên uống.
“Cậu không dám? Hay là cậu không thích con gái thật?”
“Nếu tớ thắng, khu resort phía Nam của cậu sẽ thuộc về tớ.” Âu Dương Thần nhanh chóng chặn đứng thái độ kiêu căng của Việt Bân.
Việt Bân nghe Âu Dương Thần đòi khu resort phía Nam của mình, dù có muốn khiêu khích Âu Dương Thần đến đâu thì cũng phải đắn đo suy nghĩ.
“Chơi, ai sợ cậu chứ.”
“Thành giao.” Cứ như vậy mà giao kèo giữa Âu Dương Thần và Việt Bân được thiết lập.
Âu Dương Thần nhìn về phía Triệu Vy Vân, khẽ đưa cặp mắt nhìn người con gái đang thản nhiên ngồi uống rượu ở phía đối diện, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Nghi Văn nhanh chóng nhìn thấy Âu Dương Thần nhìn sang, cô vội vàng gõ gõ vào cánh tay của Triệu Vy Vân.
“Đừng uống nữa. Mau nhìn xem ai đang nhìn cậu?”
“Ai? Ai nhìn tớ chứ?”
“Âu Dương Thần.”
“Ấu trĩ, anh ta nhìn tớ làm gì. Trong đây có biết bao nhiêu người, sao cậu dám chắc anh ta đang nhìn tớ?”
“Cậu không tin tớ à?”
“Tớ mới 24, vẫn còn chưa hưởng thụ đủ. Tớ không muốn mất mạng trong tay tên Âu Dương Thần kia đâu.”
“Cái gì mà mất mạng chứ, cậu nhát gan như thế từ lúc nào đấy?”
Triệu Vy Vân nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm, tay vẫn đang cầm ly rượu vang, nhấm nháp từng tí một.
Cả hai cuốn theo bầu không khí sôi động ở đây, quên bén mất chuyện phải tiếp cận Âu Dương Thần. Hơn cả là Triệu Vy Vân cũng không muốn dựa vào thế lực của Âu Dương Thần, nói trắng là cô không dám dây dưa với anh ta.
Âu Dương Thần lúc đầu cũng chẳng mấy để tâm đến những lời khiêu khích của Việt Bân nhưng hồi sau lại dán ánh mắt lạnh băng của mình lên người Triệu Vy Vân, môi khẽ nhếch lên tạo một vẻ bí ẩn, khó đoán, chẳng ai biết được anh ta đang nghĩ gì trong đầu.
Âu Dương Thần cầm lấy ly rượu đi về phía Triệu Vy Vân và Nghi Văn dưới sự tò mò của đám bạn thân của anh ta.
“Để xem Âu Dương thiếu gia của chúng ta có thu hút như lời đồn không nhé?” Việt Bân thích thú lên tiếng.
“Người đẹp, tôi mời cô một ly có được không?”
Động tác trên tay Triệu Vy Vân thoáng ngừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh, trong đầu khẽ nổ vang một tiếng: “Cái quái gì đang xảy ra thế này?”
Triệu Vy Vân mở to hai mắt nhìn chăm chăm vài người đàn ông đối diện, mãi vẫn chưa thấy có hành động nào tiếp theo.
“Thu hút lắm sao?”
Âu Dương Thần khẽ lên tiếng. Anh ta ấy vậy mà lại cười với Triệu Vy Vân khiến những người xung quanh một phen chấn động.
“Âu Dương tổng đích thân sang đây mời rượu tôi, không phải tôi mới là người thu hút sao?”
“Phải phải. Thế tôi mời cô một ly có được không?”
“Anh đã đích thân sang đây mời, nếu tôi nói không thì có phải quá thất lỡ rồi không?”
“Nào xin mời.” Triệu Vy Vân chủ động nâng ly, cụng vào thành ly của Âu Dương Thần. Chỉ khi đứng gần như thế này, Triệu Vy Vân mới thấy Âu Dương Thần có sức hút đến chừng nào.
“Tôi ngồi cùng được không?” Âu Dương Thần cất giọng.
Triệu Vy Vân khẽ đánh ánh mắt sang bàn bên kia, đám bạn của Âu Dương Thần vẫn đang nháo nhào vì hành động của Âu Dương Thần, khẽ đáp lời: “Rượu cũng đã uống rồi, không phải anh nên về bàn của mình à? Không phải bạn anh vẫn đang đợi anh sao?”
“Không quan trọng lắm.”
“Ồ.”
Âu Dương Thần ngồi xuống đối diện với Triệu Vy Vân: “Không biết xưng hô với tiểu thư như nào cho phải nhỉ?”
“Tôi họ Triệu, tên Vy Vân.”
Âu Dương Thần chủ động giới thiệu họ tên của mình” “Tôi tên Âu Dương Thần.”
“Tôi biết.”
Nghi Văn nhìn cuộc đối thoại nhạt nhẽo của cả hai mà chỉ muốn thẳng tay đấm cho mỗi người một cái. Cô khều khều người Triệu Vy Vân, lí nhí lên tiếng: “Bộ hôm nay cậu không ăn muối à, nói chuyện với trai đẹp mà nhạt hơn cả nước ốc.”
“Cơm nhà không ăn đi ăn muối làm gì?” Triệu Vy Vân tỉnh bơ trả lời.
Âu Dương Thần cũng một phen bật cười trước câu trả lời của Triệu Vy Vân.
“Này, cậu ngốc thật đấy à?”
“Về thôi, trễ rồi.”
Dứt câu, Triệu Vy Vân cầm lấy túi xách định rời đi nhưng chưa được ba bước đã bị Nghi Văn kéo lại: “Này cậu định đi đâu đấy?”
“Đi về chứ đi đâu giờ này.”
“Cậu uống nhiều đến lú lẫn đầu óc rồi à. Người đối diện cậu là Âu Dương Thần, là Âu Dương Thần đấy. Người ta đã đích thân sang đây mời rượu, cậu còn không biết nắm bắt cơ hội đi à, đợi đến lúc Triệu gia sụp đổ mới chịu à.”
“Cậu thì biết cái gì chứ?” Triệu Vy Vân cũng đã ngà ngà say, giọng nói cũng chẳng còn rõ ràng nữa.
Nghi Văn cũng phát chán với cô bạn thân của mình. Cô giả vờ nghe điện thoại rồi đi ra ngoài, để lại Triệu Vy Vân và Âu Dương Thần.
“Anh trông cô ấy giúp tôi, tôi ra ngoài một lát.”
“Ừ.”
Triệu Vy Vân thấy Nghi Văn đã rời đi, cô cũng nhanh chóng cầm lấy túi xách đuổi theo, giọng khàn khàn cất lên: “Nghi Văn, đợi tớ.”
“Tôi đưa cô về, nhé?”
“Nghi Văn đón tôi rồi, không làm phiền anh nữa nhé. Tạm biệt.”
“Cô có chắc là bạn cô sẽ quay lại đón cô không?”
“Tôi chắc chắn Nghi Văn sẽ quay lại. Anh có dám cá với tôi không?”
“Cá?”
Trong đầu Âu Dương Thần kiểu: “Lại cá cược? Cái ngày gì mà anh toàn dính đến cá cược.”
“Nếu như cô thua thì sao?”
“Tôi sẽ không thua.”
“Vậy được, nếu cô thắng tôi sẽ làm theo một điều kiện của cô. Thế nào?”
“Thành giao.”
Triệu Vy Vân ung dung ngồi lại bàn mà không để ý thái độ của Âu Dương Thần, mắt chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, thời gian cứ thế trôi qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nghi Văn đâu. Trong đầu đang thầm mắng người bạn thân yêu kia.
“Nghi Văn, cậu được lắm. Cậu dám chơi tớ.”
“Thế nào? Có còn muốn đợi nữa không?”
Triệu Vy Vân nhìn đồng hồ, cũng đã sắp qua ngày mới, thoáng thở dài lên tiếng: “Không đợi nữa, tôi thua.”
“Ừ thua thì phải làm sao nhỉ? Thái độ này của cô hình như không đúng cho lắm.”
Triệu Vy Vân mất kiên nhẫn lên tiếng: “Điều kiện là gì?”
“Hmm... Tạm thời tôi chưa nghĩ ra. Thế này đi, tôi cho cô nợ, khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói cô sau.”
“Ừ thế anh nghĩ nhanh lên. Tôi nhanh quên lắm, kẻo tôi lại quên mất thì người thiệt thòi chính là anh.”
“Cô cho tôi số điện thoại, nếu không cô chạy mất thì tôi biết tìm người ở đâu để đòi nợ bây giờ?”
Triệu Vy Vân thấy có vẻ hơi sai sai nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lý do của Âu Dương Thần đưa ra cũng khá hợp lý, nhất thời cô không biết phải lấy lý do gì để từ chối yêu cầu của anh ta.
“Tôi không chạy, anh khỏi lo.”
“Tôi không tin.” Âu Dương Thần dứt khoát đáp.
“Ồ, Âu Dương tổng đây là đang muốn xin số điện thoại của tôi nên mới lấy lý do này có phải không?”
“Cậu không dám? Hay là cậu không thích con gái thật?”
“Nếu tớ thắng, khu resort phía Nam của cậu sẽ thuộc về tớ.” Âu Dương Thần nhanh chóng chặn đứng thái độ kiêu căng của Việt Bân.
Việt Bân nghe Âu Dương Thần đòi khu resort phía Nam của mình, dù có muốn khiêu khích Âu Dương Thần đến đâu thì cũng phải đắn đo suy nghĩ.
“Chơi, ai sợ cậu chứ.”
“Thành giao.” Cứ như vậy mà giao kèo giữa Âu Dương Thần và Việt Bân được thiết lập.
Âu Dương Thần nhìn về phía Triệu Vy Vân, khẽ đưa cặp mắt nhìn người con gái đang thản nhiên ngồi uống rượu ở phía đối diện, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Nghi Văn nhanh chóng nhìn thấy Âu Dương Thần nhìn sang, cô vội vàng gõ gõ vào cánh tay của Triệu Vy Vân.
“Đừng uống nữa. Mau nhìn xem ai đang nhìn cậu?”
“Ai? Ai nhìn tớ chứ?”
“Âu Dương Thần.”
“Ấu trĩ, anh ta nhìn tớ làm gì. Trong đây có biết bao nhiêu người, sao cậu dám chắc anh ta đang nhìn tớ?”
“Cậu không tin tớ à?”
“Tớ mới 24, vẫn còn chưa hưởng thụ đủ. Tớ không muốn mất mạng trong tay tên Âu Dương Thần kia đâu.”
“Cái gì mà mất mạng chứ, cậu nhát gan như thế từ lúc nào đấy?”
Triệu Vy Vân nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm, tay vẫn đang cầm ly rượu vang, nhấm nháp từng tí một.
Cả hai cuốn theo bầu không khí sôi động ở đây, quên bén mất chuyện phải tiếp cận Âu Dương Thần. Hơn cả là Triệu Vy Vân cũng không muốn dựa vào thế lực của Âu Dương Thần, nói trắng là cô không dám dây dưa với anh ta.
Âu Dương Thần lúc đầu cũng chẳng mấy để tâm đến những lời khiêu khích của Việt Bân nhưng hồi sau lại dán ánh mắt lạnh băng của mình lên người Triệu Vy Vân, môi khẽ nhếch lên tạo một vẻ bí ẩn, khó đoán, chẳng ai biết được anh ta đang nghĩ gì trong đầu.
Âu Dương Thần cầm lấy ly rượu đi về phía Triệu Vy Vân và Nghi Văn dưới sự tò mò của đám bạn thân của anh ta.
“Để xem Âu Dương thiếu gia của chúng ta có thu hút như lời đồn không nhé?” Việt Bân thích thú lên tiếng.
“Người đẹp, tôi mời cô một ly có được không?”
Động tác trên tay Triệu Vy Vân thoáng ngừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh, trong đầu khẽ nổ vang một tiếng: “Cái quái gì đang xảy ra thế này?”
Triệu Vy Vân mở to hai mắt nhìn chăm chăm vài người đàn ông đối diện, mãi vẫn chưa thấy có hành động nào tiếp theo.
“Thu hút lắm sao?”
Âu Dương Thần khẽ lên tiếng. Anh ta ấy vậy mà lại cười với Triệu Vy Vân khiến những người xung quanh một phen chấn động.
“Âu Dương tổng đích thân sang đây mời rượu tôi, không phải tôi mới là người thu hút sao?”
“Phải phải. Thế tôi mời cô một ly có được không?”
“Anh đã đích thân sang đây mời, nếu tôi nói không thì có phải quá thất lỡ rồi không?”
“Nào xin mời.” Triệu Vy Vân chủ động nâng ly, cụng vào thành ly của Âu Dương Thần. Chỉ khi đứng gần như thế này, Triệu Vy Vân mới thấy Âu Dương Thần có sức hút đến chừng nào.
“Tôi ngồi cùng được không?” Âu Dương Thần cất giọng.
Triệu Vy Vân khẽ đánh ánh mắt sang bàn bên kia, đám bạn của Âu Dương Thần vẫn đang nháo nhào vì hành động của Âu Dương Thần, khẽ đáp lời: “Rượu cũng đã uống rồi, không phải anh nên về bàn của mình à? Không phải bạn anh vẫn đang đợi anh sao?”
“Không quan trọng lắm.”
“Ồ.”
Âu Dương Thần ngồi xuống đối diện với Triệu Vy Vân: “Không biết xưng hô với tiểu thư như nào cho phải nhỉ?”
“Tôi họ Triệu, tên Vy Vân.”
Âu Dương Thần chủ động giới thiệu họ tên của mình” “Tôi tên Âu Dương Thần.”
“Tôi biết.”
Nghi Văn nhìn cuộc đối thoại nhạt nhẽo của cả hai mà chỉ muốn thẳng tay đấm cho mỗi người một cái. Cô khều khều người Triệu Vy Vân, lí nhí lên tiếng: “Bộ hôm nay cậu không ăn muối à, nói chuyện với trai đẹp mà nhạt hơn cả nước ốc.”
“Cơm nhà không ăn đi ăn muối làm gì?” Triệu Vy Vân tỉnh bơ trả lời.
Âu Dương Thần cũng một phen bật cười trước câu trả lời của Triệu Vy Vân.
“Này, cậu ngốc thật đấy à?”
“Về thôi, trễ rồi.”
Dứt câu, Triệu Vy Vân cầm lấy túi xách định rời đi nhưng chưa được ba bước đã bị Nghi Văn kéo lại: “Này cậu định đi đâu đấy?”
“Đi về chứ đi đâu giờ này.”
“Cậu uống nhiều đến lú lẫn đầu óc rồi à. Người đối diện cậu là Âu Dương Thần, là Âu Dương Thần đấy. Người ta đã đích thân sang đây mời rượu, cậu còn không biết nắm bắt cơ hội đi à, đợi đến lúc Triệu gia sụp đổ mới chịu à.”
“Cậu thì biết cái gì chứ?” Triệu Vy Vân cũng đã ngà ngà say, giọng nói cũng chẳng còn rõ ràng nữa.
Nghi Văn cũng phát chán với cô bạn thân của mình. Cô giả vờ nghe điện thoại rồi đi ra ngoài, để lại Triệu Vy Vân và Âu Dương Thần.
“Anh trông cô ấy giúp tôi, tôi ra ngoài một lát.”
“Ừ.”
Triệu Vy Vân thấy Nghi Văn đã rời đi, cô cũng nhanh chóng cầm lấy túi xách đuổi theo, giọng khàn khàn cất lên: “Nghi Văn, đợi tớ.”
“Tôi đưa cô về, nhé?”
“Nghi Văn đón tôi rồi, không làm phiền anh nữa nhé. Tạm biệt.”
“Cô có chắc là bạn cô sẽ quay lại đón cô không?”
“Tôi chắc chắn Nghi Văn sẽ quay lại. Anh có dám cá với tôi không?”
“Cá?”
Trong đầu Âu Dương Thần kiểu: “Lại cá cược? Cái ngày gì mà anh toàn dính đến cá cược.”
“Nếu như cô thua thì sao?”
“Tôi sẽ không thua.”
“Vậy được, nếu cô thắng tôi sẽ làm theo một điều kiện của cô. Thế nào?”
“Thành giao.”
Triệu Vy Vân ung dung ngồi lại bàn mà không để ý thái độ của Âu Dương Thần, mắt chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, thời gian cứ thế trôi qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nghi Văn đâu. Trong đầu đang thầm mắng người bạn thân yêu kia.
“Nghi Văn, cậu được lắm. Cậu dám chơi tớ.”
“Thế nào? Có còn muốn đợi nữa không?”
Triệu Vy Vân nhìn đồng hồ, cũng đã sắp qua ngày mới, thoáng thở dài lên tiếng: “Không đợi nữa, tôi thua.”
“Ừ thua thì phải làm sao nhỉ? Thái độ này của cô hình như không đúng cho lắm.”
Triệu Vy Vân mất kiên nhẫn lên tiếng: “Điều kiện là gì?”
“Hmm... Tạm thời tôi chưa nghĩ ra. Thế này đi, tôi cho cô nợ, khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói cô sau.”
“Ừ thế anh nghĩ nhanh lên. Tôi nhanh quên lắm, kẻo tôi lại quên mất thì người thiệt thòi chính là anh.”
“Cô cho tôi số điện thoại, nếu không cô chạy mất thì tôi biết tìm người ở đâu để đòi nợ bây giờ?”
Triệu Vy Vân thấy có vẻ hơi sai sai nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lý do của Âu Dương Thần đưa ra cũng khá hợp lý, nhất thời cô không biết phải lấy lý do gì để từ chối yêu cầu của anh ta.
“Tôi không chạy, anh khỏi lo.”
“Tôi không tin.” Âu Dương Thần dứt khoát đáp.
“Ồ, Âu Dương tổng đây là đang muốn xin số điện thoại của tôi nên mới lấy lý do này có phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro