Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào
Chương 1
2024-10-23 23:27:37
Tại nhà họ Triệu.
Triệu Phong ngồi vắt chéo chân, tay cầm điếu thuốc đang cháy dở, chân nhịp nhịp, trong cái điệu của lão vô cùng chướng mắt. Triệu phu nhân từ ngoài vườn bước vào, nhìn dáng vẻ của chồng liền thở dài một hơi.
“Ông còn có tinh thần mà ngồi đó hút thuốc à? Còn không mau nghĩ cách đi.”
“Nghĩ cái gì mà nghĩ? Bà muốn đưa Vy Vân vào đường cùng bà mới vừa lòng?”
“Như thế nào là dồn vào đường cùng? Nó là người đang dồn cái nhà này vào đường cùng chứ không phải là tôi.”
“Tôi là vì ai mà phải suốt ngày đóng vai kẻ ác? Không phải là vì cái nhà này hay sao?”
Bà Thục Tâm tức tối mà hét cả lên, trông chẳng còn một chút khí chất nào của một phu nhân tài phiệt. Cũng đúng, vì Triệu gia đang lâm vào cảnh nợ nần chồng chất, nếu Triệu Vy Vân vẫn không đồng ý gả cho nhà họ Vương thì khó mà xoay chuyển tình huống ngàn cân treo sợi tóc này.
“Con bé mới 24 tuổi mà bà bảo nó đi lấy chồng để đổi lấy Triệu gia? Lương tâm của một người mẹ của bà đang để ở đâu thế? Cái chuyện vớ vẩn như thế mà cũng nghĩ ra được.”
Bà ta chẳng cần nể nang ai, dứt khoát đáp lời mà chẳng nề hà suy nghĩ: “Dù sao tôi cũng có phải mẹ ruột nó đâu mà phải suy nghĩ thiệt hơn làm gì cho mệt đầu.”
“Vậy ông nói xem có cách nào vừa nhanh lại vừa hiệu quả như này không? Nó gả vào Vương gia vừa được có một tấm chồng tốt, Triệu gia lại được cứu thì hà cớ gì không làm.”
“Bà hỏi qua ý kiến con bé chưa? Con bé đã đồng ý chưa mà bà lắm lời thế?”
“Con gái lớn thì lấy chồng, tôi đặt đâu thì nó phải ngồi đấy.”
“Chuyện công ty tôi sẽ tự mình giải quyết. Còn bà đừng có mà lắm lời. Con gái tôi lấy ai không tới lượt bà xen bà.”
“Cái ông này... già nên lẩm cẩm đấy à. Sắp ra đường ở đến nơi mà còn sĩ diện hão huyền.”
“Có ra ngoài ăn xin thì tôi cũng không bán con gái mình. Bà nhớ cho kỹ, nếu không người phải ra đường chính là bà đấy.”
“Triệu Phong... ông đứng lại đó cho tôi...”
Triệu lão gia dửng dưng bỏ về vào thư phòng làm việc, chẳng mảy may suy nghĩ cũng chẳng đả động đến ‘lời đề nghị’ kia của Thục Tâm.
Đúng lúc đó, Triệu Vy Vân cũng vừa từ bên ngoài về, nhìn thấy dáng vẻ bực tức của bà ta, cô cũng nhanh chóng ba chân bốn cẳng chuồn lên phòng nhưng chưa đi được vài bước đã bị Thục Tâm giữ lại.
“Đứng lại đó.”
“Con gái con đứa đi đâu bây giờ mới chịu mò đầu về? Sắp ra đường ở đến nơi rồi còn nghĩ mình là đại tiểu thư sao? Suốt ngày ăn chơi lêu lỏng, chẳng ra cái thể thống gì cả?”
Triệu Vy Vân dừng chân, trước những lời nói khó nghe của mẹ kế, cô chậm rãi nghe từng câu từng chữ bà ta vừa nói, tâm trạng cũng bị bà ta chọc cho mất cả hứng.
“Tôi ăn chơi lêu lỏng?”
“Bà giỏi vậy sao không nghĩ cách giúp Triệu gia đi, bảo tôi đi lấy cái tên Vương Giả đó để cho bà được sống sung sướng dưới cái danh Triệu phu nhân sao, đừng có mơ nữa.”
“Mày...”
Triệu Vy Vân không lên phòng mà quay đầu ra cửa, cứ như vậy lái xe rời đi mặc cho mẹ kế của cô vẫn đang lớn tiếng mắng chửi.
Nói cô ăn chơi lêu lỏng, không phụ giúp gia đình sao? Không phải cô vẫn đang nai lưng ra làm việc, nhờ vả hết người này đến người khác để cứu lấy Triệu gia hay sao? Người ngồi không hưởng phúc chính là bà ta, ấy vậy mà lại ngang nhiên đổ hết mọi trách nhiệm lên người cô.
[...]
Tại quán bar.
Triệu Vy Vân có hẹn với Nghi Văn – bạn thân của cô tại đây. Tiếng nhạc sập sình kéo Triệu Vy Vân ra khỏi những lời mắng chửi của Thục Tâm.
Nghi Văn xuất hiện, nhìn thấy Triệu Vy Vân đang ngồi một mình uống rượu liền nhanh chóng đi lại: “Này, cậu đến lâu chưa?”
“Mới tới.”
“Có chuyện gì à? Trông ủ rũ thế?”
“Còn chuyện gì ngoài chuyện tập đoàn nữa chứ. Bà ta quậy um cả lên đòi tớ phải lấy cái tên Vương Giả đó. Đau hết cả đầu.”
“Cuối cùng cũng có chuyện làm cho đại tiểu thư Triệu gia đau đầu rồi sao? Tớ cứ nghĩ là trên đời này chẳng có chuyện gì làm khó được cậu chứ?”
“Có đấy, tớ đang có chuyện cần cậu giúp đây.”
“Là chuyện gì? Chuyện của Triệu gia?”
Triệu Vy Vân khẽ gật đầu: “Ừ.”
“Tớ vẫn đang nhờ bố tớ tìm cách đây, sẽ có câu trả lời sớm nhất cho cậu.”
“Cảm ơn cậu, Nghi Văn.”
“Đừng ủ rũ nữa, vui vẻ lên. Nào, cạn ly đi.”
Cả hai đang đắm chìm trong bầu không khí sôi động ở đây thì một người đàn ông cao to, lịch lãm lướt ngang qua, kéo theo rất nhiều ánh mắt của các cô gái có mặt tại đây. Anh ta cao ngạo đi ngang qua dòng người đang bàn tán xôn xao về mình sau đó nhanh chóng ngồi vào bàn, nơi bạn bè anh ta đang tụ tập ở đó.
“Âu Dương Thần, cậu lại đến trễ. Có phải nên phạt một ly không?” Việt Bân nhanh chóng cầm lấy chai rượu rót vào ly cho Âu Dương Thần.
“Tập đoàn bận tí việc, để các cậu đợi lâu rồi. Tôi phạt mình một ly.”
Dứt câu, Âu Dương Thần cầm lấy ly rượu lên, một hơi uống cạn.
“Đúng là Âu Dương thiếu gia, chơi với anh em lúc nào cũng nét căng.”
“Quá lời rồi. Nào, cạn ly.”
Bên kia, Nghi Văn nhìn thấy Âu Dương Thần thì hai mắt lập tức sáng rỡ cả lên, cô kéo tay Triệu Vy Vân chỉ về hướng anh ta.
“Thấy trai là mặt cậu còn sáng hơn cả đèn pha ô tô. Bớt bớt lại cô gái ơi, kẻo người ta đánh giá cho đấy.”
“Tớ có cách giúp Triệu gia lật ngược tình thế rồi đấy.”
“Hả?”
“Dựa vào anh ta, Âu Dương Thần.” Nghi Văn đưa tay chỉ về hướng đám bạn của Âu Dương Thần đang ngồi.
“Cậu điên à? Biết anh ta là ai không mà dây dưa vào?”
“Biết chứ. Âu Dương Thần – 32 tuổi, đại thiếu gia nhà Âu Dương, chủ tịch tập đoàn tài chính lớn mạnh bật nhất cái thành phố này.”
“Hiểu rõ đến thế cơ à?”
“Vẫn còn độc thân đấy.”
“Thì?”
Nghi Văn chán chường, gõ cái cốc lên đầu Triệu Vy Văn: “Cơ hội của cậu đấy, còn không biết nắm bắt đi à.”
“Một Vương Giả chưa đủ hai sao mà còn thêm Âu Dương Thần nữa vậy?”
“Tên Vương Giả kia mà so được với Âu Dương Thần sao?”
Nghi Văn liên tục thao thao bất tuyệt về Âu Dương Thần, lời nào cũng là nói tốt về anh ta.
“Thần này, cậu không định có bạn gái đi à? Sống cô đơn mãi không thấy chán sao?”
“Không.”
Việt Bân: “...”
“Hay là cậu không thích con gái?”
“Vớ vẩn.”
“Vậy Âu Dương thiếu gia tán gái cho bọn tôi xem đi, để xem Âu Dương Thần có thu hút như lời đồn không nhé.”
Việt Bân đưa mắt nhìn xung quanh cuối cùng lại dừng ở Nghi Văn và Triệu Vy Vân. Anh ta kéo người Âu Dương Thần nhìn sang.
“Cô gái váy đỏ kia cậu nhìn thấy rồi chứ?”
“Thì?”
“Tôi thách cậu trong vòng 1 tháng tán đổ được cô ấy.”
Cùng lúc đó, Nghi Văn cũng ghé sát vào tai Triệu Vy Vân: “Tán đổ anh ta, tớ sẽ giúp cậu.”
Triệu Phong ngồi vắt chéo chân, tay cầm điếu thuốc đang cháy dở, chân nhịp nhịp, trong cái điệu của lão vô cùng chướng mắt. Triệu phu nhân từ ngoài vườn bước vào, nhìn dáng vẻ của chồng liền thở dài một hơi.
“Ông còn có tinh thần mà ngồi đó hút thuốc à? Còn không mau nghĩ cách đi.”
“Nghĩ cái gì mà nghĩ? Bà muốn đưa Vy Vân vào đường cùng bà mới vừa lòng?”
“Như thế nào là dồn vào đường cùng? Nó là người đang dồn cái nhà này vào đường cùng chứ không phải là tôi.”
“Tôi là vì ai mà phải suốt ngày đóng vai kẻ ác? Không phải là vì cái nhà này hay sao?”
Bà Thục Tâm tức tối mà hét cả lên, trông chẳng còn một chút khí chất nào của một phu nhân tài phiệt. Cũng đúng, vì Triệu gia đang lâm vào cảnh nợ nần chồng chất, nếu Triệu Vy Vân vẫn không đồng ý gả cho nhà họ Vương thì khó mà xoay chuyển tình huống ngàn cân treo sợi tóc này.
“Con bé mới 24 tuổi mà bà bảo nó đi lấy chồng để đổi lấy Triệu gia? Lương tâm của một người mẹ của bà đang để ở đâu thế? Cái chuyện vớ vẩn như thế mà cũng nghĩ ra được.”
Bà ta chẳng cần nể nang ai, dứt khoát đáp lời mà chẳng nề hà suy nghĩ: “Dù sao tôi cũng có phải mẹ ruột nó đâu mà phải suy nghĩ thiệt hơn làm gì cho mệt đầu.”
“Vậy ông nói xem có cách nào vừa nhanh lại vừa hiệu quả như này không? Nó gả vào Vương gia vừa được có một tấm chồng tốt, Triệu gia lại được cứu thì hà cớ gì không làm.”
“Bà hỏi qua ý kiến con bé chưa? Con bé đã đồng ý chưa mà bà lắm lời thế?”
“Con gái lớn thì lấy chồng, tôi đặt đâu thì nó phải ngồi đấy.”
“Chuyện công ty tôi sẽ tự mình giải quyết. Còn bà đừng có mà lắm lời. Con gái tôi lấy ai không tới lượt bà xen bà.”
“Cái ông này... già nên lẩm cẩm đấy à. Sắp ra đường ở đến nơi mà còn sĩ diện hão huyền.”
“Có ra ngoài ăn xin thì tôi cũng không bán con gái mình. Bà nhớ cho kỹ, nếu không người phải ra đường chính là bà đấy.”
“Triệu Phong... ông đứng lại đó cho tôi...”
Triệu lão gia dửng dưng bỏ về vào thư phòng làm việc, chẳng mảy may suy nghĩ cũng chẳng đả động đến ‘lời đề nghị’ kia của Thục Tâm.
Đúng lúc đó, Triệu Vy Vân cũng vừa từ bên ngoài về, nhìn thấy dáng vẻ bực tức của bà ta, cô cũng nhanh chóng ba chân bốn cẳng chuồn lên phòng nhưng chưa đi được vài bước đã bị Thục Tâm giữ lại.
“Đứng lại đó.”
“Con gái con đứa đi đâu bây giờ mới chịu mò đầu về? Sắp ra đường ở đến nơi rồi còn nghĩ mình là đại tiểu thư sao? Suốt ngày ăn chơi lêu lỏng, chẳng ra cái thể thống gì cả?”
Triệu Vy Vân dừng chân, trước những lời nói khó nghe của mẹ kế, cô chậm rãi nghe từng câu từng chữ bà ta vừa nói, tâm trạng cũng bị bà ta chọc cho mất cả hứng.
“Tôi ăn chơi lêu lỏng?”
“Bà giỏi vậy sao không nghĩ cách giúp Triệu gia đi, bảo tôi đi lấy cái tên Vương Giả đó để cho bà được sống sung sướng dưới cái danh Triệu phu nhân sao, đừng có mơ nữa.”
“Mày...”
Triệu Vy Vân không lên phòng mà quay đầu ra cửa, cứ như vậy lái xe rời đi mặc cho mẹ kế của cô vẫn đang lớn tiếng mắng chửi.
Nói cô ăn chơi lêu lỏng, không phụ giúp gia đình sao? Không phải cô vẫn đang nai lưng ra làm việc, nhờ vả hết người này đến người khác để cứu lấy Triệu gia hay sao? Người ngồi không hưởng phúc chính là bà ta, ấy vậy mà lại ngang nhiên đổ hết mọi trách nhiệm lên người cô.
[...]
Tại quán bar.
Triệu Vy Vân có hẹn với Nghi Văn – bạn thân của cô tại đây. Tiếng nhạc sập sình kéo Triệu Vy Vân ra khỏi những lời mắng chửi của Thục Tâm.
Nghi Văn xuất hiện, nhìn thấy Triệu Vy Vân đang ngồi một mình uống rượu liền nhanh chóng đi lại: “Này, cậu đến lâu chưa?”
“Mới tới.”
“Có chuyện gì à? Trông ủ rũ thế?”
“Còn chuyện gì ngoài chuyện tập đoàn nữa chứ. Bà ta quậy um cả lên đòi tớ phải lấy cái tên Vương Giả đó. Đau hết cả đầu.”
“Cuối cùng cũng có chuyện làm cho đại tiểu thư Triệu gia đau đầu rồi sao? Tớ cứ nghĩ là trên đời này chẳng có chuyện gì làm khó được cậu chứ?”
“Có đấy, tớ đang có chuyện cần cậu giúp đây.”
“Là chuyện gì? Chuyện của Triệu gia?”
Triệu Vy Vân khẽ gật đầu: “Ừ.”
“Tớ vẫn đang nhờ bố tớ tìm cách đây, sẽ có câu trả lời sớm nhất cho cậu.”
“Cảm ơn cậu, Nghi Văn.”
“Đừng ủ rũ nữa, vui vẻ lên. Nào, cạn ly đi.”
Cả hai đang đắm chìm trong bầu không khí sôi động ở đây thì một người đàn ông cao to, lịch lãm lướt ngang qua, kéo theo rất nhiều ánh mắt của các cô gái có mặt tại đây. Anh ta cao ngạo đi ngang qua dòng người đang bàn tán xôn xao về mình sau đó nhanh chóng ngồi vào bàn, nơi bạn bè anh ta đang tụ tập ở đó.
“Âu Dương Thần, cậu lại đến trễ. Có phải nên phạt một ly không?” Việt Bân nhanh chóng cầm lấy chai rượu rót vào ly cho Âu Dương Thần.
“Tập đoàn bận tí việc, để các cậu đợi lâu rồi. Tôi phạt mình một ly.”
Dứt câu, Âu Dương Thần cầm lấy ly rượu lên, một hơi uống cạn.
“Đúng là Âu Dương thiếu gia, chơi với anh em lúc nào cũng nét căng.”
“Quá lời rồi. Nào, cạn ly.”
Bên kia, Nghi Văn nhìn thấy Âu Dương Thần thì hai mắt lập tức sáng rỡ cả lên, cô kéo tay Triệu Vy Vân chỉ về hướng anh ta.
“Thấy trai là mặt cậu còn sáng hơn cả đèn pha ô tô. Bớt bớt lại cô gái ơi, kẻo người ta đánh giá cho đấy.”
“Tớ có cách giúp Triệu gia lật ngược tình thế rồi đấy.”
“Hả?”
“Dựa vào anh ta, Âu Dương Thần.” Nghi Văn đưa tay chỉ về hướng đám bạn của Âu Dương Thần đang ngồi.
“Cậu điên à? Biết anh ta là ai không mà dây dưa vào?”
“Biết chứ. Âu Dương Thần – 32 tuổi, đại thiếu gia nhà Âu Dương, chủ tịch tập đoàn tài chính lớn mạnh bật nhất cái thành phố này.”
“Hiểu rõ đến thế cơ à?”
“Vẫn còn độc thân đấy.”
“Thì?”
Nghi Văn chán chường, gõ cái cốc lên đầu Triệu Vy Văn: “Cơ hội của cậu đấy, còn không biết nắm bắt đi à.”
“Một Vương Giả chưa đủ hai sao mà còn thêm Âu Dương Thần nữa vậy?”
“Tên Vương Giả kia mà so được với Âu Dương Thần sao?”
Nghi Văn liên tục thao thao bất tuyệt về Âu Dương Thần, lời nào cũng là nói tốt về anh ta.
“Thần này, cậu không định có bạn gái đi à? Sống cô đơn mãi không thấy chán sao?”
“Không.”
Việt Bân: “...”
“Hay là cậu không thích con gái?”
“Vớ vẩn.”
“Vậy Âu Dương thiếu gia tán gái cho bọn tôi xem đi, để xem Âu Dương Thần có thu hút như lời đồn không nhé.”
Việt Bân đưa mắt nhìn xung quanh cuối cùng lại dừng ở Nghi Văn và Triệu Vy Vân. Anh ta kéo người Âu Dương Thần nhìn sang.
“Cô gái váy đỏ kia cậu nhìn thấy rồi chứ?”
“Thì?”
“Tôi thách cậu trong vòng 1 tháng tán đổ được cô ấy.”
Cùng lúc đó, Nghi Văn cũng ghé sát vào tai Triệu Vy Vân: “Tán đổ anh ta, tớ sẽ giúp cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro