Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào
Chương 23
2024-10-23 23:27:37
Âu Dương Thần nhanh chóng cho vệ sĩ túc trực ở bệnh viện. Anh cũng đổi luôn bác sĩ thành người của mình để yên tâm.
Triệu Vy Vân nhìn tất cả những việc anh làm cho mình liền không khỏi xúc động. Người đàn ông mà cô cứ nghĩ anh sẽ rất khô khan, rất lạnh lùng nhưng không, anh ấm áp đến lạ thường. Anh không hay nói những câu ngọt ngào nhưng nhìn hành động của anh cũng đủ hiểu anh yêu thương cô cỡ nào.
Triệu Phong được chuyển sang chế độ thăm khám đặc biệt, ông được các y bác sĩ hàng đầu do Âu Dương Thần mời về để tập trung chữa trị.
Tình hình cũng có vẻ như dần trở về quỹ đạo ban đầu, Thục Tâm bị bắt, Triệu Phong cũng đang được điều trị theo phác đồ của các y bác sĩ đề ra. Triệu Vy Vân về điều hành Triệu thị dưới sự giúp sức của Âu Dương Thần.
Mọi người có vẻ khá yên ổn nhưng trong lòng Triệu Vy Vân vẫn thấp thỏm không yên. Cô không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Liệu Triệu Thế Vỹ đã về nước hay chưa? Liệu anh ta có đang nhắm vào ba cô hay không?
Những câu hỏi này cứ liên tục xuất hiện trong đầu Triệu Vy Vân, cũng vì vậy mà tinh thần cô xuất hiện dấu hiệu cúa stress nhẹ.
Đều đặn sau khi tan làm, Triệu Vy Vân đều vào bệnh viện với Triệu Phong. Cô mang cơm vào bệnh viện ở ăn, đều đặn ngày nào cũng như vậy. Cô vẫn luôn trông mong một ngày vào đó ông sẽ tỉnh, sẽ cùng cô ăn cơm, trò chuyện vui vẻ như trước.
Triệu Vy Vân hôm nay cũng vậy, cô mang hộp đựng cơm nóng hổi, tay kia lại mang theo một bịch cháo nhỏ không biết dành cho ai.
"Ba... ba.." Túi đồ trên tay Triệu Vy Vân rơi xuống sàn nhà.
Là chuyện gì đây? Triệu Phong ba cô, ông ấy tỉnh rồi sao?
"Ba... ba tỉnh rồi sao? Là ba đúng không? Đây là sự thật, con không mơ có phải không ba?
"Vy Vân."
Triệu Vy Vân chạy ầm tới ôm lấy Triệu Phong.
"Ba ơi..."
"Cuối cùng ba cũng tỉnh rồi. Con đợi ngày này lâu lắm rồi ba biết không?"
"Ba làm con sợ chết đi được."
"Ba ơi..."
Triệu Vy Vân cứ như một đứa trẻ, cô ôm chầm lấy Triệu Phong khóc nức nở. Lần này cô khóc là vì cô hạnh phúc, cô vui sướng vì ba của cô cũng đã tỉnh dậy ôm lấy cô sau bao ngày làm bạn với chiếc giường bệnh.
"Con ngoan, ba xin lỗi con nhiều lắm."
"Không. Ba không có lỗi gì cả. Ba là người ba tuyệt vời nhất trên đời."
"Ngoan. Cứ ôm ba mãi thế à."
"Ba không muốn ôm Vy Vân sao? Con là con gái của ba cơ mà?"
"Ba đương nhiên là muốn ôm con. Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao."
"Cậu ấy có muốn ba tiếp tục ôm con không thì ba không chắc." Triệu Phong nhìn về phía cửa nơi Âu Dương Thần
dang dung.
Theo tiếng của Triệu Phong, Triệu Vy Vân buông ông ra, nhìn ra hướng cửa phòng bệnh: "Thần..."
Nhưng rồi cô cũng phớt lờ sự xuất hiện của anh, tiếp tục ôm chầm lẩy Triệu Phong: "Ba cứ mặc kệ anh ấy."
"Con bé nghịch ngợm này. Có cả người yêu rồi, không còn là con nít là suốt ngày bám lấy ba như thế."
"Sao... sao ba biết?"
"Tôi là ba của cô đấy, nhóc con."
"Ba này."
Trên gương mặt của Triệu Vy Vân lúc này tràn ngập sự hạnh phúc mà hình như rất lâu rồi anh mới nhìn thấy cô cười tươi như vậy. Kể từ sau khi Triệu Phong hôn mê, cô cũng cười nhưng trong nụ cười của cô lúc nào cũng chất chứa những nỗi niềm riêng chứ không được vui tươi như lúc này.
"Thần, sao anh lại ở đây?"
Âu Dương Thần đi vào bên trong, thản nhiên đáp: "Anh đến chào hỏi ba vợ một tiếng không được sao?"
Triệu Vy Vân nhìn hai người đàn ông trước mặt với ánh mắt dò xét: "Hai người thông đồng với nhau giấu con chuyện này có phải không?"
"Giấu em chuyện gì? Anh không giấu em chuyện gì cả, em đừng vu oan cho anh."
"Ba vô tội."
"Hai người xem con là con nít sao?"
"Thì em rõ là con nít còn gì. Còn là một đứa con nít nghịch ngợm."
"Anh biết ba tỉnh rồi sao không nói em biết."
"Anh gọi báo tin cho em nhưng hình như có người phớt lờ anh nên không nghe điện thoại của anh thì phải."
Triệu Vy Vân lấy điện thoại trong túi xách ra, quả thật có cuộc gọi nhỡ từ Âu Dương Thần, không chỉ là một mà rất nhiều cuộc.
"Em..."
"Anh không nghe giải thích."
Triệu Phong giả vờ ho vài cái. Hai cái đứa này, thật sự coi ông như người vô hình vậy sao.
"Ba thấy trong người thế nào rồi ạ? Con gọi bác sĩ kiểm tra nhé?"
"Đã kiểm tra rồi." Âu Dương Thần cất giọng đáp.
'Kiểm tra lúc nào chứ."
"Đã kiểm tra từ trưa rồi, lúc ba em tỉnh anh đã gọi bác sĩ kiểm tra rồi. Tình hình của ba em ổn, bình phục rất tốt."
"Âu Dương Thần..."
"Anh nghe."
"Anh lại giấu em."
Âu Dương Thần khẽ thở dài bất lực. Anh gọi cô rất nhiều cuộc nhưng cô không nghe máy, cô không nghe điện thoại là lỗi của anh sao? Cái lý lẽ gì thế này?
"Em và ba cứ nói chuyện đi nhé. Anh ra ngoài có chút việệc."
Triệu Vy Vân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu đồng ý.
Âu Dương Thần rất nhanh đã rời khỏi phòng bệnh, chiếc điện thoại của anh liên tục đổ chuông, là Bách Điền gọi điện thoại đến.
"Tôi nghe."
"Chủ tịch, đã có tin tức của Triệu Thế Vỹ."
Triệu Vy Vân nhìn tất cả những việc anh làm cho mình liền không khỏi xúc động. Người đàn ông mà cô cứ nghĩ anh sẽ rất khô khan, rất lạnh lùng nhưng không, anh ấm áp đến lạ thường. Anh không hay nói những câu ngọt ngào nhưng nhìn hành động của anh cũng đủ hiểu anh yêu thương cô cỡ nào.
Triệu Phong được chuyển sang chế độ thăm khám đặc biệt, ông được các y bác sĩ hàng đầu do Âu Dương Thần mời về để tập trung chữa trị.
Tình hình cũng có vẻ như dần trở về quỹ đạo ban đầu, Thục Tâm bị bắt, Triệu Phong cũng đang được điều trị theo phác đồ của các y bác sĩ đề ra. Triệu Vy Vân về điều hành Triệu thị dưới sự giúp sức của Âu Dương Thần.
Mọi người có vẻ khá yên ổn nhưng trong lòng Triệu Vy Vân vẫn thấp thỏm không yên. Cô không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Liệu Triệu Thế Vỹ đã về nước hay chưa? Liệu anh ta có đang nhắm vào ba cô hay không?
Những câu hỏi này cứ liên tục xuất hiện trong đầu Triệu Vy Vân, cũng vì vậy mà tinh thần cô xuất hiện dấu hiệu cúa stress nhẹ.
Đều đặn sau khi tan làm, Triệu Vy Vân đều vào bệnh viện với Triệu Phong. Cô mang cơm vào bệnh viện ở ăn, đều đặn ngày nào cũng như vậy. Cô vẫn luôn trông mong một ngày vào đó ông sẽ tỉnh, sẽ cùng cô ăn cơm, trò chuyện vui vẻ như trước.
Triệu Vy Vân hôm nay cũng vậy, cô mang hộp đựng cơm nóng hổi, tay kia lại mang theo một bịch cháo nhỏ không biết dành cho ai.
"Ba... ba.." Túi đồ trên tay Triệu Vy Vân rơi xuống sàn nhà.
Là chuyện gì đây? Triệu Phong ba cô, ông ấy tỉnh rồi sao?
"Ba... ba tỉnh rồi sao? Là ba đúng không? Đây là sự thật, con không mơ có phải không ba?
"Vy Vân."
Triệu Vy Vân chạy ầm tới ôm lấy Triệu Phong.
"Ba ơi..."
"Cuối cùng ba cũng tỉnh rồi. Con đợi ngày này lâu lắm rồi ba biết không?"
"Ba làm con sợ chết đi được."
"Ba ơi..."
Triệu Vy Vân cứ như một đứa trẻ, cô ôm chầm lấy Triệu Phong khóc nức nở. Lần này cô khóc là vì cô hạnh phúc, cô vui sướng vì ba của cô cũng đã tỉnh dậy ôm lấy cô sau bao ngày làm bạn với chiếc giường bệnh.
"Con ngoan, ba xin lỗi con nhiều lắm."
"Không. Ba không có lỗi gì cả. Ba là người ba tuyệt vời nhất trên đời."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngoan. Cứ ôm ba mãi thế à."
"Ba không muốn ôm Vy Vân sao? Con là con gái của ba cơ mà?"
"Ba đương nhiên là muốn ôm con. Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao."
"Cậu ấy có muốn ba tiếp tục ôm con không thì ba không chắc." Triệu Phong nhìn về phía cửa nơi Âu Dương Thần
dang dung.
Theo tiếng của Triệu Phong, Triệu Vy Vân buông ông ra, nhìn ra hướng cửa phòng bệnh: "Thần..."
Nhưng rồi cô cũng phớt lờ sự xuất hiện của anh, tiếp tục ôm chầm lẩy Triệu Phong: "Ba cứ mặc kệ anh ấy."
"Con bé nghịch ngợm này. Có cả người yêu rồi, không còn là con nít là suốt ngày bám lấy ba như thế."
"Sao... sao ba biết?"
"Tôi là ba của cô đấy, nhóc con."
"Ba này."
Trên gương mặt của Triệu Vy Vân lúc này tràn ngập sự hạnh phúc mà hình như rất lâu rồi anh mới nhìn thấy cô cười tươi như vậy. Kể từ sau khi Triệu Phong hôn mê, cô cũng cười nhưng trong nụ cười của cô lúc nào cũng chất chứa những nỗi niềm riêng chứ không được vui tươi như lúc này.
"Thần, sao anh lại ở đây?"
Âu Dương Thần đi vào bên trong, thản nhiên đáp: "Anh đến chào hỏi ba vợ một tiếng không được sao?"
Triệu Vy Vân nhìn hai người đàn ông trước mặt với ánh mắt dò xét: "Hai người thông đồng với nhau giấu con chuyện này có phải không?"
"Giấu em chuyện gì? Anh không giấu em chuyện gì cả, em đừng vu oan cho anh."
"Ba vô tội."
"Hai người xem con là con nít sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thì em rõ là con nít còn gì. Còn là một đứa con nít nghịch ngợm."
"Anh biết ba tỉnh rồi sao không nói em biết."
"Anh gọi báo tin cho em nhưng hình như có người phớt lờ anh nên không nghe điện thoại của anh thì phải."
Triệu Vy Vân lấy điện thoại trong túi xách ra, quả thật có cuộc gọi nhỡ từ Âu Dương Thần, không chỉ là một mà rất nhiều cuộc.
"Em..."
"Anh không nghe giải thích."
Triệu Phong giả vờ ho vài cái. Hai cái đứa này, thật sự coi ông như người vô hình vậy sao.
"Ba thấy trong người thế nào rồi ạ? Con gọi bác sĩ kiểm tra nhé?"
"Đã kiểm tra rồi." Âu Dương Thần cất giọng đáp.
'Kiểm tra lúc nào chứ."
"Đã kiểm tra từ trưa rồi, lúc ba em tỉnh anh đã gọi bác sĩ kiểm tra rồi. Tình hình của ba em ổn, bình phục rất tốt."
"Âu Dương Thần..."
"Anh nghe."
"Anh lại giấu em."
Âu Dương Thần khẽ thở dài bất lực. Anh gọi cô rất nhiều cuộc nhưng cô không nghe máy, cô không nghe điện thoại là lỗi của anh sao? Cái lý lẽ gì thế này?
"Em và ba cứ nói chuyện đi nhé. Anh ra ngoài có chút việệc."
Triệu Vy Vân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu đồng ý.
Âu Dương Thần rất nhanh đã rời khỏi phòng bệnh, chiếc điện thoại của anh liên tục đổ chuông, là Bách Điền gọi điện thoại đến.
"Tôi nghe."
"Chủ tịch, đã có tin tức của Triệu Thế Vỹ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro