Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào
Chương 28
2024-10-23 23:27:37
Dứt câu, Âu Dương phu nhân cùng Triệu Vy Vân đã nhanh chóng đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Các món ăn được
Âu Dương chọn làm cho bữa tối đều khá cầu kỳ nên hầu như Triệu Vy Vân chỉ có thể phụ những công việc lặt vặt.
"Con đừng áp lực chuyện phải đảm đang chuyện bếp núc. Thời buổi hiện đại rồi không như ngày xưa nữa nên con cứ thoải mái làm chuyện con thích là được. Chuyện nội trợ nếu con muốn thì ta có thể chỉ, cũng không khó lắm đâu."
"Dạ con cũng muốn học để nấu ăn cho những người thân yêu của mình. Dù sao cũng chẳng thể đưa nhau đi ăn ngoài mãi được bác nhỉ, bữa cơm gia đình là một cái gì đó rất thiêng liêng."
"Con nói cũng phải. Con cũng đừng căng thẳng hay sợ mất điểm với hai bác. Thần nó có bạn gái là bác vui rồi."
"Anh ấy tài giỏi như vậy sợ gì ế vợ chứ bác."
"Thì cũng có ích gì chứ. Ba mươi mấy năm con là người đầu tiên nó dẫn về đây đó."
Âu Dương phu nhân và Triệu Vy Vân vừa nấu ăn vừa trò chuyện vui vẻ để Vy Vân đỡ căng thẳng. Mẹ anh rất dễ gần lại vô cùng đảm đang, Triệu Vy Vân học được nhiều điều ở người phụ nữ tài giỏi này. Thế mới biết, Âu Dương Thần tài giỏi như vậy cũng chính là nhờ công dạy dỗ khéo léo của ông bà nhà Âu Dương.
Âu Dương Thần nhìn mẹ và bạn gái vui vẻ cùng nhau nấu ăn cũng yên tâm. Anh ra ngoài sau vườn ngoài chơi cờ với Âu Dương lão gia.
Ông nhìn anh cứ đi đi lại trong nhà mãi mới chịu ra liền lên tiếng: "Làm gì ở trong đấy mà mãi mới chịu ra."
"Con có tí việc."
"Xời, mẹ anh chỉ cần anh chịu có bạn gái. Bà ấy có khắt khe gì đâu mà anh phải lo."
"Con biết nhưng lần đầu đưa cô ấy về nhà chơi, con sợ bỏ cô ấy một mình lại suy nghĩ bâng quơ."
"Ba thấy con cứ để hai người họ tự nhiên, người một nhà cả."
"Dạ."
Cả hai người vừa chơi cờ vừa nói chuyện, chủ yếu Âu Dương lão gia muốn biết định hướng sắp tới của cả hai như thế nào bởi dù sao Âu Dương Thần cũng không còn trẻ nữa, lấy vợ sinh con ở tuổi này là hợp lý rồi.
Triệu Vy Vân ở lại Âu Dương gia dùng cơm. Âu Dương phu nhân có ý muốn giữ cô lại nhưng Âu Dương Thần không đồng ý nên lái xe đưa cô về Triệu gia.
"Bây giờ em đã tin những gì anh nói chưa?"
"Hửm? Tin anh chuyện gì?"
"Ba mẹ anh rất hiền."
Triệu Vy Vân gật gù tỏ vẻ đồng ý với Âu Dương Thần.
"Thế em định khi nào mới cho anh một danh phận?"
"Danh phận? Không phải anh đã là bạn trai của em rồi sao?"
"Chưa đủ."
"Chuyện xa hơn thì từ từ đi, dù sao em vẫn còn trẻ."
"Nhưng anh không còn trẻ nữa."
Triệu Vy Vân phải mất vài giây để suy nghĩ về lời nói của anh. Nhưng chuyện kết hôn cùng anh hình như cô vẫn chưa nghĩ đến bởi dù sao cả hai cũng chỉ mới chính thức bên cạnh nhau được một thời gian.
"Nhưng mình chỉ mới ở bên cạnh nhau được một thời gian ngắn. Em..."
"Anh hiểu rồi."
"Hửm? Anh hiểu gì chứ? Em chỉ muốn mình..."
"Là anh chưa cho em cảm giác an toàn để em tin tưởng vào anh."
"Không sao, đây là thiếu sót của anh, anh sẽ cố gắng."
"Ý em rõ ràng không phải như vậy. Anh đừng có vu oan cho em."
"Oan dữ chưa em?"
"Em buồn đó."
"Em cầm nhầm kịch bản à? Em chơi anh qua đường anh không buồn thì thôi em buồn cái gì chứ?"
"Đùa, anh ăn nói kiểu gì thế hả? Bộ anh là cái đường quốc lộ hay gì?"
"Không nói chuyện với em nữa. Nói tóm lại là anh muốn có danh phận."
Triệu Vy Vân bĩu môi, tỏ ý không hài lòn"Anh muốn có danh phận với em mà anh dùng thái độ này để nói chuyện với em sao?"
"Được rồi anh thua rồi."
Âu Dương Thần đưa Triệu Vy Vân về Triệu gia, xong lại đến tụ tập với đám người Việt Bân, trước khi đi không quên xin phép 'tiểu tổ tông nhỏ.
"Anh có hẹn với Việt Bân nên đưa em về xong anh sang chỗ cậu ta một lát nhé?"
"Anh là đang xin hay là đang thông báo với em đấy?"
"Xin em."
Triệu Vy Vân cũng không có ý định làm khó anh, nhanh chóng gật đầu đồng ý: "Ừ, anh đi đi. Đừng có uống nhiều quá đấy."
"Tuân lệnh."
Triệu Vy Vân gỡ thắt dây an toàn, ngập ngùng lên tiếng: "Em vào nhà đây."
"Ừm. Em nghỉ ngơi sớm đi nhé. Mai anh đến đón em."
"Um, em xuống đây. Anh lái xe cẩn thận."
"ปm."
Nhân lúc Âu Dương Thần không để ý, Triệu Vy Vân đặt một nụ hôn lướt qua trên má của anh.
"Em vào nhà đây. Tạm biệt."
Triệu Vy Vân nhanh chóng tìm cớ trốn chạy nhưng hành động của cô sao có thể nhanh bằng Âu Dương Thần.
Anh nhanh chóng nhấn nút khóa trái cửa, không để cô có cơ hội bỏ chạy.
"Em phóng hỏa xong lại bỏ chạy?"
Bị Âu Dương Thần nhìn thấu âm mưu nhưng cô nàng vẫn không e dè mà lên tiếng phản bác: "Phóng hỏa gì chứ?
Em chỉ muốn hôn chào tạm biệt anh thôi mà, anh đừng có nhạy cảm như vậy có được không?"
"Không. Anh cũng muốn hôn tạm biệt cơ mà, em chạy cái gì chứ?"
"Không phải vừa hôn sao?"
"Đó là em, còn bây giờ là anh."
Âu Dương Thần không chần chừ mà áp môi xuống hôn lên môi Triệu Vy Vân, còn cố ý cắn nhẹ vào môi cô khiến cô có chút đau. Lưỡi anh khuấy đảo trong khoang miệng của Triệu Vy Vân nhất thời khiến cô cảm thấy khó thở.
"Tạm biệt, em ngủ ngon nhé."
Âu Dương Thần thật đúng là biết cách gây thương nhớ cho người khác. Hành động của anh thành công khiến cho
Triệu Vy Vân thổn thức
Âu Dương chọn làm cho bữa tối đều khá cầu kỳ nên hầu như Triệu Vy Vân chỉ có thể phụ những công việc lặt vặt.
"Con đừng áp lực chuyện phải đảm đang chuyện bếp núc. Thời buổi hiện đại rồi không như ngày xưa nữa nên con cứ thoải mái làm chuyện con thích là được. Chuyện nội trợ nếu con muốn thì ta có thể chỉ, cũng không khó lắm đâu."
"Dạ con cũng muốn học để nấu ăn cho những người thân yêu của mình. Dù sao cũng chẳng thể đưa nhau đi ăn ngoài mãi được bác nhỉ, bữa cơm gia đình là một cái gì đó rất thiêng liêng."
"Con nói cũng phải. Con cũng đừng căng thẳng hay sợ mất điểm với hai bác. Thần nó có bạn gái là bác vui rồi."
"Anh ấy tài giỏi như vậy sợ gì ế vợ chứ bác."
"Thì cũng có ích gì chứ. Ba mươi mấy năm con là người đầu tiên nó dẫn về đây đó."
Âu Dương phu nhân và Triệu Vy Vân vừa nấu ăn vừa trò chuyện vui vẻ để Vy Vân đỡ căng thẳng. Mẹ anh rất dễ gần lại vô cùng đảm đang, Triệu Vy Vân học được nhiều điều ở người phụ nữ tài giỏi này. Thế mới biết, Âu Dương Thần tài giỏi như vậy cũng chính là nhờ công dạy dỗ khéo léo của ông bà nhà Âu Dương.
Âu Dương Thần nhìn mẹ và bạn gái vui vẻ cùng nhau nấu ăn cũng yên tâm. Anh ra ngoài sau vườn ngoài chơi cờ với Âu Dương lão gia.
Ông nhìn anh cứ đi đi lại trong nhà mãi mới chịu ra liền lên tiếng: "Làm gì ở trong đấy mà mãi mới chịu ra."
"Con có tí việc."
"Xời, mẹ anh chỉ cần anh chịu có bạn gái. Bà ấy có khắt khe gì đâu mà anh phải lo."
"Con biết nhưng lần đầu đưa cô ấy về nhà chơi, con sợ bỏ cô ấy một mình lại suy nghĩ bâng quơ."
"Ba thấy con cứ để hai người họ tự nhiên, người một nhà cả."
"Dạ."
Cả hai người vừa chơi cờ vừa nói chuyện, chủ yếu Âu Dương lão gia muốn biết định hướng sắp tới của cả hai như thế nào bởi dù sao Âu Dương Thần cũng không còn trẻ nữa, lấy vợ sinh con ở tuổi này là hợp lý rồi.
Triệu Vy Vân ở lại Âu Dương gia dùng cơm. Âu Dương phu nhân có ý muốn giữ cô lại nhưng Âu Dương Thần không đồng ý nên lái xe đưa cô về Triệu gia.
"Bây giờ em đã tin những gì anh nói chưa?"
"Hửm? Tin anh chuyện gì?"
"Ba mẹ anh rất hiền."
Triệu Vy Vân gật gù tỏ vẻ đồng ý với Âu Dương Thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thế em định khi nào mới cho anh một danh phận?"
"Danh phận? Không phải anh đã là bạn trai của em rồi sao?"
"Chưa đủ."
"Chuyện xa hơn thì từ từ đi, dù sao em vẫn còn trẻ."
"Nhưng anh không còn trẻ nữa."
Triệu Vy Vân phải mất vài giây để suy nghĩ về lời nói của anh. Nhưng chuyện kết hôn cùng anh hình như cô vẫn chưa nghĩ đến bởi dù sao cả hai cũng chỉ mới chính thức bên cạnh nhau được một thời gian.
"Nhưng mình chỉ mới ở bên cạnh nhau được một thời gian ngắn. Em..."
"Anh hiểu rồi."
"Hửm? Anh hiểu gì chứ? Em chỉ muốn mình..."
"Là anh chưa cho em cảm giác an toàn để em tin tưởng vào anh."
"Không sao, đây là thiếu sót của anh, anh sẽ cố gắng."
"Ý em rõ ràng không phải như vậy. Anh đừng có vu oan cho em."
"Oan dữ chưa em?"
"Em buồn đó."
"Em cầm nhầm kịch bản à? Em chơi anh qua đường anh không buồn thì thôi em buồn cái gì chứ?"
"Đùa, anh ăn nói kiểu gì thế hả? Bộ anh là cái đường quốc lộ hay gì?"
"Không nói chuyện với em nữa. Nói tóm lại là anh muốn có danh phận."
Triệu Vy Vân bĩu môi, tỏ ý không hài lòn"Anh muốn có danh phận với em mà anh dùng thái độ này để nói chuyện với em sao?"
"Được rồi anh thua rồi."
Âu Dương Thần đưa Triệu Vy Vân về Triệu gia, xong lại đến tụ tập với đám người Việt Bân, trước khi đi không quên xin phép 'tiểu tổ tông nhỏ.
"Anh có hẹn với Việt Bân nên đưa em về xong anh sang chỗ cậu ta một lát nhé?"
"Anh là đang xin hay là đang thông báo với em đấy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xin em."
Triệu Vy Vân cũng không có ý định làm khó anh, nhanh chóng gật đầu đồng ý: "Ừ, anh đi đi. Đừng có uống nhiều quá đấy."
"Tuân lệnh."
Triệu Vy Vân gỡ thắt dây an toàn, ngập ngùng lên tiếng: "Em vào nhà đây."
"Ừm. Em nghỉ ngơi sớm đi nhé. Mai anh đến đón em."
"Um, em xuống đây. Anh lái xe cẩn thận."
"ปm."
Nhân lúc Âu Dương Thần không để ý, Triệu Vy Vân đặt một nụ hôn lướt qua trên má của anh.
"Em vào nhà đây. Tạm biệt."
Triệu Vy Vân nhanh chóng tìm cớ trốn chạy nhưng hành động của cô sao có thể nhanh bằng Âu Dương Thần.
Anh nhanh chóng nhấn nút khóa trái cửa, không để cô có cơ hội bỏ chạy.
"Em phóng hỏa xong lại bỏ chạy?"
Bị Âu Dương Thần nhìn thấu âm mưu nhưng cô nàng vẫn không e dè mà lên tiếng phản bác: "Phóng hỏa gì chứ?
Em chỉ muốn hôn chào tạm biệt anh thôi mà, anh đừng có nhạy cảm như vậy có được không?"
"Không. Anh cũng muốn hôn tạm biệt cơ mà, em chạy cái gì chứ?"
"Không phải vừa hôn sao?"
"Đó là em, còn bây giờ là anh."
Âu Dương Thần không chần chừ mà áp môi xuống hôn lên môi Triệu Vy Vân, còn cố ý cắn nhẹ vào môi cô khiến cô có chút đau. Lưỡi anh khuấy đảo trong khoang miệng của Triệu Vy Vân nhất thời khiến cô cảm thấy khó thở.
"Tạm biệt, em ngủ ngon nhé."
Âu Dương Thần thật đúng là biết cách gây thương nhớ cho người khác. Hành động của anh thành công khiến cho
Triệu Vy Vân thổn thức
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro