Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào
Chương 35
2024-10-23 23:27:37
Chuyện của Triệu gia nhanh chóng đến tai Nghi Văn, thân là bạn thân nên cô nàng chắc chắn sẽ không thể ngồi yên nhìn Triệu gia lâm vào tình cảnh như trước nữa.
Người duy nhất có thể giúp Triệu Vy Vân lúc này chỉ có thể là Âu Dương Thần. Nghi Văn mạo muội đến tìm Âu Dương Thần giúp đỡ. Anh không phải là bác sĩ, không thể giúp chuyện ba Vy Vân nhưng chuyện Triệu thị hay bảo vệ Triệu Vy Vân thì Âu Dương Thần thừa khả năng làm được.
“Anh... chúng ta có thể thương lượng một chút được không?” Nghi Văn dè dặt lên tiếng.
Âu Dương Thần nhìn thấy Nghi Văn liền thở dài lên tiếng: “Chuyện gì?”
“Vy Vân... Cậu ấy...
Chưa kịp để Nghi Văn nói hết câu, Âu Dương Thần đã lên tiếng cắt ngang: “Không liên quan đến anh.”
“Anh không thể thấy chết mà không cứu.
“Cô ấy là bạn em thì em giúp đi, bảo anh làm gì?”
“Bạn em nhưng cũng là bạn gái anh cơ mà.”
“Bạn gái cũ” Âu Dương Thần phũ phàng lên tiếng.
“Anh đừng có lòng dạ sắt đá như vậy có được không? Triệu Thế Vỹ về nước, mẹ kế của cậu ấy cũng được tự do. Ba cậu ấy cũng phải nhập viện. Một mình cậu ấy sao có thể đấu lại hai người họ chứ?” Nghi Văn nói một hơi với hy vọng Âu Dương Thần sẽ xiêu lòng mà tìm cách bảo vệ Triệu Vy Vân.
“Vừa phải chăm ba vừa phải lo chuyện tập đoàn đã vất vả, nay lại phải đối phó với mẹ con Thục Tâm. Vy Vân thật tội nghiệp, một mình phải chống đỡ rất nhiều thứ” Nghi Văn thở dài.
“Chuyện em bày mưu cho cô ấy tiếp cận anh, anh còn chưa tính sổ với em đâu. Đừng có gây chuyện.”
“Em gây chuyện? Không phải vì anh mãi chẳng có mảnh tình nào đến nỗi khiến cho cậu mợ lo sốt vó lên à? Em chỉ giúp anh một tay thôi mà. Vy Vân là một cô gái tốt, cô ấy rất hợp làm chị dâu của em”
“Chị dâu?” Âu Dương Thần khẽ nhíu mày.
“Không lẽ anh không có chút tình cảm nào cho cậu ấy sao?”
“Anh dám nói anh không yêu Vy Vân không?”
Nghi Văn thấy Âu Dương Thần ngập ngừng không dám trả lời liền nói tiếp: “Rõ ràng trong lòng yêu người ta đến chết đi được mà còn tỏ vẻ không cần cái gì chứ.”
“Anh cứ cố chấp đi, đợi đến lúc mẹ con Thục Tâm ra tay với Triệu Vy Vân lúc đó anh hối hận cũng đã muộn rồi.”
“Nói đủ chưa?”
“Chưa. Em phải nói đến khi nào anh tỉnh ra mới thôi.”
Nghi Văn ở lại nhà Âu Dương Thần, những gì cần nói cô cũng đã nói hết nhưng thái độ Âu Dương Thần vẫn dửng dưng như chuyện này chẳng hề liên quan đến anh.
[.....]
Triệu Thế Vỹ và Thục Tâm liên tục tìm mọi cách để lôi kéo các cổ đông Triệu thị, thu mua lại tất cả cổ phần hòng thâu tóm quyền điều hành trong tay Triệu Vy Vân nhưng rất tiếc phần cổ phần lớn nhất lại nằm trong tay Âu Dương Thần. Số lượng cổ phần bọn họ thu mua chỉ là một phần nhỏ chẳng đáng bao nhiêu.
“Mẹ kiếp” Triệu Thế Vỹ chửi thể một tiếng.
“Tốn ngần ấy thời gian, tiền bạc chỉ nhận được lại số lẻ như thế này thì có tác dụng gì chứ?”
“Con gấp cái gì chứ? Không phải trong tay con ranh kia còn 30% cổ phần sao?” Thục Tâm lên tiếng.
“Mẹ định làm gì?”
Thục Tâm nở một nụ cười bí hiểm, gương mặt biểu lộ rõ vẻ tàn ác: “Làm những gì nên làm. Vốn dĩ nó không nên xuất hiện trên cõi đời này rồi, ta giúp nó một tay. Triệu Vy Vân chết thì cổ phần trong tay nó chắc chắn sẽ thuộc về con."
“Ông ta còn sống sờ sờ ra đó thì thuộc kiểu gì chứ? Mẹ giết chị ta thì có ích gì? Chẳng có giấy tờ gì chứng minh chị ta chuyển nhượng số cổ phần đó cho con cả? Giết chị ta chi bằng tìm cách ép chị ta chuyển nhượng lại cho chúng ta không phải hơn sao?”
“Ngu quá. Con nghĩ nó dễ dàng thỏa hiệp vậy sao? Con nhỏ đó chết thì ông già kia cũng chỉ là ruồi mũi, rất dễ đối phó.”
“Mẹ đúng là mẹ của con.”
“Tìm cách giải quyết nó đi, đừng để đêm dài lắm mộng”
“Con hiểu.”
[...]
Trước mặt Nghi Văn, Âu Dương Thần luôn tỏ vẻ dửng dưng không quan tâm đến chuyện của Triệu Vy Vân nhưng thực chất trong lòng lại rất để tâm đến những chuyện liên quan của cô.
“Cậu đi xem tình hình ba của Vy Vân xem như thế nào rồi? Nếu cần thì cứ điều bác sĩ giỏi nhất để điều trị cho ba của cô ấy.” Âu Dương Thần nói với Bách Điền.
“Dạ vâng.”
“À, còn nữa.”
“Dạ? Chủ tịch cần gì nữa sao?”
“Cho người theo bảo vệ cô ấy.” Âu Dương Thần nói ra câu này rất nhẹ nhàng nhưng sâu thẳm trong người anh lại chất chứa bao nỗi lo lắng về sự an toàn của cô.
“Vâng.”
Bách Điền nhanh chóng đi làm theo lời của Âu Dương Thần. Bác sĩ điều trị cho Triệu lão gia được đổi thành một bác sĩ giỏi do Âu Dương Thần mời tới, không những vậy anh còn cẩn thận cho người âm thầm theo dõi, bảo vệ Triệu Phong và Triệu Vy Vân.
Anh không hy vọng mình giúp gia đình cô để cô quay về với anh nhưng bảo anh trơ mắt nhìn người con gái mình yêu lâm vào cảnh nguy hiểm, thật lòng anh chẳng nỡ.
Bách Điền khéo léo dặn dò bác sĩ để tránh bị Triệu Vy Vân nghi ngờ. Quả là người của Âu Dương Thần có khác, anh làm việc cực kỳ khéo léo, chuyên nghiệp.
Tan làm, như thường lệ Triệu Vy Vân sẽ vào bệnh viện với Triệu Phong nhưng hôm nay vì tập đoàn phát sinh một số vấn đề cần cô giải quyết nên Vy Vân ở lại tập đoàn đến tối muộn, cô không vào bệnh viện mà thay vào đó bà vú sẽ vào xem tình hình thay cô. Dù ở bệnh viện luôn có các điều dưỡng túc trực nhưng cô vẫn không yên tâm, dù sao Triệu Thế Vỹ cũng đã về nước, cô cảnh giác vẫn hơn.
“Muộn rồi, chị chưa về nữa sao?” Một nhân viên trong tập đoàn cất giọng hỏi.
“Xong này chị về ngay đây.
“Dạ. Chị về sớm nha, em về đây ạ.”
“Ừ, em về cẩn thận nhé.”
"Da."
Một lát sau, Triệu Vy Vân nhìn đồng hồ cũng đã hơn 11 giờ tối, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi về.
Hầm xe lúc này cũng đã thưa thớt xe hơn rất nhiều, cô nhanh chóng xác định được vị trí của xe, chưa kịp để cô mở cửa ngồi vào ghế lái thì phía sau đã có một người đàn ông to lớn nhanh chóng dùng khăn bịt miệng cô, gấp gáp lôi cô lên chiếc xe bán tải đang nổ máy sẵn. Chiếc xe nhanh chóng lao đi mà chẳng có lấy một vật cản nào, Triệu Vy Vân cứ như vậy mà bị bọn chúng đưa đi một cách dễ dàng.
“Xong việc rồi, về nhận tiền rồi tẩu thoát thôi”
Người duy nhất có thể giúp Triệu Vy Vân lúc này chỉ có thể là Âu Dương Thần. Nghi Văn mạo muội đến tìm Âu Dương Thần giúp đỡ. Anh không phải là bác sĩ, không thể giúp chuyện ba Vy Vân nhưng chuyện Triệu thị hay bảo vệ Triệu Vy Vân thì Âu Dương Thần thừa khả năng làm được.
“Anh... chúng ta có thể thương lượng một chút được không?” Nghi Văn dè dặt lên tiếng.
Âu Dương Thần nhìn thấy Nghi Văn liền thở dài lên tiếng: “Chuyện gì?”
“Vy Vân... Cậu ấy...
Chưa kịp để Nghi Văn nói hết câu, Âu Dương Thần đã lên tiếng cắt ngang: “Không liên quan đến anh.”
“Anh không thể thấy chết mà không cứu.
“Cô ấy là bạn em thì em giúp đi, bảo anh làm gì?”
“Bạn em nhưng cũng là bạn gái anh cơ mà.”
“Bạn gái cũ” Âu Dương Thần phũ phàng lên tiếng.
“Anh đừng có lòng dạ sắt đá như vậy có được không? Triệu Thế Vỹ về nước, mẹ kế của cậu ấy cũng được tự do. Ba cậu ấy cũng phải nhập viện. Một mình cậu ấy sao có thể đấu lại hai người họ chứ?” Nghi Văn nói một hơi với hy vọng Âu Dương Thần sẽ xiêu lòng mà tìm cách bảo vệ Triệu Vy Vân.
“Vừa phải chăm ba vừa phải lo chuyện tập đoàn đã vất vả, nay lại phải đối phó với mẹ con Thục Tâm. Vy Vân thật tội nghiệp, một mình phải chống đỡ rất nhiều thứ” Nghi Văn thở dài.
“Chuyện em bày mưu cho cô ấy tiếp cận anh, anh còn chưa tính sổ với em đâu. Đừng có gây chuyện.”
“Em gây chuyện? Không phải vì anh mãi chẳng có mảnh tình nào đến nỗi khiến cho cậu mợ lo sốt vó lên à? Em chỉ giúp anh một tay thôi mà. Vy Vân là một cô gái tốt, cô ấy rất hợp làm chị dâu của em”
“Chị dâu?” Âu Dương Thần khẽ nhíu mày.
“Không lẽ anh không có chút tình cảm nào cho cậu ấy sao?”
“Anh dám nói anh không yêu Vy Vân không?”
Nghi Văn thấy Âu Dương Thần ngập ngừng không dám trả lời liền nói tiếp: “Rõ ràng trong lòng yêu người ta đến chết đi được mà còn tỏ vẻ không cần cái gì chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh cứ cố chấp đi, đợi đến lúc mẹ con Thục Tâm ra tay với Triệu Vy Vân lúc đó anh hối hận cũng đã muộn rồi.”
“Nói đủ chưa?”
“Chưa. Em phải nói đến khi nào anh tỉnh ra mới thôi.”
Nghi Văn ở lại nhà Âu Dương Thần, những gì cần nói cô cũng đã nói hết nhưng thái độ Âu Dương Thần vẫn dửng dưng như chuyện này chẳng hề liên quan đến anh.
[.....]
Triệu Thế Vỹ và Thục Tâm liên tục tìm mọi cách để lôi kéo các cổ đông Triệu thị, thu mua lại tất cả cổ phần hòng thâu tóm quyền điều hành trong tay Triệu Vy Vân nhưng rất tiếc phần cổ phần lớn nhất lại nằm trong tay Âu Dương Thần. Số lượng cổ phần bọn họ thu mua chỉ là một phần nhỏ chẳng đáng bao nhiêu.
“Mẹ kiếp” Triệu Thế Vỹ chửi thể một tiếng.
“Tốn ngần ấy thời gian, tiền bạc chỉ nhận được lại số lẻ như thế này thì có tác dụng gì chứ?”
“Con gấp cái gì chứ? Không phải trong tay con ranh kia còn 30% cổ phần sao?” Thục Tâm lên tiếng.
“Mẹ định làm gì?”
Thục Tâm nở một nụ cười bí hiểm, gương mặt biểu lộ rõ vẻ tàn ác: “Làm những gì nên làm. Vốn dĩ nó không nên xuất hiện trên cõi đời này rồi, ta giúp nó một tay. Triệu Vy Vân chết thì cổ phần trong tay nó chắc chắn sẽ thuộc về con."
“Ông ta còn sống sờ sờ ra đó thì thuộc kiểu gì chứ? Mẹ giết chị ta thì có ích gì? Chẳng có giấy tờ gì chứng minh chị ta chuyển nhượng số cổ phần đó cho con cả? Giết chị ta chi bằng tìm cách ép chị ta chuyển nhượng lại cho chúng ta không phải hơn sao?”
“Ngu quá. Con nghĩ nó dễ dàng thỏa hiệp vậy sao? Con nhỏ đó chết thì ông già kia cũng chỉ là ruồi mũi, rất dễ đối phó.”
“Mẹ đúng là mẹ của con.”
“Tìm cách giải quyết nó đi, đừng để đêm dài lắm mộng”
“Con hiểu.”
[...]
Trước mặt Nghi Văn, Âu Dương Thần luôn tỏ vẻ dửng dưng không quan tâm đến chuyện của Triệu Vy Vân nhưng thực chất trong lòng lại rất để tâm đến những chuyện liên quan của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu đi xem tình hình ba của Vy Vân xem như thế nào rồi? Nếu cần thì cứ điều bác sĩ giỏi nhất để điều trị cho ba của cô ấy.” Âu Dương Thần nói với Bách Điền.
“Dạ vâng.”
“À, còn nữa.”
“Dạ? Chủ tịch cần gì nữa sao?”
“Cho người theo bảo vệ cô ấy.” Âu Dương Thần nói ra câu này rất nhẹ nhàng nhưng sâu thẳm trong người anh lại chất chứa bao nỗi lo lắng về sự an toàn của cô.
“Vâng.”
Bách Điền nhanh chóng đi làm theo lời của Âu Dương Thần. Bác sĩ điều trị cho Triệu lão gia được đổi thành một bác sĩ giỏi do Âu Dương Thần mời tới, không những vậy anh còn cẩn thận cho người âm thầm theo dõi, bảo vệ Triệu Phong và Triệu Vy Vân.
Anh không hy vọng mình giúp gia đình cô để cô quay về với anh nhưng bảo anh trơ mắt nhìn người con gái mình yêu lâm vào cảnh nguy hiểm, thật lòng anh chẳng nỡ.
Bách Điền khéo léo dặn dò bác sĩ để tránh bị Triệu Vy Vân nghi ngờ. Quả là người của Âu Dương Thần có khác, anh làm việc cực kỳ khéo léo, chuyên nghiệp.
Tan làm, như thường lệ Triệu Vy Vân sẽ vào bệnh viện với Triệu Phong nhưng hôm nay vì tập đoàn phát sinh một số vấn đề cần cô giải quyết nên Vy Vân ở lại tập đoàn đến tối muộn, cô không vào bệnh viện mà thay vào đó bà vú sẽ vào xem tình hình thay cô. Dù ở bệnh viện luôn có các điều dưỡng túc trực nhưng cô vẫn không yên tâm, dù sao Triệu Thế Vỹ cũng đã về nước, cô cảnh giác vẫn hơn.
“Muộn rồi, chị chưa về nữa sao?” Một nhân viên trong tập đoàn cất giọng hỏi.
“Xong này chị về ngay đây.
“Dạ. Chị về sớm nha, em về đây ạ.”
“Ừ, em về cẩn thận nhé.”
"Da."
Một lát sau, Triệu Vy Vân nhìn đồng hồ cũng đã hơn 11 giờ tối, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi về.
Hầm xe lúc này cũng đã thưa thớt xe hơn rất nhiều, cô nhanh chóng xác định được vị trí của xe, chưa kịp để cô mở cửa ngồi vào ghế lái thì phía sau đã có một người đàn ông to lớn nhanh chóng dùng khăn bịt miệng cô, gấp gáp lôi cô lên chiếc xe bán tải đang nổ máy sẵn. Chiếc xe nhanh chóng lao đi mà chẳng có lấy một vật cản nào, Triệu Vy Vân cứ như vậy mà bị bọn chúng đưa đi một cách dễ dàng.
“Xong việc rồi, về nhận tiền rồi tẩu thoát thôi”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro