Vạn Kiếp, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Anh
Bắt cóc
Trần Tiểu Quỳnh
2024-05-30 04:52:19
Trên biển cả mênh mông, tiếng sóng biển ào ạt, mặt biển sâu không thấy đáy, từ xa đã thấy con thuyền bắt cóc Tiểu Vy. Lòng Tiểu Mãn trở nên hồi hộp kèm thêm đó là sự bất an không thể tả.
Đi gần đến thuyền bọn chúng,ba người cùng đi qua đó bằng một chiếc thuyền nhỏ, hai bên đối mặt nhau, sát khí khắp nơi, bầu không khí rộp thở.
Thiếu gia lục: á chà đây không phải những nhân vật lừng lẫy sau.
Nhan Chiếc: bớt nói nhiều, đây 100 tỷ, mau thả người.( cho người đem tiền đến trước mặt hắn)
Thiếu gia lục: haizz... tao chỉ nói dỡn với bọn mày, không ngờ tụi mày lại tin thật, hhahaah.......
Hưng Thịnh: hôm nay không thả người, thì sẽ là ngày dỗ của mà năm sau.
Thiếu gia lục: Mày nghĩ chỉ vài người thì có thể làm được gì tao ( đàn em của hắn xuất hiện)
Hai bên xông vào, tiếng đánh nhau vang khắp biển, mặt biển cũng không còn yên tĩnh nữa. Chợt một tên lấy dao ra, tên đó đâm đến hướng Tiểu Mãn, cô không kịp phản ứng, tiếng dao ma sát vào da thịt " Nhan Chiếc", tên đó bị đá bay ra vài mét, nhưng để lại là một vết thương sâu ngây phần bã vai. Tiếng la đau khổ của bọn chúng thật trói tai, những con người nằm la liệt dưới sàn. Hưng Thịnh bước nhanh đến chỗ tên cầm đầu.
Hưng Thịnh: mày giấu Vy Vy nhà tao ở ở đâu ( anh nắm áo tên đó)
- " ở trong khoang tàu"
Ba người chạy đến khoang, mở cửa khoang ra. Nhưng trong đó không một bóng người. Hưng Thịnh tức giận, chạy đến chỗ tên họ lục " m* mày, mày khai thật cho tao, mày giấu Vy Vy ở đâu" Hưng Thịnh dường như mất kiểm soát, cậu ta đánh liên tiếp vào mặt tên đó. Tiếng điện thoại trong túi Tiểu Mãn reo lên.
Tiểu Mãn: alo.
Trợ lý Ngọc: thưa sếp, Tiểu Vy cô ấy đang ở trên thuyền chúng ta.
Tiểu Mãn: cậu ấy thoát bằng cách nào.
Trợ lý Ngọc: cô ấy bơi từ thuyền tên đó đến thuyền chúng ta ạ.
Tiểu Mãn: không thể nào, thuyền chúng ta cách thuyền này đến 5m sau cậu ấy có thể chứ.
Trợ lý Ngọc: là thật đó ạ
cúp máy cô đến chỗ Hưng Thịnh " này Vy Vy đang ở thuyền chúng ta"
Hưng Thịnh: cậu đừng có nói dối.
Tiểu Mãn: là thật.
Ba người đi về thuyền, nhìn thấy Tiểu Vy từ trên xuống dưới điều ước, vẻ mặt còn rất tự hào " này Mãn Mãn thấy tớ giỏi không, hhhehe...."
Tiểu Mãn: hơ hơ... cậu giỏi quá biết trước vậy tớ không phải đi đánh nhau rồi.
Hưng Thịnh: này Vy Vy em là quỷ nước hả gì vậy.
Tiểu Vy: đâu làm gì có tại lúc trước em có tập bơi xa.
Nhan Chiếc: cậu là quỷ thiệt rồi.
Ba người nhìn Tiểu Vy ba phần bất lực bảy phần như ba.
Buổi chiều buông xuống bốn người cùng ngồi trên bon tàu tâm sự.
Nhan Chiếc: Mãn Mãn em mau trả lời anh, em biết võ từ khi nào
Tiểu Mãn: Hoàng hôn trên biển đẹp ghê.
Nhan Chiếc: em đừng hòng đánh trống lảng, mau trả lời cho anh.
Tiểu Mãn: ờ.... em biết từ nhỏ.
Nhan Chiếc: vậy lúc trước em bị ức hiếp là......
Tiểu Mãn: tại anh đến sớm quá, em không kịp đánh thì anh đã đến rồi, nếu anh không đến là em cho bọn đó nhừ tử rồi, hehehe...
Nhan Chiếc: hóa ra anh bị em lừa mà không biết, cứ ngỡ là em yếu đuối.
Tiểu Vy: à hai người...., chuyện hồi sáng là sau vậy.
Nhan Chiếc: tôi và Mãn Mãn kết hôn rồi.
Hưng Thịnh và Tiêu Vy đồng thanh " gì, hai cậu kết hôn khi nào"
Tiểu Mãn: hmm... sáng nay.
Tiểu Vy: cậu giấu tớ.
Tiểu Mãn: làm gì có giấu cậu, tớ chỉ chưa kịp nói thôi. Tiểu Mãn nói nhỏ vào tay Vy Vy " còn cậu và Hưng Thịnh ở chung với nhau sau rồi"
Mặt Tiểu Vy đỏ hết cả lên " có sau đâu "
Nhan Chiếc: hai cậu cũng nên tranh thủ đi nhá.
Hưng Thịnh: cậu mới tranh thủ có em bé đó, chứ tôi và Vy Vy có gì phải trang thủ.
Tiểu Mãn: cậu nói bậy gì đó.
Hưng Thịnh: tôi nói đúng còn gì ( nhìn về phía Nhan Chiếc cười như có ý gì)
Nhan Chiếc: cậu sẽ được làm ba đỡ đầu của con tôi sớm thôi.
Tiểu Mãn: này Nhan Chiếc anh tin tôi đá anh xuống biển không hả.
Một buổi chiều rộn rã tiếng cười nói. Đã 10 năm trôi qua, bốn người họ cuối cùng cũng đã được gặp nhau, họ đã lớn thời gian đã trôi qua rất nhiều nhưng tình bạn vẫn như trước.
" tạm biệt Mãn Mãn, Nhan Chiếc, hai người về cẩn thận" Tiểu Vy và Hưng Thịnh cùng đi dạo.
Tiểu Vy: anh nghĩ hai người họ có tình cảm với nhau không.
Hưng Thịnh: anh nghĩ có
Tiểu Vy: nhưng hôm em và Tiểu Mãn xuống sân bay thấy một cô gái đến đoán cậu ta, còn ôm nhau nữa.
Hưng Thịnh: có thể là người thân của Nhan Chiếc.
Tiểu Vy: lúc đầu em cũng vậy, nhưng em đã điều tra, Nhan Chiếc không có người thân nào chừng tuổi đó, em còn biết được cậu ta có một thanh mai trúc mã.
Hưng Thịnh: Nhan Chiếc sẽ không phản bội Tiểu Mãn đâu.
Tiểu Vy: làm sau anh có thể chắc chắn như thế, nếu Tiểu Mãn tổn thương thì Nhan Chiếc sẽ đừng hòng sống tốt.
Hưng Thịnh: haizz... chúng ta cứ quan sát họ đi, thôi nào chúng ta về nhà.
Tiểu Vy: ai thèm về nhà với anh.
Hưng Thịnh: vậy em ở đâu, em muốn về nhà để mẫu hậu xử chém à, anh hông muốn đâu.
Tiểu Vy kí đầu Hưng Thịnh " anh ngốc à".
Đi gần đến thuyền bọn chúng,ba người cùng đi qua đó bằng một chiếc thuyền nhỏ, hai bên đối mặt nhau, sát khí khắp nơi, bầu không khí rộp thở.
Thiếu gia lục: á chà đây không phải những nhân vật lừng lẫy sau.
Nhan Chiếc: bớt nói nhiều, đây 100 tỷ, mau thả người.( cho người đem tiền đến trước mặt hắn)
Thiếu gia lục: haizz... tao chỉ nói dỡn với bọn mày, không ngờ tụi mày lại tin thật, hhahaah.......
Hưng Thịnh: hôm nay không thả người, thì sẽ là ngày dỗ của mà năm sau.
Thiếu gia lục: Mày nghĩ chỉ vài người thì có thể làm được gì tao ( đàn em của hắn xuất hiện)
Hai bên xông vào, tiếng đánh nhau vang khắp biển, mặt biển cũng không còn yên tĩnh nữa. Chợt một tên lấy dao ra, tên đó đâm đến hướng Tiểu Mãn, cô không kịp phản ứng, tiếng dao ma sát vào da thịt " Nhan Chiếc", tên đó bị đá bay ra vài mét, nhưng để lại là một vết thương sâu ngây phần bã vai. Tiếng la đau khổ của bọn chúng thật trói tai, những con người nằm la liệt dưới sàn. Hưng Thịnh bước nhanh đến chỗ tên cầm đầu.
Hưng Thịnh: mày giấu Vy Vy nhà tao ở ở đâu ( anh nắm áo tên đó)
- " ở trong khoang tàu"
Ba người chạy đến khoang, mở cửa khoang ra. Nhưng trong đó không một bóng người. Hưng Thịnh tức giận, chạy đến chỗ tên họ lục " m* mày, mày khai thật cho tao, mày giấu Vy Vy ở đâu" Hưng Thịnh dường như mất kiểm soát, cậu ta đánh liên tiếp vào mặt tên đó. Tiếng điện thoại trong túi Tiểu Mãn reo lên.
Tiểu Mãn: alo.
Trợ lý Ngọc: thưa sếp, Tiểu Vy cô ấy đang ở trên thuyền chúng ta.
Tiểu Mãn: cậu ấy thoát bằng cách nào.
Trợ lý Ngọc: cô ấy bơi từ thuyền tên đó đến thuyền chúng ta ạ.
Tiểu Mãn: không thể nào, thuyền chúng ta cách thuyền này đến 5m sau cậu ấy có thể chứ.
Trợ lý Ngọc: là thật đó ạ
cúp máy cô đến chỗ Hưng Thịnh " này Vy Vy đang ở thuyền chúng ta"
Hưng Thịnh: cậu đừng có nói dối.
Tiểu Mãn: là thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người đi về thuyền, nhìn thấy Tiểu Vy từ trên xuống dưới điều ước, vẻ mặt còn rất tự hào " này Mãn Mãn thấy tớ giỏi không, hhhehe...."
Tiểu Mãn: hơ hơ... cậu giỏi quá biết trước vậy tớ không phải đi đánh nhau rồi.
Hưng Thịnh: này Vy Vy em là quỷ nước hả gì vậy.
Tiểu Vy: đâu làm gì có tại lúc trước em có tập bơi xa.
Nhan Chiếc: cậu là quỷ thiệt rồi.
Ba người nhìn Tiểu Vy ba phần bất lực bảy phần như ba.
Buổi chiều buông xuống bốn người cùng ngồi trên bon tàu tâm sự.
Nhan Chiếc: Mãn Mãn em mau trả lời anh, em biết võ từ khi nào
Tiểu Mãn: Hoàng hôn trên biển đẹp ghê.
Nhan Chiếc: em đừng hòng đánh trống lảng, mau trả lời cho anh.
Tiểu Mãn: ờ.... em biết từ nhỏ.
Nhan Chiếc: vậy lúc trước em bị ức hiếp là......
Tiểu Mãn: tại anh đến sớm quá, em không kịp đánh thì anh đã đến rồi, nếu anh không đến là em cho bọn đó nhừ tử rồi, hehehe...
Nhan Chiếc: hóa ra anh bị em lừa mà không biết, cứ ngỡ là em yếu đuối.
Tiểu Vy: à hai người...., chuyện hồi sáng là sau vậy.
Nhan Chiếc: tôi và Mãn Mãn kết hôn rồi.
Hưng Thịnh và Tiêu Vy đồng thanh " gì, hai cậu kết hôn khi nào"
Tiểu Mãn: hmm... sáng nay.
Tiểu Vy: cậu giấu tớ.
Tiểu Mãn: làm gì có giấu cậu, tớ chỉ chưa kịp nói thôi. Tiểu Mãn nói nhỏ vào tay Vy Vy " còn cậu và Hưng Thịnh ở chung với nhau sau rồi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt Tiểu Vy đỏ hết cả lên " có sau đâu "
Nhan Chiếc: hai cậu cũng nên tranh thủ đi nhá.
Hưng Thịnh: cậu mới tranh thủ có em bé đó, chứ tôi và Vy Vy có gì phải trang thủ.
Tiểu Mãn: cậu nói bậy gì đó.
Hưng Thịnh: tôi nói đúng còn gì ( nhìn về phía Nhan Chiếc cười như có ý gì)
Nhan Chiếc: cậu sẽ được làm ba đỡ đầu của con tôi sớm thôi.
Tiểu Mãn: này Nhan Chiếc anh tin tôi đá anh xuống biển không hả.
Một buổi chiều rộn rã tiếng cười nói. Đã 10 năm trôi qua, bốn người họ cuối cùng cũng đã được gặp nhau, họ đã lớn thời gian đã trôi qua rất nhiều nhưng tình bạn vẫn như trước.
" tạm biệt Mãn Mãn, Nhan Chiếc, hai người về cẩn thận" Tiểu Vy và Hưng Thịnh cùng đi dạo.
Tiểu Vy: anh nghĩ hai người họ có tình cảm với nhau không.
Hưng Thịnh: anh nghĩ có
Tiểu Vy: nhưng hôm em và Tiểu Mãn xuống sân bay thấy một cô gái đến đoán cậu ta, còn ôm nhau nữa.
Hưng Thịnh: có thể là người thân của Nhan Chiếc.
Tiểu Vy: lúc đầu em cũng vậy, nhưng em đã điều tra, Nhan Chiếc không có người thân nào chừng tuổi đó, em còn biết được cậu ta có một thanh mai trúc mã.
Hưng Thịnh: Nhan Chiếc sẽ không phản bội Tiểu Mãn đâu.
Tiểu Vy: làm sau anh có thể chắc chắn như thế, nếu Tiểu Mãn tổn thương thì Nhan Chiếc sẽ đừng hòng sống tốt.
Hưng Thịnh: haizz... chúng ta cứ quan sát họ đi, thôi nào chúng ta về nhà.
Tiểu Vy: ai thèm về nhà với anh.
Hưng Thịnh: vậy em ở đâu, em muốn về nhà để mẫu hậu xử chém à, anh hông muốn đâu.
Tiểu Vy kí đầu Hưng Thịnh " anh ngốc à".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro