Vạn Kiếp, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Anh
Chung nhà
Trần Tiểu Quỳnh
2024-05-30 04:52:19
Nhan Chiếc từ sáng đã dọn đồ qua nhà Tiểu Mãn. Đứng trước cửa gọi cô, nhưng không thấy cô trả lời, anh bèn âm thầm vào nhà.Anh đi lên phòng cô, Tiểu Mãn vẫn còn đang ngủ, anh nhẹ nhàng rồi kế bên cô. Nhan Chiếc nhéo má cô, nhẹ giọng gọi Tiểu Mãn dậy " Mãn Mãn, em mau thức dậy đi, trời sắp lên đỉnh đầu rồi". Cô mơ màng ngồi dậy, dụi mắt, ngáp dài, do vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cô vẫn chưa nhận ra là anh " thôi cho ngủ thêm tí đi" thuận thế cô nằm xuống đùi anh. Nhan Chiếc bật cười, sờ nhẹ vào đầu mũi cô " nào nhím con mau thức dậy đi nào". Cô thấy gì đó không đúng liền bật dậy, vô tình va vào càm anh, Nhan Chiếc đau đớn " a... em làm gì vậy Mãn Mãn".
Tiểu Mãn lắp bắp trả lời " anh...... làm sao vô nhà được vậy".
Giọng anh đắc ý" haizz.... không thấy em ra mở cửa cho anh nên anh đành đột nhập vào nhà thôi "
Tiểu Mãn nghi ngờ nhân sinh hỏi "nhưng anh vô nhà ra sau, không lẽ anh... anh lấy chìa khóa phụ sau, nhưng sau anh biết nơi để "
Nhan Chiếc" chồng em thông minh mà, chìa khóa phụ nhà em để nơi dễ biết quá, haizz.. nó nằm ở dưới chậu cây nhỏ bên trái cửa chứ gì "
Tiểu Mãn" nơi đó làm gì dễ biết đến thế, không lẽ anh theo dõi tôi ". Cô đẩy anh xuống đè lên người anh " anh mau khai báo thành thật cho tôi "
Một cơn gió từ cửa sổ thổi qua làm tóc cô bay theo chiều gió, anh thuận tay vét sợi tóc vào sau rái cô " làm gì đến nỗi theo dõi chứ, anh chỉ muốn biết thêm về vợ của anh thôi mà "
Tiểu Mãn ngồi lên, bước xuống giường" anh xuống nhà đi tôi thay đồ ".
Thế nhưng Nhan Chiếc vẫn còn nằm đấy " em ngại gì chứ, chúng ta sắp là người một nhà, em cứ thổi mái ".
Tiểu Mãn vớ được một chú heo bông nén vào Nhan Chiếc " anh có mau đi không", Nhan Chiếc chụp lại được " ể, đây không phải chú heo anh tặng cho em à, em vẫn còn dữ sau".
Tiểu Mãn bước tới lôi Nhan Chiếc đi" thấy nó dễ thương nên tôi còn dữ thôi, anh mau đi ra" Cô đẩy Nhan Chiếc ra khỏi phòng.
Anh đứng ngoài phòng cứ tủm tỉm cười, bước xuống vui vẻ" Có khi nào em vẫn còn thích anh không"
...----------------...
Được khoản 20p, Tiểu Mãn bước xuống, cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng họa tiết đen, buộc tóc cao.
Tiểu Mãn: này, chúng ta đi.
Nhan Chiếc đứng dậy, bước đến gần Tiểu Mãn, nói nhỏ vào tai cô " giờ nhím con không còn bộ dạng ngấy ngủ, lại trở nên cuốn hút như thế sau" nói xong anh nắm tay cô đi ra xe. Nhan Chiếc ân cần mở cửa cho cô bước vào.
Tài xế: thiếu gia chúng ta đi đâu.
Nhan Chiếc: đến cục dân chính.
Tài xế: vâng!
......................
Hai người bước khỏi cục dân chính.Nhan Chiếc cầm trên tay giấy đăng ký kết hôn " haizz... từ nay mình có vợ rồi"
Tiểu Mãn đánh vào vai anh" anh có ý gì "
Nhan Chiếc " làm gì có ý gì, thôi chúng ta về nhà thôi"
Hai người lên xe đi về. Đến nhà Tiểu Mãn và Nhan Chiếc cùng dọn dẹp đống đồ mà anh đem qua.
Tiểu Mãn: anh làm gì đem nhiều thế.
Nhan Chiếc: đâu anh thấy ít mà.
Cô đang rinh đóng tài liệu thì không cẩn thận ngã vào người Nhan Chiếc, giấy tờ bay khắp nơi. Mọi thứ như dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đầy mùi mật. Ai đó mở cửa bước vào " này Mãn Mãn, cậu có nhà không, tớ bấm chuông cửa mãi sau cậu không ra mở thế". Tiểu Vy đứng hình khi thấy cảnh tượng, Nhan Chiếc và Tiểu Mãn quay đầu nhìn Tiểu Vy, ba người nhìn nhau hồi lâu, Tiểu Vy luống cuống rời đi " hơ hơ hơ... làm phiền hai người rồi" cô nói xong liền năm chân bốn cẳng rời đi. Tiểu Mãn ngại ngùng ngồi dậy. Bầu không khí yên tĩnh bắt ngờ.
Nhan Chiếc: à.... anh đi nấu gì đó ăn, em muốn ăn gì anh nấu.
Tiểu Mãn: vậy chúng ta ăn lẩu đi.
Nhan Chiếc: được.
Sau khi sắp xếp đống đồ xong, cô đi lại dang bếp.
Tiểu Mãn: tài nấu ăn của anh đỡ hơn chưa đó.
Nhan Chiếc: đương nhiên, xong rồi này chúng ta ra ăn.
Tiểu Mãn: được để em lấy chén.
Hai người ngồi xuống bàn ăn, Tiểu Mãn vừa mới cầm đũa lên thì tiếng điện thoại vang lên " em đi nghe điện thoại tí, anh ăn trước đi"
Tiểu Mãn " alo, ai đó "
- " mày là bạn của Tiểu Vy phải không "
Tiểu Mãn " có chuyện gì" chân mày cô cao lại.
- " mày khôn hồn thì đem ra 100 tỷ đến chuột người, không thì bạn mày sẽ thành cái sát trôi trên biển đấy, hhahah....." hắn ta cúp máy.
Tiểu Mãn mặt tái lại, cô chạy đến chỗ Nhan Chiếc.
Tiểu Mãn: Tiểu Vy bị bắt cóc rồi.
Nhan Chiếc: em phải bình tĩnh, giờ chúng ta phải điều tra được vị trí của bọn chúng. Nói xong anh lấy điện thoại điện cho ai đó.
Nhan Chiếc: Trợ lý Trương, anh sát định vị trí của số xxxxxxxxxx tôi muốn biết ngây bây giờ.
- " được" hồi lâu sau " số này đang ở Thái Bình Dương, trên thuyền của thiếu gia nhà họ lục"
Nhan Chiếc: anh hãy chuẩn bị người, và 100 tỷ tiền mặt. Nhan Chiếc cúp máy.
Tiểu Mãn: chúng ta có nên nói cho hai bác về việc Tiểu Vy bị bắt không
Nhan Chiếc: chúng ta không nên nói cho hai bác, nếu hai bác biết sẽ lo lắng đó.
Tiểu Mãn: để em thông báo cho Hưng Thịnh.
Nhan Chiếc: ừ.
...----------------...
Ba người cùng đi đến nơi bọn bắt cóc, gần đến nơi bọn chúng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
3. Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"
4. Em Ấy Thật Lạnh Nhạt
=====================================
Nhan Chiếc: em ở lại đây đi, nơi đó không an toàn.
Tiểu Mãn: không cần lo, em có võ.
Nhan Chiếc: võ mèo à.
Hưng Thịnh: lẽ nào anh không biết sếp Mãn đai đen à.
Nhan Chiếc: em học khi nào.
Tiểu Mãn: chuyện này nữa kể cho anh nghe, việc quan trọng là phải đi cứu Tiểu Vy.
Tiểu Mãn lắp bắp trả lời " anh...... làm sao vô nhà được vậy".
Giọng anh đắc ý" haizz.... không thấy em ra mở cửa cho anh nên anh đành đột nhập vào nhà thôi "
Tiểu Mãn nghi ngờ nhân sinh hỏi "nhưng anh vô nhà ra sau, không lẽ anh... anh lấy chìa khóa phụ sau, nhưng sau anh biết nơi để "
Nhan Chiếc" chồng em thông minh mà, chìa khóa phụ nhà em để nơi dễ biết quá, haizz.. nó nằm ở dưới chậu cây nhỏ bên trái cửa chứ gì "
Tiểu Mãn" nơi đó làm gì dễ biết đến thế, không lẽ anh theo dõi tôi ". Cô đẩy anh xuống đè lên người anh " anh mau khai báo thành thật cho tôi "
Một cơn gió từ cửa sổ thổi qua làm tóc cô bay theo chiều gió, anh thuận tay vét sợi tóc vào sau rái cô " làm gì đến nỗi theo dõi chứ, anh chỉ muốn biết thêm về vợ của anh thôi mà "
Tiểu Mãn ngồi lên, bước xuống giường" anh xuống nhà đi tôi thay đồ ".
Thế nhưng Nhan Chiếc vẫn còn nằm đấy " em ngại gì chứ, chúng ta sắp là người một nhà, em cứ thổi mái ".
Tiểu Mãn vớ được một chú heo bông nén vào Nhan Chiếc " anh có mau đi không", Nhan Chiếc chụp lại được " ể, đây không phải chú heo anh tặng cho em à, em vẫn còn dữ sau".
Tiểu Mãn bước tới lôi Nhan Chiếc đi" thấy nó dễ thương nên tôi còn dữ thôi, anh mau đi ra" Cô đẩy Nhan Chiếc ra khỏi phòng.
Anh đứng ngoài phòng cứ tủm tỉm cười, bước xuống vui vẻ" Có khi nào em vẫn còn thích anh không"
...----------------...
Được khoản 20p, Tiểu Mãn bước xuống, cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng họa tiết đen, buộc tóc cao.
Tiểu Mãn: này, chúng ta đi.
Nhan Chiếc đứng dậy, bước đến gần Tiểu Mãn, nói nhỏ vào tai cô " giờ nhím con không còn bộ dạng ngấy ngủ, lại trở nên cuốn hút như thế sau" nói xong anh nắm tay cô đi ra xe. Nhan Chiếc ân cần mở cửa cho cô bước vào.
Tài xế: thiếu gia chúng ta đi đâu.
Nhan Chiếc: đến cục dân chính.
Tài xế: vâng!
......................
Hai người bước khỏi cục dân chính.Nhan Chiếc cầm trên tay giấy đăng ký kết hôn " haizz... từ nay mình có vợ rồi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Mãn đánh vào vai anh" anh có ý gì "
Nhan Chiếc " làm gì có ý gì, thôi chúng ta về nhà thôi"
Hai người lên xe đi về. Đến nhà Tiểu Mãn và Nhan Chiếc cùng dọn dẹp đống đồ mà anh đem qua.
Tiểu Mãn: anh làm gì đem nhiều thế.
Nhan Chiếc: đâu anh thấy ít mà.
Cô đang rinh đóng tài liệu thì không cẩn thận ngã vào người Nhan Chiếc, giấy tờ bay khắp nơi. Mọi thứ như dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đầy mùi mật. Ai đó mở cửa bước vào " này Mãn Mãn, cậu có nhà không, tớ bấm chuông cửa mãi sau cậu không ra mở thế". Tiểu Vy đứng hình khi thấy cảnh tượng, Nhan Chiếc và Tiểu Mãn quay đầu nhìn Tiểu Vy, ba người nhìn nhau hồi lâu, Tiểu Vy luống cuống rời đi " hơ hơ hơ... làm phiền hai người rồi" cô nói xong liền năm chân bốn cẳng rời đi. Tiểu Mãn ngại ngùng ngồi dậy. Bầu không khí yên tĩnh bắt ngờ.
Nhan Chiếc: à.... anh đi nấu gì đó ăn, em muốn ăn gì anh nấu.
Tiểu Mãn: vậy chúng ta ăn lẩu đi.
Nhan Chiếc: được.
Sau khi sắp xếp đống đồ xong, cô đi lại dang bếp.
Tiểu Mãn: tài nấu ăn của anh đỡ hơn chưa đó.
Nhan Chiếc: đương nhiên, xong rồi này chúng ta ra ăn.
Tiểu Mãn: được để em lấy chén.
Hai người ngồi xuống bàn ăn, Tiểu Mãn vừa mới cầm đũa lên thì tiếng điện thoại vang lên " em đi nghe điện thoại tí, anh ăn trước đi"
Tiểu Mãn " alo, ai đó "
- " mày là bạn của Tiểu Vy phải không "
Tiểu Mãn " có chuyện gì" chân mày cô cao lại.
- " mày khôn hồn thì đem ra 100 tỷ đến chuột người, không thì bạn mày sẽ thành cái sát trôi trên biển đấy, hhahah....." hắn ta cúp máy.
Tiểu Mãn mặt tái lại, cô chạy đến chỗ Nhan Chiếc.
Tiểu Mãn: Tiểu Vy bị bắt cóc rồi.
Nhan Chiếc: em phải bình tĩnh, giờ chúng ta phải điều tra được vị trí của bọn chúng. Nói xong anh lấy điện thoại điện cho ai đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhan Chiếc: Trợ lý Trương, anh sát định vị trí của số xxxxxxxxxx tôi muốn biết ngây bây giờ.
- " được" hồi lâu sau " số này đang ở Thái Bình Dương, trên thuyền của thiếu gia nhà họ lục"
Nhan Chiếc: anh hãy chuẩn bị người, và 100 tỷ tiền mặt. Nhan Chiếc cúp máy.
Tiểu Mãn: chúng ta có nên nói cho hai bác về việc Tiểu Vy bị bắt không
Nhan Chiếc: chúng ta không nên nói cho hai bác, nếu hai bác biết sẽ lo lắng đó.
Tiểu Mãn: để em thông báo cho Hưng Thịnh.
Nhan Chiếc: ừ.
...----------------...
Ba người cùng đi đến nơi bọn bắt cóc, gần đến nơi bọn chúng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
3. Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"
4. Em Ấy Thật Lạnh Nhạt
=====================================
Nhan Chiếc: em ở lại đây đi, nơi đó không an toàn.
Tiểu Mãn: không cần lo, em có võ.
Nhan Chiếc: võ mèo à.
Hưng Thịnh: lẽ nào anh không biết sếp Mãn đai đen à.
Nhan Chiếc: em học khi nào.
Tiểu Mãn: chuyện này nữa kể cho anh nghe, việc quan trọng là phải đi cứu Tiểu Vy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro