Vạn Kiếp, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Anh

Hợp đồng hôn nhân

Trần Tiểu Quỳnh

2024-05-30 04:52:19

Tiếng điện thoại vang khắp căn nhà, làm Tiểu Mãn phải thức giấc, cô đi xuống lầu. Tiểu Mãn vẫn còn chưa tỉnh táo, lười biến trả lời.

Tiểu Mãn: alo, sáng sớm ba điện con có chuyện gì ạ.

Ba: chiều 5h con đến nhà hàng xxxx, nhớ đừng đến trễ.

Tiểu Mãn: vâng, con sẽ đến.

Ba: đừng gây hoạ đó.

Tiểu Mãn: vâng, chào ba ( cô tắt máy, khuôn mặt có chút khó chịu)

Cô nhắc điện thoại gọi cho một người.

Tiểu Mãn: trợ lý Ngọc cô chuẩn bị cho tôi một hợp đồng hôn nhân, 4h30 chiều nay cô đưa đến chỗ tôi.

Trợ lý Ngọc: vâng.

Ánh mắt Tiểu Mãn xa xâm như đang nghĩ gì đó, nắm tay xiết chặt, chân mày cô nhíu lại " nếu ba đã muốn con kết hôn thì con đành thuận theo ý ba vậy". Trong giọng nói cô có chút tính toán.

...----------------...

Tiếng xe dừng trước nhà, Tiểu Mãn bước ra, hôm nay cô mặt trên người bộ váy màu đen ôm sát, từng đường nét cơ thể cô được bộc lộ, khí chất hơn người làm người khác e dè.

Trợ lý Ngọc: hợp đồng của sếp cần.

Tiểu Mãn: được, cô chở tôi đến nhà hàng xxxx( Tiểu Mãn bước vào xe)

Trợ lý Ngọc: vâng.

...----------------...

Trợ lý Ngọc: đã đến nơi rồi thưa sếp.

Tiểu Mãn: cô ở đây đợi, khoản một tiếng sau tôi ra.

Tiểu Mãn ung dung bước vào, cô nhìn thấy bóng dáng một người đang ngồi ở bàn gần cửa sổ, cô đi tới với bộ dáng ung dung, cô đặc sắp tài liệu xuống bàn. Kéo ghế ngồi xuống, với khí chất áp đảo cô cất tiếng.

Tiểu Mãn: chào chủ tịch Chiếc, tôi là người đến xem mắt với anh.

Nhan Chiếc cầm ly rượu đặc xuống, nhẹ giọng cất tiếng" chào chủ tịch Mãn, đã lâu không gặp"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu Mãn: chủ tịch Chiếc đây thật thích đùa, đến đây tôi cũng đi vào chuyện chính, nếu anh đã có người trong lòng thì không cần đến đây để phí thời gian.

Nhan Chiếc: chủ tịch Mãn có hiểu lầm gì chăng?

Tiểu Mãn: chủ tịch Chiếc không cần giải thích, nếu chủ tịch Chiếc đây cứ chối bỏ thì cũng không sau, hôm nay thật ra tôi đến đây có một việc.

Nhan Chiếc: em cứ nói, nếu tôi có thể giúp.

Tiểu Mãn: tôi muốn anh kết hôn với tôi ( cô đẩy hợp đồng đến trước mặt anh)

Nhan Chiếc:em muốn kết hôn với tôi vậy sau.

Tiểu Mãn: anh đừng tưởng bở, ba tôi ông ấy muốn tôi kết hôn, nếu cuộc xem mắt này không theo ý định của ông ấy, thì ba tôi lại tìm người khác, chi bằng tôi làm theo ý ông ấy vậy, nếu hôm nay không phải anh đến thì tôi cũng sẽ kết hôn.

Nhan Chiếc: vậy kết hôn với em tôi được gì.

Tiểu Mãn: không phải công ty anh đang muốn lấn sang thị trường sách sau, trùng hợp tôi lại là người đứng đầu một công ty đi đầu về lĩnh vực đó, anh cũng có thể lợi dụng tìm năng của tôi, nhưng xong với đó anh phải giúp tôi đối phó với vị hoàng đế nhà tôi. Anh chốt kèo thì ký.

Nhan Chiếc đứng lên kê sát mặt vào cô " được, nhưng tôi có một câu hỏi"

Tiểu Mãn: anh có thắt mắt gì à.

Nhan Chiếc: trong bản hợp đồng này, em ghi anh không thể tùy ý chạm vào em, nhưng phía sau lại ghi việc em chạm vào anh là được phép, anh thấy không công bằng, lỡ em xâm hại anh thì sau.

Tiểu Mãn: não anh úng à, ai rảnh xâm hại anh, anh có ký không thì bảo.

Nhan Chiếc: được.

Hai người bước ra khỏi nhà hàng, cô lấy điện thoại ra.

Tiểu Mãn: alo, mai con sẽ đi đăng ký kết hôn.

Ba: tốt, ba sẽ chuẩn bị một đám cưới hoành tráng.

Tiểu Mãn: không cần đâu ạ, ba cứ coi đây như là sống thử, sau này hãy làm đám cưới.

Ba: tùy con, dù sau như vậy cũng tốt.

Bỏ điện thoại vào túi, cô quay ra sau, khó chịu nhìn anh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu Mãn: anh là chó mới tìm được chủ à mà đi theo tôi mãi vậy.

Nhan Chiếc: ể sau em nói vậy với chồng em thế, vợ à chúng ta về nhà thôi.

Mặt Tiểu Mãn hiện lên chút ngơ ngác, kèm cả bất lực.

Tiểu Mãn: từ khi nào mặt anh dày vậy Nhan Chiếc.

Nhan Chiếc: mặt anh trước đây đều thế, nếu có dày hơn là từ khi làm chồng em đấy.

Cô tức tối nhưng không làm được gì, cô nắm chặt vào tà váy, bước đi nhanh, nhưng như thế Nhan Chiếc vẫn đuổi theo cô đến xe.

Tiểu Mãn: sau anh không đi xe của mình, đến đây làm gì.

Nhan Chiếc: tài xế nhà anh đến trễ, hay vợ yêu cho chồng đi chung đi.

Cô liết anh một cái " mau lên". Anh ngồi vào kế cô. Từ lúc lên xe anh vẫn luôn nhìn cô.

Tiểu Mãn: làm gì anh nhìn tôi dữ vậy?

Nhan Chiếc: tại vợ anh đẹp quá đó.

Tiểu Mãn: hơ hơ..... ( mặt cô hiện rõ nét ngờ nghẹt, thở dài bất lực) anh mới biết tôi đẹp à.

Nhan Chiếc: vợ em đẹp từ trước rồi, nhưng hôm nay còn có mấy phần quyến rũ nữa.

Tiểu Mãn: không mượn anh khen, ok.

Nhan Chiếc: à mà chúng ta là vợ chồng thì phải ở chung nhà chứ.

Tiểu Mãn: không bao giờ.

Nhan Chiếc: nếu ba em biết thì như thế nào.

Tiểu Mãn: được rồi, nhưng anh phải dọn đến nhà tôi ở, tôi không quen ở nhà người khác.

Trợ lý Ngọc: hụ hụ... sếp Mãn đã đến nơi rồi ạ.

Tiểu Mãn bước xuống xe " trợ lý Ngọc cô chở tên này đến cửa tiệm đằng trước"

Cô bước vào nhà khó chịu dậm chân" biết trước như vậy mình đã tìm người khác kết hôn, tức chết mình mà, mình phải đi ngủ một giấc mới được " cô đi lên lầu, lăn lên giường ngủ. Không biết ngày mai Tiểu Mãn phải trải qua chuyện gì đây.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Kiếp, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Anh

Số ký tự: 0