Vạn Người Ghét Thân Kiều Thể Nhược
Vẫn Còn Giận Tôi Ư? (1)
Diêu Diêu Thỏ
2024-07-21 05:49:13
Tiếng nói chuyện càng lúc càng rõ ràng, đánh thức người đang ngủ mơ.
Tống Thư cảm nhận được mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, nhưng cơ thể đau nhức kinh khủng, ngực đau từng cơn, thầm nghĩ cậu không phải bị xe tông xuống cầu rồi sao, chẳng lẽ có người đưa cậu đến bệnh viện ư?
Vậy mà vẫn không chết?
Ngay khi cậu định mở mắt, bên tai vang lên tiếng nói chuyện khiến cậu nằm im.
“Con biết rõ Tống Thư không thể lướt sóng, không thể tham gia những hoạt động mạnh này, tại sao còn để nó xuống?”
“Xin lỗi, do con sơ sẩy.”
“Bắc Hoài, chú để con ở lại nhà họ Tống bởi vì thấy con có thể giúp chú trông chừng nó, con hiểu rõ tính tình của nó nhất, biết nó bướng bỉnh thế nào, huống hồ nó còn có bệnh tim, lần này nó bị đuối nước phát sốt suýt nữa thì bị viêm cơ tim, không thể lại lộn xộn nữa. Chú cũng không có yêu cầu gì với nó cả, bình thường con cũng nên để mắt đến nó nhiều hơn, nếu nó thực sự không nghe lời con, con hãy đến tìm chú."
“Con biết rồi chú Tống, lần này là lỗi của con, sau này con sẽ chú ý.”
“Chú cũng biết con là đứa trẻ ngoan, giống như bố con, đều chịu khó và giỏi giang, lần này con lại cứu Tống Thư, bên trường học con không cần lo, chú sẽ sắp xếp cho con và Tống Thư cùng nhau ra nước ngoài học đại học, sau này cũng phải nhờ con chăm sóc nó nhiều hơn."
“Vâng ạ, chú Tống.”
“Bắt đầu từ ngày mai chú và mẹ nó sẽ ra ngoài nửa tháng, trong khoảng thời gian này coi chừng Tống Thư kỹ hơn, nhất là sau khi nó nghỉ ngơi xong trở về trường, đừng để nó suốt ngày la cà với đám công tử nhà giàu, không được uống rượu, không được hút thuốc lá, cơ thể yếu ớt đâu như người ta mà suốt ngày đòi chơi bời, có khi té xỉu bên đường bị người nhặt cũng không biết……”
Giọng điệu bất lực của người đàn ông trung niên vẫn còn nghe rõ sau khi đóng cửa phòng.
Căn phòng rộng lớn nhanh chóng trở nên yên tĩnh, tiếng bước chân đi đến mép giường trở nên rõ ràng.
Tống Thư nằm trên giường, giữ nguyên tư thế, nghe tiếng bước chân ngày càng gần thì nín thở, tim đập thình thịch, không dám mở mắt.
Chờ đã, bây giờ là tình huống gì? Lướt sóng? Bệnh tim? Lục Bắc… Hoài?
Ừm? Sao nghe quen quen vậy, đây không phải là nhân vật trong tiểu thuyết mà chị gái thích đọc vừa kể cho cậu nghe sao?
Chính là câu chuyện về việc cậu chủ giả Tống Thư tu hú chiếm tổ, cậu chủ thật Lục Bắc Hoài hắc hóa trả thù, Lục Bắc Hoài đã giăng chiếc bẫy ngọt ngào cho cậu chủ giả Tống Thư, muốn từng bước kéo tên Tống Thư kiêu ngạo ngang ngược đã từng bắt nạt anh ta xuống địa ngục.
Vì thế đã lập một kế hoạch dài đến mấy năm, cuối cùng đoạt lại thân phận cậu chủ thật, đoạt lại tập đoàn, cũng tạo ra một vụ tai tiếng, khiến Tống Thư vì dùng chất kích thích và chơi trò tình thú với đàn ông mà chết trên giường.
Cậu chủ thật tuy rất đáng thương, nhưng cũng là một kẻ tàn nhẫn.
Lúc đó, khi nghe chị gái kể xong, cậu suýt nữa thì không viết nổi luận văn, cái tật xấu hổ giùm cho người khác của cậu lại phát tác.
…Không đúng, từ từ!
Vậy cậu… bây giờ là?
Ngay lúc này, tiếng bước chân đến gần.
Bỗng nhiên, má bị nhéo mạnh một cái, cậu lập tức cứng đờ không dám động đậy.
“Tống Thư, sao mày không chết đi?”
Bên tai cậu vang lên giọng nói trầm thấp âm u.
Tống Thư: “…” Ai nhéo má cậu vậy, Lục, Lục Bắc Hoài sao? Đáng sợ ghê, hơn nữa nhéo má cậu đau quá.
Không đúng, thật sự rất đau đó.
Đang nhéo má cậu hả?
Ể???
Bây giờ cậu là 'Tống Thư' trong tiểu thuyết á?
Tống Thư cảm nhận được mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, nhưng cơ thể đau nhức kinh khủng, ngực đau từng cơn, thầm nghĩ cậu không phải bị xe tông xuống cầu rồi sao, chẳng lẽ có người đưa cậu đến bệnh viện ư?
Vậy mà vẫn không chết?
Ngay khi cậu định mở mắt, bên tai vang lên tiếng nói chuyện khiến cậu nằm im.
“Con biết rõ Tống Thư không thể lướt sóng, không thể tham gia những hoạt động mạnh này, tại sao còn để nó xuống?”
“Xin lỗi, do con sơ sẩy.”
“Bắc Hoài, chú để con ở lại nhà họ Tống bởi vì thấy con có thể giúp chú trông chừng nó, con hiểu rõ tính tình của nó nhất, biết nó bướng bỉnh thế nào, huống hồ nó còn có bệnh tim, lần này nó bị đuối nước phát sốt suýt nữa thì bị viêm cơ tim, không thể lại lộn xộn nữa. Chú cũng không có yêu cầu gì với nó cả, bình thường con cũng nên để mắt đến nó nhiều hơn, nếu nó thực sự không nghe lời con, con hãy đến tìm chú."
“Con biết rồi chú Tống, lần này là lỗi của con, sau này con sẽ chú ý.”
“Chú cũng biết con là đứa trẻ ngoan, giống như bố con, đều chịu khó và giỏi giang, lần này con lại cứu Tống Thư, bên trường học con không cần lo, chú sẽ sắp xếp cho con và Tống Thư cùng nhau ra nước ngoài học đại học, sau này cũng phải nhờ con chăm sóc nó nhiều hơn."
“Vâng ạ, chú Tống.”
“Bắt đầu từ ngày mai chú và mẹ nó sẽ ra ngoài nửa tháng, trong khoảng thời gian này coi chừng Tống Thư kỹ hơn, nhất là sau khi nó nghỉ ngơi xong trở về trường, đừng để nó suốt ngày la cà với đám công tử nhà giàu, không được uống rượu, không được hút thuốc lá, cơ thể yếu ớt đâu như người ta mà suốt ngày đòi chơi bời, có khi té xỉu bên đường bị người nhặt cũng không biết……”
Giọng điệu bất lực của người đàn ông trung niên vẫn còn nghe rõ sau khi đóng cửa phòng.
Căn phòng rộng lớn nhanh chóng trở nên yên tĩnh, tiếng bước chân đi đến mép giường trở nên rõ ràng.
Tống Thư nằm trên giường, giữ nguyên tư thế, nghe tiếng bước chân ngày càng gần thì nín thở, tim đập thình thịch, không dám mở mắt.
Chờ đã, bây giờ là tình huống gì? Lướt sóng? Bệnh tim? Lục Bắc… Hoài?
Ừm? Sao nghe quen quen vậy, đây không phải là nhân vật trong tiểu thuyết mà chị gái thích đọc vừa kể cho cậu nghe sao?
Chính là câu chuyện về việc cậu chủ giả Tống Thư tu hú chiếm tổ, cậu chủ thật Lục Bắc Hoài hắc hóa trả thù, Lục Bắc Hoài đã giăng chiếc bẫy ngọt ngào cho cậu chủ giả Tống Thư, muốn từng bước kéo tên Tống Thư kiêu ngạo ngang ngược đã từng bắt nạt anh ta xuống địa ngục.
Vì thế đã lập một kế hoạch dài đến mấy năm, cuối cùng đoạt lại thân phận cậu chủ thật, đoạt lại tập đoàn, cũng tạo ra một vụ tai tiếng, khiến Tống Thư vì dùng chất kích thích và chơi trò tình thú với đàn ông mà chết trên giường.
Cậu chủ thật tuy rất đáng thương, nhưng cũng là một kẻ tàn nhẫn.
Lúc đó, khi nghe chị gái kể xong, cậu suýt nữa thì không viết nổi luận văn, cái tật xấu hổ giùm cho người khác của cậu lại phát tác.
…Không đúng, từ từ!
Vậy cậu… bây giờ là?
Ngay lúc này, tiếng bước chân đến gần.
Bỗng nhiên, má bị nhéo mạnh một cái, cậu lập tức cứng đờ không dám động đậy.
“Tống Thư, sao mày không chết đi?”
Bên tai cậu vang lên giọng nói trầm thấp âm u.
Tống Thư: “…” Ai nhéo má cậu vậy, Lục, Lục Bắc Hoài sao? Đáng sợ ghê, hơn nữa nhéo má cậu đau quá.
Không đúng, thật sự rất đau đó.
Đang nhéo má cậu hả?
Ể???
Bây giờ cậu là 'Tống Thư' trong tiểu thuyết á?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro