Mây Gọi Gió Đến
Zhang
2024-05-20 10:13:34
Trong làng Gió Đông, cuộc sống đơn giản trôi qua từng ngày một với nhịp điệu của thiên nhiên và tiếng cười của dân làng. Lộ Vân, một thanh niên cao lớn với đôi mắt sáng và tóc đen nhánh, đang bận rộn trên cánh đồng của gia đình mình. Anh cúi xuống để nhặt những bó lúa mì vừa gặt xong, mồ hôi nhễ nhại trên trán. Bỗng nhiên, một cơn gió lạ thổi qua, mang theo hương vị mặn mòi của biển cả và cái lạnh của những đỉnh núi tuyết.
"Vân!" tiếng gọi của mẹ anh vang lên từ xa. "Vân, con vào đây một chút!"
Lộ Vân đặt lại bó lúa, lau mồ hôi trên trán rồi chạy về phía ngôi nhà nhỏ ven làng. Trước khi anh kịp bước vào, một vật thể nhỏ sáng loáng bay vụt qua đầu anh, rơi xuống đất ngay trước mặt và tạo ra một hố nhỏ. Anh cúi xuống nhặt lên. Đó là một viên đá nhỏ, trông chẳng khác gì một viên sỏi bình thường, ngoại trừ việc nó toả ra ánh sáng dịu nhẹ.
"Thứ này từ đâu đến vậy?" Lộ Vân tự hỏi. Anh xoay xem viên đá trong tay, ánh sáng từ nó phản chiếu lên khuôn mặt tò mò của anh.
Khi Lộ Vân bước vào nhà, mẹ anh, bà Lan, đã đứng đợi sẵn. Bà nhìn thấy viên đá trong tay anh và vẻ mặt bà trở nên nghiêm trọng.
"Vân, con tìm thấy nó ở đâu?" bà hỏi.
"Nó rơi từ trời xuống ngay trước mặt con, mẹ ạ," Lộ Vân đáp.
Bà Lan nhìn anh một cách thâm trầm rồi lắc đầu. "Đây không phải là điều bình thường, Vân ạ. Thứ này... nó có thể là khởi đầu của những chuyện lớn lao. Con có cảm nhận được điều gì khác thường không?"
Lộ Vân không chắc. Nhưng từ khi cầm lấy viên đá, anh cảm thấy một sức mạnh mới, như thể có một luồng khí lạ lẫm đang chảy qua cơ thể mình. Anh gật đầu.
"Con cảm thấy... như thể có cái gì đó đang thức tỉnh bên trong con, mẹ."
Bà Lan thở dài, ánh mắt dõi theo đám mây đang tản mát trên bầu trời chiều. "Thế thì, con đã sẵn sàng cho cuộc hành trình mà cuộc đời này đã an bài cho con rồi đấy."
Vừa lúc đó, tiếng gọi vọng lại từ ngoài cửa. "Lộ Vân! Lộ Vân!" là tiếng của Triệu Phong, bạn thời thơ ấu của Lộ Vân. Triệu Phong chạy vào, thở hổn hển. "Con đường mây! Nó xuất hiện trên bầu trời, to lớn và rõ ràng hơn bao giờ hết!"
Cả làng Gió Đông đều biết đến truyền thuyết về Con đường mây – một lối đi bí ẩn chỉ xuất hiện khi có điềm báo lớn sắp đến với thế giới. Lộ Vân và Triệu Phong nhìn nhau, cùng hiểu rằng, mọi thứ sắp thay đổi.
"Mẹ, con phải đi xem," Lộ Vân nói, ánh mắt cháy bỏng quyết tâm.
Bà Lan gật đầu, "Hãy cẩn thận, con trai."
Lộ Vân cầm lấy viên đá, ánh sáng của nó ngày càng rực rỡ hơn. Anh và Triệu Phong bước ra ngoài, hướng về phía Con đường mây, không biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một hành trình vĩ đại sắp diễn ra.
"Vân!" tiếng gọi của mẹ anh vang lên từ xa. "Vân, con vào đây một chút!"
Lộ Vân đặt lại bó lúa, lau mồ hôi trên trán rồi chạy về phía ngôi nhà nhỏ ven làng. Trước khi anh kịp bước vào, một vật thể nhỏ sáng loáng bay vụt qua đầu anh, rơi xuống đất ngay trước mặt và tạo ra một hố nhỏ. Anh cúi xuống nhặt lên. Đó là một viên đá nhỏ, trông chẳng khác gì một viên sỏi bình thường, ngoại trừ việc nó toả ra ánh sáng dịu nhẹ.
"Thứ này từ đâu đến vậy?" Lộ Vân tự hỏi. Anh xoay xem viên đá trong tay, ánh sáng từ nó phản chiếu lên khuôn mặt tò mò của anh.
Khi Lộ Vân bước vào nhà, mẹ anh, bà Lan, đã đứng đợi sẵn. Bà nhìn thấy viên đá trong tay anh và vẻ mặt bà trở nên nghiêm trọng.
"Vân, con tìm thấy nó ở đâu?" bà hỏi.
"Nó rơi từ trời xuống ngay trước mặt con, mẹ ạ," Lộ Vân đáp.
Bà Lan nhìn anh một cách thâm trầm rồi lắc đầu. "Đây không phải là điều bình thường, Vân ạ. Thứ này... nó có thể là khởi đầu của những chuyện lớn lao. Con có cảm nhận được điều gì khác thường không?"
Lộ Vân không chắc. Nhưng từ khi cầm lấy viên đá, anh cảm thấy một sức mạnh mới, như thể có một luồng khí lạ lẫm đang chảy qua cơ thể mình. Anh gật đầu.
"Con cảm thấy... như thể có cái gì đó đang thức tỉnh bên trong con, mẹ."
Bà Lan thở dài, ánh mắt dõi theo đám mây đang tản mát trên bầu trời chiều. "Thế thì, con đã sẵn sàng cho cuộc hành trình mà cuộc đời này đã an bài cho con rồi đấy."
Vừa lúc đó, tiếng gọi vọng lại từ ngoài cửa. "Lộ Vân! Lộ Vân!" là tiếng của Triệu Phong, bạn thời thơ ấu của Lộ Vân. Triệu Phong chạy vào, thở hổn hển. "Con đường mây! Nó xuất hiện trên bầu trời, to lớn và rõ ràng hơn bao giờ hết!"
Cả làng Gió Đông đều biết đến truyền thuyết về Con đường mây – một lối đi bí ẩn chỉ xuất hiện khi có điềm báo lớn sắp đến với thế giới. Lộ Vân và Triệu Phong nhìn nhau, cùng hiểu rằng, mọi thứ sắp thay đổi.
"Mẹ, con phải đi xem," Lộ Vân nói, ánh mắt cháy bỏng quyết tâm.
Bà Lan gật đầu, "Hãy cẩn thận, con trai."
Lộ Vân cầm lấy viên đá, ánh sáng của nó ngày càng rực rỡ hơn. Anh và Triệu Phong bước ra ngoài, hướng về phía Con đường mây, không biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một hành trình vĩ đại sắp diễn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro