Âm thầm bảo vệ
Hạ Y
2024-07-24 04:16:09
Mạch Tiểu Khê chưa kịp mở miệng hỏi cho ra nhẽ thì Phương Bành Hạc từ phía đằng sau đã bước nhanh tới, đưa tay kéo nàng đứng sang bên cạnh mình.
Hành động này của hắn giống như đang che chở, bảo vệ cho Mạch Tiểu Khê vậy. Ánh mắt ghen tuông của người con gái kia đều thu lại toàn bộ mọi cử chỉ của hắn, đôi bàn tay từ từ nắm lại thật chặt.
– Tuyết Ngưng?
Phương Bành Hạc nghi ngờ hỏi.
Tuyết Ngưng nghe tiếng hắn hỏi mình bèn thu vội tầm mắt đang nhìn Mạch Tiểu Khê chằm chặp, lập tức nở nụ cười thân thiện, mừng rỡ chạy nhanh đến, đưa tay ôm chầm lấy Phương Bành Hạc:
– Phương ca ca, cuối cùng chàng cũng nhận ra ta rồi ư?
Trước cử chỉ thân mật của Tuyết Ngưng, Phương Bành Hạc bèn nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra khỏi người mình, lùi lại một bước mỉm cười đáp:
– Bảy năm không gặp, muội giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi.
Tuyết Ngưng trong lòng mừng thầm, vội nhìn sang Mạch Tiểu Khê một bên má đỏ lựng đang đứng bên cạnh Phương Bành Hạc mà dò hỏi:
– Ả ta là nô tì của chàng phải không? Vậy mà dám to gan, lớn mật tát chàng trước mặt ta!
Mạch Tiểu Khê càng nghe càng ấm ức. Rõ ràng đây là chuyện riêng của hai người bọn họ, Tuyết Ngưng từ đâu không hiểu chuyện đã xông tới động tay động chân. Nhưng Mạch Tiểu Khê vốn không muốn làm to chuyện, hà cớ gì mà tự đem lại rắc rối cho bản thân mình, bèn nhìn thẳng vào mắt nàng ta, lạnh lùng đáp:
– Ta nghĩ Tuyết Ngưng tiểu thư đang hiểu nhầm rồi. Chuyện giữa ta và Phương Bành Hạc không nằm trong sự quản thúc của tiểu thư.
Phương Bành Hạc khoanh tay lặng lẽ đứng bên cạnh, đôi môi khẽ cong lên cười đầy ẩn ý, giống như hắn đang xem một vở kịch hay vậy.
Trước thái độ không coi trọng mình của Mạch Tiểu Khê, Tuyết Ngưng tâm can vô cùng phẫn nộ. Từ trước tới nay, chưa một kẻ nào dám ngang nhiên, hống hách thách thức nàng ta như vậy. Nhìn ả tiện nhân đang giương giương tự đắc kia, thật là muốn một tay bóp chết ả ngay lập tức!
Đôi mắt Tuyết Ngưng càng lúc càng trở lên độc ác, ngay từ nhỏ nàng ta đã được Tuyết lão tiên sinh dạy võ công, do vậy đã luyện thành thạo chiêu dùng ám khí để hạ sát người.
Nàng ta khẽ đưa tay ra sau, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng uốn lượn thành vòng tròn, từ bên trong tay áo rút ra một chiếc kim sắc nhọn, toan một chiêu giết chết Mạch Tiểu Khê.
Nhưng Phương Bành Hạc vốn đã nhận ra ý đồ của Tuyết Ngưng, bèn mỉm cười nhìn sang Mạch Tiểu Khê, sau đó đưa tay vòng nhẹ qua eo nàng, thủ thỉ đầy thâm tình:
– Không sao, không sao, nương tử của ta vốn hay nhõng nhẽo thích bắt nạt ta như thế. Tuyết Ngưng muội, muội đừng để bụng nhé!
Tuyết Ngưng nghe thấy hai tiếng “nương tử” mà như nghe trúng phải sét đánh ngang tai, cơ thể chợt lạnh đi ngay tức khắc.
Phương Bành Hạc và Tuyết Ngưng vốn thân quen nhau từ lúc còn nhỏ, khi mà Tuyết phủ chưa dọn về chân núi này ở ẩn.
Năm Phương Bành Hạc cùng phụ hoàng cải trang thành thường dân đi thám thính tình hình cuộc sống thực tế, không may vô tình bị một đám thổ phỉ đem bắt lại, chẳng những cướp sạch tiền bạc của họ mà chúng còn đòi giết chết để thủ tiêu. Vì toàn bộ quân cận vệ đều không được lệnh đi theo nên hai cha con Phương Bành Hạc suýt chút nữa thì đã bỏ mạng.
Cũng may họ gặp được Tuyết Thiều Quang cùng con gái Tuyết Ngưng tình cờ đi ngang qua, nhận ra tình cảnh nguy nan của họ bèn kịp thời ra tay cứu giúp.
Phương Triết tức phụ hoàng của Phương Bành Hạc cùng Tuyết Thiều Quang kết nghĩa huynh đệ, hứa đợi Phương Bành Hạc và Tuyết Ngưng lớn lên sẽ cho chúng kết thành một đôi phu phụ trăm năm hạnh phúc.
Tuyết Thiều Quang còn nhận Phương Bành Hạc làm đồ đệ, truyền dạy cho hắn tất cả những bí kíp võ công từ bao đời của ông, yêu quý Phương Bành Hạc như chính con đẻ của mình.
Mọi chuyện của Phương Bành Hạc hắn đều sẵn sàng nói hết cho Tuyết Thiều Quang, nhưng chỉ riêng thân phận thực sự của mình là hắn giấu nhẹm.
Thời gian đầu mới gặp, Tuyết Ngưng rất ghét Phương Bành Hạc, hay tin lớn lên sẽ phải gả cho hắn, nàng ta khóc lóc nguyên cả một ngày trời, lẽo đẽo bám theo cha xin không gả mình cho hắn. Thế nhưng, trải qua một khoảng tiếp xúc, tâm tình thiếu nữ như xuân mỗi lúc một thay đổi, Tuyết Ngưng đem lòng yêu Phương Bành Hạc từ lúc nào.
Bao năm nay nàng ta không ngừng luyện tập võ nghệ, chăm sóc nhan sắc của mình chỉ với một mục đích duy nhất đó là được chính danh ngôn thuận gả vào nhà họ Phương.
Vậy mà chỉ mới vài năm không gặp, Phương Bành Hạc đã thất hứa thành hôn với một ả tiện tì đáng ghét. Trong lòng Tuyết Ngưng vô cùng căm giận, nhưng tình yêu mà nàng ta dành cho Phương Bành Hạc đã quá lớn. Do vậy, Tuyết Ngưng cố gắng che giấu cảm xúc của mình, mỉm cười đáp:
– Thì ra vị này là Phương tẩu, vậy mà muội không biết nên đã thất lễ. Xin Phương tẩu nhận của muội một lễ.
Đoạn nàng ta nhẹ nhàng cúi xuống hành lễ với Mạch Tiểu Khê, nhưng tâm can không ngừng cào xé.
Mạch Tiểu Khê bị Phương Bành Hạc ngang nhiên nhận nàng làm nương tử trước mặt người lạ, bèn đưa mắt liếc xéo hắn, lên tiếng giải thích:
– Tuyết Ngưng tiểu thư, ta với Phương Bành Hạc không hề có mối quan hệ phu thê. Chuyện hiểu lầm ngày hôm nay chúng ta nên bỏ qua đi. Ta xin phép đi về nghỉ ngơi trước.
Đoạn nàng quay lưng bước thẳng về phòng của mình.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Mạch Tiểu Khê, khóe môi Phương Bành Hạc chợt cong lên đầy quyến rũ. Tuyết Ngưng trong lòng mặc dù đang rất hỗn loạn, không biết nên tin ai, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, trìu mến nói:
– Phương ca ca, chàng còn nhớ ước định từ nhỏ của chúng ta chứ?
Vừa nói, nàng ta vừa bước tới hồ sen, nhẹ ngàng ngắt một bông, đưa lên mũi ngửi, dáng điệu vô cùng yêu kiều, thướt tha.
– Ta vẫn còn nhớ, phụ thân của chàng đã hứa rằng khi hai chúng ta đến tuổi trưởng thành thì sẽ để hai ta kết thành phu thê. Chàng cũng đã hứa với ta. Vậy thì Mạch Tiểu Khê kia là ai?
Phương Bành Hạc thở dài, hắn quả thực không muốn bản thân phải dây dưa với một nữ nhi rắc rối khác. Nhưng ngặt nỗi, Tuyết Ngưng lại là con gái của cha nuôi hắn.
Dù cho hắn có là một bậc đế vương quyền lực đi chăng nữa thì hắn vẫn biết đâu là lễ, đâu là nghĩa. Hơn nữa, mục đích chính của lần tới phủ họ Tuyết này vốn là hắn muốn nhờ Tuyết lão tiên sinh chỉ cho cách tìm lại bản đồ hoàng cung mà hắn đã không may làm mất.
Tấm bản đồ da người này đối với hắn vô cùng quan trọng. Thời gian trước vì mải đuổi theo nội gián của hoàng thái hậu vào tận sâu trong rừng, bị Mạch Tiểu Khê bắt gặp, hắn cứ ngỡ nàng chính là kẻ đã lén lút lấy trộm bản đồ da người. Bởi vậy mới đuổi bắt Mạch Tiểu Khê cho bằng được.
Tuy nhiên trải qua khoảng thời gian tiếp xúc, Phương Bành Hạc ngộ ra một điều: người con gái ngây thơ, trong sáng trước mặt hắn không thể nào lấy trộm bản đồ da người được. Bên cạnh đó, Mạch Tiểu Khê hoàn toàn không biết võ công, đã mấy lần bị hắn đánh đập, hành hạ khốn khổ, còn suýt chút nữa bị đem đi chôn sống, may mà có hắn đến cứu giúp kịp thời, nếu không thì tính mạng e rằng khó giữ.
Phương Bành Hạc biết nàng bị oan, hắn tùy tiện bắt giữ nàng là vô lý, thế nhưng hắn lại không hề có ý định muốn thả nàng.
Con cừu non mềm mại như bông ấy khiến hắn càng ngày càng thấy thú vị, say đắm, làm sao mà dễ dàng bỏ đi như vậy được?
Hành động này của hắn giống như đang che chở, bảo vệ cho Mạch Tiểu Khê vậy. Ánh mắt ghen tuông của người con gái kia đều thu lại toàn bộ mọi cử chỉ của hắn, đôi bàn tay từ từ nắm lại thật chặt.
– Tuyết Ngưng?
Phương Bành Hạc nghi ngờ hỏi.
Tuyết Ngưng nghe tiếng hắn hỏi mình bèn thu vội tầm mắt đang nhìn Mạch Tiểu Khê chằm chặp, lập tức nở nụ cười thân thiện, mừng rỡ chạy nhanh đến, đưa tay ôm chầm lấy Phương Bành Hạc:
– Phương ca ca, cuối cùng chàng cũng nhận ra ta rồi ư?
Trước cử chỉ thân mật của Tuyết Ngưng, Phương Bành Hạc bèn nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra khỏi người mình, lùi lại một bước mỉm cười đáp:
– Bảy năm không gặp, muội giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi.
Tuyết Ngưng trong lòng mừng thầm, vội nhìn sang Mạch Tiểu Khê một bên má đỏ lựng đang đứng bên cạnh Phương Bành Hạc mà dò hỏi:
– Ả ta là nô tì của chàng phải không? Vậy mà dám to gan, lớn mật tát chàng trước mặt ta!
Mạch Tiểu Khê càng nghe càng ấm ức. Rõ ràng đây là chuyện riêng của hai người bọn họ, Tuyết Ngưng từ đâu không hiểu chuyện đã xông tới động tay động chân. Nhưng Mạch Tiểu Khê vốn không muốn làm to chuyện, hà cớ gì mà tự đem lại rắc rối cho bản thân mình, bèn nhìn thẳng vào mắt nàng ta, lạnh lùng đáp:
– Ta nghĩ Tuyết Ngưng tiểu thư đang hiểu nhầm rồi. Chuyện giữa ta và Phương Bành Hạc không nằm trong sự quản thúc của tiểu thư.
Phương Bành Hạc khoanh tay lặng lẽ đứng bên cạnh, đôi môi khẽ cong lên cười đầy ẩn ý, giống như hắn đang xem một vở kịch hay vậy.
Trước thái độ không coi trọng mình của Mạch Tiểu Khê, Tuyết Ngưng tâm can vô cùng phẫn nộ. Từ trước tới nay, chưa một kẻ nào dám ngang nhiên, hống hách thách thức nàng ta như vậy. Nhìn ả tiện nhân đang giương giương tự đắc kia, thật là muốn một tay bóp chết ả ngay lập tức!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt Tuyết Ngưng càng lúc càng trở lên độc ác, ngay từ nhỏ nàng ta đã được Tuyết lão tiên sinh dạy võ công, do vậy đã luyện thành thạo chiêu dùng ám khí để hạ sát người.
Nàng ta khẽ đưa tay ra sau, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng uốn lượn thành vòng tròn, từ bên trong tay áo rút ra một chiếc kim sắc nhọn, toan một chiêu giết chết Mạch Tiểu Khê.
Nhưng Phương Bành Hạc vốn đã nhận ra ý đồ của Tuyết Ngưng, bèn mỉm cười nhìn sang Mạch Tiểu Khê, sau đó đưa tay vòng nhẹ qua eo nàng, thủ thỉ đầy thâm tình:
– Không sao, không sao, nương tử của ta vốn hay nhõng nhẽo thích bắt nạt ta như thế. Tuyết Ngưng muội, muội đừng để bụng nhé!
Tuyết Ngưng nghe thấy hai tiếng “nương tử” mà như nghe trúng phải sét đánh ngang tai, cơ thể chợt lạnh đi ngay tức khắc.
Phương Bành Hạc và Tuyết Ngưng vốn thân quen nhau từ lúc còn nhỏ, khi mà Tuyết phủ chưa dọn về chân núi này ở ẩn.
Năm Phương Bành Hạc cùng phụ hoàng cải trang thành thường dân đi thám thính tình hình cuộc sống thực tế, không may vô tình bị một đám thổ phỉ đem bắt lại, chẳng những cướp sạch tiền bạc của họ mà chúng còn đòi giết chết để thủ tiêu. Vì toàn bộ quân cận vệ đều không được lệnh đi theo nên hai cha con Phương Bành Hạc suýt chút nữa thì đã bỏ mạng.
Cũng may họ gặp được Tuyết Thiều Quang cùng con gái Tuyết Ngưng tình cờ đi ngang qua, nhận ra tình cảnh nguy nan của họ bèn kịp thời ra tay cứu giúp.
Phương Triết tức phụ hoàng của Phương Bành Hạc cùng Tuyết Thiều Quang kết nghĩa huynh đệ, hứa đợi Phương Bành Hạc và Tuyết Ngưng lớn lên sẽ cho chúng kết thành một đôi phu phụ trăm năm hạnh phúc.
Tuyết Thiều Quang còn nhận Phương Bành Hạc làm đồ đệ, truyền dạy cho hắn tất cả những bí kíp võ công từ bao đời của ông, yêu quý Phương Bành Hạc như chính con đẻ của mình.
Mọi chuyện của Phương Bành Hạc hắn đều sẵn sàng nói hết cho Tuyết Thiều Quang, nhưng chỉ riêng thân phận thực sự của mình là hắn giấu nhẹm.
Thời gian đầu mới gặp, Tuyết Ngưng rất ghét Phương Bành Hạc, hay tin lớn lên sẽ phải gả cho hắn, nàng ta khóc lóc nguyên cả một ngày trời, lẽo đẽo bám theo cha xin không gả mình cho hắn. Thế nhưng, trải qua một khoảng tiếp xúc, tâm tình thiếu nữ như xuân mỗi lúc một thay đổi, Tuyết Ngưng đem lòng yêu Phương Bành Hạc từ lúc nào.
Bao năm nay nàng ta không ngừng luyện tập võ nghệ, chăm sóc nhan sắc của mình chỉ với một mục đích duy nhất đó là được chính danh ngôn thuận gả vào nhà họ Phương.
Vậy mà chỉ mới vài năm không gặp, Phương Bành Hạc đã thất hứa thành hôn với một ả tiện tì đáng ghét. Trong lòng Tuyết Ngưng vô cùng căm giận, nhưng tình yêu mà nàng ta dành cho Phương Bành Hạc đã quá lớn. Do vậy, Tuyết Ngưng cố gắng che giấu cảm xúc của mình, mỉm cười đáp:
– Thì ra vị này là Phương tẩu, vậy mà muội không biết nên đã thất lễ. Xin Phương tẩu nhận của muội một lễ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoạn nàng ta nhẹ nhàng cúi xuống hành lễ với Mạch Tiểu Khê, nhưng tâm can không ngừng cào xé.
Mạch Tiểu Khê bị Phương Bành Hạc ngang nhiên nhận nàng làm nương tử trước mặt người lạ, bèn đưa mắt liếc xéo hắn, lên tiếng giải thích:
– Tuyết Ngưng tiểu thư, ta với Phương Bành Hạc không hề có mối quan hệ phu thê. Chuyện hiểu lầm ngày hôm nay chúng ta nên bỏ qua đi. Ta xin phép đi về nghỉ ngơi trước.
Đoạn nàng quay lưng bước thẳng về phòng của mình.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Mạch Tiểu Khê, khóe môi Phương Bành Hạc chợt cong lên đầy quyến rũ. Tuyết Ngưng trong lòng mặc dù đang rất hỗn loạn, không biết nên tin ai, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, trìu mến nói:
– Phương ca ca, chàng còn nhớ ước định từ nhỏ của chúng ta chứ?
Vừa nói, nàng ta vừa bước tới hồ sen, nhẹ ngàng ngắt một bông, đưa lên mũi ngửi, dáng điệu vô cùng yêu kiều, thướt tha.
– Ta vẫn còn nhớ, phụ thân của chàng đã hứa rằng khi hai chúng ta đến tuổi trưởng thành thì sẽ để hai ta kết thành phu thê. Chàng cũng đã hứa với ta. Vậy thì Mạch Tiểu Khê kia là ai?
Phương Bành Hạc thở dài, hắn quả thực không muốn bản thân phải dây dưa với một nữ nhi rắc rối khác. Nhưng ngặt nỗi, Tuyết Ngưng lại là con gái của cha nuôi hắn.
Dù cho hắn có là một bậc đế vương quyền lực đi chăng nữa thì hắn vẫn biết đâu là lễ, đâu là nghĩa. Hơn nữa, mục đích chính của lần tới phủ họ Tuyết này vốn là hắn muốn nhờ Tuyết lão tiên sinh chỉ cho cách tìm lại bản đồ hoàng cung mà hắn đã không may làm mất.
Tấm bản đồ da người này đối với hắn vô cùng quan trọng. Thời gian trước vì mải đuổi theo nội gián của hoàng thái hậu vào tận sâu trong rừng, bị Mạch Tiểu Khê bắt gặp, hắn cứ ngỡ nàng chính là kẻ đã lén lút lấy trộm bản đồ da người. Bởi vậy mới đuổi bắt Mạch Tiểu Khê cho bằng được.
Tuy nhiên trải qua khoảng thời gian tiếp xúc, Phương Bành Hạc ngộ ra một điều: người con gái ngây thơ, trong sáng trước mặt hắn không thể nào lấy trộm bản đồ da người được. Bên cạnh đó, Mạch Tiểu Khê hoàn toàn không biết võ công, đã mấy lần bị hắn đánh đập, hành hạ khốn khổ, còn suýt chút nữa bị đem đi chôn sống, may mà có hắn đến cứu giúp kịp thời, nếu không thì tính mạng e rằng khó giữ.
Phương Bành Hạc biết nàng bị oan, hắn tùy tiện bắt giữ nàng là vô lý, thế nhưng hắn lại không hề có ý định muốn thả nàng.
Con cừu non mềm mại như bông ấy khiến hắn càng ngày càng thấy thú vị, say đắm, làm sao mà dễ dàng bỏ đi như vậy được?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro