Ta là thanh mai trúc mã của chàng
Hạ Y
2024-07-24 04:16:09
La Hải Triều đang lúi húi chỉnh lại yên ngựa cho chắc, mấy thuộc hạ còn lại thì đứng tán gẫu, chuyện trò rôm rả với nhau, chợt tất cả mọi người đều dừng mọi động tác, cùng nhau hướng ánh mắt kinh ngạc về phía hai người trước mặt.
Một kẻ được gọi là bậc đế vương tàn ác, vô tình, gương mặt lúc nào cũng lạnh như tiền đang mỉm cười thâm hiểm, chống tay ngăn không cho nữ nhi bước đi. Một người dáng hình bé nhỏ, xinh đẹp như hoa nguyệt thẹn, mắt mở trừng trừng lườm cháy mặt kẻ đứng trước, sau đó giơ chân dùng hết sức dẫm mạnh vào chân hắn.
Phương Bành Hạc không nghĩ Mạch Tiểu Khê dám to gan dẫm mạnh chân hắn, khiến hắn đau đớn vội thu tay về, hậm hực bỏ đi trước.
La Hải Triều mắt chữ A, miệng chữ O như không tin vào những gì chính mắt mình đang trông thấy nữa. Bệ hạ thường ngày cao cao tại thượng, uy quyền như vũ bão của mình hiện tại trông giống như con nít đang làm nũng mẹ.
Y bèn đưa tay, tát mạnh lên mặt mình một cái cho tỉnh. Nhưng chưa kịp hoàn hồn thì lại bị Phương Bành Hạc từ đâu xông tới, thẳng tay tát thêm một lần nữa, hắn còn không quên lừ La Hải Triều cảnh cáo:
– Lần sau nếu còn dám nhìn ta móc hai mắt ngươi!
La Hải Triều bị dọa sợ một phen, vội vàng đưa tay vén rèm xe ngựa cho Phương Bành Hạc, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mạch Tiểu Khê vì vẫn còn tức giận với Phương Bành Hạc, càng nhìn khuôn mặt đắc ý của hắn khiến nàng càng thêm căm ghét. Do vậy mặc La Hải Triều hết lời nhắc nàng vào bên trong xe ngồi cùng hoàng thượng nhưng nàng vẫn nhất quyết một mực từ chối.
Trước thái độ chống đối ra mặt của Mạch Tiểu Khê, Phương Bành Hạc cũng chỉ hừ lạnh, chán ghét khép hờ đôi mắt, đánh một giấc ngủ ngon lành.
– Chúng ta đang đi đâu vậy Hải Triều huynh?
Mạch Tiểu Khê tò mò cất tiếng hỏi.
Trải qua sự việc sống chết vừa rồi, đồng thời cũng thấy được Mạch Tiểu Khê tuy nhỏ bé, mặt hoa da phấn nhưng lại dũng cảm vì người khác gấp nhiều lần, do vậy La Hải Triều cũng dần dần thoải mái hơn với nàng, mỉm cười đáp:
– Chúng ta đang tới Tuyết Hoa Nguyệt. Đây là phủ đệ của cha nuôi bệ hạ. Ông ấy ở ẩn sâu trong khu chân núi phía Đông kinh thành.
Cha nuôi của bệ hạ ư? Thì ra Phương Bành Hạc cũng có cha nuôi. Ông ấy là người như thế nào? Hàng loạt thắc mắc hiện dần lên trong đầu Mạch Tiểu Khê. Nàng còn muốn hỏi thêm nữa nhưng lại thôi, dù sao đó cũng là chuyện riêng của Phương Bành Hạc.
Xe ngựa đi khoảng chừng hơn hai canh giờ thì dừng lại trước một căn phủ rộng lớn, bề ngoài trông có vẻ cũ kĩ từ lâu đời, nhưng cảnh vật bên trong lại đẹp đẽ, thanh thoát.
La Hải Triều xuống ngựa, lấy từ trong túi áo ra một tấm kim bài làm bằng vàng chói lọi, bên trên có khắc duy nhất một chữ: Phương. Người đứng canh gác ở cổng cẩn thận dùng hai tay đỡ lấy kim bài, sau đó vội vàng mở rộng cổng cho đoàn người Phương Bành Hạc tiến vào.
Khung cảnh trong phủ được bày bố theo lối nhẹ nhàng, bày trí bằng cây cối là chính, tạo nên nét thanh mát, trong trẻo cho phủ nhà họ Tuyết.
Mạch Tiểu Khê còn đang mải ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, trong lòng không khỏi cảm thán thì bỗng giật mình vì tiếng gọi lớn của Phương Bành Hạc:
– Cô còn muốn chôn chân ở đó đến lúc nào nữa?
Mạch Tiểu Khê khẽ đưa mắt trừng lại hắn, sau đó lẽo đẽo bước đi theo La Hải Triều và Phương Bành Hạc, cùng tiến sâu vào bên trong phủ.
Ở sảnh chính là một người đàn ông đã có tuổi, chòm râu bạc trắng dài khẽ phe phẩy trong gió, mặc dù đã có tuổi nhưng nước da vẫn còn có độ căng, trông khí thế của ông ấy quyền uy mà có đôi phần phương trượng.
Ngồi bên cạnh người đàn ông là một vị phu nhân bận y phục màu xám tro sang trọng, nhác thấy ba người họ bước vào bèn mỉm cười đầy dịu dàng, thân thiện.
Phương Bành Hạc trông thấy người đàn ông bèn quỳ xuống dập đầu, sau đó nở nụ cười vui vẻ:
– Cha nuôi, dạo này sức khỏe của người thế nào rồi?
Tuyết lão tiên sinh đưa tay vuốt nhẹ chòm râu trắng, cười lớn đầy mãn nguyện:
– Hạc nhi, mau lại đây để ta ngắm con xem. Chà chà, bảy năm không gặp, con đã lớn lên không ít!
Vị phu nhân nãy giờ chỉ mỉm cười nhìn hai người họ, bấy giờ mới lên tiếng:
– Cha con thường xuyên nhắc về con. Có khi còn buột miệng mắng: “Thằng nhãi đáng ghét, có lẽ nào nó quên ông già này rồi sao?”
Nghe Tuyết phu nhân kể, mọi người đều bật cười vui vẻ. Mạch Tiểu Khê cùng La Hải Triều đan hai tay vào nhau, đứng gọn vào một góc, trông giống như người hầu đi theo phục vụ chủ nhân của mình.
Sau bữa tối truyện trò rôm rả, Tuyết lão tiên sinh chuẩn bị riêng cho Phương Bành Hạc một căn phòng mới cứng, đẹp đẽ, trang nhã. Còn Mạch Tiểu Khê cùng những người khác thì được xếp vào căn phòng giành riêng cho người hầu. La Hải Triều hầu như đều không ngủ trong phòng mà luôn luôn nằm ngủ ở ngoài sân, gần phòng Phương Bành Hạc nhất, âm thầm quan sát bảo vệ cho chủ nhân của mình.
Mạch Tiểu Khê cùng đám nô tì trong phủ cùng nằm trong một căn phòng chặt chội, cũ rích. Trằn trọc mãi không thể nào ngủ được, Mạch Tiểu Khê bèn bước xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài sân đi dạo.
Ánh trăng hôm nay sáng trong, chiếu xuống những tán cây trong phủ, đè lên cả bóng hình nhỏ bé của Mạch Tiểu Khê. Nàng bước tới gần một chiếc hồ nuôi cá trong phủ, đưa tay khẽ chạm lên những bông hoa sen phớt hồng đang nở rộ.
– Đêm muộn sao còn đi ra đây?
Giọng nói trầm thấp của Phương Bành Hạc bất ngờ vang lên trong không gian bốn bề yên tĩnh khiến Mạch Tiểu Khê có chút hoảng loạn, giật mình ngả người ra phía sau mặt hồ.
May động tác của Phương Bành Hạc vô cùng nhanh nhẹn, chỉ trong phút chốc đã kéo được nàng trở lại, ngã vào trong lồng ngực của mình.
Hắn nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của Mạch Tiểu Khê, cười cợt hỏi:
– Thì ra cô luôn dùng cách này để đụng chạm với ta, phải không Mạch đại tiểu thư?
Mạch Tiểu Khê hất mạnh hắn ra khỏi người mình, sau đó quay lưng lại, thờ ơ đáp:
– Ngươi cao cao tại thượng như thế, Tịch quốc nằm trong tay ngươi, tính mạng nhỏ bé này của ta cũng nằm trong tay ngươi. Ta nào dám có ý nghĩ trèo cao!
Phương Bành Hạc ngẩng mặt lên trời nhếch miệng cười nhạt. Ánh trăng sáng thanh mát phản chiếu lên gương mặt hoàn mỹ của hắn tạo lên một cảnh tượng đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.
– Dù sao thì cô cũng đã trở thành người phụ nữ của ta. Đừng để ta phải chiếu cáo cho tất cả mọi người ở đây biết, Mạch Tiểu Khê có khuôn mặt ngây thơ như thế này, nhưng thực ra lại rất nhiệt tình trong chuyện tiếp xúc da thịt với một gã đàn ông.
Những lời nói châm chọc, chế giễu của hắn như càng chà xát sâu thêm vào nỗi tủi hờn của Mạch Tiểu Khê, khiến Mạch Tiểu Khê không nhịn được mà đưa tay tát mạnh vào mặt hắn một phát thật mạnh:
– Bỉ ổi!
Cái tát như trời giáng của nàng vang lên trong đêm tối, toàn bộ cảnh vật xung quanh như ngưng lại ngay lập tức.
Bỗng từ sau lưng, một bàn tay mảnh mai nhưng cứng rắn chộp mạnh lên vai Mạch Tiểu Khê, sau đó xoay mạnh người nàng ra sau, thẳng tay tát mạnh vào mặt nàng đầy căm phẫn. Mạch Tiểu Khê bị tát bất ngờ, làn da trắng nõn lập tức nổi hẳn vết hằn đỏ, ngạc nhiên nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình.
Cô ta có khuôn mặt khả ái, có thể nói là xinh đẹp, mái tóc dài được chải gọn ra phía sau, bên trên cài những chiếc trâm ngọc quý hiếm, hai tay khoanh vào nhau, trừng mắt nhìn Mạch Tiểu Khê đầy căm ghét.
– Ta là thanh mai trúc mã của Phương ca ca, ai cho phép tiện tì nhà ngươi to gan lớn mật dám tát chàng, hả?…
Một kẻ được gọi là bậc đế vương tàn ác, vô tình, gương mặt lúc nào cũng lạnh như tiền đang mỉm cười thâm hiểm, chống tay ngăn không cho nữ nhi bước đi. Một người dáng hình bé nhỏ, xinh đẹp như hoa nguyệt thẹn, mắt mở trừng trừng lườm cháy mặt kẻ đứng trước, sau đó giơ chân dùng hết sức dẫm mạnh vào chân hắn.
Phương Bành Hạc không nghĩ Mạch Tiểu Khê dám to gan dẫm mạnh chân hắn, khiến hắn đau đớn vội thu tay về, hậm hực bỏ đi trước.
La Hải Triều mắt chữ A, miệng chữ O như không tin vào những gì chính mắt mình đang trông thấy nữa. Bệ hạ thường ngày cao cao tại thượng, uy quyền như vũ bão của mình hiện tại trông giống như con nít đang làm nũng mẹ.
Y bèn đưa tay, tát mạnh lên mặt mình một cái cho tỉnh. Nhưng chưa kịp hoàn hồn thì lại bị Phương Bành Hạc từ đâu xông tới, thẳng tay tát thêm một lần nữa, hắn còn không quên lừ La Hải Triều cảnh cáo:
– Lần sau nếu còn dám nhìn ta móc hai mắt ngươi!
La Hải Triều bị dọa sợ một phen, vội vàng đưa tay vén rèm xe ngựa cho Phương Bành Hạc, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mạch Tiểu Khê vì vẫn còn tức giận với Phương Bành Hạc, càng nhìn khuôn mặt đắc ý của hắn khiến nàng càng thêm căm ghét. Do vậy mặc La Hải Triều hết lời nhắc nàng vào bên trong xe ngồi cùng hoàng thượng nhưng nàng vẫn nhất quyết một mực từ chối.
Trước thái độ chống đối ra mặt của Mạch Tiểu Khê, Phương Bành Hạc cũng chỉ hừ lạnh, chán ghét khép hờ đôi mắt, đánh một giấc ngủ ngon lành.
– Chúng ta đang đi đâu vậy Hải Triều huynh?
Mạch Tiểu Khê tò mò cất tiếng hỏi.
Trải qua sự việc sống chết vừa rồi, đồng thời cũng thấy được Mạch Tiểu Khê tuy nhỏ bé, mặt hoa da phấn nhưng lại dũng cảm vì người khác gấp nhiều lần, do vậy La Hải Triều cũng dần dần thoải mái hơn với nàng, mỉm cười đáp:
– Chúng ta đang tới Tuyết Hoa Nguyệt. Đây là phủ đệ của cha nuôi bệ hạ. Ông ấy ở ẩn sâu trong khu chân núi phía Đông kinh thành.
Cha nuôi của bệ hạ ư? Thì ra Phương Bành Hạc cũng có cha nuôi. Ông ấy là người như thế nào? Hàng loạt thắc mắc hiện dần lên trong đầu Mạch Tiểu Khê. Nàng còn muốn hỏi thêm nữa nhưng lại thôi, dù sao đó cũng là chuyện riêng của Phương Bành Hạc.
Xe ngựa đi khoảng chừng hơn hai canh giờ thì dừng lại trước một căn phủ rộng lớn, bề ngoài trông có vẻ cũ kĩ từ lâu đời, nhưng cảnh vật bên trong lại đẹp đẽ, thanh thoát.
La Hải Triều xuống ngựa, lấy từ trong túi áo ra một tấm kim bài làm bằng vàng chói lọi, bên trên có khắc duy nhất một chữ: Phương. Người đứng canh gác ở cổng cẩn thận dùng hai tay đỡ lấy kim bài, sau đó vội vàng mở rộng cổng cho đoàn người Phương Bành Hạc tiến vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khung cảnh trong phủ được bày bố theo lối nhẹ nhàng, bày trí bằng cây cối là chính, tạo nên nét thanh mát, trong trẻo cho phủ nhà họ Tuyết.
Mạch Tiểu Khê còn đang mải ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, trong lòng không khỏi cảm thán thì bỗng giật mình vì tiếng gọi lớn của Phương Bành Hạc:
– Cô còn muốn chôn chân ở đó đến lúc nào nữa?
Mạch Tiểu Khê khẽ đưa mắt trừng lại hắn, sau đó lẽo đẽo bước đi theo La Hải Triều và Phương Bành Hạc, cùng tiến sâu vào bên trong phủ.
Ở sảnh chính là một người đàn ông đã có tuổi, chòm râu bạc trắng dài khẽ phe phẩy trong gió, mặc dù đã có tuổi nhưng nước da vẫn còn có độ căng, trông khí thế của ông ấy quyền uy mà có đôi phần phương trượng.
Ngồi bên cạnh người đàn ông là một vị phu nhân bận y phục màu xám tro sang trọng, nhác thấy ba người họ bước vào bèn mỉm cười đầy dịu dàng, thân thiện.
Phương Bành Hạc trông thấy người đàn ông bèn quỳ xuống dập đầu, sau đó nở nụ cười vui vẻ:
– Cha nuôi, dạo này sức khỏe của người thế nào rồi?
Tuyết lão tiên sinh đưa tay vuốt nhẹ chòm râu trắng, cười lớn đầy mãn nguyện:
– Hạc nhi, mau lại đây để ta ngắm con xem. Chà chà, bảy năm không gặp, con đã lớn lên không ít!
Vị phu nhân nãy giờ chỉ mỉm cười nhìn hai người họ, bấy giờ mới lên tiếng:
– Cha con thường xuyên nhắc về con. Có khi còn buột miệng mắng: “Thằng nhãi đáng ghét, có lẽ nào nó quên ông già này rồi sao?”
Nghe Tuyết phu nhân kể, mọi người đều bật cười vui vẻ. Mạch Tiểu Khê cùng La Hải Triều đan hai tay vào nhau, đứng gọn vào một góc, trông giống như người hầu đi theo phục vụ chủ nhân của mình.
Sau bữa tối truyện trò rôm rả, Tuyết lão tiên sinh chuẩn bị riêng cho Phương Bành Hạc một căn phòng mới cứng, đẹp đẽ, trang nhã. Còn Mạch Tiểu Khê cùng những người khác thì được xếp vào căn phòng giành riêng cho người hầu. La Hải Triều hầu như đều không ngủ trong phòng mà luôn luôn nằm ngủ ở ngoài sân, gần phòng Phương Bành Hạc nhất, âm thầm quan sát bảo vệ cho chủ nhân của mình.
Mạch Tiểu Khê cùng đám nô tì trong phủ cùng nằm trong một căn phòng chặt chội, cũ rích. Trằn trọc mãi không thể nào ngủ được, Mạch Tiểu Khê bèn bước xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài sân đi dạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh trăng hôm nay sáng trong, chiếu xuống những tán cây trong phủ, đè lên cả bóng hình nhỏ bé của Mạch Tiểu Khê. Nàng bước tới gần một chiếc hồ nuôi cá trong phủ, đưa tay khẽ chạm lên những bông hoa sen phớt hồng đang nở rộ.
– Đêm muộn sao còn đi ra đây?
Giọng nói trầm thấp của Phương Bành Hạc bất ngờ vang lên trong không gian bốn bề yên tĩnh khiến Mạch Tiểu Khê có chút hoảng loạn, giật mình ngả người ra phía sau mặt hồ.
May động tác của Phương Bành Hạc vô cùng nhanh nhẹn, chỉ trong phút chốc đã kéo được nàng trở lại, ngã vào trong lồng ngực của mình.
Hắn nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của Mạch Tiểu Khê, cười cợt hỏi:
– Thì ra cô luôn dùng cách này để đụng chạm với ta, phải không Mạch đại tiểu thư?
Mạch Tiểu Khê hất mạnh hắn ra khỏi người mình, sau đó quay lưng lại, thờ ơ đáp:
– Ngươi cao cao tại thượng như thế, Tịch quốc nằm trong tay ngươi, tính mạng nhỏ bé này của ta cũng nằm trong tay ngươi. Ta nào dám có ý nghĩ trèo cao!
Phương Bành Hạc ngẩng mặt lên trời nhếch miệng cười nhạt. Ánh trăng sáng thanh mát phản chiếu lên gương mặt hoàn mỹ của hắn tạo lên một cảnh tượng đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.
– Dù sao thì cô cũng đã trở thành người phụ nữ của ta. Đừng để ta phải chiếu cáo cho tất cả mọi người ở đây biết, Mạch Tiểu Khê có khuôn mặt ngây thơ như thế này, nhưng thực ra lại rất nhiệt tình trong chuyện tiếp xúc da thịt với một gã đàn ông.
Những lời nói châm chọc, chế giễu của hắn như càng chà xát sâu thêm vào nỗi tủi hờn của Mạch Tiểu Khê, khiến Mạch Tiểu Khê không nhịn được mà đưa tay tát mạnh vào mặt hắn một phát thật mạnh:
– Bỉ ổi!
Cái tát như trời giáng của nàng vang lên trong đêm tối, toàn bộ cảnh vật xung quanh như ngưng lại ngay lập tức.
Bỗng từ sau lưng, một bàn tay mảnh mai nhưng cứng rắn chộp mạnh lên vai Mạch Tiểu Khê, sau đó xoay mạnh người nàng ra sau, thẳng tay tát mạnh vào mặt nàng đầy căm phẫn. Mạch Tiểu Khê bị tát bất ngờ, làn da trắng nõn lập tức nổi hẳn vết hằn đỏ, ngạc nhiên nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình.
Cô ta có khuôn mặt khả ái, có thể nói là xinh đẹp, mái tóc dài được chải gọn ra phía sau, bên trên cài những chiếc trâm ngọc quý hiếm, hai tay khoanh vào nhau, trừng mắt nhìn Mạch Tiểu Khê đầy căm ghét.
– Ta là thanh mai trúc mã của Phương ca ca, ai cho phép tiện tì nhà ngươi to gan lớn mật dám tát chàng, hả?…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro