Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !
Bạch Liên Hoa
2025-01-10 00:11:22
Editor: Kingofbattle
Không lo sợ được mất, không tự tạo áp lực, Khâu Đồ quyết định tận hưởng trọn vẹn cuộc sống mới này.
Nghĩ thế, hắn mỉm cười, chỉnh sửa lại quần áo, sau đó rời khỏi nhà vệ sinh, chuẩn bị gặp gỡ người "đồng minh" đang nằm ngủ trên giường của mình.
[4:52:03]
Bước vào phòng ngủ, Tần Thư Mạn vẫn đang say ngủ trên giường, dáng vẻ uyển chuyển đầy quyến rũ.
Nàng nằm nghiêng trên giường, mái tóc óng mượt xõa tự nhiên bên gối, tựa như một dải lụa đen mềm mại.
Lớp chăn mỏng bao bọc lấy cơ thể ngọc ngà của nàng, mơ hồ để lộ những đồi núi nhấp nhô và vòng eo nhỏ nhắn, theo nhịp thở đều đặn, dáng hình kiều diễm của nàng càng trở nên rõ ràng hơn, tạo nên một vẻ đẹp yêu kiều, gợi cảm đến dụ hoặc, khiến người ta nảy sinh ý tưởng đen tối.
Đây là một người phụ nữ xinh đẹp, ngay cả kiếp trước, Khâu Đồ cũng chưa từng gặp nhiều người đẹp như nàng, đặt ở thế giới này, liền có một loại cảm giác quỷ dị không thích hợp.
Đứng bên giường, lặng lẽ thưởng thức vưu vật một hồi, nhìn vào người phụ nữ khởi nguồn của tất cả mọi rắc rối, Khâu Đồ giật giật cổ áo, không chút do dự nhào tới.
Bị trọng lượng của Khâu Đồ đè lên bất ngờ, Tần Thư Mạn sợ hết hồn, nàng vừa vùng vẫy, vừa nhỏ giọng nói: “Đợi... đợi một chút.”
“Ngoan nào, không đợi được đâu.”
20 phút sau, Khâu Đồ tựa vào đầu giường, ôm lấy Tần Thư Mạn kiều diễm ướt át, trong tay cầm một điếu thuốc vừa châm:
“Người tình của đại nhân vật quả thật khác biệt, rất mềm mại!”
“Lần này không lỗ vốn.”
Ngay cả khi một ngày nào đó bước hụt trên dây thép, bị Diêm Sân giết, thì chí ít hắn cũng đã tận hưởng trọn vẹn, không cảm thấy mình chịu thiệt.
Lúc này, như cảm nhận được sự thay đổi của Khâu Đồ, Tần Thư Mạn tựa vào vai hắn, nghiêng đầu đầy tò mò:
“Anh... hình như có gì đó không giống trước kia.”
“Thật sao?” Khâu Đồ vòng tay qua vai nàng, rít một hơi thuốc cuối cùng, rồi dập tắt điếu thuốc trên bàn, hắn thản nhiên đáp: “Có lẽ là vì anh đã chết một lần rồi.”
“Hả? Gì cơ?” Nghe lời này, Tần Thư Mạn ngơ ngác, kinh ngạc nhìn hắn.
Khâu Đồ mỉm cười, vỗ nhẹ vào tấm lưng trắng ngần mịn màng của nàng: “Anh đùa thôi.”
Tần Thư Mạn thở phào, lườm hắn một cái: “Làm em sợ chết khiếp.”
Khâu Đồ: “Ý anh là, có lẽ chúng ta sắp chết rồi.”
“Diêm Sân đã biết chuyện của chúng ta.”
Tần Thư Mạn: “???”
Tin tức này quá mức chấn động, nàng ôm chặt lớp chăn mỏng trước ngực, ngồi bật dậy, vẻ mặt đầy hoảng hốt nhìn Khâu Đồ.
Khâu Đồ bề ngoài tỏ vẻ thờ ơ, nhưng ánh mắt hắn vẫn kín đáo quan sát nàng, muốn xem người phụ nữ này đang thực sự kinh ngạc hay chỉ đang diễn.
Tuy nhiên, dù nhìn kỹ suốt hai giây, hắn cũng không nhận ra bất kỳ sơ hở nào trên gương mặt nàng.
Hắn vỗ nhẹ vào cánh tay mảnh mai của nàng, tiếp đó ra vẻ nghi ngờ nói: “Lúc em đi cùng anh, chẳng lẽ không nghĩ đến khả năng bị phát hiện sao?”
Tần Thư Mạn rõ ràng cũng mơ hồ, nàng mơ màng đáp: “Không hề... lúc đó anh chỉ nói dẫn em đi chơi thôi.”
“Em không ngờ chuyện lại thành ra thế này.”
Nói đến đây, nàng cúi đầu nhìn hai cơ thể không một mảnh vải, bối rối vội vàng nhặt quần áo định mặc vào.
Khâu Đồ giơ tay ngăn lại:
“Nếu anh là em, trước tiên anh sẽ đi tắm để xoá hết dấu vết.”
“Nếu không, quần áo sẽ bị vấy bẩn.”
Động tác của Tần Thư Mạn chợt khựng lại.
Khâu Đồ nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn của nàng: “Nhưng đừng làm ướt tóc, cũng đừng dùng bất kỳ loại sữa tắm hay dầu gội nào để tránh để lại mùi hương.”
“Hãy cố gắng giữ sạch sẽ nhất có thể.”
“Mũi của Diêm Sân rất thính.”
Tần Thư Mạn: Sau vài giây sững sờ, nàng trừng mắt lườm Khâu Đồ một cái, rồi ôm quần áo nhảy xuống giường, “cộp cộp” chạy vào nhà tắm.
Nhìn bóng lưng gợi cảm của nàng ta, Khâu Đồ vuốt cằm, biểu cảm trên mặt càng thêm nghi ngờ.
“Không đúng... vẫn không đúng...”
Có lẽ do kiếp trước từng sống trong một nhóm lừa đảo chuyên nghiệp, sau khi xuyên không tới thế giới này, Khâu Đồ gần như hình thành bản năng nghi ngờ mọi thứ.
Hắn cảm thấy biểu hiện của Tần Thư Mạn quá mức ngây thơ và thiếu tâm cơ.
Nếu để cho hắn so sánh, khu chờ được quy hoạch của thế giới này tương đương với những nơi như Mexico hay Lào trong kiếp trước...
Hỗn loạn, đẫm máu, vô pháp vô thiên.
Thế mà trong một môi trường như vậy lại nở ra một đóa “bạch liên hoa” ngây thơ, vô hại, lại còn xinh đẹp đến mức mê người?
(bạch liên hoa: hoa sen trắng)
Có phải quá viển vông rồi không?
Chủ của thân xác này lớn lên ở vùng chờ được quy hoạch, chưa từng thấy gái đẹp, bị “tình yêu” làm mờ mắt nên không nhìn ra bất thường, nhưng bản thân Khâu Đồ kiếp trước đã gặp quá nhiều mỹ nhân.
Tinh ranh có, ngu ngốc có, ngây thơ có, nhưng cuối cùng, trong những hoàn cảnh như thế, họ đều bị ép buộc mà sa ngã mà trở nên chai sạn, cho nên Khâu Đồ không tin Tần Thư Mạn lại là một đoá bạch liên hoa thuần khiết.
“Một người phụ nữ thông minh nhưng giỏi che giấu?”
Khâu Đồ thử đưa ra nhận định về Tần Thư Mạn, nhưng ngay sau đó, hắn lại phát hiện thêm một vấn đề:
“Một người phụ nữ thông minh đến vậy, tại sao lại mạo hiểm ngoại tình với mình?”
Không lo sợ được mất, không tự tạo áp lực, Khâu Đồ quyết định tận hưởng trọn vẹn cuộc sống mới này.
Nghĩ thế, hắn mỉm cười, chỉnh sửa lại quần áo, sau đó rời khỏi nhà vệ sinh, chuẩn bị gặp gỡ người "đồng minh" đang nằm ngủ trên giường của mình.
[4:52:03]
Bước vào phòng ngủ, Tần Thư Mạn vẫn đang say ngủ trên giường, dáng vẻ uyển chuyển đầy quyến rũ.
Nàng nằm nghiêng trên giường, mái tóc óng mượt xõa tự nhiên bên gối, tựa như một dải lụa đen mềm mại.
Lớp chăn mỏng bao bọc lấy cơ thể ngọc ngà của nàng, mơ hồ để lộ những đồi núi nhấp nhô và vòng eo nhỏ nhắn, theo nhịp thở đều đặn, dáng hình kiều diễm của nàng càng trở nên rõ ràng hơn, tạo nên một vẻ đẹp yêu kiều, gợi cảm đến dụ hoặc, khiến người ta nảy sinh ý tưởng đen tối.
Đây là một người phụ nữ xinh đẹp, ngay cả kiếp trước, Khâu Đồ cũng chưa từng gặp nhiều người đẹp như nàng, đặt ở thế giới này, liền có một loại cảm giác quỷ dị không thích hợp.
Đứng bên giường, lặng lẽ thưởng thức vưu vật một hồi, nhìn vào người phụ nữ khởi nguồn của tất cả mọi rắc rối, Khâu Đồ giật giật cổ áo, không chút do dự nhào tới.
Bị trọng lượng của Khâu Đồ đè lên bất ngờ, Tần Thư Mạn sợ hết hồn, nàng vừa vùng vẫy, vừa nhỏ giọng nói: “Đợi... đợi một chút.”
“Ngoan nào, không đợi được đâu.”
20 phút sau, Khâu Đồ tựa vào đầu giường, ôm lấy Tần Thư Mạn kiều diễm ướt át, trong tay cầm một điếu thuốc vừa châm:
“Người tình của đại nhân vật quả thật khác biệt, rất mềm mại!”
“Lần này không lỗ vốn.”
Ngay cả khi một ngày nào đó bước hụt trên dây thép, bị Diêm Sân giết, thì chí ít hắn cũng đã tận hưởng trọn vẹn, không cảm thấy mình chịu thiệt.
Lúc này, như cảm nhận được sự thay đổi của Khâu Đồ, Tần Thư Mạn tựa vào vai hắn, nghiêng đầu đầy tò mò:
“Anh... hình như có gì đó không giống trước kia.”
“Thật sao?” Khâu Đồ vòng tay qua vai nàng, rít một hơi thuốc cuối cùng, rồi dập tắt điếu thuốc trên bàn, hắn thản nhiên đáp: “Có lẽ là vì anh đã chết một lần rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hả? Gì cơ?” Nghe lời này, Tần Thư Mạn ngơ ngác, kinh ngạc nhìn hắn.
Khâu Đồ mỉm cười, vỗ nhẹ vào tấm lưng trắng ngần mịn màng của nàng: “Anh đùa thôi.”
Tần Thư Mạn thở phào, lườm hắn một cái: “Làm em sợ chết khiếp.”
Khâu Đồ: “Ý anh là, có lẽ chúng ta sắp chết rồi.”
“Diêm Sân đã biết chuyện của chúng ta.”
Tần Thư Mạn: “???”
Tin tức này quá mức chấn động, nàng ôm chặt lớp chăn mỏng trước ngực, ngồi bật dậy, vẻ mặt đầy hoảng hốt nhìn Khâu Đồ.
Khâu Đồ bề ngoài tỏ vẻ thờ ơ, nhưng ánh mắt hắn vẫn kín đáo quan sát nàng, muốn xem người phụ nữ này đang thực sự kinh ngạc hay chỉ đang diễn.
Tuy nhiên, dù nhìn kỹ suốt hai giây, hắn cũng không nhận ra bất kỳ sơ hở nào trên gương mặt nàng.
Hắn vỗ nhẹ vào cánh tay mảnh mai của nàng, tiếp đó ra vẻ nghi ngờ nói: “Lúc em đi cùng anh, chẳng lẽ không nghĩ đến khả năng bị phát hiện sao?”
Tần Thư Mạn rõ ràng cũng mơ hồ, nàng mơ màng đáp: “Không hề... lúc đó anh chỉ nói dẫn em đi chơi thôi.”
“Em không ngờ chuyện lại thành ra thế này.”
Nói đến đây, nàng cúi đầu nhìn hai cơ thể không một mảnh vải, bối rối vội vàng nhặt quần áo định mặc vào.
Khâu Đồ giơ tay ngăn lại:
“Nếu anh là em, trước tiên anh sẽ đi tắm để xoá hết dấu vết.”
“Nếu không, quần áo sẽ bị vấy bẩn.”
Động tác của Tần Thư Mạn chợt khựng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khâu Đồ nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn của nàng: “Nhưng đừng làm ướt tóc, cũng đừng dùng bất kỳ loại sữa tắm hay dầu gội nào để tránh để lại mùi hương.”
“Hãy cố gắng giữ sạch sẽ nhất có thể.”
“Mũi của Diêm Sân rất thính.”
Tần Thư Mạn: Sau vài giây sững sờ, nàng trừng mắt lườm Khâu Đồ một cái, rồi ôm quần áo nhảy xuống giường, “cộp cộp” chạy vào nhà tắm.
Nhìn bóng lưng gợi cảm của nàng ta, Khâu Đồ vuốt cằm, biểu cảm trên mặt càng thêm nghi ngờ.
“Không đúng... vẫn không đúng...”
Có lẽ do kiếp trước từng sống trong một nhóm lừa đảo chuyên nghiệp, sau khi xuyên không tới thế giới này, Khâu Đồ gần như hình thành bản năng nghi ngờ mọi thứ.
Hắn cảm thấy biểu hiện của Tần Thư Mạn quá mức ngây thơ và thiếu tâm cơ.
Nếu để cho hắn so sánh, khu chờ được quy hoạch của thế giới này tương đương với những nơi như Mexico hay Lào trong kiếp trước...
Hỗn loạn, đẫm máu, vô pháp vô thiên.
Thế mà trong một môi trường như vậy lại nở ra một đóa “bạch liên hoa” ngây thơ, vô hại, lại còn xinh đẹp đến mức mê người?
(bạch liên hoa: hoa sen trắng)
Có phải quá viển vông rồi không?
Chủ của thân xác này lớn lên ở vùng chờ được quy hoạch, chưa từng thấy gái đẹp, bị “tình yêu” làm mờ mắt nên không nhìn ra bất thường, nhưng bản thân Khâu Đồ kiếp trước đã gặp quá nhiều mỹ nhân.
Tinh ranh có, ngu ngốc có, ngây thơ có, nhưng cuối cùng, trong những hoàn cảnh như thế, họ đều bị ép buộc mà sa ngã mà trở nên chai sạn, cho nên Khâu Đồ không tin Tần Thư Mạn lại là một đoá bạch liên hoa thuần khiết.
“Một người phụ nữ thông minh nhưng giỏi che giấu?”
Khâu Đồ thử đưa ra nhận định về Tần Thư Mạn, nhưng ngay sau đó, hắn lại phát hiện thêm một vấn đề:
“Một người phụ nữ thông minh đến vậy, tại sao lại mạo hiểm ngoại tình với mình?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro