Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Động Vật Nhiều...

2025-01-10 00:11:22

Editor: Kingofbattle

“Mình, hay đúng hơn là chủ nhân của thân xác này, có gì đáng giá để nàng ta chấp nhận mạo hiểm như vậy?”

Nếu nói vừa rồi Khâu Đồ chỉ vì muốn bảo toàn mạng sống của cả hai người, nên mới nửa thật nửa giả bịa ra một số tin tức liên quan đến Tần Thư Mạn để lừa gạt Diêm Sân, thì bây giờ, hắn thực sự có chút nghi ngờ về Tần Thư Mạn rồi.

【4: 30: 13 ]

Mười phút sau, Tần Thư Mạn chỉnh trang xong xuôi từ nhà vệ sinh bước ra.

Vừa bước qua cánh cửa nhà vệ sinh, nàng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, chuẩn bị gọi Khâu Đồ ra để nói chuyện.

Kết quả, ngay lúc này, một khẩu súng ngắn từ từ dí sát vào thái dương của nàng.

Nòng súng bằng kim loại lạnh ngắt, cảm giác băng giá.

Trong khoảnh khắc đó, toàn thân Tần Thư Mạn đông cứng lại, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Cứ thế hai bên giằng co trong hơn mười giây, thấy đối phương không tiếp tục hành động, Tần Thư Mạn lúc này mới cứng nhắc xoay đầu từng chút một, nhìn theo hướng khẩu súng.

Sau đó, nàng nhìn thấy Khâu Đồ tựa lưng vào cạnh cửa, một tay cầm súng dí vào thái dương của nàng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng.

Nhìn thấy Tần Thư Mạn quay sang, Khâu Đồ cũng từ từ mở miệng:

"Tiểu thư Thư Mạn, cô là người của ai?"

"Ủy ban thành phố? Uỷ viên An ? Uỷ viên Vương ?"

"Hay là... quân đội?"

Thấy là Khâu Đồ dùng súng chĩa vào mình, Tần Thư Mạn lộ vẻ khó tin: "Anh phát điên cái gì vậy?"

"Ủy ban thành phố gì, quân đội gì chứ!"

"Tôi không biết anh đang nói gì cả!"

Khâu Đồ vẫn không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, nên hắn thu lại súng một cách thản nhiên, giả vờ hài lòng mà gật đầu: "Rất tốt, sau này cũng phải diễn như thế."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn nói: "Anh đã nói với Diêm Sân rằng em do quân đội cài vào bên cạnh ông ta."

Thấy Tần Thư Mạn kinh ngạc muốn lên tiếng phản bác, Khâu Đồ đưa tay ngắt lời nàng: "Đây là cách duy nhất để đảm bảo chúng ta sống sót."

"Diêm Sân là kẻ đa nghi, trừ phi hắn làm rõ thân phận của em, cân nhắc xong lợi hại, nếu không hắn sẽ không dám ra tay với em."

"Nếu em muốn giữ mạng sống, thì chúng ta phải phối hợp thật tốt, không còn sự lựa chọn nào khác."

"Như tình cảnh vừa rồi, mấy ngày tới có thể em sẽ thường xuyên gặp phải."

"Em nhất định phải giữ bình tĩnh, không được để lộ bất kỳ sơ hở nào."

Nghe những lời Khâu Đồ nói, trên mặt Tần Thư Mạn tràn đầy sợ hãi.

Nàng run rẩy nói: "Em sợ lắm, em không dám, em sợ hắn phát hiện ra."

"Nếu hắn phát hiện, hắn sẽ không tha cho chúng ta."

"Vậy à." Khâu Đồ suy nghĩ một chút, rồi rút từ sau lưng ra một con dao găm cảnh sát, đặt nó vào tay Tần Thư Mạn.

Nhìn con dao găm trong tay, Tần Thư Mạn ngẩng đầu nhìn Khâu Đồ, tiếp đó run giọng hỏi:

"Anh... anh muốn em, dùng cái này để giết hắn sao?"

Khâu Đồ lắc đầu, hắn đưa tay vỗ nhẹ lên bầu ngực nặng trĩu của Tần Thư Mạn, nói:

"Nếu như chuyện bị bại lộ, thì rút nó ra, nhắm ngay đây mà đâm, xoay nhẹ một chút, chỉ cần hai giây, em sẽ không còn cảm giác gì nữa."

"Hãy tin anh, dù sao chết đi vẫn tốt hơn bị tra tấn."

Tần Thư Mạn:

Sắc mặt nàng biến đổi mấy lần, rồi đôi mắt đỏ hoe, dùng tay đấm mạnh vào Khâu Đồ vài cái, tức giận nói:

"Anh đúng là đồ khốn nạn!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giọng nàng mang theo tiếng nức nở:

"Anh lừa tôi lên giường, giờ còn bắt tôi làm chuyện nguy hiểm như vậy."

"Tôi hôm nay đáng lẽ không nên ra ngoài, không nên ra ngoài."

Khâu Đồ nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên gương mặt nàng, thấy dường như nàng thật sự sợ hãi và hối hận, vì thế, hắn cũng thể hiện chút dịu dàng, nhẹ nhàng ôm lấy cô gái trước mặt, vỗ vỗ lưng nàng để an ủi.

Nhưng mà ở sau lưng nàng, ánh mắt hắn lại trở nên đặc biệt thâm trầm, trong đó ẩn chứa bóng tối không thể xua tan.

Đàn bà quả nhiên là động vật nhiều nước.

Phía dưới của Tần Thư Mạn đã nhiều nước, bên trên cũng chẳng thiếu.

Khâu Đồ dỗ dành suốt hơn mười phút, Tần Thư Mạn mới dần dần ngừng khóc.

Dỗ Tần Thư Mạn xong, Khâu Đồ kéo nàng ngồi xuống chiếc ghế sô pha cũ nát, trao đổi khẩu cung, lại nói qua vài điều cần nàng phối hợp sắp tới, nhắc nàng ghi nhớ kỹ, rồi mới dẫn nàng rời khỏi nhà mình.

Hiện tại, còn 4 giờ 10 phút nữa là đến bài kiểm tra sống chết tối nay.

Ra khỏi nhà, Khâu Đồ ngửi thấy mùi mục nát trong hành lang, chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời của thế giới này là một màu xám mờ mịt, dường như luôn bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, nặng nề và âm u.

Theo ký ức trước kia, sau đại thảm họa, bầu trời đã luôn như vậy, ánh nắng mặt trời trở nên hiếm hoi và quý giá.

Trận đại thảm họa mấy chục năm trước đã hủy diệt toàn bộ trật tự thế giới, phá hủy nền văn minh nhân loại, cũng thay đổi thế giới này hoàn toàn.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Thấy Khâu Đồ sững sờ, Tần Thư Mạn đứng cạnh cẩn thận liếc nhìn hắn.

Có lẽ vì vừa bị súng chĩa vào, nên Tần Thư Mạn tỏ ra có phần sợ hãi trước Khâu Đồ.

Khâu Đồ hoàn hồn, liếc nhìn nàng một cái, lắc đầu nói: "Không có gì."

Nói xong, Khâu Đồ kèm theo lời nhắc nhở: "Đừng để lộ vẻ mặt như vậy, em thế này chỉ khiến chúng ta mau chết hơn mà thôi."

Nghe Khâu Đồ nói, Tần Thư Mạn ấm ức liếc nhìn hắn một cái, hít sâu mấy hơi, điều chỉnh lại trạng thái.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Số ký tự: 0