Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Nghịch Chuyển T...

2025-01-10 00:11:22

Editor: Kingofbattle

Tiết tấu của hiện trường đã nằm trong tay Khâu Đồ, vì vậy khi thấy hai người không nói gì, hắn ta cũng im lặng, không lên tiếng.

Trong chốc lát, căn phòng rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu không khí trong phòng ngày càng trở nên ngột ngạt.

Đúng lúc mọi thứ sắp đạt đến cực hạn, Cổ Xu bất chợt hoàn hồn, liếc nhìn Diêm Sân một cái, thấy ông ta không phản đối, liền nở một nụ cười giả tạo để phá tan bầu không khí căng thẳng:

“Khâu Đồ, những gì cậu nói chỉ là lời một phía của cậu, có chi tiết hay chứng cứ nào khác không?”

Khâu Đồ đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho kế hoạch của mình, nên đáp chắc nịch: “Đương nhiên là có.”

“Thứ nhất, bởi vì biết trước rằng Liên Trận sẽ tấn công, tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý, điều này khiến tôi, dù không trải qua huấn luyện, vẫn có thể lập tức xông lên bảo vệ tiểu thư Thư Mạn, thực hiện tiếp kế hoạch, trong khi các đặc vụ được đào tạo bài bản của Bộ Đặc Vụ còn chưa kịp phản ứng.”

“Thứ hai, phải biết rằng mục tiêu của Liên Trận không phải là tôi hay tiểu thư Thư Mạn, nên khi đặc vụ Phương Minh yêu cầu tôi đưa cô ấy rời đi, tôi đã không rút lui mà ở lại chờ thời cơ.”

“Thứ ba, do biết trước kết quả của vở kịch này, cộng với yêu cầu từ tiểu thư Thư Mạn, tôi đã gửi tin nhắn đến Sở Trị An phố Cựu Hạng, yêu cầu tổ điều tra viên tạm thời đến hỗ trợ, thực ra, mục đích là tăng số lượng nhân chứng, mở rộng ảnh hưởng của sự kiện.”

“Những điều này, ngài có thể xác minh với Phương thám viên, Bộ Đặc Vụ, hoặc là điều tra viên của Sở Trị An phố Cựu Hạng.”

Nghe xong lời Khâu Đồ, Diêm Sân dùng vẻ mặt lạnh nhạt ra hiệu cho Cổ Xu.

Cổ Xu khẽ cúi người nhận lệnh, rồi rời khỏi thư phòng để xác minh.

Sau khi Cổ Xu rời đi, trong phòng chỉ còn lại Khâu Đồ và Diêm Sân.

Diêm Sân nhìn Khâu Đồ một lúc, rồi nhấc chiếc hộp thuốc lá bằng gỗ đỏ trên bàn, rút một điếu thuốc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông ta ngậm điếu thuốc lên miệng, lấy hộp diêm ra.

“Xẹt!” Cùng với tiếng diêm quẹt, một ngọn lửa bùng lên trong thư phòng u ám.

Diêm Sân đưa lửa tới đốt thuốc, sau đó lắc nhẹ que diêm để tắt lửa, rồi ném vào gạt tàn.

Khâu Đồ lặng lẽ quan sát từ đầu đến cuối mà không nói một lời.

Châm xong điếu thuốc, Diêm Sân vừa rít thuốc vừa cầm hộp diêm ‘lách cách’ đung đưa, ông ta cứ thế lặng lẽ lắc trong vài giây, rồi từ mũi phun ra hai luồng khói, ánh mắt xa xăm chậm rãi nói:

“Tần Thư Mạn không thể là gián điệp, ngay từ đầu, cậu đã tìm sai lý do.”

Giọng nói chắc nịch của Diêm Sân khiến nhịp tim Khâu Đồ bỗng dưng tăng tốc, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.

Diêm Sân không nhìn Khâu Đồ, ông ta vừa lặng lẽ rít thuốc vừa chậm rãi nói: “Cậu từng nói trong liên lạc rằng cô ấy có một vài điểm đáng ngờ.”

“Ví dụ, mới đến Tân Giới mà lại hiểu rõ nơi này như lòng bàn tay.”

“Ví dụ, cô ấy xuất thân từ tầng lớp thấp kém, nhưng da dẻ lại mịn màng, trắng trẻo, không hề có vết sẹo hay vết chai sần.”

“Hoặc như, thành phố Tân Giới rộng lớn và hỗn loạn thế này, tại sao một người đẹp như cô ấy lại bị tôi ‘tình cờ’ nhặt được.”

Nói đến đây, ánh mắt Diêm Sân sâu thẳm nhìn thẳng vào Khâu Đồ: “Những điểm nghi vấn cậu tìm ra quả thực rất hợp lý.”

“Nhưng cậu đã bỏ qua điều quan trọng nhất.”

“Đó chính là thân thế của Tần Thư Mạn mà tôi đã nói với các cậu là giả.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe lời của Diêm Sân, đồng tử trong mắt Khâu Đồ co rút, trong đầu như có tia chớp lướt qua!

Diêm Sân cúi đầu hít một hơi thuốc, tiếp tục nói: “Tần Thư Mạn không phải là một nạn dân mà tôi nhặt được trong khi đi tuần tra khu vực thảm họa.”

“Mà là [Nữ Thể Nhân Bản] do Tần gia cống hiến.”

“Đây là công nghệ trước thảm hoạ.”

Khói thuốc cuồn cuộn, khiến giọng nói của ông ta càng trở nên mờ ảo: “Con người là một loài rất kiên cường, mặc dù thảm họa 40 năm trước đã gần như quét sạch nhân loại, vẫn có một số người ngoan cường sống sót.”

“Trong số này, phần lớn là người bình thường, nhưng cũng có những chính khách, thương nhân giàu có nắm giữ nhiều tư liệu sản xuất, và cả các nhà khoa học sở hữu công nghệ cốt lõi.”

“Trong những năm đầu của thảm họa, họ ẩn mình để bảo toàn lực lượng.”

“Nhưng sau khi thảm họa kết thúc, họ trỗi dậy, tận dụng lợi thế của mình, từng bước tạo dựng các dòng tộc, tổ chức lợi ích.”

“Tần gia chính là một trong số đó.”

“Họ nắm giữ công nghệ [Nữ Thể Nhân Bản].”

Nói đến đây, Diêm Sân ngừng một lúc, ánh mắt vô cảm nhìn thẳng Khâu Đồ:

“Những năm qua, khu tị nạn liên tục mở rộng vào các khu vực thảm họa, thiết lập từng khu chờ quy hoạch, vì thế không thể tránh khỏi việc đụng độ với những thế lực cũ trong vùng.”

“Đối mặt với các thế lực này, khu tị nạn thường sử dụng hai phương pháp để giải quyết.”

“Một là hợp tác, hợp tác với các gia tộc hay tổ chức lợi ích sẵn lòng đầu quân cho khu tị nạn, đổi lại, chúng ta sẽ nhượng một số vị trí trong Hội Đồng Thành Phố hoặc Cục Điều Tra, thu nạp họ vào, cùng cai quản khu vực chờ quy hoạch.”

“Ví dụ như Phương Minh, tuổi còn trẻ, không có công trạng gì đặc biệt mà lại leo lên làm đặc vụ cấp một của một bộ phận quan trọng, đó là nhờ các bậc trưởng lão trong gia tộc của hắn nắm giữ vị trí cao trong Cục Điều Tra.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Số ký tự: 0