Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù
Điều Tra 2
2024-10-04 17:32:40
Cô đi đến bên tường nhà họ Cao, quan sát tỉ mỉ bốn phía, thấy không có ai qua lại,
liền thả Hắc Hổ từ trong không gian ra.
Cô nói với con mèo:'' Em đi vào trong nhà tìm xem có báu vật nào không, nếu tìm
được, lập tức nói cho chị biết.''
''Vâng, chủ nhân.''
Động tác của Hắc Hổ rất mạnh mẽ, nó dùng chân sau ra sức bật một cái, giống như
viên đạn nhỏ vậy, nhảy lên trên tường, rồi lại nhảy vào bên trong.
Sau khi Hắc Hổ đi vào, Lạc Tĩnh Nghiên cũng không đứng đợi bên ngoài, nếu có
người nhìn thấy, lại nghi ngờ cô có mưu đồ bất chính.
Để tránh những rắc rối không đáng, cô đi chỗ khác.
Khoảng mười phút sau, Hắc Hổ từ trong sân Cao gia nhảy ra ngoài, lần theo mùi
của cô tìm được cô.
Hắc Hổ cọ cọ cái đầu nhỏ đầy lông vào người cô:'' Meo meo meo.''
[Chủ nhân chủ nhân, tìm được rồi.]
Họ không chỉ có thể nói chuyện trực tiếp, mà còn có thể dùng ý nghĩ để nói
chuyện.
Nhưng vì bây giờ đang ở bên ngoài, tránh cho người khác phát hiện ra bí mật của
mình, họ cố gắng giao tiếp bằng ý nghĩ.
Lạc Tĩnh Nghiên ôm lấy thân hình mập mạp của Hắc Hổ, cũng dùng ý nghĩ nói
chuyện vói nó:'' Ở đâu, có thứ gì?''
Bên trong bếp nhà họ Cao có một cái hầm bí mật, ở đó có rất nhiều báu vật, giống
như vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh vẽ.
[Được, để chị đi vào trong xem rốt cuộc đó là thứ gì.]
Đây là lần thứ hai cô dùng Hắc Hổ để tìm bảo vật, nhưng lại là lần đầu tiên nó
đoán từng loại bảo vật cụ thể, Lạc Tĩnh Nghiên không thể tuyệt đối tin vào phán
đoán của nó.
Vì để có thể đảm bảo lật đổ thành cô Cao Thiết Sơn, cô phải tự vào trong xem một
chút.
Xác định chắc chắn là xung quanh không có ai chú ý tới mình, cô đi đến bên
tường, dễ dàng trèo qua.
Lúc cô còn học trung học, trường có hệ thống giáo dục khép kín, vì để có thể ra
ngoài chơi, cô thường xuyên trèo tường, việc quen dễ làm.
Đến phòng bếp nhà họ Cao, cô dựa theo lời chỉ dẫn của Hắc Hổ, dời hai cái tủ, đập
vỡ một viên gạch lớn, mới tìm được hầm bí mật.
Nhìn lối vào của hầm, người bình thường rất khó phát hiện, như vậy càng chứng
minh trong cái hầm này có vấn đề.
Ở cửa hầm có ba cái ổ khóa lớn, nhưng không làm khó được cô, vì cô sớm đã có
chuẩn bị.
Cô lấy một sợi thép nhỏ từ trong không gian ra, vặn vặn vài cái, rồi cho vào ba ổ
khóa, ka ka cạch, khóa được mở ra dễ dàng.
Cô đưa Hắc Hổ xuống dưới hầm, lấy đèn từ trong không gian ra soi vào trong, nhìn
một cái, cảnh tượng khiến cô kinh hãi.
Trong căn hầm hơn ba mươi mét vuông chất đầy đồ đạc, bình cổ, vật trang trí bằng
ngọc, tranh cổ, gỗ cổ, xung quanh còn có mấy cái rương gỗ, tất cả đều được khóa
lại.
Lạc Tĩnh Nghiên không cần mở ra cũng biết bên trong chứa thứ gì.
liền thả Hắc Hổ từ trong không gian ra.
Cô nói với con mèo:'' Em đi vào trong nhà tìm xem có báu vật nào không, nếu tìm
được, lập tức nói cho chị biết.''
''Vâng, chủ nhân.''
Động tác của Hắc Hổ rất mạnh mẽ, nó dùng chân sau ra sức bật một cái, giống như
viên đạn nhỏ vậy, nhảy lên trên tường, rồi lại nhảy vào bên trong.
Sau khi Hắc Hổ đi vào, Lạc Tĩnh Nghiên cũng không đứng đợi bên ngoài, nếu có
người nhìn thấy, lại nghi ngờ cô có mưu đồ bất chính.
Để tránh những rắc rối không đáng, cô đi chỗ khác.
Khoảng mười phút sau, Hắc Hổ từ trong sân Cao gia nhảy ra ngoài, lần theo mùi
của cô tìm được cô.
Hắc Hổ cọ cọ cái đầu nhỏ đầy lông vào người cô:'' Meo meo meo.''
[Chủ nhân chủ nhân, tìm được rồi.]
Họ không chỉ có thể nói chuyện trực tiếp, mà còn có thể dùng ý nghĩ để nói
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
chuyện.
Nhưng vì bây giờ đang ở bên ngoài, tránh cho người khác phát hiện ra bí mật của
mình, họ cố gắng giao tiếp bằng ý nghĩ.
Lạc Tĩnh Nghiên ôm lấy thân hình mập mạp của Hắc Hổ, cũng dùng ý nghĩ nói
chuyện vói nó:'' Ở đâu, có thứ gì?''
Bên trong bếp nhà họ Cao có một cái hầm bí mật, ở đó có rất nhiều báu vật, giống
như vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh vẽ.
[Được, để chị đi vào trong xem rốt cuộc đó là thứ gì.]
Đây là lần thứ hai cô dùng Hắc Hổ để tìm bảo vật, nhưng lại là lần đầu tiên nó
đoán từng loại bảo vật cụ thể, Lạc Tĩnh Nghiên không thể tuyệt đối tin vào phán
đoán của nó.
Vì để có thể đảm bảo lật đổ thành cô Cao Thiết Sơn, cô phải tự vào trong xem một
chút.
Xác định chắc chắn là xung quanh không có ai chú ý tới mình, cô đi đến bên
tường, dễ dàng trèo qua.
Lúc cô còn học trung học, trường có hệ thống giáo dục khép kín, vì để có thể ra
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
ngoài chơi, cô thường xuyên trèo tường, việc quen dễ làm.
Đến phòng bếp nhà họ Cao, cô dựa theo lời chỉ dẫn của Hắc Hổ, dời hai cái tủ, đập
vỡ một viên gạch lớn, mới tìm được hầm bí mật.
Nhìn lối vào của hầm, người bình thường rất khó phát hiện, như vậy càng chứng
minh trong cái hầm này có vấn đề.
Ở cửa hầm có ba cái ổ khóa lớn, nhưng không làm khó được cô, vì cô sớm đã có
chuẩn bị.
Cô lấy một sợi thép nhỏ từ trong không gian ra, vặn vặn vài cái, rồi cho vào ba ổ
khóa, ka ka cạch, khóa được mở ra dễ dàng.
Cô đưa Hắc Hổ xuống dưới hầm, lấy đèn từ trong không gian ra soi vào trong, nhìn
một cái, cảnh tượng khiến cô kinh hãi.
Trong căn hầm hơn ba mươi mét vuông chất đầy đồ đạc, bình cổ, vật trang trí bằng
ngọc, tranh cổ, gỗ cổ, xung quanh còn có mấy cái rương gỗ, tất cả đều được khóa
lại.
Lạc Tĩnh Nghiên không cần mở ra cũng biết bên trong chứa thứ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro