Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù
Khả Năng Đặc Th...
2024-10-04 17:32:40
Cô lấy túi vải, mở ra, bên trong là một cuốn sổ tiết kiệm có số tiền là ba nghìn tệ.
Đây là số tiền lương mà ba mẹ dành dụm được sau bao nhiêu năm tích cóp, cũng may là được giấu kỹ, nếu không đã bị Lạc Ái Thanh lấy đi.
Cô cất đồ đạc trong không gian, sau đó đặt chiếc tủ đứng trở lại vị trí ban đầu.
Không quên khen thưởng Hắc Hổ: "Hắc Hổ, em thật lợi hại, còn có thể tìm được sổ tiết kiệm, giữa trưa tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho em."
"Cám ơn chủ nhân, nhớ nấu thịt cho em ăn nha, Hắc Hổ thích ăn thịt nhất." Hắc Hổ gầm gừ.
Lạc Tĩnh nghiên gặp khó khăn, trước khi xuyên không có một khoảng thời gian cô không ở trong nhà ăn cơm, trong tủ lạnh ngay cả nửa miếng thịt cũng không có, trong nhà cũng không có thịt, làm sao có thể làm thịt cho nó ăn được?
"Hắc hổ, hiện tại trong nhà không có thịt, buổi trưa chị(1) sẽ làm mì trứng cho em, chờ có thịt, chị sẽ làm thịt cho em ăn."
(1): Ban đầu nữ chính cảm thấy xa lạ nên mình xưng là “tôi-em”, hiện tại đã trở nên thân quen thì nữ chính xưng là tỷ tỷ nên mình để hẳn là “chị-em” luôn nha.
Hắc Hổ dùng móng vuốt vỗ vỗ cái bụng đen tuyền của mình, miễn cưỡng đồng ý: "Vậy cũng được."
Lạc Tĩnh Nghiên bảo Hắc Hổ tìm trong những căn phòng khác, nhưng ngoại trừ ở bên ngoài, cũng không phát hiện thứ gì.
Lạc Tĩnh Nghiên không cảm thấy kỳ quái, dù sao ba mẹ Lạc đều có công việc, nên trong nhà của họ chắc chắn cực kỳ sạch sẽ.
Lạc Trường Thiên sắp tan học, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với em trai nguyên chủ, đương nhiên không thể để cậu biết về sự tồn tại của Hắc Hổ, nên cô để Hắc Hổ trở về không gian trước.
Lạc Tĩnh Nghiên trở về phòng ngủ nhìn vào gương, phát hiện cô nương này có diện mạo giống cô ở kiếp trước đến bảy tám phần, bởi vì là con gái thành thị nên không cần phải chịu cảnh dầm mưa dãi nắng, được ba mẹ yêu quý, nuôi cô trắng trẻo non nớt, cao khoảng 1m6, phát dục khá tốt, chỗ nên có thịt đều có thịt. Ở thời đại vật tư khan hiếm, nhiều người không đủ ăn, ngoại hình như này đã được coi là tốt rồi.
Trời cũng không còn sớm, đoán em trai đã tan học, cô ra khỏi phòng ngủ, đi vào bếp định làm bữa trưa.
Trong tủ bếp có vài nắm mì sợi, bốn quả cà chua và mười mấy quả trứng.
Cô rửa sạch rồi thái hai quả cà chua thành hạt lựu, đánh bốn quả trứng.
Lúc cô đang nấu ăn, Hắc Hổ trong không gian đều ngửi thấy mùi thơm, dùng sức xoa mũi mèo: “Meo meo meo, chủ nhân nấu ăn thơm quá.”
Lạc Tĩnh Nghiên còn chưa nấu xong, Lạc Trường Thiên đã đi học về.
Vừa bước vào, cậu đã ngửi thấy mùi thơm, trực tiếp đi thẳng vào bếp.
"Chị, chị về sớm thế."
Nguyên chủ sợ em trai lo lắng nên không nói em trai biết về việc buổi sáng cô cố tình bị ốm.
Đây là số tiền lương mà ba mẹ dành dụm được sau bao nhiêu năm tích cóp, cũng may là được giấu kỹ, nếu không đã bị Lạc Ái Thanh lấy đi.
Cô cất đồ đạc trong không gian, sau đó đặt chiếc tủ đứng trở lại vị trí ban đầu.
Không quên khen thưởng Hắc Hổ: "Hắc Hổ, em thật lợi hại, còn có thể tìm được sổ tiết kiệm, giữa trưa tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho em."
"Cám ơn chủ nhân, nhớ nấu thịt cho em ăn nha, Hắc Hổ thích ăn thịt nhất." Hắc Hổ gầm gừ.
Lạc Tĩnh nghiên gặp khó khăn, trước khi xuyên không có một khoảng thời gian cô không ở trong nhà ăn cơm, trong tủ lạnh ngay cả nửa miếng thịt cũng không có, trong nhà cũng không có thịt, làm sao có thể làm thịt cho nó ăn được?
"Hắc hổ, hiện tại trong nhà không có thịt, buổi trưa chị(1) sẽ làm mì trứng cho em, chờ có thịt, chị sẽ làm thịt cho em ăn."
(1): Ban đầu nữ chính cảm thấy xa lạ nên mình xưng là “tôi-em”, hiện tại đã trở nên thân quen thì nữ chính xưng là tỷ tỷ nên mình để hẳn là “chị-em” luôn nha.
Hắc Hổ dùng móng vuốt vỗ vỗ cái bụng đen tuyền của mình, miễn cưỡng đồng ý: "Vậy cũng được."
Lạc Tĩnh Nghiên bảo Hắc Hổ tìm trong những căn phòng khác, nhưng ngoại trừ ở bên ngoài, cũng không phát hiện thứ gì.
Lạc Tĩnh Nghiên không cảm thấy kỳ quái, dù sao ba mẹ Lạc đều có công việc, nên trong nhà của họ chắc chắn cực kỳ sạch sẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Trường Thiên sắp tan học, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với em trai nguyên chủ, đương nhiên không thể để cậu biết về sự tồn tại của Hắc Hổ, nên cô để Hắc Hổ trở về không gian trước.
Lạc Tĩnh Nghiên trở về phòng ngủ nhìn vào gương, phát hiện cô nương này có diện mạo giống cô ở kiếp trước đến bảy tám phần, bởi vì là con gái thành thị nên không cần phải chịu cảnh dầm mưa dãi nắng, được ba mẹ yêu quý, nuôi cô trắng trẻo non nớt, cao khoảng 1m6, phát dục khá tốt, chỗ nên có thịt đều có thịt. Ở thời đại vật tư khan hiếm, nhiều người không đủ ăn, ngoại hình như này đã được coi là tốt rồi.
Trời cũng không còn sớm, đoán em trai đã tan học, cô ra khỏi phòng ngủ, đi vào bếp định làm bữa trưa.
Trong tủ bếp có vài nắm mì sợi, bốn quả cà chua và mười mấy quả trứng.
Cô rửa sạch rồi thái hai quả cà chua thành hạt lựu, đánh bốn quả trứng.
Lúc cô đang nấu ăn, Hắc Hổ trong không gian đều ngửi thấy mùi thơm, dùng sức xoa mũi mèo: “Meo meo meo, chủ nhân nấu ăn thơm quá.”
Lạc Tĩnh Nghiên còn chưa nấu xong, Lạc Trường Thiên đã đi học về.
Vừa bước vào, cậu đã ngửi thấy mùi thơm, trực tiếp đi thẳng vào bếp.
"Chị, chị về sớm thế."
Nguyên chủ sợ em trai lo lắng nên không nói em trai biết về việc buổi sáng cô cố tình bị ốm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro