Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù
Khả Năng Đặc Th...
2024-10-04 17:32:40
Lạc Tĩnh Nghiên tạm thời không có ý định nói ra âm mưu của dì và dượng, Lạc Trường thiên vẫn còn nhỏ, căn bản không thể giúp cô trả thù, nhỡ đâu cậu nhất thời xúc động, không chừng còn phá vỡ kế hoạch của cô.
Chờ về sau có cơ hội thích hợp, cô sẽ nói cho cậu.
"Tiểu Thiên, nếu dì lại đến nhà chúng ta lấy đồ, chúng ta sẽ không cho bọn họ mang đi, về nông thôn chúng ta vẫn cần dùng đấy."
Còn những thứ đã lấy đi, thì tất nhiên phải lấy lại.
"Em biết rồi, chị."
Sau khi Lạc Trường Thiên xách cặp đến trường, Lạc Tĩnh Nghiên thu dọn bát đĩa chuẩn bị ra ngoài.
Để phòng ngừa dì dượng lẻn vào lấy đồ lần nữa, cô đã thay ổ khóa cửa.
Ra khỏi khu nhà không xa, cô nhìn thấy trên đường một đôi nam nữ thanh niên quen thuộc.
Đúng, rất quen thuộc.
Người nữ kia là con gái duy nhất của dì cô, chị họ Lý Hồng Anh.
Còn người đàn ông nọ, là đối tượng nói chuyện một tháng với nguyên chủ, có khuôn mặt cặn bã điển hình Triệu Văn Tùng.
Ba của Triệu Văn Tùng và ba Lạc là chiến hữu cũ, là bạn bè trải qua sinh tử, Triệu văn Tùng lớn hơn nguyên chủ hai tuổi, trông anh ta giống như mặt chó thân người, trên mũi đeo một cặp kính gọng đen, thoạt nhìn rất nhã nhặn và có văn hóa, lúc còn nhỏ đã cùng nguyên chủ đính ước.
Sau đó ba Triệu vì bệnh tật qua đời, Lạc gia vẫn thực hiện hôn ước, tuy nhiên nguyên chủ cảm thấy cô còn đang đi học, nên không cùng Triệu Văn Tùng tiếp xúc nhiều.
Lý Hồng Anh từ nhỏ đã ghen ghét với người em họ được chiều chuộng từ bé này, ghen tị với cô có quần áo giày đẹp, ghen tị với cô có tiền tiêu vặt, thậm chí còn ghen tị cô có một khuôn mặt xinh đẹp hơn cô ta, mà chút lương thực nhà bọn họ, đều cần ba cô bố thí.
Nhưng về sau phong thủy xoay chuyển, mọi thứ trong Lạc gia sẽ trở thành của cô ta, và vị hôn phu của Lạc Tĩnh Nghiên cũng sẽ trở thành của cô ta.
Cô ta ngạo nghễ bước đến trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Em họ, cậu và mợ đều bị bắt, sao trông em không chút nào buồn bã mà còn chạy loạn khắp nơi vậy?"
Lạc Tĩnh Nghiên lạnh lùng trừng cô ta một cái, khinh thường nói: "Chị là cái cọng hành gì? Tôi muốn ra ngoài thì ra, liên quan gì đến chị? Quản thật rộng, mũi heo cắm hành lá*, giả tạo.”
Mũi heo cắm hành lá*: ý nói là mình không bằng ai mà thích giả bộ hơn người.
Lý Hồng Anh bị mắng, tự nhiên rất tức giận.
"Lạc Tĩnh Nghiên, chị đang quan tâm đến em, em đừng không biết tốt xấu. Em thậm chí còn không thèm để ý xem chuyện gì đang xảy ra trong gia đình mình, oan uổng chị còn nguyện ý nói chuyện với em, nếu là người khác, đã sớm phân rõ giới hạn, không để ý tới em rồi đấy."
Chờ về sau có cơ hội thích hợp, cô sẽ nói cho cậu.
"Tiểu Thiên, nếu dì lại đến nhà chúng ta lấy đồ, chúng ta sẽ không cho bọn họ mang đi, về nông thôn chúng ta vẫn cần dùng đấy."
Còn những thứ đã lấy đi, thì tất nhiên phải lấy lại.
"Em biết rồi, chị."
Sau khi Lạc Trường Thiên xách cặp đến trường, Lạc Tĩnh Nghiên thu dọn bát đĩa chuẩn bị ra ngoài.
Để phòng ngừa dì dượng lẻn vào lấy đồ lần nữa, cô đã thay ổ khóa cửa.
Ra khỏi khu nhà không xa, cô nhìn thấy trên đường một đôi nam nữ thanh niên quen thuộc.
Đúng, rất quen thuộc.
Người nữ kia là con gái duy nhất của dì cô, chị họ Lý Hồng Anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn người đàn ông nọ, là đối tượng nói chuyện một tháng với nguyên chủ, có khuôn mặt cặn bã điển hình Triệu Văn Tùng.
Ba của Triệu Văn Tùng và ba Lạc là chiến hữu cũ, là bạn bè trải qua sinh tử, Triệu văn Tùng lớn hơn nguyên chủ hai tuổi, trông anh ta giống như mặt chó thân người, trên mũi đeo một cặp kính gọng đen, thoạt nhìn rất nhã nhặn và có văn hóa, lúc còn nhỏ đã cùng nguyên chủ đính ước.
Sau đó ba Triệu vì bệnh tật qua đời, Lạc gia vẫn thực hiện hôn ước, tuy nhiên nguyên chủ cảm thấy cô còn đang đi học, nên không cùng Triệu Văn Tùng tiếp xúc nhiều.
Lý Hồng Anh từ nhỏ đã ghen ghét với người em họ được chiều chuộng từ bé này, ghen tị với cô có quần áo giày đẹp, ghen tị với cô có tiền tiêu vặt, thậm chí còn ghen tị cô có một khuôn mặt xinh đẹp hơn cô ta, mà chút lương thực nhà bọn họ, đều cần ba cô bố thí.
Nhưng về sau phong thủy xoay chuyển, mọi thứ trong Lạc gia sẽ trở thành của cô ta, và vị hôn phu của Lạc Tĩnh Nghiên cũng sẽ trở thành của cô ta.
Cô ta ngạo nghễ bước đến trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Em họ, cậu và mợ đều bị bắt, sao trông em không chút nào buồn bã mà còn chạy loạn khắp nơi vậy?"
Lạc Tĩnh Nghiên lạnh lùng trừng cô ta một cái, khinh thường nói: "Chị là cái cọng hành gì? Tôi muốn ra ngoài thì ra, liên quan gì đến chị? Quản thật rộng, mũi heo cắm hành lá*, giả tạo.”
Mũi heo cắm hành lá*: ý nói là mình không bằng ai mà thích giả bộ hơn người.
Lý Hồng Anh bị mắng, tự nhiên rất tức giận.
"Lạc Tĩnh Nghiên, chị đang quan tâm đến em, em đừng không biết tốt xấu. Em thậm chí còn không thèm để ý xem chuyện gì đang xảy ra trong gia đình mình, oan uổng chị còn nguyện ý nói chuyện với em, nếu là người khác, đã sớm phân rõ giới hạn, không để ý tới em rồi đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro