Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù
Tin Tức 1
2024-10-04 17:32:40
Lý Hồng Anh nói: “Mẹ, thế mẹ mua cho con cái đồng hồ kia đi.”
“Mẹ không có phiếu đồng hồ, bao giờ có thì nói sau.”
“Bảo bố nói với bác đi, ông ấy là quan lớn, lấy một cái phiếu đồng hồ chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Trong lòng Lý Bảo Quân đã không còn kiên nhẫn, người anh rể kia vẫn luôn rất khinh thường ông ta, đòi hỏi nhiều như vậy mà không bị chửi cho là may rồi.
Nhưng vì giữ lại sĩ diện trước mặt vợ con, ông ta vẫn cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, mai bố đi nói với bác của con là được chứ gì, bác ấy nói một câu là muốn bao nhiêu phiếu đồng hồ cũng có.”
“Cảm ơn bố, ai nha, con lại sắp có đồng hồ đeo rồi.”
Sáng sớm hôm sau, Lạc Tĩnh Nghiên bèn tống cổ Lạc Trường Thiên đến trường học, còn mình thì chuẩn bị đến bưu điện mua tờ báo.
Trước khi đi, cô còn cầm thêm cái làn để tiện lấy đồ vật trong không gian ra đem về nhà.
Đến bưu điện mua báo xong, cô thấy ngay trang nhất tờ báo là tin tức Cao Thiết Sơn bị bắt, cả người vợ cùng đơn vị của gã ta cũng bị đưa đi cùng.
Thấy tin này Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười, trong lòng vui sướng.
Sau khi xử lí Cao Thiết Sơn xong thì việc tiếp theo là trả thù cái nhà Lạc Ái Thanh kia.
Nếu đã tới bưu điện, có lẽ cô nên sưu tầm ít tem.
Theo hiểu biết của cô, loại tem Đất nước hồng phát được phát hành mấy năm trước này đến đời sau đã trở thành một vật phẩm trị giá mấy chục vạn, thậm chí là trên trăm vạn.
Cái gì hiếm thì quý, bộ tem này đáng giá cũng là bởi cực kì ít lưu hành.
Lúc trước, bộ tem này phát hành được nửa ngày đã có người phát hiện bản đồ quốc gia trên tem bị lỗi in ấn, vì lẽ đó mà không chỉ kịp thời ngăn tem tiếp tục phát hành, còn thu hồi lại số tem đã phát hành.
Có thể còn truyền đến đời sau để bán ra giá trên trời chỉ là số ít cá lọt lưới.
Đương nhiên, trừ tem đất nước hồng phát còn có nhiều loại tem đời sau được bán ra với giá trên trời, ví dụ như tem xanh quân đội chuyên dùng, không thể mua được ở bưu điện. Còn có tem con khỉ phát hành năm 1980 (năm 1980 là năm con khỉ), bây giờ bưu điện đã không còn bán nữa,
Lạc Tĩnh Nghiên chỉ hy vọng có thể mua được loại tem đất nước hồng phát thôi là tốt lắm rồi.
Cô lấy một quả táo đỏ rực từ trong túi ra đưa cho chị gái ở cửa sổ bưu điện: “Chị ơi, táo này nhà em trồng được đấy, ngọt lắm, ngon lắm đấy ạ.”
Chị gái nhìn thấy quả táo xinh đẹp kia cũng thèm, định đưa tay ra nhận.
“Chị nói nè gái, có phải em có chuyện gì muốn nhờ chị đúng không, em nói trước đi, nếu chị không giúp được thì quả táo này chị không nhận nổi đâu.”
Lạc Tĩnh Nghiên nói: “Chị gái thiệc là thông minh, gần đây em đang muốn học sưu tầm tem giống người ta ấy, chị ơi, chỗ chị có cái loại tem đất nước hồng phát gì đó không, em muốn mua hết ạ.”
“Mẹ không có phiếu đồng hồ, bao giờ có thì nói sau.”
“Bảo bố nói với bác đi, ông ấy là quan lớn, lấy một cái phiếu đồng hồ chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Trong lòng Lý Bảo Quân đã không còn kiên nhẫn, người anh rể kia vẫn luôn rất khinh thường ông ta, đòi hỏi nhiều như vậy mà không bị chửi cho là may rồi.
Nhưng vì giữ lại sĩ diện trước mặt vợ con, ông ta vẫn cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, mai bố đi nói với bác của con là được chứ gì, bác ấy nói một câu là muốn bao nhiêu phiếu đồng hồ cũng có.”
“Cảm ơn bố, ai nha, con lại sắp có đồng hồ đeo rồi.”
Sáng sớm hôm sau, Lạc Tĩnh Nghiên bèn tống cổ Lạc Trường Thiên đến trường học, còn mình thì chuẩn bị đến bưu điện mua tờ báo.
Trước khi đi, cô còn cầm thêm cái làn để tiện lấy đồ vật trong không gian ra đem về nhà.
Đến bưu điện mua báo xong, cô thấy ngay trang nhất tờ báo là tin tức Cao Thiết Sơn bị bắt, cả người vợ cùng đơn vị của gã ta cũng bị đưa đi cùng.
Thấy tin này Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười, trong lòng vui sướng.
Sau khi xử lí Cao Thiết Sơn xong thì việc tiếp theo là trả thù cái nhà Lạc Ái Thanh kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu đã tới bưu điện, có lẽ cô nên sưu tầm ít tem.
Theo hiểu biết của cô, loại tem Đất nước hồng phát được phát hành mấy năm trước này đến đời sau đã trở thành một vật phẩm trị giá mấy chục vạn, thậm chí là trên trăm vạn.
Cái gì hiếm thì quý, bộ tem này đáng giá cũng là bởi cực kì ít lưu hành.
Lúc trước, bộ tem này phát hành được nửa ngày đã có người phát hiện bản đồ quốc gia trên tem bị lỗi in ấn, vì lẽ đó mà không chỉ kịp thời ngăn tem tiếp tục phát hành, còn thu hồi lại số tem đã phát hành.
Có thể còn truyền đến đời sau để bán ra giá trên trời chỉ là số ít cá lọt lưới.
Đương nhiên, trừ tem đất nước hồng phát còn có nhiều loại tem đời sau được bán ra với giá trên trời, ví dụ như tem xanh quân đội chuyên dùng, không thể mua được ở bưu điện. Còn có tem con khỉ phát hành năm 1980 (năm 1980 là năm con khỉ), bây giờ bưu điện đã không còn bán nữa,
Lạc Tĩnh Nghiên chỉ hy vọng có thể mua được loại tem đất nước hồng phát thôi là tốt lắm rồi.
Cô lấy một quả táo đỏ rực từ trong túi ra đưa cho chị gái ở cửa sổ bưu điện: “Chị ơi, táo này nhà em trồng được đấy, ngọt lắm, ngon lắm đấy ạ.”
Chị gái nhìn thấy quả táo xinh đẹp kia cũng thèm, định đưa tay ra nhận.
“Chị nói nè gái, có phải em có chuyện gì muốn nhờ chị đúng không, em nói trước đi, nếu chị không giúp được thì quả táo này chị không nhận nổi đâu.”
Lạc Tĩnh Nghiên nói: “Chị gái thiệc là thông minh, gần đây em đang muốn học sưu tầm tem giống người ta ấy, chị ơi, chỗ chị có cái loại tem đất nước hồng phát gì đó không, em muốn mua hết ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro