Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù
Xử Lý 2
2024-10-04 17:32:40
''Hồng Anh, con yên tâm, đồng hồ đeo tay mẹ sẽ đòi về cho con. Ngày mai, mẹ sẽ
đem hai đứa nó báo về nông thôn, chờ bọn nó đi, cái nhà mà bọn nó đang ở sẽ
thành của chúng ta.''
''Mẹ, mẹ thật tốt, bây giờ con cũng không muốn nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên nữa,
cứ nhìn thấy cô ta là con lại thấy bực.''
'' Yên tâm đi, rất nhanh bọn họ sẽ phải về quê. Ở nông thôn rất vất vả, cái cậu con
trai nhà lão Tần đi hai năm, khi trở về ăn tết, vừa gầy vừa đen, mẹ gặp cũng sắp
không nhận ra được.''
''Vậy thì tốt, phải nhanh để cho hai chị em Lạc Tĩnh Nghiên phải chịu khổ, nhất
định phải cho chúng một bài học.''
''Đó là đương nhiên, mẹ sẽ sớm làm việc này, phải trút giận cho Hồng Anh của
chúng ta chứ, chờ lúc bọn nó đi, chúng ta phải làm một bữa thịnh soạn để ăn mừng,
haha.''
''Mẹ, đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng uống mấy ly.''
''Uống, nhất định phải uống.''
Sau khi suy nghĩ về việc Lạc Tĩnh Nghiên về thôn phải chịu khổ cực, Lý Hồng
Anh có chút vui, đồng thời cô ta nghĩ tới ngôi nhà lớn, cùng anh Văn Tùng cuộc
sống vui vẻ.
Buổi tối, trước khi ngủ Lạc Tĩnh Nghiên đi vào không gian chuẩn bị tắm, thấy con
mèo đen với cái bụng tròn vo nằm trên chiếc giường mềm mại, nhắm mắt lại, chắc
là ngủ rồi.
Cô đi vào phòng tắm, xả nước nóng vào bồn, ngâm mình nửa tiếng, tắm rửa sạch
sẽ, lau khô người, mặc quần áo ngủ, ra không gian.
Bởi vì quá mệt mỏi, nằm chưa được bao lâu thì cô đã ngủ.
Ngày hôm sau, sáng sớm cô dậy nấu cơm, cơm nước xong, đuổi Lạc Trường Thiên
đi học, cô cũng bắt đầu hành động.
Nếu chú dì dùng phương thức vu khống để hãm hại bố mẹ cô, vậy cô cũng dùng
cách tương tự để trả thù họ.
Có điều, nếu chú dì có chỗ dựa, mà bây giờ cô dùng thủ đoạn giống nhau để đối
phó họ, căn bản là không có tác dụng gì cả.
Sở dĩ chú dì có thể tố cáo thành công, bố mẹ bị bắt, không có cơ hội phản kháng
nào, nhất định là có người đứng sau giúp đỡ.
Cho nên muốn đối phó chú dì, phải loại cái chỗ dựa kia đã.
Có bản lĩnh như vậy, người đó lai lịch không tầm thường, việc đầu tiên phải làm,
chính là điều tra xem người đó là ai.
Lý Bảo Quân chỉ là con tép riu, có thể leo lên vị trí như vậy, trước hết phải xem
người có quan hệ thân thích với ông ta.
Từ trước đến nay cô chỉ quan tâm chuyện học hành, không chú ý đến chính trị, có
lẽ cô có thể tìm được một chút manh mối từ trên báo.
Vậy nên, trong nhà có tờ báo nào cô đem ra hết, phân tích từng tờ một.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng tìm được chút tin có ích, hóa ra anh
rể của Lý Bảo Quân, đã thăng tiến đều đặn suốt một năm, ông ta cũng vừa nhậm
chức phó chỉ huy của uy ban cách mạng địa phương cách đây ba tháng.
đem hai đứa nó báo về nông thôn, chờ bọn nó đi, cái nhà mà bọn nó đang ở sẽ
thành của chúng ta.''
''Mẹ, mẹ thật tốt, bây giờ con cũng không muốn nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên nữa,
cứ nhìn thấy cô ta là con lại thấy bực.''
'' Yên tâm đi, rất nhanh bọn họ sẽ phải về quê. Ở nông thôn rất vất vả, cái cậu con
trai nhà lão Tần đi hai năm, khi trở về ăn tết, vừa gầy vừa đen, mẹ gặp cũng sắp
không nhận ra được.''
''Vậy thì tốt, phải nhanh để cho hai chị em Lạc Tĩnh Nghiên phải chịu khổ, nhất
định phải cho chúng một bài học.''
''Đó là đương nhiên, mẹ sẽ sớm làm việc này, phải trút giận cho Hồng Anh của
chúng ta chứ, chờ lúc bọn nó đi, chúng ta phải làm một bữa thịnh soạn để ăn mừng,
haha.''
''Mẹ, đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng uống mấy ly.''
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
''Uống, nhất định phải uống.''
Sau khi suy nghĩ về việc Lạc Tĩnh Nghiên về thôn phải chịu khổ cực, Lý Hồng
Anh có chút vui, đồng thời cô ta nghĩ tới ngôi nhà lớn, cùng anh Văn Tùng cuộc
sống vui vẻ.
Buổi tối, trước khi ngủ Lạc Tĩnh Nghiên đi vào không gian chuẩn bị tắm, thấy con
mèo đen với cái bụng tròn vo nằm trên chiếc giường mềm mại, nhắm mắt lại, chắc
là ngủ rồi.
Cô đi vào phòng tắm, xả nước nóng vào bồn, ngâm mình nửa tiếng, tắm rửa sạch
sẽ, lau khô người, mặc quần áo ngủ, ra không gian.
Bởi vì quá mệt mỏi, nằm chưa được bao lâu thì cô đã ngủ.
Ngày hôm sau, sáng sớm cô dậy nấu cơm, cơm nước xong, đuổi Lạc Trường Thiên
đi học, cô cũng bắt đầu hành động.
Nếu chú dì dùng phương thức vu khống để hãm hại bố mẹ cô, vậy cô cũng dùng
cách tương tự để trả thù họ.
Có điều, nếu chú dì có chỗ dựa, mà bây giờ cô dùng thủ đoạn giống nhau để đối
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
phó họ, căn bản là không có tác dụng gì cả.
Sở dĩ chú dì có thể tố cáo thành công, bố mẹ bị bắt, không có cơ hội phản kháng
nào, nhất định là có người đứng sau giúp đỡ.
Cho nên muốn đối phó chú dì, phải loại cái chỗ dựa kia đã.
Có bản lĩnh như vậy, người đó lai lịch không tầm thường, việc đầu tiên phải làm,
chính là điều tra xem người đó là ai.
Lý Bảo Quân chỉ là con tép riu, có thể leo lên vị trí như vậy, trước hết phải xem
người có quan hệ thân thích với ông ta.
Từ trước đến nay cô chỉ quan tâm chuyện học hành, không chú ý đến chính trị, có
lẽ cô có thể tìm được một chút manh mối từ trên báo.
Vậy nên, trong nhà có tờ báo nào cô đem ra hết, phân tích từng tờ một.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng tìm được chút tin có ích, hóa ra anh
rể của Lý Bảo Quân, đã thăng tiến đều đặn suốt một năm, ông ta cũng vừa nhậm
chức phó chỉ huy của uy ban cách mạng địa phương cách đây ba tháng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro