Chương 11
Punnie1310
2024-07-13 18:46:03
Người kia nhìn theo bóng dáng đã biến mất của Giang Hà Vũ mà nở một nụ cười, đúng là mèo nhỏ chạy cũng thật nhanh mà
Tôn Thanh ở công tỷ xử lí công việc, Phong Bách hiện tại đã chuyển từ bên ngoài vào làm việc bên trong phòng cùng Tôn Thanh
Chuyện đêm qua đối với Tôn Thanh đương nhiên y sẽ không muốn nhắc đến chỉ là đối mặt với Phong Bách y có cảm giác Phong Bách tránh mặt mình, không lẽ tên Alpha này chưa từng tiếp xúc với Omega hay sao, hay là thậm chí còn chưa trải qua những chuyện kia
Đương nhiên suy nghĩ đó của Tôn Thanh hoàn toàn không đúng, Phong Bách đương nhiên đã từng trải chỉ là hắn không thích việc mỗi lần đến kì động dục thì phải tìm Omega cho nên đa phần nếu không bất đắc dĩ hắn sẽ tự mình tiêm thuốc ức chế, nhưng kể từ khi gặp Tôn Thanh đến bây giờ khả năng kiềm chế của hắn dường như trở thành không. Mùi hương của Tôn Thanh quyến rũ vô cùng nhưng cũng áp bách vô cùng đối với một A trội như hắn
Tôn Thanh mặc kệ Phong Bách y tiếp tục xem hồ sơ trên bàn, nhìn sang màn hình là Giang Hà Vũ nhắn đến nói lô hàng đã xong mọi việc thuận lợi, tronh bang cũng không ai dám nói lời tiếng nào xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra
Phong Bách lúc này canh chuẩn thời gian mà Giang Hà Văn đã dặn dò mà mang thuốc đến đặt trên bàn Tôn Thanh, Tôn Thanh đối với thuốc trước mặt liền hiểu ý mà uống nhưng y lại cố ý làm rơi viên thuốc xuống dưới ngay chân mình, sau đó ánh mắt nhìn Phong Bách như ra lệnh cho hắn quỳ xuống mà nhặt lên
Khoảnh khắc mà Phong Bách khôm người xuống nhặt thuốc liền bị một mùi hương xông thẳng vào mũi của hắn, hắn nhanh chóng bịt mũi lại để không làm bản thân mất kiểm soát, Tôn Thanh thế mà tự phát ra mùi hương, nhưng mùi hương này chính là kỳ phát tình nhưng khuôn mặt không biểu hiện chút gì của Tôn Thanh khiến hắn lo sợ
Tôn Thanh nhìn bộ dạng của Phong Bách mà cười đắc ý, trêu chọc A trẻ tuổi thật thú vị mà nhưng y không có ý định hơn như vậy dù gì đây cũng là thư ký của y và là phòng làm việc, y không muốn phòng làm việc bị rối tung lên đâu, nếu là ở phòng ngủ thì thích hợp đấy
Phong Bách nhanh chóng nhặt thuốc lên sau đó ba chân bốn cẳng lập tức chạy ra khỏi phòng đến nhà vệ sinh ổn định tinh thần lại
Tôn Thanh bên trong này cũng ngoan ngoãn mà uống thuốc, nơi này không thích hợp để y có thể làm này kia, hơn nữa pheromone bất ổn định sẽ nguy hiểm vô cùng đối với một Sigma như y
Phong Bách ở trong nhà vệ sinh hất nước lên mặt cho tỉnh táo, hắn kéo cà vạt lỏng ra thở một hơi thật mạnh, lúc này điện thoại liền nhận được một tin nhắn, hắn chẳng thèm xem tin nhắn của ai liền bỏ nó sang một bên
Hắn vốn dĩ đã không cần thứ gì đó gọi là gia đình cho nên cho dù có gửi bất cứ gì hắn cũng không cần cả
Phong Bách ở trong phòng vệ sinh rất lâu sau đó liền chỉnh lại trang phục cùng cà vạt bước ra ngoài trở lại phòng làm việc cùng Tôn Thanh, bên trong phòng làm việc đã không còn mùi pheromone nữa, chắc là Tôn Thanh đã bất máy thông khí trong phòng lên
Tôn Thanh lúc này cũng không còn trong phòng, trên bàn chỉ để lại lời nhắn y ra ngoài sẽ trở về vào buổi chiều, kêu Phong Bách tự xử lí hết những công việc còn lại đừng để y trở về phải xử lí nếu không lương của Phong Bách liền bị trừ một tháng
Phong Bách thở phào, tốt nhất Tôn Thanh cứ đi đi, y đi hắn mới có thể tập trung mà làm việc được
Tôn Thanh rời khỏi công ty, tự mình lái xe đến nghĩa trang, trên đường đến đây y còn mua thêm một bó hoa ly trắng mang đến
Nơi này chính là nơi người đã cứu rỗi cuộc đời y cũng như biến cuộc sống của y thành như ngày hôm nay, y vừa hận người này nhưng cũng vừa biết ơn lão, nếu không có lão ra tay đem y về bang có lẽ bây giờ y sớm thành đồ chơi của đám người có tiền hay có thể biến thành một thí nghiệm cũng không chừng
Nhưng đổi lại một cuộc sống không phải trở thành đồ chơi chính là cuộc sống chém chém giết giết, đấu đá không ngừng
Lão gia Tôn Anh kia vậy mà lại chết sớm như vậy, y còn tưởng lão sẽ sống lâu thêm một chút để dày vò y thêm lâu một chút chứ, ai ngờ lãi lại đi sớm một bước đã vậy còn đem cả cái bang này giao lại cho y, thật nực cười biết bao
Tôn Thanh đứng trước bia mộ đầy đơn giản chẳng khác gì những ngôi mộ xung quanh, trên bia mộ có tên hai người một là Tôn Anh, người còn lại là một nam nhân khác, người mà lão già Tôn Anh cho dù có chết cũng muốn được chôn cùng, người mà lão ta mãi mãi không để ở bên cạnh, một Beta
Tôn Thanh đặt bó hoa xuống trước ngôi một sau đó móc điều thuốc ra châm rồi rít một hơi
“Lâu ngày không gặp, lão già vẫn khoẻ chứ…à mà quên mất ông chết rồi sao mà còn khoẻ được chứ, nực cười chưa đến cuối cùng tôi và Hà Vũ lại là những người thật sự tiễn đưa ông trong khi cả hai chúng tôi là người muốn ông chết nhất”
“Lão già ngày hôm trước tôi đã giết hết những kẻ chống đối tôi, có những kẻ là anh em lâu năm của ông, đừng giận tôi là do bọn họ chống đối tôi, tôi đương nhiên phải dạy cho bọn họ biết hiện tại ai mới là người đứng đầu, đúng như lời ông nói làm trong cái giời này phải dứt khoác một chút nếu không người chết là mình”
Tôn Thanh rít một hơi thuốc sau đó cắm nó xuống bát hương trước mộ
“Rãnh tôi lại đến thăm ông lão già, ông thì vui vẻ rồi, thực hiện được mong muốn ở bên cạnh người ông yêu rồi, còn tôi và Hà Vũ thì gánh vác cái bang thối nát này, thật mệt mỏi, đi trước đây, biết đâu một ngày nào đó chỗ kế bên ông lại có chỗ của tôi thì sao”
Tôn Thanh nói rồi rời đi, khu nghĩa trang lại trở lại yên tĩnh lạ thường, y không lái xe trở về công ty mà một mình đi đến địa bàn của Lâm bang, Lâm bang hiện tại đã đổi chủ mà người này đối với y cũng chẳng xa lạ cho nên y có thể ra vào nơi này mà không cần sợ đến sẽ có người giết mình
Bang chủ Lâm bang hiện tại là Lâm Danh, là cháu trai duy nhất của lão bang chủ vừa mới qua đời cách đây không lâu
Lâm Danh lớn hơn y vài tuổi, bọn họ xem như cũng quen biết khá thân thiết nhưng chủ yếu là y đến chỗ Lâm Danh tìm rượu mà thôi
Tôn Thanh ở công tỷ xử lí công việc, Phong Bách hiện tại đã chuyển từ bên ngoài vào làm việc bên trong phòng cùng Tôn Thanh
Chuyện đêm qua đối với Tôn Thanh đương nhiên y sẽ không muốn nhắc đến chỉ là đối mặt với Phong Bách y có cảm giác Phong Bách tránh mặt mình, không lẽ tên Alpha này chưa từng tiếp xúc với Omega hay sao, hay là thậm chí còn chưa trải qua những chuyện kia
Đương nhiên suy nghĩ đó của Tôn Thanh hoàn toàn không đúng, Phong Bách đương nhiên đã từng trải chỉ là hắn không thích việc mỗi lần đến kì động dục thì phải tìm Omega cho nên đa phần nếu không bất đắc dĩ hắn sẽ tự mình tiêm thuốc ức chế, nhưng kể từ khi gặp Tôn Thanh đến bây giờ khả năng kiềm chế của hắn dường như trở thành không. Mùi hương của Tôn Thanh quyến rũ vô cùng nhưng cũng áp bách vô cùng đối với một A trội như hắn
Tôn Thanh mặc kệ Phong Bách y tiếp tục xem hồ sơ trên bàn, nhìn sang màn hình là Giang Hà Vũ nhắn đến nói lô hàng đã xong mọi việc thuận lợi, tronh bang cũng không ai dám nói lời tiếng nào xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra
Phong Bách lúc này canh chuẩn thời gian mà Giang Hà Văn đã dặn dò mà mang thuốc đến đặt trên bàn Tôn Thanh, Tôn Thanh đối với thuốc trước mặt liền hiểu ý mà uống nhưng y lại cố ý làm rơi viên thuốc xuống dưới ngay chân mình, sau đó ánh mắt nhìn Phong Bách như ra lệnh cho hắn quỳ xuống mà nhặt lên
Khoảnh khắc mà Phong Bách khôm người xuống nhặt thuốc liền bị một mùi hương xông thẳng vào mũi của hắn, hắn nhanh chóng bịt mũi lại để không làm bản thân mất kiểm soát, Tôn Thanh thế mà tự phát ra mùi hương, nhưng mùi hương này chính là kỳ phát tình nhưng khuôn mặt không biểu hiện chút gì của Tôn Thanh khiến hắn lo sợ
Tôn Thanh nhìn bộ dạng của Phong Bách mà cười đắc ý, trêu chọc A trẻ tuổi thật thú vị mà nhưng y không có ý định hơn như vậy dù gì đây cũng là thư ký của y và là phòng làm việc, y không muốn phòng làm việc bị rối tung lên đâu, nếu là ở phòng ngủ thì thích hợp đấy
Phong Bách nhanh chóng nhặt thuốc lên sau đó ba chân bốn cẳng lập tức chạy ra khỏi phòng đến nhà vệ sinh ổn định tinh thần lại
Tôn Thanh bên trong này cũng ngoan ngoãn mà uống thuốc, nơi này không thích hợp để y có thể làm này kia, hơn nữa pheromone bất ổn định sẽ nguy hiểm vô cùng đối với một Sigma như y
Phong Bách ở trong nhà vệ sinh hất nước lên mặt cho tỉnh táo, hắn kéo cà vạt lỏng ra thở một hơi thật mạnh, lúc này điện thoại liền nhận được một tin nhắn, hắn chẳng thèm xem tin nhắn của ai liền bỏ nó sang một bên
Hắn vốn dĩ đã không cần thứ gì đó gọi là gia đình cho nên cho dù có gửi bất cứ gì hắn cũng không cần cả
Phong Bách ở trong phòng vệ sinh rất lâu sau đó liền chỉnh lại trang phục cùng cà vạt bước ra ngoài trở lại phòng làm việc cùng Tôn Thanh, bên trong phòng làm việc đã không còn mùi pheromone nữa, chắc là Tôn Thanh đã bất máy thông khí trong phòng lên
Tôn Thanh lúc này cũng không còn trong phòng, trên bàn chỉ để lại lời nhắn y ra ngoài sẽ trở về vào buổi chiều, kêu Phong Bách tự xử lí hết những công việc còn lại đừng để y trở về phải xử lí nếu không lương của Phong Bách liền bị trừ một tháng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Bách thở phào, tốt nhất Tôn Thanh cứ đi đi, y đi hắn mới có thể tập trung mà làm việc được
Tôn Thanh rời khỏi công ty, tự mình lái xe đến nghĩa trang, trên đường đến đây y còn mua thêm một bó hoa ly trắng mang đến
Nơi này chính là nơi người đã cứu rỗi cuộc đời y cũng như biến cuộc sống của y thành như ngày hôm nay, y vừa hận người này nhưng cũng vừa biết ơn lão, nếu không có lão ra tay đem y về bang có lẽ bây giờ y sớm thành đồ chơi của đám người có tiền hay có thể biến thành một thí nghiệm cũng không chừng
Nhưng đổi lại một cuộc sống không phải trở thành đồ chơi chính là cuộc sống chém chém giết giết, đấu đá không ngừng
Lão gia Tôn Anh kia vậy mà lại chết sớm như vậy, y còn tưởng lão sẽ sống lâu thêm một chút để dày vò y thêm lâu một chút chứ, ai ngờ lãi lại đi sớm một bước đã vậy còn đem cả cái bang này giao lại cho y, thật nực cười biết bao
Tôn Thanh đứng trước bia mộ đầy đơn giản chẳng khác gì những ngôi mộ xung quanh, trên bia mộ có tên hai người một là Tôn Anh, người còn lại là một nam nhân khác, người mà lão già Tôn Anh cho dù có chết cũng muốn được chôn cùng, người mà lão ta mãi mãi không để ở bên cạnh, một Beta
Tôn Thanh đặt bó hoa xuống trước ngôi một sau đó móc điều thuốc ra châm rồi rít một hơi
“Lâu ngày không gặp, lão già vẫn khoẻ chứ…à mà quên mất ông chết rồi sao mà còn khoẻ được chứ, nực cười chưa đến cuối cùng tôi và Hà Vũ lại là những người thật sự tiễn đưa ông trong khi cả hai chúng tôi là người muốn ông chết nhất”
“Lão già ngày hôm trước tôi đã giết hết những kẻ chống đối tôi, có những kẻ là anh em lâu năm của ông, đừng giận tôi là do bọn họ chống đối tôi, tôi đương nhiên phải dạy cho bọn họ biết hiện tại ai mới là người đứng đầu, đúng như lời ông nói làm trong cái giời này phải dứt khoác một chút nếu không người chết là mình”
Tôn Thanh rít một hơi thuốc sau đó cắm nó xuống bát hương trước mộ
“Rãnh tôi lại đến thăm ông lão già, ông thì vui vẻ rồi, thực hiện được mong muốn ở bên cạnh người ông yêu rồi, còn tôi và Hà Vũ thì gánh vác cái bang thối nát này, thật mệt mỏi, đi trước đây, biết đâu một ngày nào đó chỗ kế bên ông lại có chỗ của tôi thì sao”
Tôn Thanh nói rồi rời đi, khu nghĩa trang lại trở lại yên tĩnh lạ thường, y không lái xe trở về công ty mà một mình đi đến địa bàn của Lâm bang, Lâm bang hiện tại đã đổi chủ mà người này đối với y cũng chẳng xa lạ cho nên y có thể ra vào nơi này mà không cần sợ đến sẽ có người giết mình
Bang chủ Lâm bang hiện tại là Lâm Danh, là cháu trai duy nhất của lão bang chủ vừa mới qua đời cách đây không lâu
Lâm Danh lớn hơn y vài tuổi, bọn họ xem như cũng quen biết khá thân thiết nhưng chủ yếu là y đến chỗ Lâm Danh tìm rượu mà thôi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro