Chương 12
Punnie1310
2024-07-13 18:46:03
Người của Lâm bang nhìn thấy chiếc xe quen thuộc chỉ dám im lặng né sang một bên, ai không biết đây là kẻ mà lão đại nhà bọn họ vô cùng tiếp đón cơ chứ, nhiều lúc đàn em trong ban nghi ngờ có phải lão đại nhà mình người kia có phải tình nhân của nhau hay là không
Lâm Danh đang ngồi thong thả uống rượu vì hôm nay hắn có chuyện vui, hắn gặp được thỏ con nhà hắn thì lại nghe thấy tiếng xe quen thuộc đến, hắn chỉ im lặng ra hiệu cho đàn em lấy thêm một ly rượu nữa
Người kia bước vào ngồi xuống đối diện hắn, trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Lâm Danh cũng không ngần ngại che giấu pheromone của bản thân, người kia cũng vậy vì bọn họ biết cả hai người bọn họ sẽ chẳng làm gì nhau đâu
“Ngọn gió nào đưa mày đến đây, công việc làm ăn của mày rãnh rõi đến mức mày có thể đến đây uống rượu sao”
“Không có gì, chỉ mới đi thăm mộ lão già trở về nên sẵn tiện ghé ngang đây tìm chút rượu, sao rồi dạo này Lâm lão vẫn khoẻ chứ”
Lâm Danh cười nhếch mép, lão già chưa bị hắn chọc tức chết đã là may rồi
“Lão già nhà tôi vẫn đang nằm liệt giường nhưng vẫn không từ bỏ việc tìm cho bằng được xác của anh lớn tôi về, thật nực cười, lão chính tay ép chết anh ấy, bây giờ lại muốn tìm xác trở về cho bằng được”
Lâm Danh khinh thường nói, nhưng nếu anh lớn của hắn không chết, hắn không phải là một Enigma thì còn lâu hắn mới có thể ngồi lên chỗ này, mới nắm toàn bộ Lâm gia trong tay
“Dù gì đi chăng nữa bây giờ Lâm lão cũng chỉ có thể nằm đó chờ chết mà thôi, sớm tiễn ông ấy một đoạn vẫn tốt hơn”
Lâm Danh cười nhạt
“Mặc kệ lão ta, sống chết không liên quan đến lão, lão cầm cự được bao lâu cứ cầm cự, rồi cũng có ngày lão không cầm cự nỗi mà tức chết thôi”
Lâm Danh sớm đã mặc kệ, bây giờ Lâm gia từ trên xuống dưới đều nằm trong tay hắn, ngay cả các mối làm ăn trong sáng ngoài tối đều trong tay hắn, nghĩ thử xem bây giờ hắn còn sợ gì nữa, sợ lão già cướp lại sao, đương nhiên không bao giờ có ngày đó
“Rãnh rỗi đến đây hỏi chuyện người khác vậy chuyện của bản thân mày đã xử lí xong chưa”
Tôn Thanh im bặt, y hiểu ý của Lâm Danh là gì nhưng vốn dĩ những chuyện này sớm đã cho vào quá khứ, những người biết được chuyện này đều đã bị một tay y cùng với Giang Hà Vũ một tay tiễn xuống suối vàng, chỉ còn lại một vài kẻ thật sự trốn quá kỹ mà thôi
“Nếu không giải quyết được thì giao cho tao, dù gì để thân phận chúng ta lộ diện ra bên ngoài cũng chẳng giúp ích được chuyện gì”
Tôn Thanh gật đầu, y biết Lâm Danh nói vậy là có ý tốt, dù gì cũng chỉ còn vài con chuột mà thôi giao cho Lâm Danh xử trí y sẽ đỡ đau đầu một chút
“Gần đây chuyện làm ăn của Lâm gia thế nào, có gặp khó khăn gì không, nếu cần cứ nói, tao giúp được gì sẽ giúp”
“Đương nhiên vẫn thuận lợi, chỉ là bây giờ Lâm gia rút bớt chân ở cái giới này rồi, tao cũng không muốn cả đời phải ở cái giời này”
Tôn Thanh hiểu ý, y cũng vậy y cũng muốn thoát khỏi cái giới này, tiếc là cuộc đời y có thể gắng liền với cái giới này cả đời rồi, y và Giang Hà Vũ không thể nào thoát ra khỏi cái giới này được, cho dù tập đoàn của bọn họ phát triển đến mấy thì bọn họ không thể phủ nhận xuất thân của bọn họ vẫn là những kẻ chém chém giết giết mà thôi
Không như Lâm Danh, Lâm gia ở hai giới hắc bạch lưỡng đạo dù gì cũng sẽ dễ dàng hơn bọn họ, cho dù Lâm gia rút khỏi giới này cũng sẽ không mấy nguy hiểm gì như bọn y
“Vậy sau này nếu Lâm gia rút khỏi giới này thì xem như địa bàn của mày cũng là của tao đi, được mà đúng không”
Tôn Thanh trêu chọc nói, Lâm Danh vậy mà gật đầu
“Nơi này mày đã ra vào như nhà của mày rồi, còn hỏi nữa sao”
Hai người cùng nhau uống rượu bàn chuyện, lúc Tôn Thanh rời khỏi địa bàn của Lâm gia cũng là lúc trời đã tối khuya
Y trở về công ty, Phong Bách vẫn ở phòng làm việc chưa trở về tầng trên, đúng hơn hắn đang đợi Tôn Thanh trở lại, Tôn Thanh vậy mà đã đi mấy tiếng liền, Giang Hà Vũ trở lại công ty cũng không thấy y trở về, hắn muốn hỏi nhưng nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của Giang Hà Vũ cho nên cũng im bặt mà ở đây làm việc đợi Tôn Thanh trở về
Tôn Thanh nhìn Phong Bách sau đó cất tiếng
“Đã tan làm sao còn ở nơi này, tôi có chút đói, mau chóng làm cơm đi”
Phong Bách lập tức thu dọn đồ đạc đi theo Tôn Thanh lên nhà, trên đường đi phía sau vẻ mặt của Phong Bách không được vui
Hắn là A trội đương nhiên sẽ rất nhạy cảm với pheromone hơn nữa pheromone bám mùi trên người của Tôn Thanh lại rất có tính uy hiếp, nó không phải là pheromone của một A bình thường, nó gần như không phải là A, hắn tò mò rốt cuộc Tôn Thanh đã đi đâu, tại sao trở về trên người đều bám mùi như vậy cơ chứ
Tôn Thanh ngược lại không để ý đến việc này, trước giờ y và Lâm Danh khi ở chung một chỗ sẽ không quan tâm che giấu thân phận là Egnima và Sigma của cả hai người cho nên việc bám mùi pheromone cũng không quan tâm mấy
Tôn Thanh vào nhà liền nhanh chóng vào phòng tắm rửa, y mặt dù thích rượu nhưng không muốn bị bám mùi rượu trên người
Phong Bách vẫn giữ nguyên bộ mặt không vui mà nhìn theo
Khi Tôn Thanh tắm rửa xong bận một bộ đồ đơn giản bước ra chỗ nhà bếp thì thấy một bàn đồ ăn đã được dọn sẵn, y ngồi xuống quan sát, hôm nay bữa ăn cũng không đến nổi tệ, nhưng y lại phát hiện ra khuôn mặt của người làm ra mấy món này thì dường như không như thường ngày
“Cậu làm sao vậy, có chuyện gì khiến cho bản mặt cứ như ăn hết của vậy”
Phong Bách nhìn Tôn Thanh phân vân một lúc mới nói ra câu hỏi của mình
“Anh đi gặp A khác sau, trên người bám mùi pheromone rất nồng, anh cũng biết A trội rất nhạy với pheromone nó như đánh dấu lãnh thổ vậy”
Tôn Thanh nhếch mép cười sau đó nhìn Phong Bách bằng ánh nhìn thú vị
“Cậu là trợ lí của tôi, không lẽ việc gì nên hỏi, việc gì không nên hỏi không biết sao, mặc dù chúng ta có một bản hợp đồng nhưng không có quyền hỏi về việc của tôi, hay là cậu đang ghen tị với mùi pheromone vừa nãy hay sao”
Phong Bách im lặng không nói, lời Tôn Thanh nói đúng, hắn không có quyền hạn nào để hỏi những việc này, hắn gần đây cứ bị Tôn Thanh làm cho càng lúc càng bọc lộ sự chiếm hữu của một A mà quên mất những thứ hắn được học ở trường, càng quên mất người trước mặt hắn không phải là O mà là Sig
Lâm Danh đang ngồi thong thả uống rượu vì hôm nay hắn có chuyện vui, hắn gặp được thỏ con nhà hắn thì lại nghe thấy tiếng xe quen thuộc đến, hắn chỉ im lặng ra hiệu cho đàn em lấy thêm một ly rượu nữa
Người kia bước vào ngồi xuống đối diện hắn, trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Lâm Danh cũng không ngần ngại che giấu pheromone của bản thân, người kia cũng vậy vì bọn họ biết cả hai người bọn họ sẽ chẳng làm gì nhau đâu
“Ngọn gió nào đưa mày đến đây, công việc làm ăn của mày rãnh rõi đến mức mày có thể đến đây uống rượu sao”
“Không có gì, chỉ mới đi thăm mộ lão già trở về nên sẵn tiện ghé ngang đây tìm chút rượu, sao rồi dạo này Lâm lão vẫn khoẻ chứ”
Lâm Danh cười nhếch mép, lão già chưa bị hắn chọc tức chết đã là may rồi
“Lão già nhà tôi vẫn đang nằm liệt giường nhưng vẫn không từ bỏ việc tìm cho bằng được xác của anh lớn tôi về, thật nực cười, lão chính tay ép chết anh ấy, bây giờ lại muốn tìm xác trở về cho bằng được”
Lâm Danh khinh thường nói, nhưng nếu anh lớn của hắn không chết, hắn không phải là một Enigma thì còn lâu hắn mới có thể ngồi lên chỗ này, mới nắm toàn bộ Lâm gia trong tay
“Dù gì đi chăng nữa bây giờ Lâm lão cũng chỉ có thể nằm đó chờ chết mà thôi, sớm tiễn ông ấy một đoạn vẫn tốt hơn”
Lâm Danh cười nhạt
“Mặc kệ lão ta, sống chết không liên quan đến lão, lão cầm cự được bao lâu cứ cầm cự, rồi cũng có ngày lão không cầm cự nỗi mà tức chết thôi”
Lâm Danh sớm đã mặc kệ, bây giờ Lâm gia từ trên xuống dưới đều nằm trong tay hắn, ngay cả các mối làm ăn trong sáng ngoài tối đều trong tay hắn, nghĩ thử xem bây giờ hắn còn sợ gì nữa, sợ lão già cướp lại sao, đương nhiên không bao giờ có ngày đó
“Rãnh rỗi đến đây hỏi chuyện người khác vậy chuyện của bản thân mày đã xử lí xong chưa”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Thanh im bặt, y hiểu ý của Lâm Danh là gì nhưng vốn dĩ những chuyện này sớm đã cho vào quá khứ, những người biết được chuyện này đều đã bị một tay y cùng với Giang Hà Vũ một tay tiễn xuống suối vàng, chỉ còn lại một vài kẻ thật sự trốn quá kỹ mà thôi
“Nếu không giải quyết được thì giao cho tao, dù gì để thân phận chúng ta lộ diện ra bên ngoài cũng chẳng giúp ích được chuyện gì”
Tôn Thanh gật đầu, y biết Lâm Danh nói vậy là có ý tốt, dù gì cũng chỉ còn vài con chuột mà thôi giao cho Lâm Danh xử trí y sẽ đỡ đau đầu một chút
“Gần đây chuyện làm ăn của Lâm gia thế nào, có gặp khó khăn gì không, nếu cần cứ nói, tao giúp được gì sẽ giúp”
“Đương nhiên vẫn thuận lợi, chỉ là bây giờ Lâm gia rút bớt chân ở cái giới này rồi, tao cũng không muốn cả đời phải ở cái giời này”
Tôn Thanh hiểu ý, y cũng vậy y cũng muốn thoát khỏi cái giới này, tiếc là cuộc đời y có thể gắng liền với cái giới này cả đời rồi, y và Giang Hà Vũ không thể nào thoát ra khỏi cái giới này được, cho dù tập đoàn của bọn họ phát triển đến mấy thì bọn họ không thể phủ nhận xuất thân của bọn họ vẫn là những kẻ chém chém giết giết mà thôi
Không như Lâm Danh, Lâm gia ở hai giới hắc bạch lưỡng đạo dù gì cũng sẽ dễ dàng hơn bọn họ, cho dù Lâm gia rút khỏi giới này cũng sẽ không mấy nguy hiểm gì như bọn y
“Vậy sau này nếu Lâm gia rút khỏi giới này thì xem như địa bàn của mày cũng là của tao đi, được mà đúng không”
Tôn Thanh trêu chọc nói, Lâm Danh vậy mà gật đầu
“Nơi này mày đã ra vào như nhà của mày rồi, còn hỏi nữa sao”
Hai người cùng nhau uống rượu bàn chuyện, lúc Tôn Thanh rời khỏi địa bàn của Lâm gia cũng là lúc trời đã tối khuya
Y trở về công ty, Phong Bách vẫn ở phòng làm việc chưa trở về tầng trên, đúng hơn hắn đang đợi Tôn Thanh trở lại, Tôn Thanh vậy mà đã đi mấy tiếng liền, Giang Hà Vũ trở lại công ty cũng không thấy y trở về, hắn muốn hỏi nhưng nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của Giang Hà Vũ cho nên cũng im bặt mà ở đây làm việc đợi Tôn Thanh trở về
Tôn Thanh nhìn Phong Bách sau đó cất tiếng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đã tan làm sao còn ở nơi này, tôi có chút đói, mau chóng làm cơm đi”
Phong Bách lập tức thu dọn đồ đạc đi theo Tôn Thanh lên nhà, trên đường đi phía sau vẻ mặt của Phong Bách không được vui
Hắn là A trội đương nhiên sẽ rất nhạy cảm với pheromone hơn nữa pheromone bám mùi trên người của Tôn Thanh lại rất có tính uy hiếp, nó không phải là pheromone của một A bình thường, nó gần như không phải là A, hắn tò mò rốt cuộc Tôn Thanh đã đi đâu, tại sao trở về trên người đều bám mùi như vậy cơ chứ
Tôn Thanh ngược lại không để ý đến việc này, trước giờ y và Lâm Danh khi ở chung một chỗ sẽ không quan tâm che giấu thân phận là Egnima và Sigma của cả hai người cho nên việc bám mùi pheromone cũng không quan tâm mấy
Tôn Thanh vào nhà liền nhanh chóng vào phòng tắm rửa, y mặt dù thích rượu nhưng không muốn bị bám mùi rượu trên người
Phong Bách vẫn giữ nguyên bộ mặt không vui mà nhìn theo
Khi Tôn Thanh tắm rửa xong bận một bộ đồ đơn giản bước ra chỗ nhà bếp thì thấy một bàn đồ ăn đã được dọn sẵn, y ngồi xuống quan sát, hôm nay bữa ăn cũng không đến nổi tệ, nhưng y lại phát hiện ra khuôn mặt của người làm ra mấy món này thì dường như không như thường ngày
“Cậu làm sao vậy, có chuyện gì khiến cho bản mặt cứ như ăn hết của vậy”
Phong Bách nhìn Tôn Thanh phân vân một lúc mới nói ra câu hỏi của mình
“Anh đi gặp A khác sau, trên người bám mùi pheromone rất nồng, anh cũng biết A trội rất nhạy với pheromone nó như đánh dấu lãnh thổ vậy”
Tôn Thanh nhếch mép cười sau đó nhìn Phong Bách bằng ánh nhìn thú vị
“Cậu là trợ lí của tôi, không lẽ việc gì nên hỏi, việc gì không nên hỏi không biết sao, mặc dù chúng ta có một bản hợp đồng nhưng không có quyền hỏi về việc của tôi, hay là cậu đang ghen tị với mùi pheromone vừa nãy hay sao”
Phong Bách im lặng không nói, lời Tôn Thanh nói đúng, hắn không có quyền hạn nào để hỏi những việc này, hắn gần đây cứ bị Tôn Thanh làm cho càng lúc càng bọc lộ sự chiếm hữu của một A mà quên mất những thứ hắn được học ở trường, càng quên mất người trước mặt hắn không phải là O mà là Sig
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro