Chương 9
Punnie1310
2024-07-13 18:46:03
Cánh cửa lớn mở rộng chào Tôn Thanh, y bước từng bước vào vị trí ngồi của mình, Giang Hà Vũ ngồi kế bên y, Phong Bách thì đứng lui về phía sau
“Hôm nay không biết có việc gì lớn đến mức phải tập hợp tất cả chúng tôi vậy”
Một Alpha lên tiếng không quên thả ra pheromone nhầm thị uy bản thân, Tôn Thanh chỉ nhếch mép cười nhẹ, những kẻ ở nơi này ngoài trừ đem mùi khốn khiếp của bản thân ra thì không làm được tích sự gì cả
“Đã lâu không gặp các vị, không lẽ phải có lí do chính đáng thì một lão đại như tôi mới có thể gọi các vị đến hay sao”
Toàn thể đều im lặng, bọn họ người phục người không phục, nhưng tất cả đều không dám lên tiếng, bọn họ đều biết Tôn Thanh không bình thường, được lão đại đời trước nuôi dạy làm sao có thể bình thường được, chỉ là y chưa phát điên mà thôi, nếu y phát điên e rằng bọn họ cũng không giữ nỗi cái mạng của mình
Giang Hà Vũ quăng một sấp tài liệu cùng hình ảnh lên bàn, những kẻ khác liền biết có điềm không lành, tay đặt lên s*ng đề phòng
“Sao vậy, chỉ là vài bức hình và sấp tài liệu mà các người đã sợ đến mức cầm sẵn s*ng hay sao, đúng là một luc nhát gan, sao lại có thể ở trong bang đến bây giờ, ngồi lên vị trí như hiện tại vậy”
Vẫn là giọng nói trầm ổn nhưng những kẻ bên dưới đều nổi da gà, bọn họ không phải không biết, lời nói kia không phải đe doạ, e rằng hôm nay có kẻ không thể rời khỏi căn phòng này rồi
“Mày nói vậy là có ý gì”
Một tên hét lớn trừng mắt nhìn Tôn Thanh, hắn toả ra mùi pheromone nồng nặc
Tôn Thanh không đáp lời chỉ một tiếng súng vang lên kẻ kia liền nằm xuống đất với một lỗ thủng trên đầu
Xung quanh những kẻ khác liền cầm súng nhằm về phía Tôn Thanh, những kẻ thì lui lại phía sau, đây không phải cuộc chiến của họ họ không muốn dây vào cuộc chiến này, cơ bản bọn họ không muốn chống đối Tôn Thanh
Tôn Thanh vẫn bình tĩnh mà ngồi đó, nhưng cơ thể y từ từ phát ra hương pheromone đàn áp các Alpha xung quanh, bọn chúng khó khăn mà thở, pheromone kia khiến bọn chúng không đứng vững khiến bọn chúng phải quy phục trước nó
Nhưng vẫn có những kẻ chống chịu lại được bọn chúng biết nếu bắn Tôn Thanh nhất định sẽ không giết được y, bọn chúng liền ra lệnh cho thuộc hạ lao lên tấn công về phía Tôn Thanh
Giang Hà Vũ đã sớm chuẩn bị, một tiếng súng nổ ra, những thuộc hạ đã được sắp xêp bao vây nơi này liền xong vào
Hiện trường vô cùng náo loạn nhưng Tôn Thanh vẫn bình tâm như không có chuyện gì, y thông thả nhấp từng ngụm rượu, xem cảnh tượng từng kẻ từng kẻ ngã xuống cho đến khi tất cả đều gần như gục ngã hết
Phong Bách đối với cảnh tượng trước mắt hắn cảm giác sợ hãi nhưng lại không thể ngừng đưa ánh mắt về phía Tôn Thanh, hắn bây giờ mới hiểu vì sao một Sigma như Tôn Thanh có thể tồn tại ở bên ngoài mà không kẻ nào dám bắt y hay đụng đến y vì căn bản y không phải một Sigma bình thường, y là một ác ma, một kẻ ngay cả máu người tung toé trước mắt vân bình tĩnh uống rượu, chỉ có y mà thôi
Đúng lúc này một con dao liền phóng thẳng đến Tôn Thanh, Phong Bách thấy vậy liền kéo y lại, bản thân bị con dao sượt qua cánh tay, cánh tay hắn liền chảy máu, mùi pheromone của Alpha trội lan ra trong không khí, những alpha xung quanh liền cảnh giác cao độ, phải biết so với Alpha, Alpha trội đáng sợ đến mức nào, chỉ cần Alpha trội dùng pheromone của bản thân ở dạng áp chế và uy hiếp bọn họ chỉ có thể quỳ xuống không thể nào chịu được, nếu là Alpha lặn có thể sẽ ngất đi mất
Giang Hà Vũ lo lắng nhìn về phía Tôn Thanh thấy y không sao mới an tâm tiếp tục xử lí những kẻ vô dụng này
Tôn Thanh nhíu mày nhìn vết thương trên tay Phong Bách, y thất con dao phóng đến nhưng y chính là không né vì y biết rằng sẽ không giết được y nên y mới bình tĩnh như vậy, chỉ là y không ngờ đến Phong Bách lại thay y đỡ dao kia
“Ngu ngốc”
Tôn Thanh mắng một câu nhưng sau đó cũng tháo cà vạt của mình lấy nó băng bó cho Phong Bách
“Giang Hà Vũ đi thôi, gọi em trai cậu”
Giang Hà Vũ nghe gọi tên liền xoay ngươi sau đó mau chống gật đầu giao lại việc thuộc hạ xử lí bản thân đi theo Tôn Thanh
“Tôi mong rằng việc ngày hôm nay là lời cảnh cáo cuối cùng gửi đến các người, nếu tiếp tục một lần nữa thì mạng của các người cũng sẽ như bọn chúng”
Đám người sống xót im lặng nhìn nhau, bọn họ biết không nên chọc tên điên là Tôn Thanh, ngày hôm nay đủ chứng minh Tôn Thanh bước lên vị trí lão đại là hoàn toàn xứng đáng, ra tay tàn nhẫn dứt khoác hơn hết thái độ bình thản của y không khác gì lão đại đời trước cả
Giang Hà Vũ lái xe, nhìn ra phía sau gương chiếu hậu, mặt Tôn Thanh vô cùng khó chịu còn Phong Bách thì đang chịu trận không dám hé nữa lời, hắn đau nhưng vẫn phải kiềm chế lại, bản năng alpha không cho phép hắn tỏ ra đau đớn
Giang Hà Văn đột nhiên bị gọi đến không kịp thay một bộ đồ đàng hoàng chỉ kịp khoác mang dụng cụ y tế rồi lạp tức chạy đến
Nhìn thấy anh trai vẫn bình an, Tôn Thanh cũng bình an mà thở phào nhẹ nhõm, cậu tức tốc đến đây vì sợ rằng hai con người kia lại bị thương tích nữa nhưng xem ra vẫn binhf an vô sự chán
Nhưng cái người không ổn là Phong Bách
“Đến xem cho cậu ta, cậu ta bị dao phóng trúng”
Giang Hà Văn bước đến cười khinh một cái, đường đường là alpha trội một con dao phóng trúng có làm sao đâu chứ, làm cậu còn tưởng chuyện gì lớn xảy ra, mau chóng băng bó khử trung, Giang Hà Văn ngồi thả người xuống ghế
“Lần sau mấy việc đơn giản này đừng gọi em đến thưa hai anh, hắn ta là Alpha trội nhắc lại là Alpha trội không hề yếu đuối mệt con dao nhỏ bé không làm hắn chết được đâu huống chi chỉ bị quẹt qua một phát như vậy vẫn có thể sống lâu hơn đấy”
Phong Bách im lặng, hắn khẽ liếc Giang Hà Vũ một cái, thử bị thương xem có đau chết hay không, nói hay thật quả thật nói ra những lời này được chính là vì chưa bao giờ trải nghiệm đau đớn mà, trải nghiệm rồi mới không dám nói như vậy nữa
Tôn Thanh mặc kệ ồn ào y tựa đầu vào ghế, đóng pheromone vừa nãy khiến cho y cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nó khiến cho bản thân y cảm thấy khó chịu, y ghét mùi pheromone của những kẻ đó, bẩn thỉu dơ bẩn biết nhường nào phải chịu đựng lâu như vậy y thật muốn chết
Giang Hà Vũ nhìn Tôn Thanh liền biết y đang khó chịu vì đóng pheromone, anh nhanh chóng bật máy điều chính pheromone trong nhà để nó có thể làm dịu lại mùi pheromone hơn, Tôn Thanh lúc này mới thả lỏng được một chút
“Hôm nay không biết có việc gì lớn đến mức phải tập hợp tất cả chúng tôi vậy”
Một Alpha lên tiếng không quên thả ra pheromone nhầm thị uy bản thân, Tôn Thanh chỉ nhếch mép cười nhẹ, những kẻ ở nơi này ngoài trừ đem mùi khốn khiếp của bản thân ra thì không làm được tích sự gì cả
“Đã lâu không gặp các vị, không lẽ phải có lí do chính đáng thì một lão đại như tôi mới có thể gọi các vị đến hay sao”
Toàn thể đều im lặng, bọn họ người phục người không phục, nhưng tất cả đều không dám lên tiếng, bọn họ đều biết Tôn Thanh không bình thường, được lão đại đời trước nuôi dạy làm sao có thể bình thường được, chỉ là y chưa phát điên mà thôi, nếu y phát điên e rằng bọn họ cũng không giữ nỗi cái mạng của mình
Giang Hà Vũ quăng một sấp tài liệu cùng hình ảnh lên bàn, những kẻ khác liền biết có điềm không lành, tay đặt lên s*ng đề phòng
“Sao vậy, chỉ là vài bức hình và sấp tài liệu mà các người đã sợ đến mức cầm sẵn s*ng hay sao, đúng là một luc nhát gan, sao lại có thể ở trong bang đến bây giờ, ngồi lên vị trí như hiện tại vậy”
Vẫn là giọng nói trầm ổn nhưng những kẻ bên dưới đều nổi da gà, bọn họ không phải không biết, lời nói kia không phải đe doạ, e rằng hôm nay có kẻ không thể rời khỏi căn phòng này rồi
“Mày nói vậy là có ý gì”
Một tên hét lớn trừng mắt nhìn Tôn Thanh, hắn toả ra mùi pheromone nồng nặc
Tôn Thanh không đáp lời chỉ một tiếng súng vang lên kẻ kia liền nằm xuống đất với một lỗ thủng trên đầu
Xung quanh những kẻ khác liền cầm súng nhằm về phía Tôn Thanh, những kẻ thì lui lại phía sau, đây không phải cuộc chiến của họ họ không muốn dây vào cuộc chiến này, cơ bản bọn họ không muốn chống đối Tôn Thanh
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Thanh vẫn bình tĩnh mà ngồi đó, nhưng cơ thể y từ từ phát ra hương pheromone đàn áp các Alpha xung quanh, bọn chúng khó khăn mà thở, pheromone kia khiến bọn chúng không đứng vững khiến bọn chúng phải quy phục trước nó
Nhưng vẫn có những kẻ chống chịu lại được bọn chúng biết nếu bắn Tôn Thanh nhất định sẽ không giết được y, bọn chúng liền ra lệnh cho thuộc hạ lao lên tấn công về phía Tôn Thanh
Giang Hà Vũ đã sớm chuẩn bị, một tiếng súng nổ ra, những thuộc hạ đã được sắp xêp bao vây nơi này liền xong vào
Hiện trường vô cùng náo loạn nhưng Tôn Thanh vẫn bình tâm như không có chuyện gì, y thông thả nhấp từng ngụm rượu, xem cảnh tượng từng kẻ từng kẻ ngã xuống cho đến khi tất cả đều gần như gục ngã hết
Phong Bách đối với cảnh tượng trước mắt hắn cảm giác sợ hãi nhưng lại không thể ngừng đưa ánh mắt về phía Tôn Thanh, hắn bây giờ mới hiểu vì sao một Sigma như Tôn Thanh có thể tồn tại ở bên ngoài mà không kẻ nào dám bắt y hay đụng đến y vì căn bản y không phải một Sigma bình thường, y là một ác ma, một kẻ ngay cả máu người tung toé trước mắt vân bình tĩnh uống rượu, chỉ có y mà thôi
Đúng lúc này một con dao liền phóng thẳng đến Tôn Thanh, Phong Bách thấy vậy liền kéo y lại, bản thân bị con dao sượt qua cánh tay, cánh tay hắn liền chảy máu, mùi pheromone của Alpha trội lan ra trong không khí, những alpha xung quanh liền cảnh giác cao độ, phải biết so với Alpha, Alpha trội đáng sợ đến mức nào, chỉ cần Alpha trội dùng pheromone của bản thân ở dạng áp chế và uy hiếp bọn họ chỉ có thể quỳ xuống không thể nào chịu được, nếu là Alpha lặn có thể sẽ ngất đi mất
Giang Hà Vũ lo lắng nhìn về phía Tôn Thanh thấy y không sao mới an tâm tiếp tục xử lí những kẻ vô dụng này
Tôn Thanh nhíu mày nhìn vết thương trên tay Phong Bách, y thất con dao phóng đến nhưng y chính là không né vì y biết rằng sẽ không giết được y nên y mới bình tĩnh như vậy, chỉ là y không ngờ đến Phong Bách lại thay y đỡ dao kia
“Ngu ngốc”
Tôn Thanh mắng một câu nhưng sau đó cũng tháo cà vạt của mình lấy nó băng bó cho Phong Bách
“Giang Hà Vũ đi thôi, gọi em trai cậu”
Giang Hà Vũ nghe gọi tên liền xoay ngươi sau đó mau chống gật đầu giao lại việc thuộc hạ xử lí bản thân đi theo Tôn Thanh
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi mong rằng việc ngày hôm nay là lời cảnh cáo cuối cùng gửi đến các người, nếu tiếp tục một lần nữa thì mạng của các người cũng sẽ như bọn chúng”
Đám người sống xót im lặng nhìn nhau, bọn họ biết không nên chọc tên điên là Tôn Thanh, ngày hôm nay đủ chứng minh Tôn Thanh bước lên vị trí lão đại là hoàn toàn xứng đáng, ra tay tàn nhẫn dứt khoác hơn hết thái độ bình thản của y không khác gì lão đại đời trước cả
Giang Hà Vũ lái xe, nhìn ra phía sau gương chiếu hậu, mặt Tôn Thanh vô cùng khó chịu còn Phong Bách thì đang chịu trận không dám hé nữa lời, hắn đau nhưng vẫn phải kiềm chế lại, bản năng alpha không cho phép hắn tỏ ra đau đớn
Giang Hà Văn đột nhiên bị gọi đến không kịp thay một bộ đồ đàng hoàng chỉ kịp khoác mang dụng cụ y tế rồi lạp tức chạy đến
Nhìn thấy anh trai vẫn bình an, Tôn Thanh cũng bình an mà thở phào nhẹ nhõm, cậu tức tốc đến đây vì sợ rằng hai con người kia lại bị thương tích nữa nhưng xem ra vẫn binhf an vô sự chán
Nhưng cái người không ổn là Phong Bách
“Đến xem cho cậu ta, cậu ta bị dao phóng trúng”
Giang Hà Văn bước đến cười khinh một cái, đường đường là alpha trội một con dao phóng trúng có làm sao đâu chứ, làm cậu còn tưởng chuyện gì lớn xảy ra, mau chóng băng bó khử trung, Giang Hà Văn ngồi thả người xuống ghế
“Lần sau mấy việc đơn giản này đừng gọi em đến thưa hai anh, hắn ta là Alpha trội nhắc lại là Alpha trội không hề yếu đuối mệt con dao nhỏ bé không làm hắn chết được đâu huống chi chỉ bị quẹt qua một phát như vậy vẫn có thể sống lâu hơn đấy”
Phong Bách im lặng, hắn khẽ liếc Giang Hà Vũ một cái, thử bị thương xem có đau chết hay không, nói hay thật quả thật nói ra những lời này được chính là vì chưa bao giờ trải nghiệm đau đớn mà, trải nghiệm rồi mới không dám nói như vậy nữa
Tôn Thanh mặc kệ ồn ào y tựa đầu vào ghế, đóng pheromone vừa nãy khiến cho y cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nó khiến cho bản thân y cảm thấy khó chịu, y ghét mùi pheromone của những kẻ đó, bẩn thỉu dơ bẩn biết nhường nào phải chịu đựng lâu như vậy y thật muốn chết
Giang Hà Vũ nhìn Tôn Thanh liền biết y đang khó chịu vì đóng pheromone, anh nhanh chóng bật máy điều chính pheromone trong nhà để nó có thể làm dịu lại mùi pheromone hơn, Tôn Thanh lúc này mới thả lỏng được một chút
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro