Vi Ân - Lâm Loan Loan

Chương 23

Lâm Loan Loan

2025-03-31 14:46:15

27.Tôi chống cằm, một tay tựa lên đảo bếp*, nhìn Hạ Châm Ngôn lóng ngóng bận rộn trước kệ bếp mở. *Đảo bếp (kitchen island): thiết kế quầy ngang ở giữa không gian bếp, có thể dùng để chuẩn bị thức ăn, lưu trữ hoặc làm quầy bar mini. Đột nhiên nghĩ tới, tôi lớn như vậy, hình như đây là lần đầu tiên có một chàng trai nấu ăn cho tôi. Mà còn là một soái ca nữa chứ. Trong lòng dâng lên chút vui sướng. "Đừng cho nhiều muối quá, lát nữa sẽ mặn đấy." Tôi nhắc anh. "Thế này đủ chưa?" Hạ Châm Ngôn cầm lọ muối, rắc một ít vào trong nồi canh. "Thêm chút nữa." Anh làm theo. Nghe lời thật. Quả nhiên, vẫn là em trai tốt hơn. Khoan đã, tôi lại nghĩ đi đâu thế này? Tôi lắc đầu, làm mình tỉnh táo lại. Hạ Châm Ngôn cầm muỗng khuấy nồi canh một lúc. Có lẽ vì sợ làm hỏng món ăn. "Chị muốn nếm thử không?" Anh chủ động hỏi tôi. "Được không?" Tôi ngạc nhiên. "Đương nhiên." Anh cười nói, rồi dùng muỗng múc ít canh đưa đến bên môi tôi. Hành động này thật sự quá mờ ám, mặt tôi nóng bừng lên. "Không phải muốn thử sao?" Anh nhướng mày. Thôi được rồi. Tôi xích tới, nếm thử. "Vị thế nào?" Anh mong đợi nhìn tôi. "Cũng không tệ lắm." Tôi quyết định khen cậu thiếu gia này một chút. "Chỉ là không tệ lắm thôi sao?" "À... rất ngon." Hạ Châm Ngôn nhìn tôi, cười đến vô cùng dịu dàng, trong mắt như có một làn nước mênh mang. "Biểu cảm của chị không khiến người ta tin lắm." Anh ở gần tôi như vậy, còn nói những lời như thế, rồi còn múc canh cho tôi uống. Tôi thực sự nghi ngờ Hạ Châm Ngôn đang cố tình quyến rũ tôi. Nhưng tôi không có bằng chứng. Hơn nữa, anh cũng chẳng có lý do để quyến rũ tôi. Anh đẹp trai, lại biết ăn nói, mái tóc dày như mỗi sợi lại có tám trăm cô em vậy. Tôi không thể nghĩ lung tung tiếp nữa. Tôi cố gắng trấn an trái tim đang đập loạn nhịp. "À… Vậy ăn được chưa?" "Chị đói rồi à?" "Có một chút." "Chờ lúc nữa, sắp xong rồi, hay là tôi múc thêm chén canh cho chị uống lót dạ nhé?" Anh như đang dỗ dành tôi. Đàn ông thật đáng sợ. "Được." Tôi đồng ý ngay. Dù sao cơ hội để sai bảo cậu Hạ cũng khó có. Anh lại múc cho tôi nửa chén canh gà. Tôi có chút muốn quay video lại, Hạ Châm Ngôn hiền huệ thế này, bạn gái tương lai của anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi lại chùng xuống. Trong bữa cơm, Hạ Châm Ngôn nhận được một tin nhắn WeChat. Anh trò chuyện với bên đó một lúc, rồi đột ngột ngẩng đầu lên hỏi tôi. "Chị, chị có biết trượt tuyết không?" “Tôi á? Không biết." "Muốn học không?" "Học với ai?" "Đương nhiên là với tôi." Tôi chợt hiểu ra: "Cậu định dẫn tôi đi trượt tuyết?" "Ừ, muốn đi không, vui lắm." Tôi khẳng định, giọng nói của anh mang theo mê hoặc, như đang quyến rũ tôi. "Sao lại muốn dẫn tôi đi?" "Bởi vì... đi một mình thì nhàm chán lắm." À, thì ra là vậy. Bây giờ anh là ông chủ tương lai của tôi, anh nói gì cũng đúng. "Được, dù sao dạo này cũng rảnh, tôi cần chuẩn bị gì không?" Thấy tôi đồng ý, nụ cười trên môi Hạ Châm Ngôn càng nở rộ, như băng tuyết trên núi tan chảy, nước mùa xuân tràn về. "Không cần chuẩn bị gì cả, chị đi theo tôi là được." 28.Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ là đi chơi sân trượt tuyết nào đó gần đây thôi. Cho đến khi Hạ Châm Ngôn hỏi tôi có hộ chiếu không, tôi mới biết anh định dẫn tôi đi Thụy Sĩ trượt tuyết. Tôi sửng sốt. Không cần chơi lớn đến vậy đâu. Giờ tôi từ chối có phải hơi muộn không? Nhìn vẻ mặt mong đợi của anh, tôi nuốt lời từ chối xuống. Đi thì đi, coi như đi theo đại thiếu gia mở mang tầm mắt vậy. Một tuần sau, Hạ Châm Ngôn dẫn tôi khởi hành từ Thượng Hải, ngồi máy bay hơn mười giờ đồng hồ. Ngày hôm sau, tôi đã đặt chân đến một đất nước hoàn toàn xa lạ. Đây là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay lâu như vậy, vừa đến khách sạn, tôi đã ngủ một giấc quên cả trời đất. Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Mơ màng ra mở cửa, không ngờ lại là Giang Hân. "Chị Vi Ân." Cô ấy đứng ở cửa, vui vẻ ra mặt: "Hạ Châm Ngôn gọi cho chị mấy cuộc mà không được, anh ấy bảo em lên gọi chị đi ăn." Nghe vậy, đầu óc tôi tỉnh táo lại không ít, ngượng ngùng gần c-h-ế-t. "Xin lỗi, chị ngủ say quá." "Không sao, chị đói chưa, chúng ta cùng xuống ăn đi." "Được, ra ngay đây." Tôi nhanh chóng rửa mặt chải đầu, rồi xuống lầu cùng Giang Hân. Gặp được người quen ở đất khách quê người, tôi rất vui. Giang Hân nói bọn họ đến trước chúng tôi một tuần, đã ở đây được bảy ngày rồi. Ban đầu tôi không biết "bọn họ" mà cô ấy nói là ai, cho đến khi xuống nhà ăn ở lầu một. Hai chàng trai tôi đều đã gặp. Một người trước đây gặp ở cửa hàng tiện lợi ngoài Queen Club, anh ta đi cùng Hạ Châm Ngôn, chúng tôi chỉ gặp thoáng qua. Còn người kia, mới hôm trước đã lái xe thể thao đến khu Nhất Hào Công Quán. Giang Hân giới thiệu cho chúng tôi. "Chị Vi Ân, đây là Tưởng Tùng và Yên Thần Hi." Hai người thấy vậy, không hẹn mà cùng đứng lên cười chào tôi. "Chị d..." "Chị." Một giọng nói đột ngột cắt ngang. Tôi ngẩng đầu lên. Là Hạ Châm Ngôn. Anh ném ánh mắt hình viên đạn về phía hai người kia, rồi vẫy tay với tôi. "Ngồi bên chỗ tôi." "À." Tôi đi qua. "Chị muốn ăn gì?" Hạ Châm Ngôn thực tự nhiên đưa menu cho tôi. "Tùy đi, cái gì cũng được." "Chị thích mì Ý hay cơm bò?" Tôi suy nghĩ: "Mì Ý đi." "Cá tuyết thì sao?" "Được." "Salad?" Tôi lắc đầu: "Thôi, ăn không hết đâu." "Kem thì sao?" "Có loại nhỏ không?" Hạ Châm Ngôn dùng tiếng Pháp nói gì đó với nhân viên phục vụ, anh gọi một phần bít tết cho mình, thêm một ly nước có gas cho tôi, rồi trả menu cho phục vụ. Tưởng Tùng: "..." Yên Thần Hi: "..." Giang Hân: "..." “Ừm... anh... bọn em vẫn chưa gọi món." Tưởng Tùng nhắc nhở. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vi Ân - Lâm Loan Loan

Số ký tự: 0