Vi Ân - Lâm Loan Loan

Chương 24

Lâm Loan Loan

2025-03-31 14:46:15

29.Gọi món xong, Giang Hân vui vẻ hỏi tôi chiều nay có muốn lên thị trấn đi dạo không. Hôm qua cô ấy phát hiện mấy cửa hàng quần áo khá đẹp. Chất lượng tốt, giá cũng rất rẻ. Có lẽ con gái ai cũng thích trò chuyện những chủ đề này. Tôi lập tức đồng ý: "Được, vậy chiều nay chúng ta đi xem thử." Giang Hân lấy điện thoại ra, cho tôi xem những cửa hàng cô ấy đã chụp lại, chúng tôi đang nói chuyện hăng say thì một giọng nói ngạc nhiên vang lên ở phía sau. "Ơ, không phải Giang Hân đây sao, sao em lại ở đây?" Giọng nói này… Tôi ngẩng đầu lên. Quả nhiên là Trần Mễ Lộ. Rõ ràng Giang Hân cũng không ngờ sẽ gặp cô ta ở đây, vẻ mặt đầy kinh ngạc. "Chị Mễ Lộ." Trần Mễ Lộ cong môi, cười có lệ. "Trùng hợp thế, vậy mà cũng gặp được.” Khi ánh mắt cô ta lướt về phía tôi, nụ cười dần tắt đi. Khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc trầm xuống. "Tống Vi Ân?" Trần Mễ Lộ không ưa tôi. Cũng như tôi không ưa cô ta. Tôi không chút do dự, quay đầu đi giả vờ không thấy. Nụ cười lạnh vang lên trên đầu tôi: "Giang Hân, bọn chị ngồi chung bàn với bọn em được không? Bên kia hết chỗ rồi, anh trai em cũng ở đây." Chưa đợi Giang Hân trả lời, Trần Mễ Lộ đã thản nhiên ngồi xuống. Không lâu sau, Giang Hoài khoác áo khoác dày tối màu đi tới. Thấy chúng tôi, anh ta cũng rất bất ngờ. "Tiểu Hân, em đến đây từ khi nào?" Cô ấy đứng dậy nhường chỗ cho anh. "Em đến một tuần trước rồi, anh ngồi đây đi." Ánh mắt Giang Hoài dừng lại trên người tôi, định nói gì đó nhưng lại thôi. Giang Hân như hiểu anh ta muốn hỏi gì, cười nói: "Chị Vi Ân chị đến cùng em." Trần Mễ Lộ liếc xéo tôi, giọng đầy khinh bỉ. "Giang Hân, em tốt bụng quá đó, mấy loại như vậy cũng dám kết bạn, không sợ ngày nào đó bị phản bội à? Chị có lòng nhắc em một câu, có một số người bề ngoài tuy trong sáng vô tội, yếu đu-ối đáng thương, nhưng thực tế lại rất l-ẳng lơ, thủ đoạn bỉ ổi, em phải cẩn thận đấy." Hạ Châm Ngôn đang xem điện thoại, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Mễ Lộ. "Chị đang nói ai?" Trần Mễ Lộ không ngờ anh sẽ lên tiếng, há miệng sửng sốt, một lúc sau mới lấy lại được giọng nói. "Cậu Hạ, tôi không nói cậu." Anh gật đầu, lại hỏi: "Vậy chị vừa nói ai?" Trần Mễ Lộ nhìn tôi, đáp án rõ ràng. Hạ Châm Ngôn nhìn qua, ánh mắt anh dừng lại trên người tôi. "Chị, chẳng lẽ chị ta nói chị à?" Tôi bừng tỉnh, do dự hỏi: "Không thể nào, Trần Mễ Lộ, cô vừa nói về tôi à?" Cô ta nhìn tôi chằm chằm, trong mắt đầy sự căm hận. Nhưng vẫn giữ im lặng. "Bề ngoài trong sáng vô tội, yếu đu-ối đáng thương, nhưng thực tế lại rất l-ẳng lơ... Cái này có tính là bôi nhọ danh dự không? Ôi chao, đều là con gái, hành động của cô thực mất mặt. Cậu Hạ, cô ta bôi nhọ tôi, tôi có thể kiện không?” Tôi hỏi Hạ Châm Ngôn. Anh dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Trần Mễ Lộ. Khuôn mặt điển trai, cao ngạo, toát ra khí chất lạnh lùng và áp đảo. "Đương nhiên là được, ở đây có bao nhiêu người chứng kiến, tôi sẽ gọi điện hỏi bộ phận pháp lý của tập đoàn Hạ thị về xử phạt hành chính và hình sự liên quan đến tội bôi nhọ danh dự." Trần Mễ Lộ mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch, có chút nhục nhã. Cô ta đương nhiên không sợ. Mà là giận dữ. Hẳn là cô ta đã nhận ra Hạ Châm Ngôn đang trút giận cho tôi. Đầu óc cô ta kịp thời xoay chuyển, không muốn vì tôi mà đắc tội với Hạ Châm Ngôn, cắn răng nói. "Tôi không nói cô." Tôi cười nhạt, nhún vai. "Vậy thôi, nếu đã không phải nói tôi thì cho qua.” Bầu không khí hòa thuận trên bàn ăn lúc trướ bỗng trở nên kỳ quái. Sắc mặt Giang Hoài hoài nghi, ánh mắt quét qua lại giữa tôi và Hạ Châm Ngôn. Món ăn được gọi nhanh chóng được dọn ra, nhưng tôi lại không có khẩu vị. Buồn chán, tôi uống mấy ngụm nước có ga. Hạ Châm Ngôn lại lần nữa lên tiếng: "Bên kia có chỗ rồi." Mọi người khó hiểu. Anh nhìn về phía Giang Hoài và Trần Mễ Lộ, giọng có vẻ tùy ý, nhưng thái độ thì lại không cho phép từ chối. "Không cần ghép bàn nữa." Dù có chậm hiểu đến đâu cũng nghe ra ý trong lời của anh. Sắc mặt Trần Mễ Lộ trắng bệch. Hẳn là giận đến cùng cực, nhưng lại không dám nổi giận với anh, cô ta đứng phắt dậy, giận dữ trừng tôi, vung tay bỏ đi. Tôi ngạc nhiên nhìn Hạ Châm Ngôn. Anh đúng là quá mạnh mẽ. Người kiêu ngạo, hống hách như Trần Mễ Lộ vậy mà liên tục bị vả mặt, tôn nghiêm gần như bị giẫm đạp dưới chân. Cô ta không dám nói một câu, cứ thế bỏ đi... Đi rồi... Liệu có phải đây có phải uy áp đỉnh cấp từ thiếu gia nhà tài phiệt hàng đầu không? Má ơi. Tôi thật sự sùng bái anh muốn c-h-ế-t luôn rồi. Giang Hoài vẫn luôn nhìn tôi, trong mắt như ẩn chứa gì đó. Đột nhiên, anh ta hỏi Giang Hân. "Tiểu Hân, Tống Vi Ân thật sự cùng em đến sao?" Giang Hân khựng lại, đôi mắt đen tròn xoay chuyển, rồi trả lời. "Đương nhiên, nếu không chị Vi Ân còn có thể đi cùng ai nữa." Hai người đó đi rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Không khí xung quanh dường như thoáng đãng hơn nhiều. Hạ Châm Ngôn quay đầu lại, không còn khí thế sắc bén như lúc nãy nữa. "Chị, giờ ăn ngon miệng hơn rồi đúng không? Chị ăn nhiều chút, học trượt tuyết cần có thể lực." Phía đối diện, Tưởng Tùng tặc lưỡi, lắc đầu, giọng đầy cảm thán. "Chẳng lẽ cảnh vừa rồi chính là cuộc sống sủng thê hằng ngày của cậu Hạ chúng ta sao?" Khụ khụ khụ... Anh ta nói gì vậy? May mà vừa nãy tôi không uống nước. Tôi còn chưa làm gì, Hạ Châm Ngôn đã nâng mắt liếc qua. Người Tưởng Tùng run lên thấy rõ, lập tức nở nụ cười lấy lòng với tôi. "Tôi chỉ đùa thôi, chị đừng để ý."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vi Ân - Lâm Loan Loan

Số ký tự: 0