Chương 7
Lâm Loan Loan
2025-03-31 14:46:15
Một đêm nọ, tôi đang mơ màng ngủ trên sofa. Đột nhiên, tiếng sấm ầm vang làm tôi hoảng sợ. Khi phản ứng lại, tôi đã nhảy lên giường của Giang Hoài. Hơn nữa, anh cũng bị tiếng sấm đó đánh thức. Tôi lúng túng, định quay lại sofa, lại bị Giang Hoài nắm tay kéo lại. “Nói chuyện với tôi một lát đi.” Anh nói. Tôi ngây người: “Nói chuyện gì?” “Gì cũng được.” Thế là, hai chúng tôi nằm trên cùng một chiếc giường, câu được câu không trò chuyện. Cho đến khi cả hai đều thiếp đi. Từ đó, mỗi tối trước khi ngủ, chúng tôi đều sẽ nằm trên giường nói chuyện phiếm, rồi cùng chìm vào giấc ngủ. Một ngày nọ, tôi tỉnh lại giữa đêm, phát hiện Giang Hoài vẫn chưa ngủ. Anh nằm nghiêng, mở mắt lẳng lặng nhìn tôi. Dù biết anh không nhìn thấy gì, tôi vẫn im lặng quan sát anh. Một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng: “Tỉnh?” Tôi “ừm” một tiếng. Anh khẽ thở dài. “Tôi chưa từng thấy cô gái nào như em, có thể ngủ ngon lành trên giường của đàn ông.” Chắc lúc đó đầu óc bị chập mạch, tôi lại đáp: “Sao anh không lo cho chính mình, lỡ tôi dùng sức mạnh c-ư-ỡng ép thì sao?” Giang Hoài sửng sốt, rồi không nhịn được nói: “Tống Vi Ân, em nghĩ cái quái gì vậy?” Tôi ảo não. Thú thật, tôi cũng không biết mình nghĩ kiểu gì. Vậy nên hôm sau, tôi quyết định không đến phòng anh nữa. Mà thành thật ngủ trong phòng mình mấy hôm. Nhưng một ngày nọ tỉnh dậy giữa đêm, tôi lại không thấy Giang Hoài đâu. Ngay lúc tôi cuống cuồng chạy xuống lầu, định ra bờ biển tìm anh, thì thấy anh đang ngồi trên sofa ở tầng một. Tôi thở phào, bước tới ngồi xuống cạnh anh. Giang Hoài bỗng khẽ nói. “Tống Vi Ân, đừng giận anh nữa, không có em bên cạnh anh không thể nào ngủ được.” Lòng tôi lập tức mềm nhũn, cảm thấy mình thật quá đáng. Tôi xoa đầu anh như vỗ về một chú cún, trả lời: “Được.” Cơ thể Giang Hoài cứng đờ. Rồi một lúc sau, anh nắm lấy tay tôi, đưa lên môi hôn. Nụ hôn đó vô cùng, vô cùng nhẹ, như sợi lông vũ rơi trên lòng bàn tay tôi. Nhưng lại khiến trái tim tôi dậy sóng. 8.Tôi và Giang Hoài bắt đầu yêu. Tình nồng như mật. Dù ở cạnh nhau mỗi ngày, nhưng không hề thấy chán. Tôi gác lại chuyện thi lên thạc sĩ, mọi thứ trong cuộc sống đều xoay quanh Giang Hoài. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, nằm trong phòng xem phim điện ảnh, phim truyền hình. Mắt anh không nhìn thấy, tôi sẽ chậm rãi kể lại các tình tiết cho anh nghe. Buổi tối lại cùng nhau ra bờ biển tản bộ, hóng gió. Không lâu sau, chuyện tình cảm của chúng tôi bị bà Giang phát hiện. Bà ấy rất bình tĩnh, cũng không phản đối. Có lẽ vì bà ấy nhìn thấy Giang Hoài thật sự vui vẻ hơn trước nhiều. Trước khi rời đi, bà Giang hỏi tôi: “Vi Ân, mẹ cháu có biết chuyện giữa cháu và Giang Hoài không?” Tôi lắc đầu. Nghe vậy, bà ấy cũng không nói gì thêm. Cứ thế, tôi và Giang Hoài đã bí mật hẹn hò gần ba năm mà trong nhà không ai hay biết. Cho đến một thời gian trước, có chuyên gia khoa mắt hàng đầu ở nước ngoài xem ảnh chụp CT mắt của Giang Hoài xong, đã nói có thể phẫu thuật. Sự tình cấp bách, chủ tịch Giang và bà Giang đã đưa Giang Hoài ra nước ngoài nghe trong đêm. Trước khi lên máy bay, Giang Hoài ôm lấy tôi, giọng nói tràn đầy lưu luyến, triền miên: “Hy vọng sau khi hồi phục thị lực, người đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là Tống Vi Ân.” Khoảnh khắc đó, tôi rõ ràng cảm nhận được tình cảm sâu đậm và chân thành của anh. Chỉ tiếc chân thành cũng có thể thay đổi trong chớp mắt. Chỉ sau hai tuần, mọi thứ đã thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro