Chương 8
Lâm Loan Loan
2025-03-31 14:46:15
9.Buổi tối thứ sáu. Tôi đang ngồi trong phòng giải đề, chợt nhận được cuộc gọi từ số lạ. “Tống Vi Ân, đến Queen Club đón bọn tôi, tôi và Giang Hoài đều uống rượu, không lái xe được.” Hóa ra là Trần Mễ Lộ. Tôi chưa kịp trả lời, cô ta đã cúp máy. Tôi nhíu mày, đứng dậy đi tìm tài xế Lưu, nhưng mẹ tôi nói ngày hôm qua tài xế Lưu đã đưa bà Giang đi tham gia hội thảo ở thành phố lân cận chưa về. Không còn cách nào khác. Tôi đành vội vàng ra ngoài bắt xe taxi, đến địa chỉ Trần Mễ Lộ nói. Tôi đứng bên ngoài Queen Club một lúc lâu, Trần Mễ Lộ mới nghe máy. “Cô Trần, tôi tới rồi.” Giọng Trần Mễ Lộ nghe có vẻ lười biếng, thích ý: “Ồ, bọn tôi thuê phòng rồi, không về nữa. À này… Tống Vi Ân, cô mua giúp tôi cái đó nhé?” Tôi trầm mặc một lúc, rồi hạ giọng hỏi: “Cái gì?” “Là cái đó đó.” “Băng vệ sinh?” Cô ta cười khẩy, chế nhạo: “Giả bộ ngây thơ gì chứ, là Durex.” Tôi c-h-ế-t trân tại chỗ, một lúc lâu sau mới tìm về tâm trí. Cuộc gọi đã bị cúp từ bao giờ. Tôi vốn nghĩ mình đã chuẩn bị tâm lý, sẽ không để ý. Nhưng giờ đây trong đầu lại tự động hiện lên những hình ảnh thân mật, ân ái của Giang Hoài và Trần Mễ Lộ. Nỗi đau âm ỉ lan ra trong tim. Như có thứ gì đó đang cắt xé trái tim, làm tôi muốn lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng là… Chuyện nhà họ Trần là nhà họ Giang kết thông gia là điều tôi có tránh cũng không thể làm được, vì dù sao mẹ tôi vẫn làm việc tại nhà họ Giang. Nghĩ đến tính cách của Trần Mễ Lộ, cảm giác bất lực choáng ngợp lấy tôi. 10.Tôi không biết mình đã bước vào cửa hàng tiện lợi như thế nào. Hỏi nhân viên xong, tôi như một con rối cầm lấy hộp nhỏ trên kệ. Quét mã. Thanh toán. Nhân viên đưa cho tôi một túi nilon nhỏ. Tôi nhận lấy. Khi xoay người, lại va phải hai người vừa bước vào cửa hàng. “Xin lỗi.” Tôi nói trong vô thức, rồi định đẩy cửa. “Chờ chút.” Một giọng nói trong trẻo gọi tôi lại. Tôi khó hiểu quay đầu, nhìn chàng trai vừa lên tiếng. “Cô làm rơi đồ.” Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi, anh nhắc nhở. Tôi chợt hiểu ra, cúi đầu. Đúng là hộp bao cao su kia. Đang định cúi xuống, đối phương đã trước một bước nhặt giúp tôi. “Chà chà, cậu Hạ nhiệt tình quá nhỉ.” Người bạn bên cạnh cười đầy thâm ý, lên tiếng trêu chọc. Anh đưa đồ cho tôi, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi trong thoáng chốc. “Của cô.” “Cảm ơn.” Tôi đáp, nhận lấy đồ rồi xoay người rời đi. 11.Nhân viên phục vụ dẫn tôi lên một phòng bao trên tầng ba của Queen Club. Cửa vừa mở ra, tiếng nhạc đinh tai nhức óc lập tức đập vào mặt. Trong phòng có rất đông người. Người hát, người uống r-ượ-u, người chơi xúc xắc… Tôi chỉ nhìn qua là thấy Giang Hoài đang ngồi chính giữa. Anh uống r-ư-ợu, mặt đỏ ửng, đôi mắt đào hoa mơ màng. Cổ áo sơ mi hé mở. Anh chỉ cần ngồi đó, khí chất, phong phạm của một cậu ấm nhà giàu sống trong nhung lụa, xa hoa lãng phí vô độ cũng đã hiện rõ. Rất hiếm khi tôi thấy một Giang Hoài như thế này. Ở đảo Bắc Nha, anh luôn ngoan ngoãn, nghe lời, trầm tĩnh. Có lẽ, đây mới là dáng vẻ thật của anh. Về đây cũng chính là cuộc sống thật của anh. Xa hoa tr-ụy lạc, chìm trong vàng son.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro