Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn
Anh ấy hôm nay...
2024-11-28 12:34:39
Anh quản lý cười nhẹ, quay người, đưa tay dẫn đường cho hai người đến phòng ăn riêng.
Phòng ăn riêng khá rộng, được chuẩn bị gọn gàng và đầy đủ, các món ăn đã được đặt trước và được mang lên từng món một. Món nào cũng là món yêu thích của Mỹ Nguyệt. Diệp Chính Thần là người đặt nên càng khiến cô bất ngờ hơn, không ngờ anh ấy vẫn nhớ tất cả món ăn mà cô thích, không sai chút nào.
Diệp Chính Thần thấy Mỹ Nguyệt còn chưa đụng đũa, vội hỏi.
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Mỹ Nguyệt lắc đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn, trong lòng có chút rung động vì người đàn ông này vậy mà còn nhớ được cô thích ăn gì.
Mỹ Nguyệt nhìn đĩa thịt nướng đã được Diệp Chính Thần nướng kỹ trên đĩa của mình, không nhịn được mà nhắm mắt thưởng thức. Thịt nướng chấm với nước sốt được pha theo công thức thật sự rất ngon, khiến Mỹ Nguyệt cảm thấy vui sướng, hai mắt nhắm nghiền thưởng thức hương vị đậm đà, ngon đến nỗi không nói lên lời. Diệp Chính Thần thấy Mỹ Nguyệt thích như vậy thì vô cùng hài lòng, bật cười chọc lên chiếc má đang phồng lên vì miếng thịt to đùng trong miệng Mỹ Nguyệt.
“Ngon vậy hả?”
Mỹ Nguyệt bị thịt nướng làm mê mẩn, vừa nhai vừa gật đầu lia lịa, ánh mắt long lanh mãn nguyện vì được thưởng thức món ngon. Diệp Chính Thần cười chiều chuộng, tiếp tục ở một bên nướng thịt cho Mỹ Nguyệt.
Bỗng, có người gõ cửa phòng ăn mà Diệp Chính Thần và Mỹ Nguyệt đang ngồi. Diệp Chính Thần cau mày không vui, nướng nốt phần thịt đang nướng dở đặt vào đĩa cho cô rồi đứng dậy ra mở cửa. Anh quản lý nhà hàng đến nói chuyện gì đó với Diệp Chính Thần. Mỹ Nguyệt thấy như có vẻ là có chuyện cần Diệp Chính Thần xử lý. Mặt Diệp Chính Thần đang dịu dàng, không biết anh quản lý nói điều gì mà mặt trở nên đen lại, không khí căng thẳng, anh quản lý cũng toát mồ hôi, đánh ánh mắt về phía Mỹ Nguyệt, nói không tiếng với khẩu hình.
“Giúp tôi với.”
Bộ dạng cầu cứu này Mỹ Nguyệt thấy mà cũng tội, cũng không biết sao anh quản lý lại tìm cô, nhưng Mỹ Nguyệt cũng đành đi cứu người. Cô đặt đũa đang ăn xuống, tiến đến cạnh Diệp Chính Thần, kéo nhẹ tay áo sơ mi của anh.
“Chuyện gì thế anh?”
Diệp Chính Thần từ khuôn mặt sắc lạnh bỗng chốc trở lại bình thường, nhẹ nhàng quay qua nói với Mỹ Nguyệt.
“Không có gì đâu, chúng ta vào ăn tiếp thôi.”
Diệp Chính Thần vừa nói vừa quay lưng lại, kéo Mỹ Nguyệt vào. Anh quản lý đứng ngoài cửa vẫn không dám lên tiếng nhưng giơ hai tay chéo nhau, lắc đầu quầy quậy, Mỹ Nguyệt nhận được thông tin cầu cứu, kéo ngược Diệp Chính Thần lại, ngẩng lên nói.
“Anh có việc thì đi làm trước đi, đúng lúc em ăn có chút no rồi, nghỉ một lát rồi ăn tiếp cũng được.”
Diệp Chính Thần nhận ra Mỹ Nguyệt đang nói giúp cái tên đứng ngoài cửa, quay qua liếc anh quản lý một cái khiến người kia chột dạ quay qua phía khác như không có chuyện gì. Rồi anh thở dài bất lực, đưa tay lên xoa nhẹ đầu Mỹ Nguyệt.
“Vậy anh đi một lát thôi, đợi anh chút nhé.”
Lời nói nhẹ nhàng cùng hành động chiều chuộng khiến anh quản lý giật mình, anh ta vậy mà có một ngày có thể nhìn thấy chủ tịch Diệp của họ lạnh lùng có một mặt dịu dàng như vậy. Đừng nói anh quản lý giật mình, đến Mỹ Nguyệt cũng bất ngờ trước hành động xoa đầu rất tự nhiên của Diệp Chính Thần.
Diệp Chính Thần bước ra ngoài, nhìn anh quản lý lại là bộ mặt khó chịu, ghét bỏ nói.
“Đi thôi. Chuyện anh nói tốt nhất là thật sự quan trọng, nếu không anh có thể nghỉ phép không lương được rồi.”
Anh quản lý nghe xong thì chỉ biết thở dài, khóc trong lòng nhiều chút, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, đóng cửa phòng lại cho Mỹ Nguyệt. Người làm công đúng là không thể nào chọc giận nhà tư bản, nếu không chỉ còn cách cạp đất mà ăn thôi.
Trong phòng chỉ còn lại Mỹ Nguyệt đang thất thần trước hành động không ngờ của ai kia, mặt lúc này mới dần đỏ lên, hai tay ôm lấy đầu mình, ngồi thụp xuống, lẩm bẩm một mình.
“Cái người này… hôm nay bị gì vậy trời?”
Mỹ Nguyệt vò đầu bứt tai vì hành động của Diệp Chính Thần. Anh ấy hôm nay bị quỷ nhập rồi ư? Làm gì mà cứ xoa đầu cô hoài. Ngồi lẩm bẩm một lúc, Mỹ Nguyệt bình tâm lại, ngồi lên ghế, cầm điện thoại lướt lướt để quên đi suy nghĩ trong lòng.
Bỗng ngoài cửa phòng lại vang lên tiếng nói khá lớn ở bên ngoài. Cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Mỹ Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một khuôn mặt quen thuộc đến chán ghét lại hiện ra với giọng nói chanh chua.
“Hôm nay tôi nhất định phải ăn trong phòng này, để tôi xem ai dám ngăn.”
Phòng ăn riêng khá rộng, được chuẩn bị gọn gàng và đầy đủ, các món ăn đã được đặt trước và được mang lên từng món một. Món nào cũng là món yêu thích của Mỹ Nguyệt. Diệp Chính Thần là người đặt nên càng khiến cô bất ngờ hơn, không ngờ anh ấy vẫn nhớ tất cả món ăn mà cô thích, không sai chút nào.
Diệp Chính Thần thấy Mỹ Nguyệt còn chưa đụng đũa, vội hỏi.
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Mỹ Nguyệt lắc đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn, trong lòng có chút rung động vì người đàn ông này vậy mà còn nhớ được cô thích ăn gì.
Mỹ Nguyệt nhìn đĩa thịt nướng đã được Diệp Chính Thần nướng kỹ trên đĩa của mình, không nhịn được mà nhắm mắt thưởng thức. Thịt nướng chấm với nước sốt được pha theo công thức thật sự rất ngon, khiến Mỹ Nguyệt cảm thấy vui sướng, hai mắt nhắm nghiền thưởng thức hương vị đậm đà, ngon đến nỗi không nói lên lời. Diệp Chính Thần thấy Mỹ Nguyệt thích như vậy thì vô cùng hài lòng, bật cười chọc lên chiếc má đang phồng lên vì miếng thịt to đùng trong miệng Mỹ Nguyệt.
“Ngon vậy hả?”
Mỹ Nguyệt bị thịt nướng làm mê mẩn, vừa nhai vừa gật đầu lia lịa, ánh mắt long lanh mãn nguyện vì được thưởng thức món ngon. Diệp Chính Thần cười chiều chuộng, tiếp tục ở một bên nướng thịt cho Mỹ Nguyệt.
Bỗng, có người gõ cửa phòng ăn mà Diệp Chính Thần và Mỹ Nguyệt đang ngồi. Diệp Chính Thần cau mày không vui, nướng nốt phần thịt đang nướng dở đặt vào đĩa cho cô rồi đứng dậy ra mở cửa. Anh quản lý nhà hàng đến nói chuyện gì đó với Diệp Chính Thần. Mỹ Nguyệt thấy như có vẻ là có chuyện cần Diệp Chính Thần xử lý. Mặt Diệp Chính Thần đang dịu dàng, không biết anh quản lý nói điều gì mà mặt trở nên đen lại, không khí căng thẳng, anh quản lý cũng toát mồ hôi, đánh ánh mắt về phía Mỹ Nguyệt, nói không tiếng với khẩu hình.
“Giúp tôi với.”
Bộ dạng cầu cứu này Mỹ Nguyệt thấy mà cũng tội, cũng không biết sao anh quản lý lại tìm cô, nhưng Mỹ Nguyệt cũng đành đi cứu người. Cô đặt đũa đang ăn xuống, tiến đến cạnh Diệp Chính Thần, kéo nhẹ tay áo sơ mi của anh.
“Chuyện gì thế anh?”
Diệp Chính Thần từ khuôn mặt sắc lạnh bỗng chốc trở lại bình thường, nhẹ nhàng quay qua nói với Mỹ Nguyệt.
“Không có gì đâu, chúng ta vào ăn tiếp thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Chính Thần vừa nói vừa quay lưng lại, kéo Mỹ Nguyệt vào. Anh quản lý đứng ngoài cửa vẫn không dám lên tiếng nhưng giơ hai tay chéo nhau, lắc đầu quầy quậy, Mỹ Nguyệt nhận được thông tin cầu cứu, kéo ngược Diệp Chính Thần lại, ngẩng lên nói.
“Anh có việc thì đi làm trước đi, đúng lúc em ăn có chút no rồi, nghỉ một lát rồi ăn tiếp cũng được.”
Diệp Chính Thần nhận ra Mỹ Nguyệt đang nói giúp cái tên đứng ngoài cửa, quay qua liếc anh quản lý một cái khiến người kia chột dạ quay qua phía khác như không có chuyện gì. Rồi anh thở dài bất lực, đưa tay lên xoa nhẹ đầu Mỹ Nguyệt.
“Vậy anh đi một lát thôi, đợi anh chút nhé.”
Lời nói nhẹ nhàng cùng hành động chiều chuộng khiến anh quản lý giật mình, anh ta vậy mà có một ngày có thể nhìn thấy chủ tịch Diệp của họ lạnh lùng có một mặt dịu dàng như vậy. Đừng nói anh quản lý giật mình, đến Mỹ Nguyệt cũng bất ngờ trước hành động xoa đầu rất tự nhiên của Diệp Chính Thần.
Diệp Chính Thần bước ra ngoài, nhìn anh quản lý lại là bộ mặt khó chịu, ghét bỏ nói.
“Đi thôi. Chuyện anh nói tốt nhất là thật sự quan trọng, nếu không anh có thể nghỉ phép không lương được rồi.”
Anh quản lý nghe xong thì chỉ biết thở dài, khóc trong lòng nhiều chút, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, đóng cửa phòng lại cho Mỹ Nguyệt. Người làm công đúng là không thể nào chọc giận nhà tư bản, nếu không chỉ còn cách cạp đất mà ăn thôi.
Trong phòng chỉ còn lại Mỹ Nguyệt đang thất thần trước hành động không ngờ của ai kia, mặt lúc này mới dần đỏ lên, hai tay ôm lấy đầu mình, ngồi thụp xuống, lẩm bẩm một mình.
“Cái người này… hôm nay bị gì vậy trời?”
Mỹ Nguyệt vò đầu bứt tai vì hành động của Diệp Chính Thần. Anh ấy hôm nay bị quỷ nhập rồi ư? Làm gì mà cứ xoa đầu cô hoài. Ngồi lẩm bẩm một lúc, Mỹ Nguyệt bình tâm lại, ngồi lên ghế, cầm điện thoại lướt lướt để quên đi suy nghĩ trong lòng.
Bỗng ngoài cửa phòng lại vang lên tiếng nói khá lớn ở bên ngoài. Cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Mỹ Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một khuôn mặt quen thuộc đến chán ghét lại hiện ra với giọng nói chanh chua.
“Hôm nay tôi nhất định phải ăn trong phòng này, để tôi xem ai dám ngăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro